Sát Thần

Chương 842: Bàn tay khổng lồ tái nhợt




Chiến đấu so với trong tưởng tượng của hắn thì xảy ra nhanh hơn nhiều.

Thần thức của hắn vừa mở ra, lập tức cảm thấy được một cỗ năng lượng ba động khủng bố, trực tiếp từ chỗ Lỵ An Na phóng lên cao.

Lực lượng cuồng bạo như đất rung núi chuyển trào dâng, như mười ngọn núi lửa cùng bùng nổ, chấn động ầm ầm trong Thiên Phạt thành.

Trong bóng đêm Tuyệt đối. bốc lên hỏa diễm, tựa hồ lan khắp cả thành trì, dưới cô ba động đó, tất cả quy tắc và áo nghĩ của thế gian tựa hồ đều bị áp chế.

Lực lượng Có thể cướp đi khí tức của bất kỳ sinh linh nào bao phủ cả tòa thành thị, khiển bất kỳ một võ giả nào trong thành cũng run rẩy, thậm chí muốn quỳ bái vì kính sợ.

Tất cả võ giả trong thành, bất luận cảnh giới cao thấp, vào lúc này đều ý thức được trong Thiên Phạt thành có một nhân vật khiến thiên địa cũng phải biến sắc, loại khí tức này có thể ăn mòn tất cả này giống như muốn phá hủy tất cả.

Huynh đệ Tạp Thác biến sắc, đều biết chiến đấu đã bắt đầu, theo bản năng cảm thấy sợ hãi bất an.

" Sư huynh... Đây là lực lượng áo nghĩa của tiền bối ư?" Thanh âm của Tạp Thác có chút phát run: "Đáng sợ quá, sức ăn mòn cường đại, như có thể làm tan chảy tất cả lực lượng, trời, không ngờ ở Thiên Phạt thành của chúng ta thật sự có tồn tại cấp bậc nắy.il

Hắn vừa có suy nghĩ này thì phát hiện từ trong trang viên cũ nát của Lỵ An Na tỏa ra từng luông sáng đẹp mắt, ngưng thần nhìn thì đột nhiên ngây dại.

Chính là thần tinh anh tự tay dâng lên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Từng khối thần tinh trong suốt như là từng viên phồn tinh sáng rực, sắp hàng chỉnh tề bồng bềnh trên không Thiên Phạt thành, không ngừng chuyển động, lực lượng ẩn chứa trong thần tinh đột nhiên bị hấp thu sạch sẽ, từng khối thần tinh thậm chí truyền ra tiếng rít chói tai, năng lượng đều bị kích phát, như là hạt mưa rơi xuống.

Trong Thần tinh, chứa thiên địa chi lực dày đặc, năng lượng trong mỗi khối thần tinh thượng phẩm có thể so với tinh nguyên trong cơ thể một Thần Vương cảnh giới nhất, nhị trọng thiên.

Chỉ là, lực lượng trong thần tinh rất khó được kích phát trong một lần, lại thêm không có khả năng dùng để chiến đấu, ngay cả võ giả cường đại cũng chỉ có thể hấp thu một chút thần tinh chi lực rồi chậm rãi rót vào trong cơ thể.

Không ai biết, thần tinh cũng có thể vận dụng như vậy, kích phát lực lượng trong đó xếp thành thiên địa trận pháp kỳ diệu, đạt thành lực lượng ba động khó lường.

hơn Một vạn khối thần tinh, như hạt mưa cực lớn rơi xuống, thoáng nhìn, như là từng lưu tinh từ trên trời rơi xuống, hóa thành đường cong yêu trong không trung, không chịu ảnh hưởng của năng lượng hắc ám, còn có thể va ẹhạm với nhau, bắn ra ánh lửa đẹp mắt.

Từng khôi thân tinh chi lực, giông như lực lượng của một võ giả Thần ýứơng cảnh, hơn một vạn khối thần tinh cùng nhau rơi xuống, tương đương với với gần vạn cường giả Thần Vương cường giả toàn lực trùng kích.

Trong nhất thời, trong Thiên Phạt thành đột nhiên truyền đến tiếng nổ ầm ầm, đại đa số đến từ khu vực của Lỵ An Na, tựa hồ rất nhiều cường giả đang tụ tập tới đều bị ảnh hường, đang dốc hết toàn lực chống cự.

Hư không Thiên Phạt thành phút chốc hiện ra từng bàn tay khổng lồ, như là thủ ấn của tử thần, giơ lên cao rồi ép xuống, c mỗi một bàn tay đều chộp tới từng đạo thân ảnh, đều tái nhợt quỷ dị, lượn lờ sương khói màu trắng, tạo cho người ta một loại cảm giác mao cốt tủng nhiên, mang theo khí tức ăn mòn, khi ấn xuống, từng khối thần tinh đột nhiên bạo toái, năng lượng rót vào trong từng bàn tay, khiến cho năng lượng ăn mòn trong bàn tay to tái nhợt càng kinh người hơn.

