Sát Thủ Nữ Vương

Chương 104: Về nhà





Chương 104: Về nhà
Ở bệnh viện ở hơn một tháng, nhiều lần sau khi đã kiểm tra, bác sĩ xác nhận chấn thương đầu của Lạc Vũ đã tốt rồi, các phương diện chỉ tiêu thân thể cũng nằm ở bình thường, nhưng mà tại sao trí lực này thì giống như đứa trẻ khoảng mười tuổi, các chuyên gia giày giặn kinh nghiệm cũng giải thích không rõ
Bất kể như thế nào, Lạc Vũ vẫn là phải xuất viện. Nữ vương đại nhân cũng không thể không tiếp nhận hiện thực đầu óc con gái chính mình bị chó gặm. Hơn một tháng này, quan hệ của hai người không có căng thẳng ác liệt như mới bắt đầu, Lạc Vũ cũng bắt đầu dần dần quen thuộc đi theo nữ vương, tuy tức giận vẫn là sẽ mắng nữ vương nữ nhân xấu, nữ nhân ác, đương nhiên kết cục này cũng rất bi thảm, thường thường bị nữ vương đại nhân đè ở bên giường, cởi quần đánh đến hai cánh mông đỏ rực, sáng lấp lánh. Lạc Vũ vô cùng đáng thương đương nhiên là kêu cha gọi mẹ khóc lớn, khóc đến mắt to sưng đến như quả đào, nữ vương đại nhân nhìn thấy đau lòng, thường thường đánh hai cái thì không nỡ tiếp tục xuống tay
Lúc đầu, kỹ năng sinh hoạt cơ bản nhất của Lạc Vũ cũng không có, nữ vương đại nhân chỉ đành nhẫn nhịn chịu khó từ đầu dạy lại, giống như là khi còn bé, tay cầm tay dạy Lạc Vũ thắt dây giày, súc miệng, mặc quần áo, thu dọn giường chiếu. Mỗi khi Lạc Hàn từ phía sau ôm lấy nàng, khi thần sắc chăm chú dạy nàng, da thịt phía sau lưng kề sát truyền tới nhiệt độ cực nóng đều sẽ để trái tim nhỏ của Lạc Vũ lỡ một nhịp. Có lúc, nhìn nữ vương thì thất thần, thậm chí sẽ lén lút ở trên môi của nữ vương chạm khẽ một cái
Nữ vương cũng không giống thường ngày từ chối như vậy, trong lòng thậm chí có chút đắc chí, chỉ là ở bề ngoài vẫn cứ không chút biến sắc, cục cưng quý giá nhà cô vẫn là hôn hôn mình nhiều thì được rồi, trước đó khi ở ngay trước mặt cô hôn mặt Thẩm Mặc, suýt chút nữa đem cô tức hộc máu
Nữ vương tới lui công ty và bệnh viện, bận bịu xoay vòng vòng, nhưng mà mỗi bữa cơm của Lạc Vũ vẫn là cô tự tay đút, không nhờ vả tay người khác, mới bắt đầu Lạc Vũ còn làm ầm ĩ muốn Thẩm Mặc đút cơm, nhưng mà sau khi trên mông tuyết bị đánh mấy cái, chỉ đành chịu nhục, cố hết sức tiếp thu nữ vương đại nhân hầu hạ. Bên trong mi mắt buông xuống thỉnh thoảng lóe ra cười gian đầu trộm đuôi cướp
