Sất Trá Phong Vân

Chương 960: Đột kích (hậu)




Những âm thanh xương vỡ vụn liên tục vang lên. Trong gió xoáy có lẫn với xương vỡ trắng trong tiếp tục lao về phía trước.

Trong lớp xương trắng bắn ra máu tươi chói mắt!

Không sai!

Những vong linh không cơ bắp, không nội tạng không khí quản, trong giây lát khi xương bị vỡ vụn, không ngờ từ trong xương lại phun ra máu tươi chói mắt như vậy.

Máu tươi hòa lẫn với long khí, biến thành một con rồng lớn màu hồng. Chúng gầm thét trực tiếp lao vào sâu trong đội quân vong linh. Bất cứ thứ gì vừa va chạm vào nó, nhất thời bị cắn nát gia nhập vào trong đó!

Còn sống sao?

Lông mày Càn Kình liên tục co giật. Hắn không kịp nghiên cứu những vong linh này chỉ có xương, vì sao thoạt nhìn lại giống như hoàn toàn còn sống. Đấu kỹ Nộ Liên dưới chân hắn không ngừng bạo phát. Những hạt cát màu vàng kia dưới tác dụng của đấu khí, trực tiếp dâng lên tạo thành một đóa hoa sen màu vàng cực lớn.

Nhiều đóa hoa sen màu vàng thật lớn từ trong cát dâng lên. Chúng giống như đang nâng Càn Kình lên, nhanh chóng đưa Càn Kình vào trong trận doanh vong linh kia.

Lui lại sao? Nếu bị phát hiện không thể lui lại được nữa!

Lui lại?

Càn Kình làm sao có thể lui lại được nữa? Càn Kình chỉ có thể đi tới! Phương thức tử chiến thảm khốc được truyền thừa đến từ huyết mạch Thiết Tí Đường Lang này, giờ phút này đang thiêu đốt trong máu, trong cơ thể Càn Kình.

- Lui… chỉ có chết! Đi tới, mới có đường sống!

Lui lại một bước, biển sẽ không còn mênh mông, bầu trời cũng sẽ không còn khoảng trống.

Lui một bước? Gió cũng sẽ không dịu êm, sóng cũng sẽ không thật sự tĩnh lặng!

Nộ Liên màu vàng liên tục phát nổ, xuất hiện trong đại quân vong linh với hai màu đen trắng giao nhau. Tốc độ đột kích của Càn Kình cực nhanh. Thôn Nguyệt Cung trong tay lại bắn ra ba mũi tên. Lực lượng ba mũi tên vừa đột kích vào phía trước giảm bớt, ba mũi tên sau lập tức lao vào bổ sung.

Đột nhiên phản kích, đột nhiên đột kích, những vong linh nhìn lạnh lẽo như băng, đều hoàn toàn không kịp phản ứng. Con mồi này đột nhiên xuất hiện chẳng những không chạy trốn, trái lại phát động phản kích giống như muốn tự sát.

Khiêu khích!

Một binh sĩ như vậy cũng dám xông vào trong đại quân sao? Đám chiến sĩ vong linh này nhìn như không bất kỳ tâm tình gì, không ngờ lại cùng nhau phát ra tiếng rít gào phẫn nộ.

Những tiếng rít gào giống như tiếng kim loại va chạm vào nhau phát ra. Bọn họ tập trung lại cùng xông vào không trung. Bọn họ tập trung lại một chỗ khiến biển cát chấn động, khiến những vì sao trong bầu trời dường như muốn nổ tung. Toàn bộ biển cát giống như bị những tiếng gào rít phẫn nộ kích thích, cuộn lên từng đợt sóng cát.

Những chiến sĩ vong linh ở gần đồng thời thay đổi phương hướng đánh về phía Càn Kình.

Trên bầu trời Hải Thanh Nhi lại phát ra những âm thanh không giống như tiếng của loài người, nhất định là lại ra mệnh lệnh đặc biệt nào đó. Đám chiến sĩ vong linh đang lao về phía Càn Kình đều dừng tấn công.

Một bóng đen to lớn từ trong đội ngũ chợt tách ra. Hắn đứng chắn trước hướng lao tới của ba mũi tên. Trong tay hắn cầm một thanh trường kiếm phát ra kiếm phong năm thước, mang theo vô số đấu khí màu xám tro, chém xuống những mũi tên kia.

Đấu khí màu xám tro quấn ở trên trường kiếm, trong phút chốc giống như có trăm nghìn con rắn dài màu xám tro từ các phương hướng khác nhau cắn xé mũi tên, lại giống như đàn sói chiến đấu với mãnh hổ.

