Sất Trá Phong Vân

Chương 541: Làm liều là được




Chiến Tranh Chinh Phạt học viện không đơn thuần dạy bài ma pháp hoặc Chiến Sĩ, nói chính xác hơn thì chỗ này càng giống học viện quân sự. Một Ma Pháp Sư có thể sẽ trở thành quân đoàn trưởng, hoặc là trên chiến trường chỉ huy mấy Ma Pháp Sư, thậm chí là mười mấy, mấy trăm Ma Pháp Sư.

Thật lâu trước kia từng có nhiều Ma Pháp Sư nêu lên luận điệu Ma Pháp Sư học quân sự là vô dụng.

Nhưng rất nhanh trong chiến tranh thật sự, dù là ma tộc hoặc Chân Sách hoàng triều đều từng xuất hiện đội quân Ma Pháp Sư bị đối phương phát hiện, lặng lẽ lẻn qua đột kích.

Không có đội Ma Pháp Sư có năng lực chỉ huy tốt, khi gặp tập cíh gần người thì kết cuộc là toàn quân đều diệt.

Đội Ma Pháp Sư có năng lực chỉ huy ưu tú từng bình tĩnh chỉ huy trong giây phút nguy hiểm, đánh đuổi kẻ địch hoặc ngăn cản, chống đỡ đến khi viện quân Chiến Sĩ xuất hiện.

Từ kết quả mấy cuộc chiến, sau này không Ma Pháp Sư nào dám nói học quân sự là vô dụng.

Các học viện Ma Pháp Sư bỗng đứng dậy, cúi đầu chào lão sư đứng trên bục giảng rồi trở về chỗ ngồi của mình, dọn dẹp đồ đạc.

Lão sư mở cửa phòng, ôm chồng sách giáo khoa dày chậm rãi bước đi. Lão sư thấy Càn Kình, Mộc Nột Thiên Sách thì lộ vẻ mặt ngạc nhiên, không ngờ trong ma pháp hệ có hai đệ tử Chiến Sĩ đứng.

Học viện Ma Pháp Sư dọn dẹp sách vở xong tốp năm tốp ba đi ra ngoài cửa, vui cười trò chuyện hoặc thảo luận bài học.

Trong phòng học to lớn chớp mắt chỉ có một mình Bích Lạc. Bích Lạc bình tĩnh từ từ thu vật phẩm của mình, không ai kết bạn với nàng, nhìn từ xa thật là cô đơn thê lương, dường như trong cả thiên địa chỉ có một mình nàng.

Mấy học viện Ma Pháp Sư thấy Càn Kình thì lộ vẻ cảnh giác, nhìn Mộc Nột Thiên Sách thì sắc mặt dịu lại. Trong đó có học viên Ma Pháp Sư gật đầu chào Mộc Nột Thiên Sách.

Khóe mắt Càn Kình đánh giá Mộc Nột Thiên Sách, người này đi đến đâu cũng có kẻ chào hỏi, rốt cuộc hiệu trưởng Y Sa tạo ra chế độ gì khiến giữa ma pháp hệ, Chiến Sĩ hệ sinh ra hơi thở cạnh tranh mãnh liệt như vậy?

Một đệ tử Ma Pháp Sư đi tới trước mặt Mộc Nột Thiên Sách, khom lưng cúi đầu kêu lên:

- Chủ thượng.

A?

Càn Kình đi hướng phòng học chợt dừng bước. Mỗi học viên nhất ban là lớp có trình độ cao nhất, Mộc Nột Thiên Sách đún là rất lợi hại, từ ngữ chủ thượng toàn là hỗ trợ kêu cấp trên. Mộc Nột Thiên Sách thu đệ tử nhất ban ma pháp hệ cùng năm làm hỗ trợ.

Lợi hại, thật là lợi hại!

Càn Kình ngoái đầu liếc Mộc Nột Thiên Sách. Theo cách nói của Đoạn Phong Bất Nhị là Chiến Tranh Chinh Phạt học viện bình thường học sinh lớp lớn có thực lực, thế lực thu học đệ, học muội lớp dưới có tiềm lực phát triển làm hỗ tợ. Bạn đồng lứa cùng năm luôn sẽ có chút kiêu ngạo.

Mộc Nột Thiên Sách có thể thu đệ tử cùng năm, lại còn là nhất ban ma pháp hệ làm hỗ trợ thì rất tài.

Càn Kình đi vào phòng học, nhìn bàn học đặt ngay ngắn. Bích Lạc cúi đầu thu dọn đồ của mình, trong phòng vang tiếng lạch cạch.

Bích Lạc bỏ hết đồ vật vào túi, cần cổ hếch cằm lên hơi căng ra, kiềm không được khẽ kêu lên thanh âm chất chứa vui mừng và bất ngờ.

- A!

Càn Kình rất muốn kéo mũ trên đầu Bích Lạc xuống, nhìn khuôn mặt đằng sau mũ ma pháp to có biểu tình gì.

- Càn... Càn Kình...

- Ừm!

Càn Kình gật đầu, bước ra một bước, hai tay nhẹ ôm Bích Lạc theo kiểu lâu rồi mới gặp lại.

