Sát Tương Tư

Chương 2




Mà cái tên Sùng Quang này, như một nhát chém vào thời gian đang đọng lại, tựa hồ hãy còn là chuyện hôm qua, nhất thời có ràng buộc lẫn triền miên.

Hoàng Ngâm Xung nhẹ giọng thở dài, dường như thiếu niên yên mỵ bên khóm Chi túy hoa năm nào vẫn còn ở trước mắt, một thân cẩm y đỏ thẫm, bóng dáng ngọc điêu tuyết mài, nụ cười trong trẻo thanh lệ, hoạt bát không gì sánh được.

——

Tang Vân Ca nhất thời mặt đỏ tới mang tai, không ngờ người này lại miệng lưỡi sắc bén miên lý tàng châm như vậy, trong lòng tràn ngập ý định phất áo bỏ đi, nhưng không thể không nhẫn nhịn nhỏ giọng nói: “Cung chủ…”

Đột nhiên cảm thấy gọi hắn là cung chủ thật giống như mình đã gia nhập Thất Tinh Hồ, vội nói: “Dám hỏi tôn tính đại danh cung chủ?”

Người nọ nói: “Ta tên Thác Đao.”

Thoáng trầm ngâm, lại đảo mắt nhìn về phía Hoàng Ngâm Xung: “Ta họ gì?”

Hoàng Ngâm Xung cũng không khỏi xấu hổ: “Cung chủ không có họ.”

Thác Đao mâu quang lấp lánh: “Sùng Quang cung chủ thích người khác mang họ Tô, vậy ta lấy họ Tô là được, Tô Thác Đao.”

Tang Vân Ca sửng sốt, nhìn Tô Thác Đao, lại nhìn Hoàng Ngâm Xung, Hoàng Ngâm Xung khẽ nhắm mắt, gật đầu, ý bảo hắn không có nghe lầm.

Tang Vân Ca lại trầm mặc hồi lâu, cảm thấy mình nếu còn tiếp tục đôi co với vị cung chủ vừa mang họ Tô này nữa nhất định sẽ phát điên, bèn tức tốc vào đề: “Tô cung chủ, tại hạ lần này đến là vì một tử chất của Tang gia, mấy tháng trước hắn một mình đi Nam Cương du ngoạn, nhưng gần đây đã lạc mất tung tích…”

Tô Thác Đao khoát tay ngắt lời: “Người đó danh tính là gì? Niên kỷ tướng mạo?”

Tang Vân Ca muốn nói lại thôi, chỉ hàm hồ miêu tả: “Hắn là biểu đệ của ta, niên kỷ đại khái tương đương Tô cung chủ, hoặc giả nhỏ hơn một chút…”

Tô Thác Đao không đợi hắn tả xong, điềm nhiên nói: “Tang thiếu hiệp muốn tìm người, nhưng trong lời nói lại có nhiều điểm không tường không tận không chân không thật, chuyện này, Thất Tinh Hồ không giúp được.”

Dứt lời phất tay lệnh thuyền quay đầu.

Tang Vân Ca khẩn trương, vội nói: “Khoan đã!”

Đang lúc nói hai chân điểm nhẹ, phi thân lên cao, nhảy thẳng về hướng chiếc thuyền mạn sắt kia của Tô Thác Đao.

Hoàng Ngâm Xung hừ lạnh một tiếng, vai không nâng tay bất động, phất trần tơ bạc đã nằm trong tay, Tô Thác Đao khẽ ấn lên mu bàn tay hắn: “Để ta!”

Chỉ nghe một tiếng rút đao cực kỳ trong trẻo như phượng kêu, từ trong tay áo Tô Thác Đao phóng ra một đạo quang mang như tia chớp, trong không khí chút ấm áp cuối xuân đột nhiên trở nên thê lương âm lãnh.

Tang Vân Ca thấy vị cung chủ Thất Tinh Hồ này đích thân ra tay, trong lòng thầm hoảng sợ, biết mình nhất thời xung động lỗ mãng, nhưng thân là kiếm khách, một khi đã động thủ, không thể bỏ chiến mà chạy, lập tức hít sâu một hơi, tâm thần một mảnh thanh minh, xoát một tiếng trường kiếm rời vỏ.