Nữ vương giải quyết thủ tục xuất viện, căn dặn Lạc Vũ thu thập hành lý một chút. Đợi khi nữ vương trở lại phòng bệnh, trên bệ cửa sổ, trên sàn nhà, trên giường, trên bàn khắp nơi đều bò đầy quần lót nhỏ, áo lót nhỏ của Lạc Vũ và nữ vương hai người, còn có mấy cái tất sợi tơ tằm màu đen gợi cảm, mấy đôi giày cao gót. Lạc Vũ mở to một đôi con mắt sáng lấp lánh tò mò hỏi, "Hàn, tại sao quần lót của cô đều là ren, rất thông khí a!" Cái người lạnh như băng này cư nhiên muộn tao như vậy! Lạc Vũ rất là cảm khái
Lạc Vũ đem đồ vật làm cho lung ta lung tung, càng thu thập càng, Lạc Hàn đau đầu đem tiểu công chúa ôm lên trên giường, tự mình bắt đầu động thủ thu thập lại. Lạc Hàn làm việc từ trước đến giờ lưu loát, thành thạo, thì đem tất cả bao lớn đồ vật đựng vào rương hành lý
Lạc Hàn nắm lấy tay của Lạc Vũ đi ra cửa lớn của bệnh viện, Lạc Vũ đánh cái ngáp, mắt to lo sợ bất an như là nai con, hết nhìn đông tới nhìn tây nhìn loạn chung quanh
Lạc Hàn xách theo valy, tức giận ác thanh ác khí nói, "Nhìn cái gì, Thẩm Mặc sẽ không tới!" Người phụ nữ kia đã bị cô đuổi đi rồi, vì thế còn chuyên môn gọi điện thoại uy hiếp Thẩm Mặc, nếu như còn dám lắc lư ở trước mắt Lạc Vũ, cô thì tìm lính đánh thuê diệt đi nàng ta!
Lạc Hàn cũng nói đến tình nghĩa này rồi, Thẩm Mặc nơi nào còn dám tới, một mình uống rượu giải sầu phiền muộn, nàng ta và Lạc Hàn là cảm tình hơn hai mươi năm a! Thời điểm nàng ta quen Lạc Hàn, tiểu nha đầu kia còn không có sinh ra đâu! Thẩm Mặc thầm mắng Lạc Hàn trọng con khinh bạn, có con gái thì không có bạn thân, tình bạn mấy chục năm này thật sự cmn không đáng tiền! Nhưng mà oán giận quy về oán giận, Thẩm Mặc vẫn là thành thành thực thực cách xa Lạc Vũ, để tránh khỏi Lạc Vũ vừa thấy được nàng ta thì rất vui mừng "Mẹ, mẹ" luôn ồn ào
"Này, cô sẽ không phải muốn đem tôi bán đi chứ?" Lạc Vũ kéo kéo ống tay áo của Lạc Hàn, không muốn lên xe với nữ vương, ánh mắt cảnh giác nhìn Lạc Hàn, giống như là đang đánh giá nhân khẩu người buôn
Lạc Hàn xì một tiếng, khinh thường nói, "Ngươi đáng giá mấy đồng tiền, ngược lại cũng không người muốn! Thì mấy lạng thịt trên người ngươi, còn không bằng mua một con heo!" chỉ sẽ phí một lượng lớn tiền, cũng sẽ không kiếm tiền, ngoại trừ ta coi ngươi là bảo bối, người khác sẽ mới sẽ không cần đứa con ghẻ như ngươi!
