Sát Thần

Chương 817: Mưu đồ




Tạp Thác vẫn cố gắng dung hợp truyền thừa nguyên, căn bản không cảm thấy được Thạch Nham trong bất tri bất giác đã nắm lấy thóp của hắn, cả đời này chỉ sợ cũng không thể thoát khỏi sự trói buộc của Thạch Nham.

Thạch Nham khẽ mở mắt, mỉm cười nhìn hắn.

Sau một tiếng đồng hồ, năng lượng ba động trên người Tạp Thác bình tĩnh trở lại, ngồi trong chốc lát, linh hồn tế đài cũng khôi phục yên ổn, lúc này mới mở mắt ra.

Trên mặt hắn là vẻ mừng rỡ, không nhịn được cười ha ha: "Không bao lâu nữa lão tử có thể tiến thêm một bước, ngưng luyện nguyên, sánh ngang với Lạp Tắc Nhĩ, Lạp Tắc Nhĩ, Ba Lôi Đặc, Giới Nông, trở thành chúa tế một phương của Thần Phạt chi địa!".

Chỉ có cường giả Nguyên Thần cảnh ở trong Lược Đoạt giả của Thần Phạt chi địa mới có thể trở thành thế lực cường đại chân chính, cũng có thể có nhiều tùy tòng hơn, làm mua bán lớn hơn.

Trước khi chưa đạt tới Nguyên Thần cảnh, Huyết Đồ Tạp Thác hắn tuy rằng có hung, nhưng trong mắt người ngoài thì hắn còn lâu mới bằng ba người bọn Lạp Tắc Nhĩ.

Nhưng mà, một khi Tạp Thác đạt tới Nguyên Thần cảnh, trong cường giả của Thần Phạt chi địa tất nhiên có đất của hắn.

"Chúc mừng đại ca!". Tạp Phu cũng bật cười, vẻ mặt kích động, tựa hồ nhìn thấy một sắc thái mới trong tương lai.

Hai huynh đệ ở Thần Phạt chi địa giao tranh nhiều năm thật vất vả vất vả lắm mới có tích lũy và địa vị hôm nay, nhưng này Lạp Tắc Nhĩ vừa tới, phóng xuất ra lực lượng, hai huynh đệ lập tức cảm thấy mình quá nhỏ bé.

Lạp Tắc Nhĩ ở Nguyên Thần cảnh có lực áp chế cường đại, trong cửa hàng nếu thực sự muốn diệt khẩu thì bọn họ không thể thoát được.

Nếu lúc đó Tạp Thác cũng có tu vi Nguyên Thần cảnh thì Lạp Tắc Nhĩ tuyệt đối không dám làm càn như vậy, tâm tư diệt khẩu cũng không có, tất cả những điều này đều bởi vì lực lượng và cảnh giới bị hạn chế.

"Cảm giác thế nào? Có chỗ nào không ổn không?". Thạch Nham có chút chột dạ hỏi.

Hắn không xác định được Tạp Thác có cảm thấy hắn động tay động chân trong cơ thể Tạp Thác hay không, sợ Tạp Thác đột nhiên ý thức được rồi làm khó dễ.

"Ổn! Rất ổn! Không có chỗ nào không ổn cả! Ha ha ha!". Tạp Thác cuồng tiểu, tâm tình cực kỳ vui sướng, không ngờ không phát hiện một dòng linh hồn căn nguyên của hắn bị Thạch Nham lặng lẽ cướp lấy, sinh tử không còn nằm trong tay bản thân.

"Ha ha, vậy thì tốt rồi, chúng ta trước tiên đỡ đã. Chờ bên Thiên Phạt thành có tin tức thì lại tính tiếp". Thạch Nham bỗng nhiên thả lòng, híp mắt cười.

