Sất Trá Phong Vân

Chương 127: Vạn ảnh của Bố Lai Khắc (2)




Càn Kình hít hơi nóng bên cạnh lò lửa, trong lòng âm thầm phỏng đoán. Cách di chuyển cổ quái như vậy, không chỉ có thể sử dụng trong lúc rèn. Nếu như có thể, vận dụng trong lúc chiến đấu, chỉ sợ cũng có thể phát huy ra chiến lực rất cường đại?

- Nhìn rõ chưa?

Bố Lai Khắc bỏ lại cây búa trong tay, lấy tẩu thuốc ra nhìn Càn Kình.

- Hình như hơi hiểu một chút. Càn Kình hoài nghi nhìn Bố Lai Khắc, trong lòng âm thầm suy đoán. Vừa rồi, vận động cường đại như vậy, lão nhân gia này thậm chí không thở dốc lấy một hơi, chứ đừng nói tới chảy mồ hôi. Rốt cuộc lão đã làm thế nào vậy?

- Là một rèn tạo sư, khi chế tạo ra từng khối sắt tinh, thậm chí rèn Đấu Binh, là thủ pháp tiểu thừa. Bố Lai Khắc chỉ vào tám khối sắt tinh còn đang chuyển động tròn trên đe sắt nói:

- Mỗi ngày mỗi khắc nhiệt độ đều khác nhau. Sắt tinh rèn với thời gian khác nhau, trong lúc đó tự nhiên sẽ có sự khác biệt. Người ngoài nghề không nhìn ra, nhưng không thể chạy thoát khỏi ánh mắt của người trong nghề.

Càn Kình nghe Bố Lai Khắc nói, một vấn đề vẫn khúc mắc lâu trong lòng đã được cởi bỏ. Vì sao thời gian rèn Trảo Mã Đao, hắn luôn có một cảm giác bản thân Trảo Mã Đao cũng không phải chân chính là một khối. Hóa ra vấn đề xuất hiện chính là ở đây! Thời gian rèn luyện sắt tinh khác nhau, giữa chúng vẫn có sự khác biệt, chỉ là rất khó phát hiện mà thôi.

Chiếc búa sắt trong tay Bố Lai Khắc được thay thế bởi tẩu thuốc. Hắn đưa ngón tay chỉ vào sắt tinh trên một cái đe sắt nói:

- Những sắt tinh này tuy rằng không phải xuất hiện cùng lúc, nhưng cũng được chế tạo ra trong thời gian tương đối gần nhau. Mức độ phù hợp của chúng hơn xa so với rèn ở các thời điểm khác nhau.

Càn Kình rất lĩnh hội, liên tục gật đầu.

- Nếu hiểu được một chút, vậy ngươi biết nên làm như thế nào rồi chứ?

Bố Lai Khắc chắp hai tay ở sau lưng, giống một ông lão nông dân tản bộ trong đồng ruộng, đi trở về chỗ cánh, ngồi xổm xuống.

- Được rồi! Ngươi, không thể dùng đấu lực.

Bố Lai Khắc co ro ở chỗ cánh cửa, hút tẩu thuốc phả ra vài hơi:

- Một nào mệt mỏi không nâng được búa, lúc đó hãy dùng tới đấu lực, lại phải kết hợp với phương pháp hít thở rèn sắt.

Càn Kình cười khổ. Như vậy độ khó đã được nâng cao lên rất nhiều!

Càn Kình thu hồi toàn bộ đấu lực, lại một lần nữa cảm giác được sức nặng của cây búa. Hắn bước tới trước lò lửa trước giơ búa sắt lên thật cao, trong đầu nhớ lại tần suất rung động của các cơ bắp trên toàn thân Bố Lai Khắc. Hắn muốn khống chế cơ bắp trên thân thể di chuyển, lại phát hiện làm như vậy thật ra cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Không chỉ nói đến tần suất rung đọng các cơ bắp của Bố Lai Khắc, cho dù là rung chuyển cơ bắp toàn thân cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Bình thường cơ bắp lay chuyển, hắn lại quên mất khống chế cơ bắp kia, dẫn đến cơ bắp dừng run rẩy.

Một phút... mười phút… Nửa giờ.. một giờ...

Càn Kình trước sau vẫn không cách nào khống chế được cơ bắp toàn thân. Hắn bĩu môi âm thầm nói:

- Toàn thân không được, vậy nửa người!

Nửa người vẫn không phải dễ dàng khống chế!

Càn Kình nhắm mắt suy nghĩ về tần suất rung chuyển các cơ bắp của Bố Lai Khắc, dần dần phân tích tỉ lệ và tác dụng phát huy ra của mỗi cơ bắp khi nhanh chóng di chuyển. Cuối cùng hắn phát hiện vẫn có mấy cơ bắp, chắc là mấy cơ bắp tương đối quan trọng run rẩy.

- Sử dụng mấy cái này thử xem...