Rầm rầm.

Như Trời sụp đất nứt, một chỗ khu vực của Thiên Phạt thành truyền ra tiếng vang chấn động, dư ba của vụ nổ lan ra, từng căn nhà đổ sập, hóa thành phế tích.

Không bao lâu sau, có thể nghe thấy những tiếng hét thảm thê lương, giống như rất nhiều người phải chịu khổi, bị từng bàn tay khổng lồ tái nhợt đó đè xuống, không thể động đậy.

Tiếng ồn ào chấn động cả Thiên Phạt thành, phút chốc an tĩnh lại.

Trong bóng đêm, không có một thanh âm nào truyền ra, không biết vì sao, ở khu vực của Lỵ An Na, tất cả năng lượng ba động đều ngừng lại.

Giống như những cường giả Nguyên Thần cảnh tụ tập tới đều bị những bàn tay to này đè xuống, khiến cho lực lượng của lực lượng toàn bộ toàn bộ áp chế, không thể dùng lực lượng áo nghĩa của mình để phản kháng, chỉ có thể nỗ lực ngăn cản lực ăn mòn từ trên bàn tay khổng lồ truyền đến, căn bản không thể thoát khỏi ảnh hưởng do Lỵ An Na tạo thành.

Một lát sau, ở khu vực khác của Thiên Phạt thành lập tức truyền đên vô số tiếng hét.

Mấy vạn võ giả cảnh giới khác nhau trong thành, đều ý thức được trong thành có thần chiến kinh thiên phát sinh, theo bản năng chạy như bay trong bóng đêm, tới gần khu vực chiến đấu, lớn tiếng kinh hiểu, đại biểu cho vị trí của mình.

Trầm mặc một chút, Thạch Nham đột nhiên nói: "Chúng ta cũng đi xem."

Tạp Thác gật đầu, lập tức đáp ứng: "Đi, chúng ta tới xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

Cường giả Nguyên Thần cảnh giao chiến, bình thường rất khó nhìn thấy, đạt tới cấp bậc như vậy, các cường giả Nguyên Thần cảnh tụ tập đánh một trận, càng là ngàn năm một thuở, bỏ lỡ e là sẽ hối hận cả đời.

Nếu có thể chính mắt thấy cường giả Nguyên Thần cảnh giao chiến, cảm nhận được phương thức xuất thủ và vận dụng lực lượng áo nghĩa của cường giả, đối với thể ngộ cảnh giới tương lai của võ giả mà nói thì có lợi ích phi thường lớn, nói không chừng có thể thừa cơ đột phá, đánh vỡ chướng ngại bước vào cảnh giới mới.

Đây cũng là vì sao biết rõ trung ương cuộc chiến rất nguy hiểm nhưng vẫn có vô số cường giả chen chúc ùa tới.

Bọn họ đều muốn chứng kiến trận chiến này, nhìn xem nhìn xem chí cường giả đối với vận dụng lực lượng áo nghĩa của thiên địa thì đạt tới cấp bậc nào.

Ba người Thạch Nham và các cường giả tụ tập về đây, đi lại trong bóng đêm, tới khu vực phát ra phồn tinh, mục tiêu rất rõ ràng, căn bản không cần lo lắng không tìm được vị trí.

Mọi người không nhìn thấy đối phương, chỉ có thể mở thần thức, điều này khiển cho thần thức trong Thiên Phạt thành hôn loạn, các loại lực lượng áo nghĩa và thần thức bất đồng tán loạn, có đôi khi thần thức và thần thức chạm nhau, ứng phó thần thức ba động kịch liệt, tiến tới hình thành linh hồn chi chiến.

Thiên Phạt thành vừa Yên tĩnh một khắc lại càng náo động hơn, trong những võ giả đi tới không thiểu cừu địch, sau khi cảm ứng được thần thức ba động của đối phương thì sẽ xuống tay trong bóng đêm.

Hôm nay, cường giả Thiên Phạt thành tranh đấu lẫn nhau, quy củ nghiêm cấm võ đấu trong thành tựa hồ tạm thời bị phá vỡ, rất nhiều người thừa dịp bóng tối, hạ sát thủ đối với người mà mình ghét, khiến chiến đấu trong thành càng nhiều hơn, tiếng hét thảm thống khổ, tiếng gầm gừ hiểu sát điên cuồng cùng nhau vang lên.

Rầm rầm.

Tiếng chấn động khủng bố Liên tiếp từ trong chiến đấu truyền đến, cảnh tượng do dư ba chiến đấu hủy thiên diệt địa tạo thành như thiên địa bị phá nát, cực kỳ khoa trương.

