Sát Thần

Chương 795: Lộ răng nanh




Tảng cự thạch kia phủ đầy rong rêu, từ trên xuống dưới bụi đất loang lổ, hoàn toàn tịch liêu, chẳng chút sự sống.

Thần sắc Thạch Nham tái nhợt, cảm giác mệt mỏi đè nặng, rõ ràng là tiêu hao sức lực quá độ, trong mắt ánh lên vẻ tuyệt vọng.

Sắc mặt Cam Cơ cùng Bàng Gia thì sáng lên, vừa cười lạnh vừa tiến đến gần Thạch Nham.

Phong Nhiêu cau mày dò xét xung quanh, sau khi phát hiện không hề có kết giới hay trận pháp gì ngăn cản mới thở phào nhẹ nhõm nhưng ánh mắt vẫn tỏ vẻ cảnh giác, cười lạnh nói: “Sao không chạy nữa đi?”

Thạch Nham cười khổ: “Chạy không nổi nữa rồi”.

Tiểu tử nhà ngươi kể ra cũng to gan lớn mật đất, dám vuốt râu hùm, dám đoạt đồ của chúng ta, đúng là không biết chữ chết viết thế nào mà”.

Bàng Gia nở nụ cười tàn khốc, dường như tùy thời có thể hạ thủ trước tiên.

Cam Cơ cũng chầm chậm tiến đến, thi triển tinh thần lực, áp lực gấp bội lần trước đó khiển cho vô số khối đá nổ tung tóe, bụi tung mù trời.

“Đưa cho các ngươi này!” Dường như Thạch Nham đã thực sự sợ hãi, hắn tự biết không thể thoát khỏi kiếp nạn này này nên lập tức không chút do dự ném món đồ kia vào khoảng không giữa ba người.

Ánh mắt ba người Cam Cơ, Bàng Gia, Phong Nhiêu lập tức lộ vẻ tham lam, nhanh như cắt lao tới tranh đoạt.

Phong Nhiêu cười lạnh, phất tay phóna ra một quả lôi điện cầu.

Lập tức có mấy ngàn đạo h ồ quang điện màu xanh biếc cuộn xoắn lại như một con linh xà bao vây Thạch Nham.

Dường như biết sức mạnh của quả cầu lôi điện này, Thạch Nham tỏ ra rất sợ hãi, toàn lực thối lui.

Nhưng mấy ngàn đạo hồ quang điện này lại như đoán biết được ý đồ của Phong Nhiêu. Hơn nữa, hắn lại bị tinh thần lực áp chế nên căn bản không thể tránh né hết được.

Dù cho Thạch Nham thối lui mau lẹ nhưng vẫn bị hơn mười tia chớp màu lam đánh trúng. Trong nháy mắt, Thạch Nham kêu lên thảm thiết, toàn thân bị thiêu đốt, thương tích vô số, thân thể đã vốn tiều tụy dường đã không chịu đựng nổi nữa nay khi bị mấy đạo lôi điện công kích, gào lớn ngã lăn xuống dưới.

Hai kẻ Cam Cơ và Bàng Gia thấy Phong Nhiêu động thủ khiến Thạch Nham bị lôi điện đánh văng xuống dưới cự thạch nhưng cũng không vội truy kích mà vội vàng phóng đến mảnh Tinh Đồ kia

Trước khi đến, hai người đã quyết định phải lấy mạng Thạch Nham nhưng vừa thấy Thạch Nham chủ động quăng Tinh Đồ ra thì mọi tính toán trước của chúng đã tiêu tan, trong nội tâm chúng giờ chỉ là lòng tham, mong sao nhanh chóng chiếm bằng được Tinh Đồ.

Không khống chế được bản thân, Cam Cơ cùng Bàng Gia vốn quan hệ hảo hữu với nhau nay bỗng nhiên trở mật, ra tay không hề khách khí

Phong Nhiêu thấy Thạch Nham bị lôi cầu đánh trúng nhưng cũng không hề muốn lãng phí thêm thời gian. Nàng biết chắc Thạch Nham tạm thời giữ được mạng sống nhưng không thể thoát được tầm khống chế của bọn nàng nên cũng không chần chừ thêm, lấp tức tham gia tranh đoạt Tinh Đồ cùng Cam Cơ, Bàng Gia.

Ba người đều ở cảnh giới Thần Vương cấp ba, chỉ cần kẻ nào lấy được Tinh Đồ rồi toàn lực trốn chạy thì hai người còn lại không thể chặn được.

Thành ra, kẻ nào chiếm được bức Tinh Đồ trước tiên chắc chắn sẽ chiếm ưu thế lớn.

Trong chớp mắt, ba gã hung đồ có cảnh giới Thần Vương cấp ba vì tấm Tinh Đồ lao vào liều chết đấu đá, mỗi chiêu thức đều tàn nhẫn, quyết đoán, dốc toàn lực thi thố. Chúng chỉ hận không thể nhanh chóng hạ sát hai kẻ kia để nhanh chóng đoạt được tấm Tinh Đồ.

