Sất Trá Phong Vân

Chương 268: Quần ẩu!




Ân Lạp Khắc giơ hai ngón tay:

- Thứ nhất, khiêu chiến chiến sĩ mạnh hơn. Tất nhiên đối thủ tiếp theo sẽ có cảnh giới cao hơn ngươi. Hai bên chênh lệch tròn một cảnh giới. Nếu như ngươi vẫn có thể đánh thắng hắn, tích lũy thưởng đủ để hỏi ta một vấn đề.

Càn Kình yên lặng nhìn Ân Lạp Khắc. Sau khi nghe xong lựa chọn thứ nhất, hắn dứt khoát chờ tiếp lựa chọn thứ hai. Nghe thêm một chút không bao giờ có hại. Thái độ nhất định phải bình tĩnh. Thất bại hoặc đánh mất cơ hội, dưới rất nhiều tình huống đều vì đương sự quá nóng vội. Loại sai lầm cấp thấp này tuyệt đối không thể phạm phải.

- A? Rõ ràng có thứ mà ngươi cần lựa chọn, không ngờ ngươi không lập tức chọn?

Ân Lạp Khắc điều chỉnh tư thế ngồi một chút, giống như một thanh chiến đao cắm vào đất, nghiêng người dựa vào vách tường:

- Nhìn biểu tình của ngươi vừa rồi rất hưng phấn, lại lập tức khắc chế. Người tuổi trẻ ngươi không đơn giản. Rất nhiều người vừa nhìn thấy mục tiêu mình muốn, trong tầm mắt sẽ không còn nhìn thấy lựa chọn nào khác. Ngươi quá từng trải hay còn vì những nguyên nhân nào khác? Không ngờ lại dưỡng thành phong thái trầm ổn như vậy?

Từng trải?

Trên mặt Càn Kình thoáng hiện lên nụ cười khổ. Một thiếu niên còn chưa đầy hai mươi tuổi có thể có kinh nghiệm từng trải gì? Có thể vì trước đây hắn đọc sách thấy nhiều, hơn nữa đều nghiêm túc ghi nhớ những lời nói kinh nghiệm của rất nhiều danh nhân trong sách, mới có được sự trầm ổn như vậy?

- Lựa chọn thứ hai là quần ẩu.

Ân Lạp Khắc nhìn các chiến sĩ xung quanh đang nóng lòng muốn thử:

- Đương nhiên, là một mình ngươi chiến đấu với nhiều người. Số người thế nào ngươi có thể chỉ định. Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, mỗi đối thủ của ngươi, đều là chiến sĩ đồng cấp với ngươi. Cho nên lúc ngươi chọn số người phải thận trọng.

Quần ẩu?

Càn Kình cảm nhận những người xung quanh đang kìm chế chiến ý của mình. Trong sân luyện võ lại vang lên giọng nói của Ân Lạp Khắc:

- Có một vài điều ta phải sớm nói cho ngươi biết. Dưới tình trạng quần ẩu, đánh thêm được một đối thủ, phần thưởng của ngươi sẽ tăng lên nhiều hơn. Nói cách khác, dưới tình huống quần ẩu, phần thưởng của ngươi liên quan trực tiếp tới số lượng đối thủ đánh với ngươi nhiều hay ít.

- Đánh nhiều nhận được nhiều?

Càn Kình gật đầu:

- Điều này rất công bằng.

- Đương nhiên, từ trước tới nay ta đều rất công bằng. Chỉ có điều.. .

Ân Lạp Khắc kéo dài giọng, vẻ mặt giống như xem kịch vui nhìn chằm chằm vào Càn Kình:

- Bây giờ ngươi lại phải đau đầu. Nếu như vừa rồi đánh thắng ngươi chỉ nhận được một điểm thưởng, ngươi sẽ phải lập tức chọn đánh vượt cấp?

Ân Lạp Khắc thấy Càn Kình gật đầu, tiếp tục nói:

- Nhưng bây giờ, ngươi tham gia quần ẩu có thể không chỉ nhận được phần thưởng là một loại bí pháp đấu kỹ. Ta nghĩ, với năng lực của ngươi chỉ sợ không chỉ đơn giản đánh một, hai người. Như vậy phần thưởng tích lũy ra, cũng sẽ nhiều. Hiện tại, ta rất muốn xem thử ngươi trước sau luôn trầm ổn, hiện tại sẽ lựa chọn như thế nào?

Càn Kình đón nhận ánh mắt khiêu khích của Ân Lạp Khắc, khóe môi từ từ cong lên, hiện ra một nụ cười thản nhiên:

- Hóa ra, thử thách không phải chỉ ở trên chiến trường. Lựa chọn cũng là một loại chiến đấu. Lời nói của ngài giống như đao phong sắc bén, ra tay liên tục muốn đánh vào sự trầm ổn của ta.

Mắt Ân Lạp Khắc liền mở lớn, không ngừng vỗ tay:

- Ngươi thật sự rất lợi hại. Ngay cả công kích ngầm như vậy cũng nhìn ra được. Xem ra lời nói của ta không cách nào nhiễu loạn được ý chí kiên định của ngươi. Nói như vậy ngươi vẫn muốn lựa chọn như lúc đầu, để lại phần thưởng, lựa chọn khiêu chiến đối thủ mạnh hơn?