Lạc Hàn xách lấy cổ áo của tiểu công chúa nhà mình, đem người ném vào chỗ ngồi phía sau, chính mình cũng chui vào trong xe. Lạc Vũ ủy khuấy chép chép miệng, nữ nhân này quá xấu rồi, nói đến không nể mặt mũi như thế, thực sự là quá tổn thương lòng tự ái, nàng tốt xấu gì vẫn là so với lợn béo ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn có giá trị hơn nhiều, cho dù nằm viện hơn một tháng này, nàng cả ngày trừ ăn ra chính là ngủ, thỉnh thoảng náo loạn với nữ vương làm ầm ĩ một phen
Về đến nhà, Lạc Tiểu Trư nhiều ngày không gặp tiểu chủ nhân hùng hục chạy tới, bốn cái chân ngắn nhỏ chạy đến nhanh chóng, nhún nhảy một cái nhảy vào trong lòng Lạc Vũ
Lạc Vũ nắm lấy lỗ tai của Lạc Tiểu Trư đem động vật nhỏ xách lên, quay đầu hỏi nữ vương, "Đây là con thỏ à? Lỗ tai dài như vậy"
Lạc Tiểu Trư bị người coi như là món đồ chơi lôi kéo lỗ tai, thân thể theo lơ lửng, lắc qua lắc lại, cực kỳ oan ức đáng thương. Quả nhiên, nó dùng sức tránh thoát tay của Lạc Vũ, nức nở một tiếng chạy đến bên giày của nữ vương cầu xin an ủi. Một bên cọ lấy gót chân của nữ vương, một bên nhe răng trợn mắt về phía Lạc Vũ, uông uông thét lên
"Mắt ngươi mọc trên gáy? chó và thỏ cũng không nhận rõ!" Lạc Hàn bắt đầu hoài nghi, mình có nên tìm cuốn sách vẽ, như khi còn bé, chỉ vào hình vẽ dạy Lạc Vũ nhận thức động vật hay không, "Có chút ấn tượng không, đây là tiểu cẩu xấu ngươi nhặt về"
Lạc Vũ đàng hoàng trịnh trọng lắc đầu một cái, "Tôi làm sao sẽ nhặt loại đồ vật ngốc hề hề này về nhà? Sẽ không phải là cô nuôi phiền rồi, muốn ném cho tôi, cố ý gạt tôi chứ?" Lạc Vũ một mặt đắc sắt (đắc ý nên khoe khoang), một bộ biểu tình ít lừa gạt tôi
"Ngốc hề hề?" Nữ vương cười khẽ, cúi người xuống ở bên khóe miệng của Lạc Vũ hôn một cái, "Ta thế nào cảm giác nó và ngươi thật giống?"
Lạc Vũ muốn lùi về sau tránh đi, lại bị bàn tay của nữ vương đè lại sau gáy, chỉ đành bị ép uất ức, không cam lòng bị nữ vương hôn mấy cái. Môi mềm mại lạnh lẽo kia, giống như là mùa hạ ăn bánh trung thu thanh khiết, thơm thơm ngọt ngọt khiến lòng người ngưa ngứa, Lạc Vũ xưa nay đều là nghĩ đến cái gì thì lập tức làm cái đó, răng nanh nhỏ sáng ngời, tham lam ở trên môi của nữ vương cắn một cái, mùi vị đó quả nhiên không tệ, thơm ngát giống như là hoa mật tốt nhất
Vì bồi dưỡng cảm tình mẹ con, vào buổi tối Lạc Hàn cố ý kéo Lạc Vũ cùng ngủ. Lúc đầu Lạc Vũ còn không đồng ý, cuối cùng ở bên dưới nữ vương đại nhân nhõng nhẽo đòi hỏi cuối cùng ỡm ờ đi theo
Lạc Hàn vừa tắm xong, trên người tản ra từng trận hương thơm Mặc Lan, Lạc Vũ thay lòng đổi dạ, tưởng tượng lan man, xoay người đem đầu vùi vào bên trong phần gáy của Lạc Hàn, thật sâu hít một ngụm khí lớn
Trong đêm tối, tay của hai người sít sao nắm lấy nhau, cảm thụ lấy nhiệt độ đôi bên. Trong đêm yên tĩnh, tiếng thở dốc của hai người có vẻ đặc biệt rõ ràng
Không khí càng ngày càng nóng bức, đêm nay lại vừa vặn bị cúp điện, trong phòng đặc biệt oi bức, như là cái lồng hấp
Lạc Vũ nóng đến chịu không nổi, cởi váy ngủ ném ra ngoài, chỉ còn dư lại một cái quần lót nhỏ, một lát sau, tay vuốt nhẹ ở trên người của Lạc Hàn, bắt đầu kéo xé váy ngủ tơ tầm của nữ vương đại nhân
Nữ vương từ trong hơi thở hừ một tiếng, mang theo vài phần nửa mê nửa tỉnh buồn ngủ, "Móng vuốt nhỏ làm sao không an phận rồi?"