Đá vụn, cổ thụ các loại vật phẩm bắn ra từ nơi đó, lực lượng kinh người, rất nhiều võ giả đi tới còn chưa kịp đứng vững thì bị một khối đá văng trúng, lập tức thần thể nổ mạnh, trực tiếp tan xương nát thịt.

Cảnh giới và lực lượng không đủ, mạo muội nhảy vào trong chiến đấu, không cẩn thận sẽ rơi vào kết cục linh hồn tịch diệt.

Thạch Nham một đường đi tới, cách trung ương chiến đấu còn rất xa thì đã phát hiện bên cạnh có thêm không ít người, thậm chí có linh hồn tế đài bay ra muốn rời khỏi Thiên Phạt thành để tạm lánh.

Mắt hắn đột nhiên sáng lên.

Nhắc nhở của Huyết Văn Giới trước khi trầm tịch bỗng nhiên hiện ra, nuốt hết niệm đầu của linh hồn tế đài, không thể ức chế hiện ra trong đầu.

Do dự một chút, Thạch Nham bỗng nhiên lặng lẽ tách khôi huynh đệ Tạp Thác, ẩn nấp khí tức, vụng trộm nép vào một góc khuất, đột nhiên mở linh hồn tế đài, khiển cho tế đài như hắc động hiện ra, hắc động trong bóng đêm tuyệt đối cũng khó nhìn, nên không bị người ta phát hiện.

Linh hồn tế đài vừa bay ra khỏi thần thể, trong bóng đêm chợt lóe rồi biến mất, bỏ chạy ra ngoài Thiên Phạt thành.

Đúng vào lúc này, thần thức của Thạch Nham đột nhiên tỏa định nó, niệm đầu khẽ động, hắc động ở giữa linh hồn tế đài của hắn lập tức sinh ra một cỗ lực hút mãnh liệt.

Linh hồn tế đài vừa bay đi bất ngờ đột nhiên bị kiềm hăm, như là bị dây thừng vô hình trói lại, không ngờ bay tới tế đài của Thạch Nham.

Linh hồn không thể hò hét, chỉ có thể truyền ra tấn niệm, nhưng dưới sự lôi kéo của tế đài giống như hắc động Thạch Nham, thần niệm của tên gia hỏa đó cũng không thể sinh ra, thần không biết quỷ không hay đã bị hắc động trong linh hồn tế đài của Thạch Nham nuốt sống.

Một cỗ cảm giác thanh lương bỗng nhiên tràn đầy thức hải và linh hồn tế đài, ấn ký màu máu trong thần hồn của hắn đột nhiên sáng ngời, tựa hồ đạt được sự bổ sung kỳ diệu.

Đồng thời, trong thần thể của các võ giả đã tử vong cũng truyền ra tinh khí ùa vào trong huyệt khiếu của hắn, khiến luồng khí xoáy trong huyệt khiếu của hắn điên cuồng xoay chuyển.

Trong bóng đêm, Thiên Phạt thành không chỉ có ở khu vực của Lỵ An Na là phát sinh chiến đấu, các góc trong thành cũng có cường giả đối địch, cảm thấy được thần hồn ba động của đối phương thì ra tay, không ngừng có võ giả tử vong.

Võ giả dám hoạt động ở Thiên Phạt thành cơ hồ kém cỏi nhất cũng có tu vi Chân thần cảnh, Thần Vương cảnh là chủ lưu, một khi có người tử vong, Thạch Nham giống như là mănh thú ngửi được mùi máu tươi, vụng trộm ẩn núp, dùng hắc động của linh hồn tế đài nuốt hết tế đài của đối phương, rồi dùng huyệt khiếu để hấp thu tinh khí lưu lại.

Lực lượng và linh hồn chi năng trong cơ thể của Một võ giả, dươi sự cố ý nhắm vào của hắn, một khi tử vong, chưa kịp tiêu tán trong thiên địa thì đã bị hắn vụng trộm tóm lấy.

Thiên Phạt thành vô cùng hỗn loạn, không ngừng có võ giả tử vong, mà hắn, ngược lại thành người được lợi lớn nhất, xem xét chung quanh ở trong thành, giống như là một con mãnh thú, hấp thu toàn bộ một thân tinh khí và linh hồn của cường giả vừa vận lạc.

Không tốn sức, không trải qua chiến đấu, hắn thành người được lợi cuối cùng, không ngừng bay lượn, không ngừng hấp thu.

Dần dần, huyệt khiếu của huyệt khiếu bành trướng, phụ diện tinh khí tràn đầy như hải dương, luồng khí xoáy trong huyệt khiếu điên cuồng xoay chuyển và tinh lọc, khiến cả người hắn đau đớn không thôi, môi một huyệt khiếu đều tựa hồ đang run rẩy, truyền ra sự dập dờn bồng bềnh không an phận.

Một loại biến hóa kỳ diệu nào đó, tựa hô khi hắn làm không biết mệt đang bắt đầu lặng lẽ xảy ra.