Sất Trá Phong Vân

Chương 631: Mọi Ánh Mắt Chăm Chú Nhìn




- Nặc Đức, ta thấy ngươi từ bỏ La Thanh Thanh đi.

Lợi Lợi Trát Qua uống cạn ly rượu đỏ, khẽ thở dài:

- Ngươi không biết Càn Kình này hung mãnh cỡ nào. Nặc Đức có biết học viện chúng ta có một Bảng bách chiến đúng không?

Nặc Đức Ước khắc gật đầu. Chiến Tranh Chinh Phạt học viện là mục tiêu sau này Nặc Đức Ước khắc thi vào, dựa vào thân phận nhi tử của thành chủ muốn vào trong không có gì khó, nên gã có hỏi thăm về học viện.

- Tối hôm qua trong vũ hội học viện, Càn Kình đánh Vệ Bất Hoan xếp hạng bốn mươi Bảng bách chiến nằm viện.

Khóe mắt Lợi Lợi Trát Qua giật giật, tiếp tục bảo:

- Giữa trưa hôm nay khiêu chiến Chiến Sĩ huyết mạch Sư Thứu Vương, Du Hồn Linh Quan hạng ba mươi Bảng bách chiến. Một kích, chỉ có một kích đã khiến Du Hồn Linh Quan nhận thua!

- Cái gì? Này sao có thể?

Nặc Đức Ước khắc nhảy cẫng lên như bị giẫm phải đuôi, hỏi:

- Chiến Sĩ huyết mạch Sư Thứu Vương thua Chiến Sĩ bình thường? Lại còn nhận thua?

Biểu tình Lợi Lợi Trát Qua trầm trọng gật đầu, nói:

- Sau đó hắn bị Chiến Sĩ huyết mạch Hắc Tinh Tinh tổn hại nặng, toàn thân phun máu...

Nặc Đức Ước khắc lộ nụ cười vui sướng khi người gặp họa, xứng đáng! Sao không đánh chết hắn luôn cho rồi!

- Ngươi đừng vội mừng.

Lợi Lợi Trát Qua giơ ly rượu lên ngăn nụ cười của Nặc Đức Ước khắc, nói:

- Khi mọi người đều cho rằng hắn bị thương nặng, buổi chiều tan học Tam Thủy Lôi, Tam Thủy Cảnh, hai Chiến Sĩ huyết mạch Đại Địa Thử xếp hạng ba mươi tám, ba mươi chín trên Bảng bách chiến khiêu chiến với hắn.

- Khiêu chiến?

Nặc Đức Ước khắc nhìn Lợi Lợi Trát Qua, lại ngó Càn Kình cùng bốn mỹ nữ ăn đồ ngon, nhíu mày nghi hoặc hỏi:

- Vậy sao hắn còn xuất hiện trong yến tiệc đêm nay? Chẳng phải hắn nên nằm trong bệnh viện sao?

- Thì đúng là nằm trong bệnh viện.

Lợi Lợi Trát Qua nhún vai, cười khổ nói:

- Nhưng người nằm viện là hai huynh đệ Tam Thủy Lôi, Tam Thủy Cảnh.

- Cái gì?

Tay Nặc Đức Ước khắc cầm ly rượu run lên, rượu đỏ thượng phẩm đỏ thắm như máu đổ ra một chút.

- Không thể nào!

- Còn có tin tức càng đả kích người.

Lợi Lợi Trát Qua rót một ly rượu đỏ cho mình, nói:

- Ta nghe nóng hai huynh đệ Tam Thủy Lôi, Tam Thủy Cảnh nói là bọn họ cùng nhau đánh Càn Kình, kết quả toàn thân mỗi người gãy từ hai mươi khúc xương trở lên...

Có luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Nặc Đức Ước khắc lên trán, lòng dâng lên nghĩ mà run. Người này mạnh như vậy? Lần trước gặp Càn Kình tại Hồng Lưu Chiến Bảo, bây giờ gã còn lành lặn đứng đây xem như may mắn? Hắn đánh cả mẫu thân của gã, phu nhân thành chủ chứ nói gì gã. Nguy rồi, lần trước ta hợp tác với Lôi gia lỡ như bị hắn biết...

- Ài...

Lợi Lợi Trát Qua lại uống cạn ly rượu đỏ, thở dài thườn thượt nói:

- Thật không biết ta là Chiến Sĩ huyết mạch hay hắn nữa?

- Trát Qua, đừng ủ rũ.

Bàn tay to của Hoắc Nhĩ Thiết vỗ vai Lợi Lợi Trát Qua, nói:

- Chờ ta lại thức tỉnh lực lượng huyết mạch lần nữa sẽ giẫm tên khốn này dưới chân, giống như hôm đó ta đạp lên Phần Đồ Cuồng Ca vậy. Rồi sẽ phun nước miếng vào mặt hắn, khiến hắn biết Chiến Sĩ bình thường đối diện Chiến Sĩ huyết mạch thì ti tiện cỡ nào!

Mặt Nặc Đức Ước khắc cứng ngắc giật giật, gã cũng không có lực lượng huyết mạch, Chiến Sĩ huyết mạch Bạo Hùng đang mắng gã sao?