"Cởi quần áo thật mát mẻ" Lạc Vũ cười đùa giở thủ đoạn, đem quần áo của nữ vương lột sạch
Lần này nữ vương ngủ đến mơ mơ màng màng cuối cùng bị làm tỉnh rồi, khẽ véo nhẹ lỗ tai của Lạc Vũ, đem vành tai nhỏ mềm mềm mại kia mãi chơi đùa
Lạc Vũ lấy lòng ở trên thân thể xích lỏa của nữ vương cọ cọ, bây giờ hai người thẳng thắn đối lập, rất ám muội. Mặt bắt đầu hơi nóng lên, thân thể càng giống như là sắp muốn thiêu cháy, trong phòng tựa hồ càng ngày càng nóng bức
"Hàn, tôi nóng quá, ngủ không được" Lạc Vũ nhỏ giọng ôm oán, hai tay vòng lấy cái cổ của nữ vương, khuôn mặt nhỏ dán chặt lấy gò má của nữ vương. Thời gian ấm áp lẳng lặng tựa sát như vậy, khiến người ta cảm thấy thật hạnh phúc, thật vui vẻ, nội tâm tựa hồ trào vào một luồng suối ngọt mát lạnh
Lạc Hàn mở ra ngăn kéo, lấy một cái quạt ra ngoài, nâng đỉnh đầu của Lạc Vũ, nhẹ nhàng lay động lên, từng trận gió mát kia để người thoải mái đến cực điểm, xua đuổi ngày mùa hè chói chang, oi bức khó nhịn kia,
"Ngươi ngủ đi, đợi ngươi ngủ rồi ta ngủ sau" Lạc Hàn một tay ôm lấy vai của Lạc Vũ, để đứa nhỏ đem đầu gối lên trên cánh tay của chính mình, trong miệng hừ nhẹ bài hát ru con lúc ẩn lúc hiện. Lạc Hàn đột nhiên hồi tưởng lại mấy tháng trước, Lạc Vũ hôn mê bất tỉnh, chính mình cả ngày lẫn đêm canh giữ ở bên người nàng, lúc đó nôn nóng hoảng sợ, ruột gan đứt từng khúc, một khắc đó, hận không thể có thể chết đi thay bảo bối nhà mình
Ngày hôm sau vừa mở mắt ra, cái quạt kia còn đang xa xôi lay động, gió lướt nhẹ đến nhẹ nhàng khoan khoái, nữ vương còn đang trong giấc mộng, tay lại theo bản năng động tác tái diễn quạt quạt. Lạc Vũ đột nhiên có chút cảm động, hốc mắt ửng đỏ, thực sự là trên đời chỉ có mẹ tốt.
Một động tác máy móc lặp lại cả một đêm hậu quả chính là, toàn bộ cánh tay đau nhức khó nhịn, cứng ngắt tê dại. Lạc Vũ hùng hục ghé vào bên người nữ vương lấy lòng, dùng tay nhỏ non mịn mềm mại xoa bóp cánh tay của nữ vương, thỉnh thoảng còn lén lút mổ môi của nữ vương một cái
Mấy ngày sau, Thẩm Mặc bởi vì việc công đến tổng bộ Lạc gia một chuyến, người vừa mới đi, Lạc Vũ thì khóc cha gọi mẹ nhào vào trong lòng Lạc Hàn, khuôn mặt nhỏ vo thành một nắm giống như là muốn khóc lên
"Hàn, hôn môi thật sự sẽ mang thai sao?" Lạc Vũ như là tiểu chuột đồng núp ở trong lòng của Lạc Hàn, ánh mắt lo sợ bất an
"Ai nói? Thẩm Mặc?" Thẩm Mặc nữ nhân kia, lại đang dạy bậy tiểu công chúa nhà mình cái gì! Lạc Hàn tức giận đến nghiến răng, thật vất vả đem bảo bối chính mình dỗ vui vẻ, mấy ngày nay cũng bắt đầu dính lấy chính mình, Thẩm Mặc nữ nhân này lại chạy đến gây chuyện xấu!