Tô Thác Đao khóe môi thoáng câu lên, hòa nhã nói: “Nể mặt Bạch Lộc Sơn, giữ lại tính mạng cho ngươi.”

Binh khí hắn dùng thập phần kỳ lạ, tự tiên phi tiên tự đao phi đao, linh động uyển chuyển cương nhu song toàn, lưỡi sắc sáng tuyết như ngân nguyệt, nhưng lúc tung hoành trong không trung mơ hồ dệt nên một lớp huyết quang đỏ thẫm, còn phát sinh thanh âm phượng kêu, như núi xuân một đường chim sải cánh, tiết tấu mạnh yếu ứng với hô hấp thổ nạp, lúc giao chiến kịch liệt có thể dụ đối thủ sa vào đó, kế tiếp âm thầm nhiễu loạn tinh thần thậm chí khống chế thần trí.

Chỉ mỗi kiện binh khí này, đã xảo diệu đoạt tạo hóa cực phối tận tâm cơ.

Tang Vân Ca có việc cần nhờ, nếu không phải vạn bất đắc dĩ tuyệt không nguyện xuất thủ đả thương ai, thành thử một chiêu Cẩm Tú Vạn Hoa ba phần công mà tới bảy phần thủ, giữa không trung liên tục biến ra ba loại thân pháp, nhanh nhẹn tuyệt luân, từ Ly Miêu Phiên sang Phi Yến Mặc Liêm rồi đến Bát Bộ Cản Thiền, nhưng chiêu Cẩm Tú Vạn Hoa còn chưa xuất xong, chợt cảm thấy đầu vai, mắt cá, thắt lưng một trận lạnh buốt, ba luồng chân khí âm hàn sung mãn như cái chùy ập thẳng vào người, xảo quyệt như rắn độc, gắt gao cắn lấy căn nguyên chân khí toàn thân.

Tang Vân Ca nháy mắt mềm yếu như oa nhi, không còn sức đánh trả, phịch một tiếng rơi về mũi thuyền của mình.

Nỗ lực nghiêng đầu nhìn, thấy vết thương nơi đầu vai mắt cá cùng thắt lưng, đều dài hai tấc sâu ba phân, không hơn không kém.

Tô Thác Đao thần sắc bất động ngồi ngay ngắn như thường, một sợi xích bạc độ dày bằng ngón út quấn quanh cổ tay ẩn hiện trong tay áo, nhìn không ra chiều dài bao nhiêu, một đầu xích nắm trong tay lại nối liền với một thanh loan đao hình thù kỳ quái dài gần một thước, chuôi đao chế thành đầu phượng linh vũ, ngân quang lấp lánh lưu động, vẻ đẹp ưu nhã mà yêu dị.

Vài giọt máu đọng nơi mũi đao, run rẩy như đang sợ hãi, chậm rãi nhỏ xuống mặt hồ xanh biếc.

Tang Vân Ca ngẩn ngơ nhìn nửa ngày, đột nhiên kinh hô: “Phượng Minh Xuân Hiểu đao!”

Dứt lời, sắc mặt xám ngoét như tro.

Tang Vân Ca xuất thân thế gia, sau lại thọ giáo Bạch Lộc Sơn, kiến thức vốn đã bất phàm, huống chi Phượng Minh Xuân Hiểu đao danh tiếng thực sự quá trội, cho nên mới có thể một câu liền chuẩn xác.

Tương truyền đao này do bậc thầy rèn đao Linh Tê Tử tốn tâm huyết cả đời chế thành, lấy vợ cả cùng nhi tử độc nhất tế đao, đao vừa ra lò liền ác sát xung thiên thần sầu quỷ khốc.

Linh Tê Tử bi thương mà cuồng hỷ, tâm hồn đều mất, vung đao kề cổ, làm vong hồn đầu tiên dưới đao.

Thanh đao này xuất thế tàn nhẫn linh tính âm tà, vốn là một thanh ma đao bị nguyền rủa, nhưng bởi vì quang hoa chói lọi cùng thanh âm như ngọc, nên sở hữu cái tên kiều diễm ngạo nghễ: Phượng Minh Xuân Hiểu đao.

Phượng Minh Xuân Hiểu sau khi phản phệ ba vị chủ nhân, trở thành một thanh đao bị vứt bỏ, cuối cùng thầm lặng biến mất, nhưng không ngờ lại rơi vào tay Thất Tinh Hồ, thành bảo đao của cung chủ đời thứ mười bốn.