Núp kín bên dưới khối cự thạch, Thạch Nham nở nụ cười lãnh khốc, cắn răng cố gắng vận khí đẩy từng tia thiểm điện màu lam ra khỏi châu thân. Từng tia thiểm điện màu lam kia đều cực kỳ cương mãnh, sắc bén. Chúng xâm nhập, hoành hành trong cơ thể hắn làm cho hắn không thể nào chịu đựng nổi nữa, trến da thịt hắn mỗi lúc lại xuất hiện thêm nhiều vết thương.

Dù sao Phong Nhiêu đã đạt tới cảnh giới Thần Vương cấp ba hơn nữa Lôi Điện cầu lại là bảo vật cấp thần khí, cho nên sao hẳn có thể chịu đựng nổi đây.

Cũng may, hắn đã trải qua bao phen tôi luyện, sức đề kháng mạnh mẽ vô cùng, có thể nói là vượt xa người thường, cho nên giờ đây dù đang trọng thương nhưng vẫn thúc giục được khả năng tiềm tàng để chống đỡ.

Chẳng bao lâu sau, từng tia lôi điện đã xâm nhập vào cơ thể hắn đã lần lượt bị hóa giải.

Thấy các vết thương vẫn còn ứa máu tươi, hắn vội dùng liền mười giọt Bất Tử Ma Huyết để cầm máu, các vết thường kia cũng nhanh chóng khép miệng lại.

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!

Từng luồng năng lượng cuồng bặo từ phía trên tảng cự thạch mãnh liệt thôi tới, hắn đoán chừng ba kẻ cường giả đang tranh đoạt Tinh Đô kia đã bắt đầu liều mạng, dốc hết để tru sát đối phương.

Ánh mắt hắn càng thêm lãnh khốc, khinh khỉnh cười, không vội ló ra.

Thực lực của ba gã kia cao thâm hơn hắn không ít nếu hắn cứ khư khư cố chấp, một lòng cuồng vọng lấy một chọi ba, ắt phải nhận kết thúc vô cùng bi thảm.

Sau nửa tháng ròng rã, sức mạnh của bọn chúng đã bị hao tổn rất nhiều, nay lại dốc hết sức tranh đoạt Tinh Đồ thì cho dù cuối cùng thế nào thì hắn cũng được hưởng lợi không nhỏ.

Sở dĩ, hắn nghiến răng nhận một chiêu của Phong Nhiêu là vì muốn lạc hướng chúng, làm cho chúng nghĩ mình đã trọng thương, không thể làm nên trõ trống gì nữa

Quả nhiên như vậy, Phong Nhiêu thấy hắn bị lôi điện đánh trúng, toàn thân nhuốm máu, cũng nhẹ nhõm phần nào, lại thấy Cam Cơ cùng Bàng Gia chực động thủ nên lập tức xông lên tranh đoạt, không truy sát tiếp hắn.

Nếu Phong Nhiêu cẩn thận hơn một chút, phi đến bên dưới tảng đá để xem xét thì có lẽ mọi sự đã khác.

Đáng tiếc là hắn đã lại một lần nữa đánh giá sai năng lực của Thạch Nham.

Sau khi dùng đan dược trị thương, Thạch Nham lẳng lặng ngồi mé dưới cự thạch tranh thủ thời gian phục hồi sức mạnh.

Phía trên khối cự thạch, liên tiếp vang lên những tiếng nổ vang trời, bụi đá văng mù mịt, trong lòng hắn cảm thấy ít nhiều sảng khoái, cười nhạt thầm tính toán thời cơ để ra tay.

Lúc này, dược tính đã bắt đầu phát huy tác dụng, tạo ra sinh khí tràn trề, tu bổ cho lục phủ ngũ tạng hắn. Qua nửa tháng chui lủi

Tỏ ra hèn yếu, đánh lừa kẻ địch, làm cho chúng tưởng mình đã bị thương dẫn đến mất cảnh giác, tất cả điều đó đã được hắn tính toàn hoàn hảo.

Mọi việc diễn ra đều đúng kịch bản mà hắn đã liệu trước nên hắn cũng chẳng cần phải nóng vội, chỉ cười hắc hắc, chờ trận chiến bên trên đến hồi kết

Liên tục là những luồng năng lượng vô cùng khủng bố điên cuồng nổ vang, bụi đất mịt mù, cả khối đá khổng lồ chỗ thì bị khoét xuống sâu hoắm, chỗ thì bị sụp đổ ào ào, mảnh đá văng bốn phía, có thể thấy trận chiến đấu kia khốc liệt biết chừng nào.

Lặng lẽ vận một lớp chân khí bảo hộ toàn thân, hắn từng bước tiếp cận khu vực giao chiến.

Rắc rắc rắc.

Cam Cơ vận công huy động cự thạch bên cạnh bắn về phía trước tấn công, lớn chừng trên dưới một mẫu, không ngừng xoay tròn, ẩn chứa năng lượng vô cùng khủng bố

Bàng Gia thu nhỏ thân thể lại bằng một phần thường, dường như đang hợp sức để đối phó với Phong Nhiêu.