"Tôi muốn hôn cô ấy, kết quả bị cô ấy chạy trốn, cô ấy nói hôn một cái thì sẽ mang thai, Hàn, đây không phải là thật chứ?" Lạc Vũ một mặt thấp thỏm bất an, trong lòng loạn tung tùng phèo
Lạc Hàn thầm cảm thấy buồn cười, nhưng mà vẫn là một mặt nghiêm chỉnh, "Cô ta nói đến không sai, sau này không cho hôn cô ta, nhớ kỹ, bằng không cái bụng lớn hơn ta mặc kệ" Lạc Hàn đe dọa dụ dỗ, lần này Lạc Vũ sẽ không ngốc giống trước đây không nhếch nhác như vậy chạy đi tặng nụ hôn, vừa nghĩ tới Lạc Vũ hôn người khác, trong lòng Lạc Hàn thì không thoải mái
Lạc Vũ một mặt nghi hoặc đi ra, một lát sau lại đi vòng vèo trở về, do dự không quyết định cẩn thận nói, "Nguy rồi, mấy ngày trước tôi hôn miệng cô vài cái, sẽ không phải đã có chứ?" Lạc Vũ một mặt sợ hãi
Lạc Hàn đầu đầy hắc tuyến, nhất thời ngập ngừng không biết nói cái gì cho phải. Đào cái cạm bẫy chính mình nhảy vào, nói chính là cô có được không. Lần này cũng không thể nói với tiểu công chúa, vừa rồi mình là trêu nàng chơi thôi. Khụ khụ....
Mùa hạ nóng bức, côn trùng kêu vang chít chít. Buổi tối, Lạc Vũ ăn hơn một nửa quả dưa hấu, no đến mức không nhúc nhích được, chỉ đành gối lên trên đùi nữ vương nghỉ ngơi
Bụng nhỏ của Lạc Vũ ăn đến tròn vo, Lạc Vũ sờ sờ cái bụng tròn trịa kia, đột nhiên biến sắc mặt, lôi kéo tóc của nữ vương, một mặt kinh hoảng nói, "Hàn, tôi mang thai rồi, cô sờ thử xem, đều lớn như vậy rồi"
Lạc Hàn mí mắt giật giật, mặt không biến sắc, không nói một lời, cố nén kích động đánh Lạc Vũ một bạt tay
Lạc Vũ thấy nữ vương không để ý tới nàng, kéo qua tay của nữ vương đặt ở trên bụng nhỏ nhô nhô của mình, "Cảm giác được không, đồ vật nhỏ đang đá cô đó"
"Đó là ngươi ăn đến quá căng, ruột đang ngọ nguậy" Lạc Hàn tức giận rút tay về
Lạc Vũ nằm một lúc, đột nhiên đau bụng lên, Lạc Vũ từ trên ghế sofa bò lên, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, "Nguy rồi, phải sinh rồi, vỡ nước ối rồi" Lạc Hàn suýt chút nữa tức giận đến mắt trợn trắng ngất đi
Lạc Vũ vọt vào nhà vệ sinh, qua mười mấy phút mới chầm chập đi ra, vẻ mặt đưa đám kêu rên nói, "Xảy thai, con của chúng ta không còn"
Lạc Hàn cuối cùng không chịu nổi, giận dữ hét, "Lạc Vũ, ngươi ít lên cơn cho ta!" Sinh cái em gái ngươi a sinh!
Lạc Vũ cợt nhả nhích qua, chu lên miệng nhỏ mập mạp trắng trẻo, "Nè, chúng ta hôn lại một cái, lại có thể sinh con rồi!"
Là tên khốn kiếp nào dạy loạn đứa nhỏ như vậy! Thẩm Mặc cái đồ ngốc kia, nhưng mà việc này hình như chính mình cũng có phần....
- - Nhưng mà bạn học Lạc Tiểu Vũ, ngươi cười đến gian trá như thế, sẽ không phải là cố ý chỉnh nữ vương chứ? ? ?
Hết chương 104
Edit: mai tui đăng hai chương cuối nữa là hoàn luôn nha mọi người