- Đã lâu không gặp.

- Ừm!

Giọng Bích Lạc hơi căng thẳng:

- Đã... Đã... Đã lâu không gặp.

Càn Kình giật lấy túi sách to từ tay Bích Lạc, nàng không giành lại. Ở chung với nhau thời gian dài, hiểu lẫn nhau, vật nặng toàn do Chiến Sĩ Càn Kình gánh vác, mặc dù túi sách không phải là vật nặng gì.

Càn Kình, Bích Lạc sóng vai đi ra cửap hòng học. Mấy đệ tử Ma Pháp Sư chưa đi kinh ngạc nhìn Càn Kình, sau đó lộ vẻ đùa cợt xem kịch vui.

Một tháng đầu ngày nào cũng trình diễn tình huống như vậy, đệ tử có thế lực các nơi đều đến thăm Bích Lạc, đồn rằng thực lực mạnh mẽ, thiên tài trong thiên tài, là thiên tài vô địch.

Thậm chí đệ tử, thế lực không thuộc Chiến Tranh Chinh Phạt học viện cũng vào đây chuyên môn đến thăm Bích Lạc, bao gồm tổng công đoàn ma pháp Thần Đô cũng phái người đến nhìn thiên tài Đại Ma Pháp Sư trẻ tuổi không thể tả trong tin đồn.

Nhưng khi mọi người, thế lực ôm mong chờ, kích động vô hạn đến rồi thất vọng rời đi.

Đại Ma Pháp Sư thiên tài không thể tả? Người đến thăm không thấy, chỉ thấy một đệ tử Ma Pháp Sư thực lực không quá xuất sắc.

- Thật sự không hiểu nổi tại sao hiệu trưởng đại nhân hết sức che chở người như vậy.

- Đúng đúng, nếu đổi những tài nguyên cho nàng qua cho ta thì ta cũng có thể trở thành Đại Ma Pháp Sư.

- Ngươi cứ khoác lác, ngươi tưởng dễ dàng thành Đại Ma Pháp Sư sao?

- Cho dù ta có kém thì tốt hơn đổ tài nguyên vào đồ đần đó đi?

- Cũng đúng.

- Hiệu trưởng đại nhân suy nghĩ cái kiểu gì? Bao gồm người xếp hạng hai, ba trên Bảng bách chiến ma pháp cộng lại thì tài nguyên cũng không bằng một nửa tài nguyên của nữ nhân này. Nàng dựa vào cái gì?

- Đúng đúng, nàng còn không thể vào được Bảng bách chiến ma pháp thì dựa vào cái gì lấy được nhiều tài nguyên?

Các loại thanh âm ồn ào không thèm đè thấp, dường như cố ý cao giọng truyền vào tai Bích Lạc, kích thích nàng.

Càn Kình phát hiện Bích Lạc đi bên cạnh cúi thấp đầu, giống như làm thế thì sẽ ngăn những thanh âm không lọt vào tai. Một bàn tay lén nắm ống tay áo Càn Kình, níu chặt như sợ hắn sẽ đánh nhau.

- Chắc người này cũng sẽ hối hận đã lãng phí thời gian với thiên tài.

- Đúng vậy. Ha ha ha ha ha ha!

- Kiểm tra cuối kỳ đệ nhất học kỳ chắc không ai tổ đội với nàng đi?

- Đúng vậy. Học kỳ sau sẽ không thể nhìn tình huống thú vji như vậy.

- Thật tiếc, có lẽ đến khi nàng nghỉ học chúng ta đều không biết khuôn mặt sau chiếc mũ.

- Chắc xấu lắm, không thì tại sao chứ giấu?

- Đúng, đúng rồi, chắc rất xấu.

- Khó nói, không chừng người ta là siêu mỹ nhân.

- Ngươi tin không?

- Ta không tin!

- Vậy sao ngươi nói?

- Đùa giỡn một chút không được sao?

Càn Kình dừng bước, cảm giác Bích Lạc giật mạnh góc áo, bên tai là thanh âm gần như van xin:

- Đi đi, mặc kệ bọn họ.

- Cứ để mặc cho bọn họ trào phúng sao?

Càn Kình nhìn Bích Lạc trân trân, xem ra những câu này không phải nói lần đầu. Làm người có thể ghen tỵ người khác, đây là chuyện bình thường, nhưng vì ghen ghét mà ngày nào cũng xát muối vào miệng vết thương người ta thì quá đáng!

- Ta...

Bích Lạc hít sâu, cúi gằm mặt nói:

- Ta muốn tự mình đánh bại bọn họ!

Quả nhiên!

Càn Kình gãi đầu. Cô nương này trông bề ngoài nhát gan, sợ rắc rối nhưng bên trong rất kiên cường, từ cuộc quyết đấu lần đó có thể nhìn ra được.

- Vấn đề là...

Khóe môi Càn Kình nhếch lên:

- Vấn đề là bằng hữu của ta bị người sỉ nhục, ta nghe khó chịu, rất bực bội. Nhiều người như vậy nàng đánh từng tên mệt lắm, hay là cho ta mượn hai người đi?