Sát Thủ Cung Phi

Chương 42: Dương đông kích tây




Tờ mờ sáng, đoàn quân lặng lẽ chia mười đạo như đã định lần lượt rời khỏi rừng Trầm tích.

Ta và Tô quân sư chỉ dẫn theo một đạo quân nhỏ, mục đích chỉ để bảo vệ an toàn cho hai người, rời đi muộn nhất.

Ngồi trên xe ngựa, dù có hơi xóc nảy một chút, nhưng tốt hơn cảm giác trên lưng ngựa nhiều. Ta thỉnh thoảng lại vén màn lên nhìn ra ngoài. Trong lòng lại nhóm lên một tia hy vọng nhỏ, nếu muốn thoát ra khỏi đây, hôm nay chẳng phải là thời cơ tốt nhất hay sao? Đám sát thủ của Sơn Cốc đã đi theo Hàn tướng quân ra trận thời cơ này hẳn là ngàn năm có một.

Cứ suy nghĩ đông tây một hồi, chúng ta đã tiến tới giữa đồng bằng Trung Hà. Khi xe ngựa dừng lại, cả người ta đã ê ẩm. Tiếng nói của người bên ngoài vang lên: “ Mời đại nhân xuống.”

Tô quân sư tự mình vén màn nhảy xuống. Khi ta bước ra khỏi xe ngựa, hơn trăm sát thủ Sơn Cốc mặc hắc y trước mặt thật sự là một cảnh tượng giật mình.

Nam nhân đứng cạnh ta vẫn bình tĩnh, đối diện chúng ta lúc này là Mã Tiệp, hắn không giống như đang giúp Lương quốc đánh quân chi viện, toàn thân cao thấp đều tỏa ra sát khí của sát thủ.

Những người hộ tống cũng cầm chắc giáo mác chĩa về ta cùng Tô quân sư.

Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, giọng nói của Mã Tiệp phía đối diện đã chuyển tới: “ Hạ Thiên Vũ, thiếu chủ đã chuẩn bị long trọng như vậy để tiễn ngươi lên đường, hẳn là đủ coi trọng rồi chứ?”

Giật mình quay sang nhìn nam nhân đeo mặt nạ đứng cạnh , ta thảng thốt, sao hắn có thể là Thiên Vũ cơ chứ?

Hạ Thiên Vũ vẫn duy trì trầm mặc, không nói một lời. Mã Tiệp cũng không vội ra tay giết chúng ta. Ta và Thiên vũ giống như chim trong lồng, chỉ đợi hắn định đoạt, hẳn là muốn chêu đùa một lát cho hả dạ, sảng khoái cười lớn: “ Ngươi diễn kịch cũng khá lắm, nếu không phải thiếu chủ khẳng định ngươi sẽ đến. Hẳn là ta cũng tin ngươi thực sự là tên Tô Vỹ Hi quái gở đó.”

Ta không để ý đến lời Mã Tiệp nữa, nhanh chóng lướt mắt nhìn xung quanh. Bây giờ không phải là lúc cảm động vì Thiên Vũ mạo hiểm tới cứu ta, tìm cách thoát ra mới là quan trọng.

Giống như một tia nắng ấm rọi vào cõi lòng mù mịt của ta, lúc này lại lên tinh thần lạ thường.

Không nghi ngờ gì, toàn bộ sát thủ đi theo đều tập chung ở đây. Xem ra cảm giác lúc trước của ta hoàn toàn đúng. Chúng vốn không quan tâm đến trận chiến này, chuẩn bị một cái lưới lớn giết ta cùng Thiên Vũ mới là nhiệm vụ chính.

Ta từng thắc mắc Sơn Cốc cứ để mặc ta đi dễ dàng như thế, là đã chuẩn bị hết thảy thanh trừng cả ta.

Dù võ công của Thiên Vũ có cao cường đến đâu, hai chọi trăm là điều không thể.

Mã Tiệp nhìn ta lo lắng, chợt bật cười. Khi ta quay lại nhìn lại giống như một nụ cười chua xót. Nhưng ta nhanh chóng loại bỏ ý nghĩ đó, hắn hẳn là vui mừng vì sắp hoàn thành nhiệm vụ mới đúng.

Như là chợt nhớ ra điều gì, Mã Tiệp à một tiếng, tiếp tục độc thoại: “ Thêm một điều nữa, kế dương đông kích tây của ngươi cũng vô dụng thôi. Hàn tướng quân đã sớm đem theo mười lăm vạn binh tấn công quân chi viện tiến qua núi Ôn Nhạc rồi.”