Đấu khí trên trường kiếm phát ra những tiếng rít lớn. Từng mảng đấu khí màu xám tro nổ mạnh, khiến khí lưu và đấu khí quấn quanh ba mũi tên kia xuất hiện từng vết nứt. Cát vàng, máu tươi và xương trắng bám bào ba mũi tên kia, vào giờ phút này đều nổ tung, nát vụn bắn ra khắp không trung.

Ba mũi tên nổ nát. Lại là ba mũi tên!

Giờ phút này Càn Kình đã thấy rõ được hình dáng của đối thủ. Đó là một thân thể còn có cơ bắp. Hắn có làn da màu đen, cơ bắp cường tráng, thoạt nhìn giống như một tòa tháp sắt màu đen. Hai dấu ấn vong linh khác nhau in ở trên người của hắn, tản ra một sự cường đại nói không nên lời.

Thân thể giống như một tòa tháp sắt, mặt mũi dữ tợn. Trên khuôn mặt hắn còn lộ ra một sự miệt thị, giống như sự khinh miệt của nhân loại đối với những con dê, con heo được nuôi để giết mổ, dường như mơ hồ muốn nói vong linh mới là tồn tại cao quý nhất. Dường như hắn muốn nói, đối phó với kẻ địch xông vào trận tự sát như vậy, chỉ cần hắn động thủ là đủ rồi! Các vong linh khác chỉ cần đứng nhìn là đủ rồi!

Hai dấu ấn vong linh lại đồng thời xuất hiện trên người của một vong linh sao?

Trong đầu Càn Kính lập tức hiện lên một ý niệm này. Đây chắc chắn là một đối thủ cường đại!

Đấu Hồn với màu xám tro từ trong thân thể của vong linh kai bay lên. Đấu Hồn màu đen giống như yêu ma, tạo thành xiềng xích màu xám quấn ở xung quanh thân thể. Đấu khí từ Đấu Hồn tạo thành hình dạng dây xích, dường như muốn khóa chặt người giống như yêu ma đến từ địa ngục vô tận kia.

Đấu khí nguội lạnh lại giống như hỏa diễm, thiêu đốt ở xung quanh Đấu Hồn, khiến khí thế của vong linh giống như muốn phá thủng trời cao.

Trong nháy mắt, Đấu Hồn cực lớn đã trở lại bên trong cơ thể vong linh. Thân thể hắn lại lớn lên. Trường kiếm trong tay vẽ ra mấy nghìn đường đấu khí màu xám giống như những con rắn. Chúng từ bốn phía lao tới bao vây ba mũi tên từ phía xa bắn tới. Chúng giống như những con thú lớn thời tiền sử đang há miệng rộng trực tiếp cắn nuốt Đấu Hồn.

Vô số đấu khí đang chuyển động, giống như một con ma thú thật lớn đang gặm nuốt, đang hưởng thụ bữa ăn ngon lành. Đấu khí tầng ngoài của mũi tên lại nổ nát. Ba mũi tên va chạm vào phía trên trường kiếm, thân mũi tên lập tức uốn cong lại giống như trăng rằm!

Chúng cong lại như những con tôm... Từ trong từng vết nứt trên thân mũi tên ẩn chứa đấu khí ở trong đó, giống như từ trong bóng tối phát ra, trong phút chốc nổ mạnh.

- Mở ra cho ta!

Cùng lúc khi mũi tên nổ nát, Càn Kình đã chạy tới. Trảm Mã Đao được kéo từ trong đấu giới ra, vẽ ra trên không trung một đường thẳng tắp.

Một đao sáng chói, trong nháy mắt đã át cả ánh mắt trời trên cao! Một đao này so với ba mũi tên vừa bắn cùng một lượt lại càng mãnh liệt hung bạo hơn, không chút lưu tình lao về phía đầu đối phương.

- Ngao...

Từ trong cổ họng của chiến sĩ vong linh kia phát ra một tiếng rít gào đầy u ám. Chiến kiếm từ dưới hất lên, hút theo vô số mưa cát màu vàng, giống như những chiến sĩ lao lên phía sau đại tướng, tăng thêm mấy phần khí thế cho một kiếm này.

Trường kiếm giống như tia điện, trường đao như mặt trăng nhưng không hề đẹp mắt, va chạm vào nhau. Đấu khí rít gào, tiếng kim loại va chạm phát ra những tia lửa... Trong nháy mắt che lấp tất cả âm thanh xung quanh, giống như trở thành thứ duy nhất trên thế gian này, đẩy lui các vong linh xung quanh.

Phụt phụt phụt phụt phụt!

Trên lớp da của chiến sĩ vong linh kia xuất hiện vô số lỗ thủng. Máu tươi giống như suối phun ra ngoài. Thân thể hắn lại giống như đá cứng, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích!

Thương thế như vậy cũng đủ khiến bất kỳ chiến sĩ kiên cường nào phải lui về phía sau.