*************

"Nơi này chính là Thiên Phạt thành". Tạp Tu Ân một thân áo dài, mặt trái đeo một chiếc mặt nạ màu bạc, che đi nửa bên mặt, cười cười giải thích: "Thiên Phạt thành rất lỏng lẻo, bất kỳ ai cũng có thể tiến vào, ta đã đến đây mấy chuyển rồi. Chỉ cần che giấu lực lượng, không bị người ta nhận ra thì không ai quan tâm, Thiên Phạt thành là nơi bán tài liệu lớn nhất của Liệt Diễm tinh vực, các loại bí bảo, khoáng thạch, linh đan, ở nơi này cái gì cần đều có, mọi người có thể tùy tiện đi xem".

Tử Diệu thân thể mạn diệu, đường cong mê người, khuôn mặt kiều mỵ vô song, cũng đeo mặt nạ, phong hoa tuyệt thế bị che đi.

Nhưng mà trên đường cái của Thiên Phạt thành, võ giả đi đường một khi nhìn thấy nàng ta thì vẫn lộ ra vẻ thèm thuồng, ánh mắt như lửa nóng nhìn cả người nàng ta.

Chỉ cần đường cong mạn diệu của nàng ta đã đủ để hấp dẫn ánh mắt của các nam nhân.

Ba người và và Thiết Mục, Áo Cách Lạp Tư cũng đồng dạng che giấu dung mạo, tùy tùng đi theo sát phía sau Tạp Tu Ân và Tử Diệu, tò mò quan sát cửa hàng xung quanh.

Bọn họ phát hiện trong rất nhiều cửa hàng có bí bảo đã mất tích ở Liệt Diễm tinh vực, còn có rất nhiều tài liệu tu luyện kỳ lạ ngay cả thần quốc cũng không thể có được, nhưng ở đây lại được bày bán công khai, tự hồ không có gì là hiểm lạ cả.

"Đúng là một địa phương kỳ lạ". Tử Diệu quan sát trong chốc lát, tán thưởng: "Chẳng trách mọi người đều nói tài liệu tu luyện khan hiếm, không ngại tới Thiên Phạt thành một chuyến, tất có thu hoạch. Ta trước kia không tin lắm, nhưng hôm nay thì tin rồi, sản vật của Thiên Phạt thành có lẽ so với Cửu Tinh thương hội thì còn phong phú hơn".

"Đó là đương nhiên". Tạp Tu Ân cười cười: "Thiên Phạt thành cực kỳ đặc thù, Lược Đoạt giả hoạt động ở đây rải khắp mọi ngóc ngách của tinh vực. Còn có Lược Đoạt giả hoạt động bên rìa tinh vực, thăm dò không ít quặng tinh kỳ lạ, Cửu Tinh thương hội cũng không có năng lực này".

"Chúng ta tới mục đích đi, tiểu tử đó không biết có ở đó hay không...". Tử Diệu mắt đẹp sáng ngời, hé miệng hô khẽ.

Tạp Tu Ân gật đầu nói: "Đi theo ta".

Sau nửa canh giờ, một nhóm năm người tới cửa hàng của Tạp Phu, dừng lại ở cửa, ngưng thần nhìn.

Không có một bóng người.

Cửa lớn đóng chặt, bên trong không có động tĩnh của một võ giả nào, nhưng phương hướng chung quanh lại có mấy người đang lén lút, nhìn chằm chằm về phía này.

Tạp Tu Ân nhíu mày, bất động thanh sắc dẫn theo đám người Tử Diệu rời khỏi. Tìm một quảng trường yên lặng mới nói: "Tiểu tử đó không có ở đấy, bên ngoài cửa hàng có thám tử nhìn chằm chằm, khẳng định có tình huống mới đã xảy ra. Ừ, chờ trong chốc lát, chúng ta trước tiên tìm chỗ ở đó, ta tìm người hỏi thăm tình huống".

Trừ hắn ra, bọn người Tử Diệu là lần đầu tiên tới Thiên Phạt thành, cũng không rất quen thuộc với tình huống bên này, tùy ý để hắn an bài.

Rất nhanh, Tạp Tu Ân dẫn theo đám người Tử Diệu tới sân bóng của Tát Pháp, Tạp Tu Ân bảo Á Lan, Thiết Mục, Áo Cách Lạp Tư trước tiên tìm chỗ ở, hắn thì dẫn theo Tử Diệu tới tìm Tát Pháp.