Tất cả chỉ là kế dương đông kích tây của Thiên vũ? Hẳn là hắn cố tình để lộ tin tức cho quân Lương về đồng bằng Trung Hà, với tính nóng vội của Hàn tướng quân, hẳn sẽ gấp rút tấn công. Viện binh của Trường quốc thực chất đi qua núi Ôn Nhạc, đấy cũng là con đường ít người biết đến.

Điều hắn không tính đến chẳng phải người của Sơn Cốc sẽ xuất hiện? Lần này làm hỏng kế hoạch mạo hiểm của hắn, lại là Sơn Cốc. Mà kẻ gây ra liên lụy, chính là ta.

Nhìn sang khuôn mặt trông nghiêng của Hạ Thiên Vũ, ta ngạc nhiên phát hiện, hắn thế nhưng đang cười, một nụ cười ẩn ý.

Khi kiếm của Mã Tiệp kề sát cổ Thiên Vũ, hắn mới chậm rãi lên tiếng, như là không cảm nhận được lưỡi kiếm lạnh lẽo đang kề trên cổ mình: “ Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tay không đến nộp mạng hay sao?”

Mã Tiệp nghe thế, cười lạnh khinh thường, nhưng rõ ràng đã dao động, hắn dùng sức muốn một đao chém chết Thiên Vũ. Khi ta còn chưa kịp phản ứng lại, một thanh kiếm đã lao tới, nện mạnh vào cổ tay hắn, thanh kiếm trên tay rơi xuống đất, kêu “ keng” chói tai.

Toàn bộ sát thủ đều cảnh giác cao độ, nhìn đông tây. Sau một tiếng huýt sáo dài, một đội quân cưỡi ngựa rầm rập lao tới, ta nhận ra kẻ đi đầu, không ngờ tới lại là hoàng huynh!

Mã Tiệp cũng không ngờ tới Lưu Hạ Kì sẽ xuất hiện, hắn chưa biết thân phận của ta, tất nhiên không lường trước được việc này. Sự ngạc nhiên ấy không kéo dài được bao lâu, hắn ngạo nghễ nhìn Lưu Hạ Kì vừa tới, giọng nói giống như hoan nghênh hảo hữu: “ Tình cảm của Lưu thái tử với Trường Thiên hoàng đế quả là không thể xem thường. Lần đầu gặp mặt, xin đắc tội.”

Nói rồi nhanh chóng xông tới so chiêu, tất cả sát thủ còn lại đều bao vây ta và Thiên Vũ, không dám manh động. Ta nhìn hai người đang bừng bừng khí thế, định nhân cơ hội này đả thương Mã Tiệp, vào lúc này, ai còn quan tâm tiểu nhân hay quân tử?

Định tiến lên một bước, bàn tay Thiên vũ đột ngột xiết lấy cổ tay ta, khuôn mặt vẫn chăm chú nhìn về phía trước. Ta khó hiểu nhìn xung quanh một hồi, phát hiện phía sau lưng là hai thanh kiếm chĩa vào ta cùng Thiên Vũ, lắc đầu tự trách mình manh động.

Ta giống như đang bước trên đống lửa, bận rộn nghĩ cách đột phá vòng vây. Đúng lúc này, một tràng tiếng vó ngựa vọng tới. Phía sau đám bụi mù mịt nóng bức, đám hắc nhân mặc huyền y thêu vuốt rồng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt. Xem ra Lưu Hạ Kì đúng là nóng lòng đến trước kéo dài thời gian, sát thủ Sơn Cốc cuối cùng cũng đến.

Lần này tập chung không phải là ít, có đến hơn trăm người, ngoài những gương mặt xa lạ, càng ngạc nhiên là ta thấy được Hương Trầm dẫn đầu đang gấp rút lại chỗ chúng ta. Hơn trăm sát thủ nhanh chóng hình thành vòng vây bên ngoài sát thủ Sơn Cốc. Nếu lần này xảy ra va chạm, hai bên chắc chắn tổn thất không nhỏ.

Mã Tiệp cũng không hề nao núng trước cảnh tượng này, chỉ cất giọng trào phúng: “ Xem ra chủ tử nói đúng, Trường Thiên hoàng đế rất dụng tâm với nữ nhân kia.”