Tô Thác Đao nhìn sắc mặt Tang Vân Ca, tựa hồ thập phần thưởng thức thoả mãn, khoan thai nói: “Lời đồn trong giang hồ hiếm khi đúng với sự thật… Phượng Minh Xuân Hiểu đao, nghe nói vết thương ngoài da chỉ là chuyện nhỏ, âm khí nhập thể thương tới kinh mạch mới là chuyện lớn, lời đồn này…”

Cố ý dừng một chút, cười tủm tỉm chốt một câu: “Nhưng lại là sự thật.”

Tia hy vọng vừa lóe lên trong mắt Tang Vân Ca lập tức vụt tắt thành hư vô, hắn run giọng nói: “Ngươi… ý ngươi là…”

Tô Thác Đao hờ hững nói: “Tang thiếu hiệp trong vòng ba năm, nội lực tuyệt đối không thể tăng tiến.”

Hoàng Ngâm Xung nói: “Tang thiếu hiệp dám dương oai trước mặt cung chủ, ba năm đình trệ chẳng qua chỉ là đòn trừng phạt nho nhỏ mà thôi… Có lẽ Mạnh sơn chủ sẽ không bao che, dẫn đến hai phái phân tranh.”

Hắn lấy thân phận thủ tọa ngoại tam đường nói ra lời này, với Tô Thác Đao vừa không vượt quá giới hạn mà còn thập phần gần gũi, với Bạch Lộc Sơn lại là không kiêu ngạo không siểm nịnh còn thể hiện được uy thế, suy tính đúng mực cực chuẩn.

Tô Thác Đao không khỏi gật đầu, nói: “Tang thiếu hiệp, nếu ngươi không còn chuyện gì quan trọng, mời về cho!”

Tang Vân Ca đột nhiên lớn tiếng hỏi thẳng: “Tô cung chủ! Trang Sùng Quang có phải vẫn còn sống?”

Lời còn chưa dứt, Hoàng Ngâm Xung sắc mặt thảm biến, Tô Thác Đao trong mắt hiện lên một mạt sát khí tàn nhẫn, lại thản nhiên nói: “Sùng Quang cung chủ sống hay chết, liên quan gì tới ngươi?”

Tang Vân Ca biết không thể hồ đồ nữa, vội nói: “Tử chất Tang gia mà ta nhắc vừa rồi, tên là Việt Tê Kiến, Việt biểu đệ cùng Trang cung chủ tiền nhiệm của quý phái có thù sâu như biển, gần đây giang hồ đồn đãi Trang cung chủ vẫn chưa tạ thế, ta… ta chỉ sợ hắn lẻn vào Thất Tinh Hồ tìm cơ hội trả thù.”

Cắn răng, không thể không dứt khoát nói: “Việt gia biểu đệ ân oán phân minh, nếu Trang cung chủ đã chết, hắn tuyệt không làm ra bất cứ chuyện gì trở ngại Thất Tinh Hồ, nếu Tô cung chủ phát hiện hành tung của Việt biểu đệ, mong người… ngàn vạn lần thủ hạ lưu tình, nếu có thể cho Tang gia đón hắn về, Tang Vân Ca vô cùng cảm kích! Nhưng không biết… Trang cung chủ rốt cuộc sống hay chết?”

Tô Thác Đao rất chăm chú nghe xong, thần sắc thoáng dịu đi: “Bổn tọa ban nãy đã nói, lời đồn trong giang hồ rất nhiều lúc không thật… Tang thiếu hiệp ở đâu nghe được đạo lý Thất Tinh Hồ có hai đời cung chủ cùng tồn tại?”

Dứt lời tay áo khẽ động, Phượng Minh Xuân Hiểu đao như vật sống đột nhiên lui vào bên trong, cười hỏi: “Việt Tê Kiến dung mạo thế nào? Tính tình ra sao? Võ công theo con đường gì? Mất tích từ bao giờ?”

Tang Vân Ca bất giác do dự, giống như đang cực kỳ bất đắc dĩ khoe trân bảo với đại đạo tặc, thấp giọng nói: “Hắn… hắn trời sinh thiện lương ôn hòa, võ công không cao, bặt vô âm tín từ cuối năm ngoái.”