Mảnh Tinh Đồ kia vẫn nằm yên ở vị trí cũ, chưa hề suy suyển chút nào.

Phá! Phá! Phá.

Phong Nhiêu hét lớn, sức lực dung hợp làm một với tiếng hét, tạo thành mũi đột kích vô hình, chấn cự thạch của Cam Cơ thành bụi phấn

Ba người lăn xả chiến đấu, sức lực nhanh chóng giảm sút. Suốt nửa tháng săn đuổi chẳng phút nào ngơi nghỉ, sực lực bị bào mòn liên tục rồi lại liều mạng tranh đấu, chẳng ngại dốc hết tinh thần lực, rõ ràng sức chiến đấu tụt xuống hẳn một bậc.

Từ bên dưới nhìn lên, Thạch Nham phát hiện sắc mặt xinh xắn của Phong Nhiêu đã trở nên nhợt nhạt, hiển nhiên đã bị tổn hao nội lực rất nhiều.

Cam Cơ cùng Bàng Gia cũng không khá hơn, đều đang cắn răng chịu đựng, tưa hồ nghĩ rằng chỉ cần hạ sát được đối phương thì nhất định là kẻ chiến thắng.

“Trọng lực tỏa!”

Cam Cơ đột nhiên khẽ quát, trọng lực quanh thân lập tức tăng nhanh, mạnh mẽ áp tới.

Phong Nhiêu đang lơ lửng trên không trung bỗng như bị núi lớn ép mạnh, đành đáp xuống bên dưới.

Bàng Gia đang thu nhỏ thân thể, nấp một bên liền vung hai tay mềm oặt không xương phát ra một luồng năng lượng ôn nhu bất ngờ ập tới người Phong Nhiêu, toàn thân Phong Nhiêu trở nên ớn lạnh, không còn chút khí lực.

Hàng trăm khối đá lớn từ ngang trời phủ xuống, nhanh chóng vùi lấp thân thể Phong Nhiêu.

Cam Cơ cùng Bàng Gia phấn chấn hẳn lên, không cần biết Phong Nhiêu sống chết ra sao, vội vàng lao tới đoạt Tinh Đồ, hai kẻ vừa phối hợp ăn ý là vậy, nay lại khi chẳng ngần ngại xuống tay.

Sức lực của Bàng Gia suy sụp thảm hại, miệng phun máu tươi, thân thể dường như càng bị co nhỏ lại, mắt mờ dần đi

Cam Cơ ha hả cười lớn: “Muốn tranh với ta ư, ngươi còn kém xa lắm!”

Nói đoạn, hắn liên thu lấy tấm Tinh Đồ chiến lợi phẩm, cảm thấy đắc ý vô cùng, tự nghĩ sau trăm năm nỗ lực rốt cục cũng được trời thương rồi.

Nhưng cũng đúng lúc này, môt tiếng đông lớn vang lên.

Vù vù vù!

Ba luồng quang mang trắng xóa lóe lên rồi biến mất, bay xuyên qua bàn tay Cam Cơ, tấm Tinh Đồ liền rơi xuống nền cự thạch

Cùng lúc, một đạo tinh quang ngưng tụ thành một cự quyền tựa như thanh chùy thần nện mạnh xuống người Bàng Gia.

Răng rắc! Răng rắc!

Tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên giòn tan từ người Bàng Gia, thân thể nát bấy, máu thịt bầy nhầy. Lĩnh trọn chiêu tập kích này, Bàng Gia đã chỉ còn thoi thóp

Cự quyền tinh thần lực kia do vô số điểm sáng ngưng luyện thành, sau khi tập kích thành công thì cũng không hề ngừng lại, từ trên không tiếp tục giáng mạnh xuống đám lổn nhổn đất đá đang đè lấp Phong Nhiêu.    '

Bốp bốp bốp!

Toàn bộ đám cự thạch kia vỡ tan, vang lên tiếng hét phẫn uất của Phong Nhiêu, tinh thần cự quyền kia đem toàn bộ đất đá ép nát vụn, tạo thành hố lớn sâu hoắm trên nền tảng cự thạch.

Lúc này có thể thấy được thân hình Phong Nhiêu dưới đáy hố, mình đầy thương tích, sắc đỏ tươi của tinh huyết đan xen trên nền da trắng trẻo tuyệt đẹp tạo thành một khung cảnh kì dị.

Thân ảnh của Thạch Nham lặng lẽ xuất hiện bên cạnh Bàng Gia, chẳng chút do dự, lạnh lùng hạ thủ, ngưng luyện không gian lực, hóa thành khe nứt không gian xé nát thân thể Bàng Gia thành trăm mảnh, ngay cả linh hồn cũng nổ tan tành.

Vừa giết Bàng Gia xong hắn liền đến bên Cam Cơ, cười hắc hắc, lộ ra hàm răng nhuốm máu.