Sất Trá Phong Vân

Chương 496: Có phải là nàng không?




Bách biến. Càn Kình nghĩ mọi từ ngữ chỉ thấy hai từ này thích hợp cho Lộ Tây Pháp Lưu Thủy. La Thanh Thanh là mỹ nữ, Cổ Nguyệt Gia Anh cũng là mỹ nữ hiếm có. Bọn họ có sắc đẹp đặc biệt của riêng mình. La Thanh Thanh thanh xuân xinh tươi, Cổ Nguyệt Gia Anh thì là khí chất thờ ơ tất cả.

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy một lúc thì hấp dẫn, lúc khác thanh tú, đôi khi ưu thương, khí chất không ngừng thay đổi làm người ta suy nghĩ đâu mới là bộ mặt thật của nàng, đâu là mặt nạ? Hoặc tất cả là thật, hoặc có lẽ là giả.

Càn Kình lắc đầu cố gắng không suy nghĩ vấn đề này. Đồn rằng ma nữ có năng lực chơi đùa linh hồn nam nhân, dường như Lộ Tây Pháp Lưu Thủy có khả năng đó.

Vầng trăng thứ ba chậm rãi treo trên bầu trời. Càn Kình không nằm được nữa, ngồi dậy căng thẳng nhìn bốn phương tám hướng.

Bóng dáng quen thuộc bỗng xuất hiện nơi đường chân trời đen.

Dáng người thon dài thật mảnh mai trong cuồng phong đêm tối, một cơn gió thổi qua có thể thổi tan bóng hình gầy yếu.

- Hải Thanh Nhi...

Càn Kình bản năng cất bước tới trước, cảm giác vai bị người từ sau lưng đè lại.

- Bất Nhị, ta biết mình đang làm gì.

Đoạn Phong Bất Nhị và Lộ Tây Pháp Lưu Thủy liếc nhau, lặng lẽ thả lỏng bàn tay đè vai Càn Kình.

Càn Kình nhìn bóng dáng trong màn đêm, gần ba năm không gặp, bóng dáng khắc ghi trong đầu không vì thời gian mà nhạt nhòa, ngược lại vì có thời gian gột rửa càng biến rõ ràng.

Càn Kình từng bước mộg đi hướng bóng hình kia. Bóng dáng đen dưới ánh trăng run lên, dường như muốn lùi lại né tránh Càn Kình nhưng cuối cùng vẫn đứng im.

Con đường ngắn ngủi lại như trong dòng sông thời gian đi lâu mấy trăm năm mới đến trước mặt nữ nhân này được.

Hải Thanh Nhi!

Càn Kình nhìn thiếu nữ trước mặt. Ba năm, Hải Thanh Nhi gần như không có thay đổi gì. Gió lạnh thổi qua, thổi mái tóc dài màu đen của Hải Thanh Nhi. Y phục mỏng manh thổi phần phật làm người ta sợ gió lạnh sẽ làm nàng bệnh.

Ba năm trước, cũng dưới ánh trắng, trên không nhai, thiếu nữ kiêu ngạo đứng đầu trường nhai dùng ánh mắt đưa tiễn Càn Kình.

Ba năm sau gặp lại nhau.

Càn Kình run rẩy muốn giơ tay vuốt mái tóc dài nhưng bị ánh mắt lạnh băng không chút tình cảm ngăn lại.

Càn Kình chưa từng thấy ánh mắt trống rỗng như vậy. Dù là Thiết Khắc bình thường ánh mắt lạnh lùng nhưng vẫn có thể tìm thấy tình cảm, cảm xúc ở bên trong.

Trong con ngươi của Hải Thanh Nhi không có chút tình cảm, tựa như con rối điêu khắc tinh xảo mà không phải người sống.

- Thanh Nhi...

Càn Kình khẽ kêu lên:

- Nàng đên tìm ta sao?

Hải Thanh Nhi tựa như rối gỗ điêu khắc tinh xảo không chút biểu tình, lạnh nhạt gật đầu xem như trả lời.

Càn Kình bước ra một bước nhỏ, muốn vươn tay ôm thiếu nữ vào lòng. So với ba năm trước thì thiếu nữ càng gầy gò, sinh tồn trong Cổ Hoang Sa Hải là chuyện khó khăn.

Hải Thanh Nhi bỗng bay nhanh ra sau. Càn Kình ngẩn ngơ, mới rồi Hải Thanh Nhi lùi lại trông như bay, không có sức nặng ẩn chứa thân pháp đấu kỹ đặc biệt khó tả.

Thân pháp đấu kỹ?

Càn Kình lộ vẻ mặt kinh ngạc hỏi:

- Thanh Nhi, từ khi nào nàng tu luyện cách chiến đấu của Chiến Sĩ? Trong Cổ Hoang Sa Hải làm sao nàng...

Hải Thanh Nhi nhẹ nhàng giơ tay phải lên vung chưởng. Càn Kình cười giơ tay phải lên. Đây là trò trước kia hai người từng chơi, không nói chuyện, chỉ hai tay chạm nhau cảm nhận nhiệt độ từ đối phương. Tay dán tay tựa như trái tim hai người ôm nhau.

Nhiệt độ?