Tô Thác Đao có chút hứng thú, cùng Hoàng Ngâm Xung nhìn nhau, nói: “Ngươi cố ý không nhắc tới dung mạo của hắn, xem ra Việt Tê Kiến này có lẽ bộ dáng không tệ.”

Tang Vân Ca cả kinh, nhãn thần lập tức lộ phẫn nộ, khó khăn lắm mới áp chế sát ý bừng bừng trỗi dậy, nén giận hỏi: “Vậy… Tô cung chủ có tung tích của hắn hay không?”

Tô Thác Đao làm ra vẻ châm chước trầm ngâm, Tang Vân Ca càng khẩn trương mong chờ, tim đập như gióng trống thi thố, nào ngờ đợi suốt một tuần trà, lại nghe hắn nghiêm mặt nói: “Ngươi chăm chú nhìn bổn tọa làm gì? Bổn tọa làm sao biết tung tích của vị Việt thiếu hiệp kia? Có lẽ Tang thiếu hiệp phải hỏi chính hắn mới đúng.”

Rầm một tiếng, Tang Vân Ca vừa bị thương vừa tức giận, rốt cuộc hôn mê bất tỉnh, hận thấu Thất Tinh Hồ, cũng hận thấu Tô Thác Đao ác liệt đến khiến người sôi máu kia.

===================================================

Lúc con thuyền hòa vào màn khí độc phấn hồng, Hoàng Ngâm Xung tự động thắp một ngọn nến trắng, loại nến này được tinh luyện từ My gian phù đồ mà ra, lấy độc trị độc, biến chướng khí lan tràn ở đầu thuyền thành một làn khói hồng nhàn nhạt vô độc.

Tô Thác Đao thả đôi châm trong hồ nước, ý thái nhàn nhã, cười hỏi: “Người tên Việt Tê Kiến đó, có phải đã bị ngươi bắt về?”

Hoàng Ngâm Xung cười khổ, nói: “Không phải.”

Tô Thác Đao đăm chiêu nói: “Ngoại tam đường mấy tháng gần đây thu được một nhóm đệ tử mới.”

Hoàng Ngâm Xung lập tức trả lời: “Nhóm mới nhất chính là ba tháng trước, tổng cộng bốn mươi chín người, nhưng lai lịch đều đã tra rõ ràng, tuyệt không có ai khả nghi.”

Tô Thác Đao rũ my nói: “Vậy là ở nội đường rồi…”

Hoàng Ngâm Xung biết hắn đã có quyết đoán, lập tức cười nói: “Cung chủ hôm nay đã giữ lại vài phần mặt mũi cho Bạch Lộc Sơn.”

Tô Thác Đao vẫy vẫy tay, lệnh hắn ngồi xuống bên cạnh mình, nói: “Mặt mũi Bạch Lộc Sơn, chúng ta đương nhiên phải giữ.”

Hơn trăm năm qua, Bạch Lộc Sơn vẫn mang danh thánh địa võ lâm, thân tại giang hồ, nhưng lại siêu việt so với bất kỳ môn phái nào khác, địa vị cực kỳ tôn sùng, như trăng sáng soi trời, quần sao tự nhiên phải cúi đầu kính ngưỡng.

Các đời sơn chủ Bạch Lộc Sơn đều là anh kiệt hiếm có, nhất là sơn chủ đời trước Niếp Thập Tam, kỳ tài thiên phú đại trí đại định, còn dùng kiếm phá đạo vì tình nhập cảnh, đột phá giới hạn thiên nhân đằng không mà đi, trở thành thần thoại trăm năm qua có một không hai trong giang hồ.

Còn Thất Tinh Hồ tuy là tà phái, nhưng lại có duyên phận gần như kỳ diệu với Bạch Lộc Sơn.

Thẩm Mặc Câu năm xưa bị Xu Cơ hành hạ, Niếp Thập Tam từng chấp thuận cho hắn lánh nạn ở Bạch Lộc Sơn, Tô Tiểu Khuyết còn là đệ tự thân truyền của Niếp Thập Tam, tuy rằng giờ đây Bạch Lộc Sơn đã do Mạnh Tự Tại chấp chưởng nhiều năm, người này không có đại khí tượng đại giang đông khứ bích hải vô biên như Niếp Thập Tam, nhưng cũng hành sự trôi chảy trong ngoài khéo léo cương nhu song toàn, nhân vật bậc này, cho dù không tận lực kết giao, cũng tuyệt không nên có ý đắc tội.