"Tạp Tu Ân đại nhân". Tát Pháp cung kính quỳ một gối, vừa gặp đã hành đại lễ, thần sắc kích động.

"Bên chỗ Tạp Phu có tình huống gì? Vì sao bỗng nhiên lại đóng cửa?". Tạp Tu Ân bảo hắn đứng dậy, hỏi.

"Hình như Lạp Tắc Nhĩ đại nhân đã tới bên đó, ta phái người theo dõi. Phát hiện Lạp Tắc Nhĩ đại nhân thi triển lực lượng, giam cầm nơi đó lại. Không lâu sau, tựa hồ đám người Tạp Thác đã lặng lẽ ra khỏi Thiên Phạt thành, hiện tại không biết đang trốn ở đâu, không ai tìm được".

Tạp Tu Ân nhíu mày, lại hỏi một phen, lập tức phân phó Tát Pháp, bảo hắn lưu ý động tĩnh trong thành, một khi có gì khác thường thì lập tức bẩm báo.

Qua mấy ngày, thống lĩnh Bích Thiên của U Minh dẫn theo đám võ giả Bích Nhu, cũng che giấu thân phận tới Thiên Phạt thành, sau khi tìm một trang viên để ở thì an bài cho người đi hỏi thăm tin tức.

Hai ngày sau, Phạm Thiên của Cửu Tinh thương hội đeo mặt nạ, cùng một đám võ giả cũng từ vực ngoại tới Thần Phạt chi địa, vào Thiên Phạt thành.

Một góc của Thiên Phạt thành.

Trong một cửa hàng có khắc dấu hiệu của luyện dược sư, luyện dược sư Kiệt Tư Đặc sắc mặt tái nhợt, trong năm ngón tay bốc ra lửa, một tia hỏa diễm tinh diệu từ trong thức hải của ba người Bạo Ngao, Kiệt Cức, Ba Nhược bay trở về.

Ba quả đan dược to như mắt rồng trực tiếp vỡ vụn trong thức hải của ba người Bạo Ngao, đan dược tỏa ra mùi thơm, hóa thành sinh cơ tinh thuần dung nhập vào thức hải của bọn họ.

Kiệt Tư Đặc trán lấm tấm mồ hôi, vẻ mặt ngưng trọng dùng thần thức để câu thông, đem ba động kỳ lạ của Hấp Linh yêu hoa ở trước ngực ba người Bạo Ngao chậm rãi vuốt phẳng. Chặt đứt đường cong của thần hồn.

Qua một hồi lâu, Kiệt Tư Đặc lau mồ hôi, năm ngón tay trái búng một cái.

Từng ngọn lửa lam bay ra, bao phủ Hấp Linh yêu hoa, ngọn lửa đốt cháy, đóa Hấp Linh yêu hoa chậm rãi biến thành tro tàn.

Thân thể gầy trơ cả xương của ba người Bạo Ngao sau khi yêu hoa tiêu tán thì chậm rãi hiện ra.

Kiệt Tư Đặc lấy ra từng viên đan dược, vội vàng nuốt vào, nhắm mắt lại khôi phục điều tức, thần sắc mỏi mệt.

Huynh muội Phong Kiêu và Phong Nhiêu cùng năm võ giả cảnh giới Thần Vương tam trọng thiên ngồi ngay ngắn ở góc cửa hàng, uống trà xanh, nhìn chằm chằm về phía này.

Rắc rắc rắc!

Xương cốt của ba người truyền đến tiếng rắc, sắc mặt của ba người trắng bệch, mắt lóe tinh quang, vẻ mặt hưng phấn và kinh hỉ.

Hấp Linh yêu hoa trói buộc bọn họ đã lâu cuối cùng cũng bị thanh trừ triệt để, một chút dấu vết cũng không còn, ba người không còn cảm giác áp lực đến ngay cả mỗi lỗ chân lông cũng thoải mái mở ra.

