Sất Trá Phong Vân

Chương 911: Người của Chiến Đường




Quần thể sở dĩ mờ mịt và trầm mặc, là bởi vì bọn họ thiếu một đại biểu. Một ngày kia bọn họ tìm được một đại biểu cho mình, tới khi đó…

Bàn Hoành Cơ không biết đây là lần thứ mấy hắn lắc đầu thở dài vì Càn Kình. Càn Chiến Huyền này! Hắn cố chấp và tự tin, không nhận thấy được dưới tình huống như vậy, hắn đã tự tay sáng tạo ra thủ lĩnh của một thế lực mới.

- Ta tuyên bố, từ hôm nay trở đi, Càn Kình chính là tổng hội trưởng tổng nghiệp đoàn thuốc tại hoàng triều Chân Sách!

Trong đám người lại một lần nữa sôi trào! Ngay sau đó, hội trưởng nghiệp đoàn minh văn cũng bắt đầu tuyên bố quyết định của chính mình.

Từng quyền lãnh đạo của từng thế lực lớn được tuyên bố. Bất kỳ quyền lãnh đạo nào cũng có thể khiến cho toàn bộ hoàng triều Chân Sách phải chú ý kinh sợ, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã tập trung toàn bộ vào trong tay một người trẻ tuổi, trực tiếp đẩy hắn từ một chiến sĩ nho nhỏ không có quyền hạn, lên tới đỉnh cao của vòng quyền lực.

Lý Đức Ước Khắc nhìn Càn Kính, trong lòng tràn ngập cảm giác khổ sở. Người trẻ tuổi trước mắt này thoạt nhìn dường như vẫn giống với lần trước, ngoại hình hoàn toàn không có gì khác biệt, nhưng thân phận hắn lại xảy ra chuyển biến quá lớn.

Lúc đầu, hắn không bằng mình, sau đó có quyền lực tương đương với quyền lực trong tay mình. Hiện tại, hắn đã bước tới một mức độ khiến mình phải ngước mắt lên nhìn.

Xà Hoàng thực sự một đại sư chiến lược đáng sợ!

Lý Đức Ước Khắc có phần cảm thán.

Nhưng người thật sự đáng sợ vẫn là người trẻ tuổi này. Nếu như không có đủ thực lực và tích lũy, cho dù là Xà Hoàng cũng không thể từ khoảng không sáng tạo ra một kỳ tích như vậy.

Lúc đầu một vài thế lực chỉ đứng nhìn, hiện tại đã bắt đầu dao động thay đổi cách suy nghĩ. Hôm nay, Càn Kình không tiếp tục chỉ là thủ lĩnh của một đám thế lực tại Vĩnh Lưu Thành, mà trong thời gian ngắn ngủi, đã trực tiếp vọt lên, trở thành một trong các thủ lĩnh có quyền lực đỉnh phong của quốc gia.

Không cần hoàng đế bệ hạ ban thưởng phong tước, không cần bất kỳ thế lực lớn khác có tỏ thái độ thừa nhận hay không, dựa vào thực lực của chính mình, vào thái độ của mình đã được đẩy đến vòng tròn quyền lực đỉnh cao.

Một người trẻ tuổi như vậy, tương lai sẽ phát triển thế nào?

- Ta phải kết nối với Càn Kình! Ta cũng là chiến sĩ bình thường, không có thức tỉnh lực lượng gì! Hắn đại biểu cho chiến sĩ bình thường chúng ta! Ta hẳn nên dành cho hắn đủ sự tán thành!

Một đại biểu gia chủ trẻ tuổi dùng sức nắm chặt nắm đấm, thấp giọng như đang nói với chính mình.

Không ít người nghe được lời hắn nói, ánh mắt cũng bắt đầu thay đổi. Trước mắt là một người bình thường không thức tỉnh lực lượng huyết mạch, cùng một dạng người như mình. Nếu như mình không ủng hộ hắn, vậy còn phải đi ủng hộ ai?

Một loại ngôn ngữ không cần nói trắng ra đã dần dần hình thành trong tiềm thức của mọi người.

- Khiêu chiến với Càn Chiến Huyền? Tiểu tử cuồng vọng không biết mình là ai!

Trong đám người, Lôi Đình Sư Vương Thiên Luyện Linh Quan nhìn quan tài Lôi Địch lạnh lùng cười. Ánh mắt hắn đảo qua trên người Càn Kính. Sau đó hắn xoay người đi nhanh về phía học viện Chinh Phạt:

- Ngày hôm nay, xem như nể tình Lôi Địch đã chết, ta không tìm ngươi khiêu chiến. Nhưng đợi tới lúc lễ tang kết thúc, đó sẽ là giây phút Thiên Luyện Linh Quan ta tìm đến ngươi. Ta phải đánh bại ngươi, nói cho Y Toa Bối Lạp biết, người có thể hợp với nàng chỉ có một mình ta! Chỉ có Thiên Luyện Linh Quan ta!