Sau đó đột ngột nhìn chằm chằm ta, cười lạnh: “ Hai vị vương tử vì một vị nữ nhân mà không tiếc tính mạng. Có tính là một giai thoại không?”

Xem ra hắn vẫn chưa biết thân phận của ta, lúc này Lưu Hạ Kì đột nhiên ngắt lời: “ Ngậm cái miệng chó của ngươi lại” Nói rồi hai bên lao vào hỗn chiến.

Bàn tay Thiên Vũ nắm ta thả lỏng, cúi đầu dặn dò: “ Tự mình trở lại doanh trại, ở đó có người đón.” Sau đó kiếm đã trút khỏi vỏ, tiến lên đấu với Mã Tiệp.

Tuy võ công của ta không tệ, nhưng ta chính là nguyên nhân gián tiếp gây ra trận chiến này, ở lại đây chỉ là trở ngại cho bọn họ, đắn đo một hồi, cảm thấy rời đi lúc này là đúng đắn nhất. Nghĩ một lúc, cũng rút kiếm ra, trộn vào đám người giao chiến, rút dần về phía đường trở về, đến khi đã rời đi một đoạn mới nghe thấy tiếng hét lớn của Mã Tiệp đằng sau: “ Bắt lấy nàng ta.” Càng thêm chạy thục mạng.

Cuối cùng ta đã biết lý do kẻ cầm đầu Sơn Cốc giữ lại mạng sống của ta, đã vậy càng không thể bị bắt lại, lần này quay lại căn bản chính là chết không thương lượng..

Hiển nhiên cái bẫy giăng ra là dành cho Thiên Vũ cùng tham vọng xóa sổ Huyền Thiên sơn trang.

Ta theo đường vòng chạy thục mạng lên núi, đi trong núi cũng không dễ dàng bị bắt lại, trong lòng an tâm hơn rất nhiều. Nhưng mỗi khi nghĩ hắn vẫn còn không rõ kết thúc ra sao, lại không thể thuyết phục cơ thể mỏi mệt ngồi nghỉ, chạy thục mạng một mạch tới chiều đã quay trở lại gần khu vực đóng quân của Lương quốc.

Tất nhiên ở đấy chỉ còn rất ít binh sĩ canh gác lương thực. Ta nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Vương Chi Ảnh, chẳng hiểu sao sinh ra cảm giác thân thuộc lạ thường.

Vương Chi Ảnh mặc nam trang, lại bôi trét này nọ lên mặt, bây giờ cũng không còn quân sĩ cấp cao, đương nhiên không nhận ra trò cải trang đơn giản của nàng. Ta dùng chút sức lực còn lại hướng nàng chạy tới, liền nằm vật xuống đất, thở hổn hển. Một tên tiểu tướng Lương quốc thấy thế chạy đến đưa kiếm ngay sát họng: “ Ngươi là ai?”

Chưa đợi ta trả lời, tiếng nói của một binh sĩ ta có chút quen biết vang lên: “ Hắn chính là nữ tử bên cạnh quân sư, đại nhân.”

Tên kia nghe thế hơi chần chừ, kéo ta dậy, nhìn một lượt: “ Ngươi chắc chắn?”

Tên lính kia gật đầu như trống bỏi: “ Tiểu nhân đâu dám nói bừa.” Trong đầu ta lúc này lại có một chủ ý nhỏ. Xem thái độ của bọn họ, hẳn là không biết chuyện Thiên Vũ giả trang Tô quân sư cùng kế dương đông kích tây Sơn cốc vạch ra. Kể ra cũng đúng để tránh Thiên Vũ nhận ra, bọn họ hẳn là muốn càng ít người biết càng tốt. Đám binh sĩ trông coi lương thực này không biết cũng chẳng có gì khó hiểu.

Ta làm bộ run rẩy vô lực, không đứng dậy được. Tên lính kia khó chịu dùng lực kéo lên, mắt hằn lên tia chán ghét cùng khinh thường: “ Sao một mình ngươi quay lại? Đại quân đâu?”

Thân mình ta càng run rẩy dữ dội hơn, lúc này Vương Chi Ảnh đã tiến đến sau lưng, cầm dao nhỏ cứa nhẹ vào mu bàn tay ta, lập tức đau đến chảy nước mắt, giả bộ như bây giờ mới tìm được tiếng nói, ta kích động lay tên binh sĩ kia: “ Mau đến cứu quân sư. Tô quân sư cùng đại quân gặp mai phục của Vân quốc, đang thiếu nhân lực.”