Lợi Lợi Trát Qua không để ý cái nhìn của Nặc Đức Ước khắc, chỉ khẽ lắc đầu, thở dài. Hoắc Nhĩ Thiết quá lạc quan, Càn Kình mới đến học viện mấy ngày đã trở thành nhân vật chú ý trong toàn học viện, Chiến Sĩ huyết mạch khó làm được như hắn.

- Không cần sốt ruột, mấy ngày nữa tam ca của ta bị hiệu trưởng phát đi chiến trường nhân ma sẽ trở về.

Hoắc Nhĩ Thiết tự tin cười nói:

- Một năm rưỡi không ở trong học viện, tam ca của ta đánh Bảng bách chiến. Chờ khi tam ca trở về nhất định có thể đánh gục Càn Kình.

Lợi Lợi Trát Qua dăm chiêu gật nhẹ đầu. Tam ca của Hoắc Nhĩ Thiết, Hoắc Nhĩ Cương là người xuất sắc trong Chiến Sĩ huyết mạch Bạo Hùng, lớn hơn gã hai tuổi. Trải qua một năm rưỡi tôi luyện trong chiến trường nhân ma chắc thực lực tăng mảng lớn, người được thiên hạ gọi là tam thiếu gia Hoắc gia chắc có thể dễ dàng trấn áp Càn Kình.

- Phó hội trưởng Thủy Tinh Ma Pháp Tháp Tư Đạt Khắc đến, gia chủ của Lôi gia Lôi Chấn đến.

Ngoài đại sảnh lại xướng lên đại nhân vật đến. Các vị khách tiếp tục liếc trộm bốn mỹ nữ bên cạnh Càn Kình, không quan tâm hai đại nhân vật Vĩnh Lưu thành đi vào cửa. Bọn họ không như thường ngày xum xoe nói chuyện vài câu, hy vọng được đối phương ghi nhớ để sau này làm ăn nhiều hơn chút.

Làm ăn khi nào mà không được? Mỹ nữ như vậy một hơi xuất hiện bốn người không phải mỗi ngày đều được thấy.

Mọi người đều có suy nghĩ như, ném phó hội trưởng đại nhân, gia chủ đại nhân ý khí phong phát chuẩn bị nhận tung hô như vua sang một bên.

Khoảnh khắc Tư Đạt Khắc bước qua cửa, thói quen nở nụ cười cao ngạo, tay cầm ma pháp trượng hơi nâng lên làm ra tư thế sếp gặp thuọc hạ.

- Cái này...

Tư Đạt Khắc giơ tay lên một nửa, nụ cười kiêu ngạo đông lại. Không có đám đông và những lời khen như sóng biển, chỉ có hai, ba con mèo cười nịnh nọt đứng ở bậc thang tới gần.

Trước kia một đám người áp sát nay đều chú ý về một hướng, bọn họ thậm chí không thèm nhìn thành chủ đại nhân, đều chăm chú vào bốn mỹ nữ bên cạnh Càn Kình.

Tiêu điểm vũ hội và bốn nữ nhân này vốn thuộc về ta! Năm ngón tay Tư Đạt Khắc bóp chặt ma pháp trượng, gân xanh nổi lên cánh tay, trong lòng phát ra tiếng gầm không cam lòng.

Càn Kình cảm giác sát khí tuôn ra, nương ly rượu phản quan nhìn Tư Đạt Khắc hơi nhíu mày. Đúng là phụ thân nào nữ đi đó, bây giờ ta đã hiểu tại sao Ái Bích Giai kém cỏi như vậy.

Tư Đạt Khắc cảm giác Càn Kình lợi dụng ly rượu phản quang quan sát chính mình, vội vàng đè nén giận dữ, mắt chuyển hướng thành chủ Lý Đức Ước khắc.

- Tư phó hội trưởng, cảm ơn người đến tham ga avũ hội sinh nhật của ta. Ngươi xuất hiện khiến vũ hội sáng lên nhiều.

- Lôi lão gia chủ, cảm ơn người đến tham ga avũ hội sinh nhật của ta. Ta thật sự rất vui, hy vọng người có một buổi tối vui vẻ.

Thành chủ Lý Đức Ước khắc giơ tay chào hai gia chủ, phó hội trưởng đứng gần mình xong lại chuyển sức chú ý về Mộc Quy Vô Tâm, vẻ mặt nồng nhiệt bắt chuyện.

Cái này... Ngực Tư Đạt Khắc nghẹn lại. Gã bị đám tôm tép bỏ qua thì thôi, tại sao hôm nay thành chủ đại nhân cũng chỉ giơ tay chào, ngược lại nhiệt tình với Mộc Quy Vô Tâm như người yêu? Bình thường thành chủ đại nhân không có hảo cảm gì với hội trưởng Hồng Lưu Chiến Bảo mới đúng.

Lôi Chấn không để ý cách thành chủ Lý Đức Ước khắc chào hỏi, sống đến tuổi như gã gần như nhìn ra mọi chuyện, chỉ có mối thù nhi tử, tôn nữ chết là không thể xóa nhòa. Mặc kệ nhi tử, tôn nữ của ta làm gì thì ngươi không nên giết bọn họ!

Đôi mắt hổ già nau nhìn chằm chằm vào Càn Kình, Lôi Chấn có súc động muốn nuốt sống hắn. Một Chiến Sĩ bình thường nho nhỏ, dù tôn nữ của ta chém chết ngươi thì sao? Đó là vinh hạnh của ngươi!