Sát Thủ Tim Anh

Chương 31




Cả nhà sáu người cùng nhau ăn sáng, dù chỉ là bữa sáng bình thường đối với Kì Băng như thế là quá đủ. Ai nấy đều vui vẻ cùng nhau ăn, cùng trò chuyện, nếu những ngày tháng như thế cứ tiếp diễn thì chắc hẳn cô sẽ là “ tỉ phú” về mặt hạnh phúc.

Từ nhỏ cô phải tập sống tự lập trong tổ chức, còn nhớ năm cô mới vào là năm nhìn cô đáng thương nhất. Sáng thức dậy rất sớm chạy mười mấy vòng sân, nhìn mấy sư huynh sư tỉ chạy trước rồi từ sau vụt qua cảm giác như mình rất yếu ớt. Những bài tập khắc nghiệt cô chưa bao giờ vượt qua được cho đến khi cô 15 tuổi cũng chính là năm được giao nhiệ vụ đầu tiên.

Ngày bước vào gia đình Dương Thạc cô cảm thấy rất cô đơn, không gặp được Tiểu Mạc và Hàn Nhuận, lại bắt gặp Dương Phong chỉ suốt ngày đọc sách, Dương Thạc lúc nào cũng dẫn hết cô này đến cô khác về nhà ( mới 21 tuổi thôi đó). Mặc dù chỉ ở tuổi mười lăm nhưng cô rất hiểu chuyện và chứng chắn như một người 17-18 tuổi, gia đình này mang lại cho cô một cảm giác rất lạ, rất khác khi cô lớn thêm vài tuổi.

Cái ngày cô làm quen được với Dương Thạc đã đánh dấu với thời gian rằng cô là người của hắn, cô cảm thấy trái tim giao động qua từng ngày tập luyện cùng hắn. Biết hắn là người xấu, biết rằng lao đầu vào sẽ không có kết cục thế nhưng cô vẫn trao tình cảm cho hắn. Sau ba năm rời khỏi gia đình Dương Thạc và anh cô mới cảm nhận được mặc dù cô rất thích ở Pháp nhưng nó hoàn toàn tách biệt với tính cách của cô, từng ngày trãi qua như thước đo lòng kiên nhẫn của cô, dù trong thời điểm đó cô đang hận cái gia đình đó khủng khiếp nhưng không thể dối lòng rằng....cô rất nhớ họ.

Trước mắt cô đây là một gia đình vui vẻ, ấm cúng nhất mà cô thấy. Mấy chốc cô sẽ trở thành thành viên chính thức của gia đình này đó là niềm hạnh phúc của cô.

- Bạch Thủy! Con ăn nhiều nữa đi không thì cháu nội của mẹ không khỏe mạnh được đâu!

- Con uống sữa thôi nhé mẹ?! Con no lắm rồi!

- Thôi được rồi! Kì Băng con ăn đi bữa sáng quan trọng lắm. Chốc nữa ta phải đi rất nhiều nơi

- Dạ con biết!

Bà Thảo Di luôn dịu dàng chăm sóc mọi người như thế, nhìn ba người đàn ông ở đây thì biết ai cũng khỏe mạnh và lịch lãm thế kia. Cô cảm thấy rất ấm áp ngay cả khi bề ngoài vẫn bình thản như vậy.

Ăn xong bữa sáng mọi người cùng nhau đến một khách sạn của Dương Gia, khách sạn rất rộng rất đẹp. Phía sau là rất nhiều sân cho các loại hình thể thao, còn có cả một hồ bơi lớn ở đây rất thoải mái.

Cả nhà họ cùng tiến vào một sân tenis, bà Thảo Di và Bạch Thủy ngồi ở trong, còn Kì Băng, Dương Thạc sẽ chiến đấu với Dương Khải Uy và Dương Phong.

Ba người đàn ông mặc quần áo thể thao là chuyện thường, nhưng điều đáng chú ý ở đây là thân hình mảnh mai và cực chuẩn của Kì Băng mặc chiếc đầm bó thể thao, tóc cột cao, cầm một cây vợt Head(hãng vợt nổi tiếng). Nhìn cô cứ như người mẫu quản cáo cho các tập chí thể thao vậy, đẹp không chỗ chê.

Tiếng banh chạm vào mặt sân nghe rất êm tai, đến hồi ai nấy mệt rã rời thì mới vào trong ngồi. Bà Thảo Di đưa cho mỗi người một chai nước uống lấy sức.

- Con bé này đánh khá đấy chứ!

- Dạ không đâu bác với mấy anh hơn hẳn con đấy ạ!

- Ha ha nếu con không đánh tốt sao ta và Phong thua được

-.......

Nói thật thì mấy môn thể thao này nhìn xơ là cô có thể học được không gì khó, nó vẫn chưa gọi là mệt so với mấy bài luyện tập lúc ở tổ chức.

Đang ngồi trò chuyyện thì điện thoại cô bỗng đỗ chuông, cô phải xin phép ra ngoài nghe điện thoại. Cô đến một gốc cây gần hồ bơi rồi mới nhấn nút nghe.

- Tớ làm cho cậu một thiệp mời rồi, danh sách người được mời rớ sẽ gửi cho cậu

- Ừ! tớ cảm ơn

- Đang ở đâu là gió nhiều thế?

- Ở khách sạn

- Ồ!!!!!!!

- Nghĩ gì thế?! Tớ cùng gia đình Dương Thạc đi chơi đến đây thư giản bằng việc đánh tenis

- À! Mà nè nên cẩn thận vì tối nay bữa tiệc có rất nhiều bảo vệ, muốn lấy được thông tin xem ra cần chút sức lực

- Ừ! Bữa tiệc ở biệt thự họ phải không?

- Đúng! đây cũng xem là việc tốt vì thường họ sẽ tổ chức ở khách sạn, nếu ở nhà thì sẽ có cơ hội tìm được nhiều điều có ích.

- Ok! Tớ cúp máy đây không thì tên Dương Thạc sẽ ra đây tìm tớ đấy.

- Ok

Sau khi cúp máy cô đi nhanh trở lại với mọi người, giữa đường cô đụng phải một người nhưng cô cũng chỉ xin lỗi và lướt qua thôi. Nhưng cô không biết rằng ánh mắt người đó dõi theo cô đến tận góc khuất.......