Tô Thác Đao ngẫm lại không khỏi có chút buồn cười: “Tang Vân Ca xuất thủ trước mặt ta, còn dám ôm ý định luận bàn khoan dung, đúng là không biết trời cao đất rộng, một kẻ ngu xuẩn như vậy cư nhiên là đệ tử Bạch Lộc Sơn, nhãn quang của Mạnh Tự Tại, thật sự quá tệ.”

Hoàng Ngâm Xung cười nói: “Mạnh Tự Tại thu nhận không chỉ có Tang Vân Ca, mà là cả Thần Châu Tang gia, huống chi tiểu tử này kiếm pháp coi như khá tốt, vừa rồi ngươi có thể một chiêu chế địch, đa phần là nhờ binh khí… Bất quá cung chủ, nếu hắn đã bất kính với ngươi, ngươi giết hắn cũng chẳng có gì to tát.”

Tô Thác Đao lười biếng nói: “Ngươi cho ta là đồ tể sao? Ta lại không thích giết người… Tuy rằng đã giết Sùng Quang cung chủ, ân, nhưng đó là bị ép buộc, bất đắc dĩ.”

Nhắc tới Sùng Quang, Hoàng Ngâm Xung thần tình có chút lơ đãng: “Sùng Quang… Ta thường đến suối Tiết Tuyết thăm hắn.”

Trong mắt thoáng chốc nồng đượm bi thương, khiến khuôn mặt khó nhìn ra tuổi tác của hắn đột nhiên già đi vài phần.

Qua khỏi My gian phù đồ, hai bên bờ kỳ hoa dị thảo rậm rạp, diễm lệ vũ mị như gấm, con thuyền khéo léo nhanh chóng lướt trên mặt nước, từng nhánh cây ngọn cỏ, từng tinh xá thạch ốc của Thất Tinh Hồ, đều quen thuộc như chỉ tay trong lòng bàn tay, vào đến Thất Tinh Hồ, vạn vật đều như được phong ấn trong một khối hổ phách, chậm rãi lưu động, mang theo loại giao cảm quỷ dị nhưng khiến người trầm mê.

Mà cái tên Sùng Quang này, như một nhát chém vào thời gian đang đọng lại, tựa hồ hãy còn là chuyện hôm qua, nhất thời có ràng buộc lẫn triền miên.

Hoàng Ngâm Xung nhẹ giọng thở dài, dường như thiếu niên yên mỵ bên khóm Chi túy hoa năm nào vẫn còn ở trước mắt, một thân cẩm y đỏ thẫm, bóng dáng ngọc điêu tuyết mài, nụ cười trong trẻo thanh lệ, hoạt bát không gì sánh được.

Tô Thác Đao trầm mặc một lát, hỏi: “Ngươi vẫn nhớ tới Sùng Quang cung chủ? Ngươi đang trách ta sao?”

Hoàng Ngâm Xung nhãn thần tang thương mà thấu triệt: “Trách ngươi làm gì? Đây là số phận của cung chủ Thất Tinh Hồ.”

“Huống chi ngươi giết Sùng Quang, há chẳng phải Sùng Quang mượn Phượng Minh Xuân Hiểu đao của ngươi để giải thoát? Kỳ thực từ sau khi Tô Tiểu Khuyết bỏ đi, Sùng Quang chỉ còn là cái xác không hồn… Hắn luôn chờ một đao đó của ngươi.”

Tô Thác Đao ôm gối, thần sắc có vài phần ngây ngô như hài tử: “Thật ra Sùng Quang cung chủ không nên chết, ta căn bản không muốn giết hắn.”

Hoàng Ngâm Xung trong lòng một trận chua xót, không khỏi nói: “Nhưng ngươi đoạt vị rồi phế võ công hắn, còn dùng xích sắt trói hắn ở địa lao nội đường, đau đớn lại dày vò… Lẽ nào không phải cố tình hành hạ hắn đến chết?”