Càn Kình chợt phát hiện Hải Thanh Nhi không tỏa chút hơi ấm nào, giống như búp bê sứ điêu khắc tinh xảo, không có biểu tình.

Hai bàn tay chậm rãi tới gần... Tới gần...

Bỗng nhiên tóc dài sau lưng Hải Thanh Nhi dựng lên, khí thế mênh mông, lạnh băng, áp lực phát ra từ thân thể. Khuôn mặt thanh tú tỏa ánh sáng xám, điểm sáng nhanh chóng hợp thành một ma pháp trận, một ma pháp trận Càn Kình không quen thuộc nhưng vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên.

Lộ Tây Pháp Nghịch Hàn! Trong khoáng sơn kim loại, trên đầu lâu của ma võ sĩ Lộ Tây Pháp Nghịch Hàn, từng là huyết mạch Đọa Lạc Thiên Sứ cường đại nay chỉ còn lại bộ xương cũng có ma pháp trận tương tự.

Ma pháp trận giống y đúc. Có lẽ bên trong hơi khác nhưng ma pháp trận phóng ra đấu khí lạnh băng thấu xương không có hơi người này thì giống y nhau.

Nếu nói hai ma pháp trận có gì khác thì là Hải Thanh Nhi bùng nổ thực lực còn mạnh hơn cả Lộ Tây Pháp Nghịch Hàn.

Đây là...?

Càn Kình ngẩn người. Đấu khí của Hải Thanh Nhi hoàn toàn bùng nổ, hạt cát dưới chân lặng yên, tay Hải Thanh Nhi đẩy tay Càn Kình ấn hướng ngực.

Chỉ mành treo chuông!

Càn Kình lật ôcr tay, khủy tay như thowng, đấu khí bùng nổ bốn vạn năm ngàn chuyển, Phá Địa Trảm ngăn cản tuyến đường một chưởng mơ hồ khó đoán của Hải Thanh Nhi.

Chưởng và cùi chỏ giao kích, đấu khí bắn tung tóe như đao phong, không trung phát ra tiếng xẹt xẹt tựa như mấy chục thanh đao cùng chém.

Đây là đấu khí gì? Càn Kình nhíu chặt mày. Đấu khí càng mạnh mẽ thì càng nên có hơi thở sự sống, dù là ma tộc, nhân tộc hay Man tộc đều như nhau. Nhưng trong đấu khí cường đại này gần như không có một chút hơi thở sự sống, ngược lại phát ra khí thế lạnh băng như người chết.

Răng rắc!

Cổ tay Hải Thanh Nhi phát ra tiếng giòn vang, lòng Càn Kình đau nhói. Bản năng Chiến Sĩ làm Càn Kình dốc sức đánh trả khi gặp nguy hiểm nhưng tổn thương cổ tay nữ nhân của mình. Càn Kình muốn thu lại đấu khí nhưng phát hiện mặt Hải Thanh Nhi không có vẻ gì là đau đớn.

Giống như không phải tay Hải Thanh Nhi bị gãy, cổ tay vặn vẹo quái dị. Ánh sáng ma pháp trận trên trán Hải Thanh Nhi biến càng sáng hơn, đấu khí bùng nổ lực lượng chợt tăng gấp đôi. Hải Thanh Nhi lại vỗ ra một chưởng mơ hồ.

Sao có thể như vậy?

Càn Kình kinh ngạc nhìn cổ tay của Hải Thanh Nhi, càng tò mò nàng đánh ra một chưởng khó đoán thế nhưng tuyến đường hơi quen mắt, ba phần giống Thăng Phong Thập Bát Chuy đệ nhất chuy.

Chẳng qua so sánh với Thăng Phong Thập Bát Chuy bá đạo, cương cường thì một chưởng này quỷ dị, mờ ảo mê hoặc làm người khó đoán cuối cùng nó sẽ đánh vào vị trí nào.

Khó.

Càn Kình chưa từng cảm thấy chiến đấu sẽ khó khăn như vậy. Nếu đổi đối thủ khác thì Càn Kình sẽ rút đao ra liều mạng với đối phương ngay. Nhưng trước mắt Càn Kình là Hải Thanh Nhi, cái gì phi đao, cung tiễn, đao trảm, các cách giết người không có chỗ dùng.

Trong giây phút nguy cấp, Càn Kình không thể suy nghĩ nhiều. Bàn tay Càn Kình nghênh đón tay Hải Thanh Nhi, đấu khí mạnh mẽ va chạm phát ra tiếng sầm rền khi tay hai người chạm vào nhau. Càn Kình cảm giác như bị một con tê ngưu đụng mạnh vào người. Năm ngón tay Càn Kình kiềm chặt bàn tay Hải Thanh Nhi, máu cuộn trào trong ngực.

- Thanh Nhi, là ta đây!

Càn Kình giơ tay lên, bàn tay trái bắt lấy tay Hải Thanh Nhi vỗ ra, mười ngón siết chặt, mặc kệ Càn Kình đụng chạm tuyệt không thả lỏng. Càn Kình muốn dùng nhiệt độ lòng bàn tay thức tỉnh Hải Thanh Nhi đột nhiên công kích.

Vù vù vù vù vù!

Vù vù vù vù vù!

Vù vù vù vù vù!