Càn Kình lại nhấc búa lên, liên tục nện ở trên phôi sắt của đe sắt thứ nhất. Hai chân hắn phối hợp với sự rung chuyển của cơ bắp trên thân thể chợt hiện ở một bên. Toàn thân giống như thuấn di đến trước đe sắt thứ hai. Búa sắt trong tay còn chưa kịp vung lên, sự phối hợp toàn thân đã hoàn toàn mất đi. Hắn liền ngã lăn xuống đất.

Càn Kình quỳ rạp trên mặt đất, da mặt nóng lên, hồi tưởng lại cảm giác ngã sấp xuống vừa rồi, giống như mình đang đi tới, trượt chân vậy. Hiển nhiên đã bước nhầm.

- Cái này...

Càn Kình đứng lên phụi bụi đất trên người, nhìn Bố Lai Khắc ở trong góc phía xa nở nụ cười có chút hả hê, lúng túng gãi đầu cười gượng:

- Cái này còn khó hơn so với búa thứ hai của mười tám búa thăng phong.

- Búa thứ hai trong Mười tám búa thăng phong?

Bố Lai Khắc trầm tư suy tính một lát sau đó gật đầu:

- Được rồi, ngươi tiếp tục di chuyển như vậy. Thời điểm ra búa thì dùng búa thứ hai trong Mười tám búa thăng phong.

Càn Kình cảm giác trước mắt đột nhiên tối sầm, trong lòng nhất thời dâng lên kích động muốn vả vào miệng mình:

Lúc này lắm miệng làm gì? Cách di chuyển còn chưa học được, còn phải dùng búa thứ hai trong Mười tám búa thăng phong.

Chuyện làm vẫn phải làm, rèn sắt vẫn phải luyện.

Có lần trượt ngã đầu tiên, tất sẽ có lần trượt ngã thứ hai, tất nhiên cũng sẽ có lần thứ mười, lần thứ một trăm...

Gần ba giờ trôi qua, Càn Kình bắt đầu hoài nghi mình tới học rèn sắt, hay tới để chơi té ngã. Mỗi lần di chuyển sẽ ngã!

Bốn giờ... lần đầu tiên trên mặt Càn Kình xuất hiện vẻ tươi cười. Tuy rằng hắn di chuyển không được tiêu sái lưu loát như Bố Lai Khắc, thậm chí ngay cả lần đầu tiên làm được cũng không đạt tới mức độ thuấn di. Chỉ có điều sau đó hắn cũng không tiếp tục di chuyển được nữa, lại ngã sấp xuống.

- Nhà chơi Càn Kình, nắm giữ được di chuyển Vạn ảnh sơ cấp.

Một đoạn âm thanh của hệ thống vang lên bên tai Càn Kình.

Mười giờ... Mười bốn giờ... mười năm giờ... mười sáu giờ...

Một búa... hai búa... mười búa...

Không có đấu lực trợ giúp, chỉ đơn thuần dùng sức lực của mình để đánh búa, Tuy rằng búa thứ hai trong Mười tám búa thăng phong đã có tiến bộ rất lớn so với trước đây, nhưng vẫn chưa đạt đến mức được Bố Lai Khắc công nhận.

Càn Kình tin tưởng, nếu trong tình trạng sử dụng đấu lực búa thứ hai trong Mười tám búa thăng phong, chí ít có thể đánh đẹp hơn so với hiện tại một chút. Nhưng nếu Bố Lai Khắc không cho sử dụng, vậy hắn cũng không cần!

Lực lượng không có... sử dụng đấu lực! Đấu lực không còn... sử dụng phương pháp hít thở rèn sắt...

Mười sáu giờ, dưới áp lực song song của búa thứ hai trong Mười tám búa thăng phong và phương pháp di chuyển Vạn ảnh kỳ quái, Càn Kình nằm trên mặt đất mỗi cơ bắp trên thân thể đều không thể khống chế được. Tuy rằng hắn rất muốn bò vào trong suối nước nóng ở hậu viện, lại phát hiện mình căn bản không có bất kỳ sức lực nào.

Bố Lai Khắc đành phải vác Càn Kình trên vai, giống như vác bao tải, đi vào trong hậu viện, trực tiếp ném vào trong suối nước nóng. Thuốc xua tan mệt nhọc rất thần kỳ, điên cuồng cắn nuốt sự mệt mỏi trong cơ thể hắn.

Càn Kình ngâm mình ở trong nước, trong đầu liên tục suy tính. Trải qua lần rèn luyện này thân thể bị kích thích thực sự quá lớn! Ban đầu, Phong Vân Kim Thân đã gần như khai phá toàn bộ tiềm lực của thân thể, không ngờ lại một lần nữa tiến hành thăng cấp thật lớn! Thật muốn biết, dưới tình huống như vậy, nếu như đột phá chiến sĩ Hàng Ma, có thể một bước lên trời hay không?

Nhà chơi Càn Kình đã đến giờ rời khỏi thế giới vô tận...

Càn Kình từ dưới đất ngồi dậy, phát giác trong y phục hình như thiếu đi cái gì.