Phong Kiêu và Phong Nhiêu nhìn nhau một cái rồi mỉm cười đứng lên, chậm rãi đi tới phía này.

"Đa tạ Phong Nhiêu tiểu thư". Ba người Bạo Ngao hơi khom người, thành tâm nói lời cảm tạ.

"Đừng cám tạ ta, muốn cảm tạ thì cảm tạ Thạch Nham ấy, không có lời hứa của hắn, ta không thể trả giá lớn cho các ngươi như vậy được. Ha ha, các ngươi có thể kết bạn với tiểu tử đó quả thực là may mắn, nói thực ra ta rất hâm mộ các ngươi". Phong Nhiêu nghiêm túc nói.

"Phong Nhiêu tiểu thư không cần phải hâm mộ chúng ta, ta nghĩ nếu Phong Nhiêu tiểu thư ngươi gặp phải cảnh ngộ như chúng ta thì tiểu tử đó chắc cũng sẽ bất chấp tất cả để cứu ngươi". Bạo Ngao cười cười.

"Ta không tin hắn sẽ vì ta mà rộng rãi như vậy". Phong Nhiêu lắc đầu bật cười: "Cũng chỉ có người đi cùng với hắn như các ngươi, thì hắn mới đối đãi thật lòng, còn những người khác, ta thấy vĩnh viễn không có đãi ngộ này đâu".

Ba người Bạo Ngao nhìn nhau, đều thấy may mắn vì khi ở Thần Ân chẳng những không đắc tội với Thạch Nham, còn hết sức vươn tay ra kéo hắn, bằng không thì bọn họ không thể sống tới ngày hôm này.

"Kiệt Tư Đặc, thù lao ta đã đáp ứng ngươi sẽ trả đúng hạn". Phong Kiêu nhìn về phía luyện dược sư đang điều tức khôi phục, cam đoan. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Kiệt Tư Đặc Sắc mặt mỏi mệt đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt đờ đẫn nói: "Hành động tìm Tinh Đồ cho ta một phần, thù lao ta có thể giảm phân nửa".

"Ngươi cũng biết Tinh Đồ ư?". Phong Nhiêu kinh ngạc.

"Có một số khôi thủ có danh vọng đều được phụ thân ngươi truyền tin, ta sao lại không biết". Kiệt Tư Đặc vẻ mặt đạm mạc: "Ta sở dĩ đáp ứng giúp các ngươi giải cứu ba người này thống khoái như vậy cũng là nể mặt Tinh Đồ, hiện tại bọn họ khôi phục rồi, chúng ta có thể bàn chuyện, ừ, tinh vực mới chắc có rất nhiều linh dược linh thảo đặc thù, mà các ngươi thì không ai biết đặc tính của những linh thảo linh dược này, có thêm ta, đối với các ngươi rất có lợi. Bằng không nếu các ngươi tùy ý làm bậy, nói không chừng sẽ làm những linh dược linh thảo này chết héo mất".

Phong Kiêu và Phong Nhiêu nhìn nhau một cái rồi khẽ nhíu mày.

"Các ngươi không làm chủ được, ta biết, chờ các ngươi sau khi trở về rồi có thể nói với phụ thân của các ngươi, ta nghĩ với kiến thức và trí tuệ của hắn sẽ hiểu dẫn theo ta là có lợi". Kiệt Tư Đặc chậm rãi nhắm mắt lại rồi phất tay: "Các ngươi đi đi".

Phong Kiêu gật đầu, trầm giọng nói: "Ta sẽ truyền lời cho cha ta".

"Chúng ta đi". Phong Nhiêu gật đầu với ba người Bạo Ngao, cùng các võ giả hộ vệ rời khỏi cửa hàng của luyện dược sư này.

Đợi cho đám người Phong Kiêu rời khỏi rồi, Kiệt Tư Đặc đột nhiên trợn mắt, hai mắt sáng quắc, lấy ra một khối âm thạch rồi quỳ một chân, vẻ mặt cung kính truyền ra tin tức: "Chủ nhân, ta khẳng định Tinh Đồ bị Phong Kiêu đoạt được rồi".