Toàn quân Lương quốc chưa biết bí mật kia, đến thêm đối với Thiên Vũ đương nhiên chỉ có lợi.

Hắn nhìn ta một vòng đầy nghi ngờ, nhưng lại hơi khó xử: “ Ở đây cũng chẳng còn bao nhiêu binh sĩ, cứu viện gì chứ?”

Nhưng sau đó vẫn sai khoảng mười người đi thăm dò, lại dàn mỏng lực lượng, cử người đi khắp nơi cầu viện. Đám lính canh lương thực giờ đã ít đến đáng thương.

Vết thương của ta đã được người băng bó lại, đêm ấy liền gặp Vương Chi Ảnh chuẩn bị rời đi. Đám lính kia hẳn là nghĩ chúng ta chân yếu tay mềm, có nghi ngờ nhưng chỉ cử một người canh giữ.

Chúng ta dễ dàng hạ tên canh gác, vòng qua hàng loại đợt canh giữ mỏng manh, tiếp cận nơi cất trữ lương thảo.

Vương Chi Ảnh tuy chẳng nói gì với ta, nhưng hiển nhiên nàng cũng tán thành hành động này, thân thủ nhanh như chớp cướp lấy đuốc lửa trên tay lính tuần, ta cũng phối hợp với nàng giáng hắn một chưởng sau gáy, một tiếng “hự” nhỏ không đủ kinh động đến ai.

Không chần chờ thêm, Vương Chi Ảnh cẩn thận châm lửa ở một góc khuất. Khi nhìn ngọn lửa bắt đầu lan ra, khuôn mặt đẫm mồ hôi của nàng sáng bừng lên, nhẹ nhàng thở ra.

Đợi đến khi hơn nửa đống lương thảo bị đốt cháy, quân Lương quốc mới hô nhau dập lửa, ta và Vương Chi Ảnh theo hỗn loạn chạy đi.

Chạy như điên một đoạn dài, đến khi phía chân trời lấp ló những tia sáng đầu tiên, Vương Chi Ảnh có lẽ cũng mệt, ra hiệu ta đi chậm lại, lúc này mới lên tiếng: “ Bọn chúng cũng chẳng có tâm tình đuổi theo chúng ta đâu. Đi hết núi này là có xe ngựa đón rồi.”

Đến giờ cả người ta vẫn đang trong trạng thái vô thức, nghe nàng nói dứt khoát ngồi xuống, dựa vào một gốc cây, thở hổn hển: “ Nghỉ một lát đã.”

Vương Chi Ảnh đi đằng trước quay đầu lại, lườm ta: “ Yếu..” tiếng nàng chợt ngưng bặt, như là vô cùng lo lắng nhìn về phía sau lưng ta. Trong đầu thầm nghĩ “thôi rồi” ta định xoay người đứng dậy thì không kịp, lưỡi kiếm sáng loáng, lạnh băng đã đặt trên cổ ta. Nhưng đây không phải đám Lương quốc đuổi đến, rõ ràng là giọng nói của Mã Tiệp: “ Ngươi nghĩ cứ như vậy rời đi?”

Ta chưa kịp đáp lại, có thứ gì đó va vào kiếm của Mã Tiệp, kêu “keng” một tiếng chói tai, hắn mất đà lùi về sau một bước, ta đã bị một bàn tay to lôi về phía trước.

Khi ngẩng mặt lên đối diện với khuôn mặt quen thuộc của Thiên Vũ, tâm trạng ta trở nên rối mù. Vui mừng có, ngạc nhiên có, lại càng khó hiểu. Lần nào ta gặp nguy hiểm hình như hắn cũng đồng thời xuất hiện.

Hạ Thiên Vũ đẩy ta về sau lưng hắn, cùng Vương Chi Ảnh vây lấy Mã Tiệp. Ta cũng không chần chờ thêm, rút kiếm tương trợ.

Chưa nói đến võ công của Thiên Vũ và Chi Ảnh thuộc loại tuyệt thế, ba người vây đánh một Mã Tiệp, chẳng mấy chốc hắn đã đuối sức, máu từ vết thương lớn nhỏ rỉ ra.

Nhận ra hắn có ý định rút lui, ba người chúng ta chuyển sang đánh lui hắn về phía ngược lại, Mã Tiệp dễ dàng thi triển khinh công trốn mất. Trước khi mất hút sau đám cây rừng rậm rạp, ta còn nhìn thấy vẻ hằn học trong đôi mắt đỏ au của hắn.