Tô Thác Đao bộc lộ ủy khuất cùng bi phẫn nơi đáy lòng: “Đó là bởi vì ta thích hắn… Ta thích Sùng Quang cung chủ, hắn đối xử ta thế nào ngươi cũng thấy rồi, nhưng ta một chút cũng không trách hắn, trái lại còn cầu xin hắn thật lâu, cầu xin hắn thích ta, nhưng hắn cố chấp không chịu… Trong lòng ta rất đau khổ, đành phải giam cầm hắn.”

Nghiêng đầu hồi tưởng, nhất thời dị thường mê ly mỉm cười nói: “Hôm đó ta thực sự nhịn hết nổi, bèn đi cưỡng hắn một trận.”

Biểu tình Hoàng Ngâm Xung giống như nuốt phải nguyên cân duyên hống chu sa: “Ngươi cường bạo Sùng Quang? Sao ngươi dám!”

Tô Thác Đao ngạc nhiên nói: “Tại sao không dám? Hắn đã là thủ hạ bại tướng tù nhân của ta. Hơn nữa ta lớn lên ở nội đường Thất Tinh Hồ, Sùng Quang cung chủ truyền ta Nhập Bát Tinh Kinh, không ít lần hoan ái với ta, Hoàng đường chủ không phải cũng là khách khuê phòng của hắn sao?”

Hoàng Ngâm Xung quả thực muốn gào lên: “Chuyện đó không giống!”

Tô Thác Đao rất thắc mắc: “Có gì không giống? Không phải năm đó Tô cung chủ sống không thấy người chết không thấy xác, hắn liền đổi tính sao? Nhưng hắn là cung chủ Thất Tinh Hồ, không phải quả phụ thủ tiết, lập bài phường làm chi? Cho dù ta cưỡng gian hắn, thì có gì quái lạ?”

Hoàng Ngâm Xung lắc đầu, tự rót cho mình một chén rượu: “Thác Đao, ta nhìn ngươi lớn lên… Nói đến thiên tính lãnh đạm, Tiểu Khuyết Sùng Quang có hợp lại cũng không bằng ngươi.”

Hàng my nồng tú như tranh của Tô Thác Đao ưu nhã nhướn lên: “Nhưng Sùng Quang cung chủ có thể độc ác bằng ta, tuy võ công hắn bị phế, vẫn muốn dùng Thiên Ma Giải Thể định cùng ta đồng quy vu tận… Lẽ nào ta không biết đề phòng một kích cuối cùng này của hắn? Hắn bức ta như vậy, ta chỉ đành dùng hắn tế đao.”

Cũng như Nhập Bát Tinh Kinh, Thiên Ma Giải Thể được xưng là một trong hai đại tuyệt học trấn cung của Thất Tinh Hồ, là vinh diệu sau cùng của cung chủ Thất Tinh Hồ, tương truyền đó là bí thuật tà ác bán rẻ linh hồn mà có được, lấy thân mình làm vũ khí, rút sạch huyết khí hút cạn tinh nguyên, mục đích là để ngọc thạch câu phần lưỡng bại câu thương với tử địch.

Tô Thác Đao nhắc đến hiểm họa Thiên Ma Giải Thể của Sùng Quang ngày đó, vẫn còn ám ảnh than thở: “Ai bảo hắn không chịu đáp ứng ở bên cạnh ta? Không giấu gì ngươi, sau khi giết Sùng Quang cung chủ, ta đã canh giữ thi thể hắn ba ngày ba đêm không rời, trong lòng vạn phần luyến tiếc… Hắn đẹp chết đi được, lại ngoan độc đến lợi hại, ta thích hắn thế kia, hắn cũng nên thích ta mới phải.”

Hoàng Ngâm Xung thấy hắn ủy khuất đến lý lẽ hùng hồn, lại bi thương đến thành tâm thành ý, chỉ cảm thấy trước mắt rõ ràng là một con dã thú chưa thoát khỏi lớp vỏ bọc trẻ con, toát ra một cỗ tàn nhẫn mà ngây thơ bẩm sinh, nhất thời dở khóc dở cười: “Ngươi đây không phải là thích… Ai, ngươi căn bản vẫn chưa hiểu thế nào là thích, càng không biết nên làm sao để yêu một người.”

Tô Thác Đao lại mỉm cười: “Hoàng đường chủ nói như vậy, tức là ngươi đã hiểu? Nếu ngươi thích Sùng Quang cung chủ, tại sao không cứu hắn?”