- Chiến sĩ bình thường? Chỉ xứng quỳ rạp trên mặt đất, ngước đầu nhìn chiến sĩ huyết mạch cường đại! Có thể phục vụ chiến sĩ huyết mạch chính là vinh quang của bọn họ.

Mọi người biết, lúc này không phải là thời cơ tiến lên lôi kéo quan hệ với Càn Kình. Bọn họ lặng lẽ nhường đường cho hắn tiến vào trong thành thị.

Một đêm này, Càn Kình ôm Cổ Nguyệt Gia Anh ngủ.



Lễ tang, có rất nhiều loại, cũng có rất nhiều đẳng cấp

Tang lễ của Lôi Địch không thể nói rõ là loại nào, nhưng gần như có thể so sánh với đẳng cấp tang lễ của hoàng đế bệ hạ.

Hai ngày trong linh đường tế tự, không biết có bao nhiêu thế gia, thế lực từ các nơi chạy tới phúng viếng.

Ngay cả mười đại gia tộc huyết mạch gần như đều phái trưởng lão đến đây tiến hành phúng viếng. Thậm chí ngay cả gia tộc huyết mạch Chiến Thần và huyết mạch Hoàng Kim Long ba đầu, cùng với Huyết Điện thần bí nhất cũng có mặt!

Huyết Điện chính là thánh địa. Chỉ có tinh anh trong số các tinh anh nhất của chiến sĩ huyết mạch mới có tư cách tiến vào tiến hành tu hành chiến sĩ huyết mạch, cũng phái đưa tới một lẵng hoa.

Còn có vô số chiến sĩ bình thường từ các nơi cũng nhanh chóng bắt đầu tiến về phía Vĩnh Lưu Thành.

Hai ngày ngắn ngủi, số người đến Vĩnh Lưu Thành phúng viếng Lôi Địch có thể tổ chức thành một đội quân viễn chinh khổng lồ đi chinh phạt Ma tộc cũng không có vấn đề.

Chiến Đường Tam Kiệt, Lôi Địch một trong những đỉnh phong của các chiến sĩ bình thường, được gọi là người đứng đầu trong các chiến sĩ bình thường nhập thánh, là thần tượng trong lòng của vô số chiến sĩ bình thường.

Vẫn có rất nhiều chiến sĩ bình thường đang ở trên đường chạy tới, lại không có cơ hội thật sự đưa tiễn Lôi Địch.

Càn Kình nhìn từng nắm đất vàng dần vùi lấp quan tài Lôi Địch đang ngủ say. Quan tài có thể bị vùi lấp, nhưng ký ức lại vĩnh viễn không cách nào vùi lấp được.

- Càn Kình, đây là người của Chiến Đường.

Mộc Quy Vô Tâm đi về phía trước, giới thiệu với Càn Kình một lão già tóc trắng với sắc mặt kiêu căng ở đi ở phía sau mình:

- Lệnh Đông Lai.

- Ngươi chính là Càn Kình?

Giọng điệu Lệnh Đông Lai cũng hết sức ngạo mạn.

Lông mày Càn Kình nhíu lại, không biết Lệnh Đông Lai có ý tứ gì. Bên ngoài nghe đồn mình có thể rèn Hồn Binh, có thể khiến chiến sĩ bình thường nhập thánh, chiến sĩ huyết mạch có thể không thích mình, nhưng chiến sĩ bình thường người nào nghe được tin tức này, không phải sẽ đối với mình rất cung kính sao?

Nếu không, cũng sẽ không có nhiều chiến sĩ bình thường có đấu tâm đỉnh phong và Đấu Hồn cấp hoàng kim xuất hiện ở trong Vĩnh Lưu Thành.

Dù bọn họ sùng kính Lôi Địch như thế nào đi nữa, tất cả mọi người cũng sẽ không vì một người chết mà đến đây.

Người sống để người chết phúng viếng, chỉ có một phần vì người chết, còn lại phần nhiều vẫn là vì giá trị của người sống, mới chọn có đến đây phúng viếng hay không.

Chiến Đường, là trung tâm thánh địa của chiến sĩ bình thường! Càn Kình thực sự không hiểu nổi, Lệnh Đông Lai trước mắt này đối với mình thật sự quá ngạo mạn, còn giả vờ đi ra muốn thử lòng mình.

- Ta chính là Càn Kình.

- Ta nghe nói ngươi là chiến sĩ rất có tiền đồ trong các chiến sĩ bình thường.

Lệnh Đông Lai ngạo mạn, khóe mắt nhìn chằm chằm vào Càn Kình:

- Lần này ta tới là nói cho ngươi biết hai chuyện. Chuyện thứ nhất là ngươi đã đủ tư cách tiến vào Chiến Đường. Sắp tới tìm thời gian đến Chiến Đường một chút. Ở đây sẽ dạy khiến lực lượng của ngươi càng mạnh hơn, khiến ngươi trở thành cường giả nhập thánh kế tiếp.

Càn Kình yên lặng lắng nghe. Bình thường chuyện thứ hai sẽ quan trọng hơn so với chuyện thứ nhất.