- Ngài có thể không cần phải khiêu kích ta. Đến lúc này, ngài còn dùng lời nói để ra tay sao?

Càn Kình thở dài, trong giọng nói mang theo sự tự giễu:

- Ta thật là ngu ngốc. Lần đầu tiên lựa chọn không ngờ đã chọn sai. Sự lựa chọn này, ngay từ khi mới bắt đầu, ngài không nói là chọn nhiều hay chọn một. Ta không ngờ lại luôn chọn một. Hiện tại, ta lựa chọn cả hai.

- Được!

Ân Lạp Khắc thoáng cái đứng phắt dậy, âm thanh chấn động toàn bộ sân luyện võ. Càn Kình dùng sức nhíu mày đưa tay móc lỗ tai, giống muốn muốn móc âm thanh giống như đao kiếm kia từ trong tai ra.

Càn Kình thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại mới xem như đã chân chính từng bước tiến vào cửa thứ nhất của phòng đấu khí. Nếu như vừa rồi không chút nghĩ ngợi trực tiếp chọn lựa chọn thứ nhất, còn không biết kết quả sẽ thế nào.

- Bây giờ, ngươi có thể lựa chọn số lượng đối thủ.

Ân Lạp Khắc vung tay lên. Trong đám người có năm chiến sĩ Hàng Ma cửu chiến đứng lên.

Năm chiến sĩ đồng thời quát lớn một tiếng. Đấu khí Hàng Ma cửu chiến nhất thời bắn ra! Đấu khí liên thủ bạo phát, hòa lẫn chiến ý cùng một chỗ.

- Tất cả đều là Hàng Ma cửu chiến?

Càn Kình hít một hơi thật sâu, một sự hưng phấn hiện lên trong ánh mắt. Từ sau khi trở thành chiến sĩ Hàng Ma cửu chiến tới nay, hắn rất ít khi thực sự giao chiến với đối thủ đạt tiêu chuẩn cửu chiến. Một lần chiến đấu sinh tử duy nhất chính là đối chiến với chiến sĩ huyết mạch Thiết Tí Đường Lang ở tái ngoại cách đó không lâu.

- Ngươi dự định đánh mấy người?

Mắt Ân Lạp Khắc đảo qua năm chiến sĩ thản nhiên nói:

- Bọn họ là năm cửu chiến nhất giai mạnh nhất ở chỗ ta. Tốt nhất là ngươi nên suy nghĩ cho kỹ càng.

- Vậy đánh tất cả.

Càn Kình nóng lòng muốn thử nhìn năm chiến sĩ Hàng Ma cửu chiến. Từ sau khi rời khỏi sơn cốc Tứ Quý tới nay, hắn gần như không tìm được đối thủ thực sự, để so sánh một chút xem thực lực của mình rốt cuộc thế nào. Hắn có thể đánh trọng thương Ni Lạp, nhưng thời gian này lại phải tốc chiến tốc thắng.

- Tất cả?

Ân Lạp Khắc lại hỏi:

- Ngươi xác định?

- Có thể đả thương người không?

Càn Kình khống chế đấu khí trong cơ thể, tăng chuyển động của từng đấu khí:

- Nếu như có thể, đánh tất cả.

- Đánh năm đối thủ đồng cấp sao?

Trong ánh mắt Ân Lạp Khắc lộ vẻ kinh ngạc:

- Các ngươi cùng tiến lên, để ta xem thử tên tiểu tử tới phá quán này rốt cuộc mạnh tới mức nào.

A!

Năm tên chiến sĩ cùng kêu lên, âm thanh chấn động toàn sân luyện võ. Chiến ý lại tăng thêm mấy phần. Năm người đồng thời đạp chân phải xuống đất, lần lượt từ năm hướng mang theo những mảnh vỗ vụn trực tiếp bay tới chém mạnh!

Ô!

Trong chớp mắt khi cuộc chiến đấu bắt đầu, một nắm đấm lớn dần trong con ngươi Càn Kình. Đấu khí tràn ngập trong nắm đấm giống như, thịt dưới lớp da đều khởi động. Còn lúc một quyền đánh ra, chân sau giống như mũi tên đạp xuống, bị vô số mảnh vụn của ván gỗ bám vào! Nơi ánh mắt lia tới, chân bay tới quét ngang, cùng với hai tay tạo thành chữ thập giống như cự đao chém xuống!

Năm Hàng Ma cửu chiến đồng thời ra tay! Uy thế còn hung mãnh hơn cả Ni Lạp! Càn Kình nheo mắt nhìn. Hóa ra đối mặt với năm Hàng Ma cửu chiến đồng cấp, không ngờ sẽ có áp lực lớn như vậy! Đồng thời nắm được tất cả quỹ tích ra tay của đối thủ, quả thực hơi quá sức.

Đến đây đi! Để ta xem bản thân mình rốt cuộc là đạt tới trình độ nào!