Sát Tương Tư

Chương 39




Ngày tỷ võ thứ hai, Thất Tinh Hồ nhờ uy thế mấy trận mở màn, nhất thời lại môn đình đìu hiu không người thăm hỏi, đợi Hoa Khước Tà tiên phong lên đài khiêu chiến, không ít nhân sĩ bạch đạo âm thầm gật đầu: Quả nhiên tới rồi! Trước mắt đối đầu với Thất Tinh Hồ, có lòng ngăn cản lại có sức chiến đấu, chỉ còn Bắc Đẩu Minh.

Thương Hoành Địch một thân đạo bào trắng tinh, trâm trúc cài tóc, tiến lên chắp tay nói: “Tại hạ học nghệ không tinh quyền thô cước thiển, mong Hoa huynh thủ hạ lưu tình.”

Hoa Khước Tà biết hắn là thủ tọa Thiên Sàm quân, còn là tiểu đệ tử quan môn của Âm Chúc Long, cho dù không dùng thuật cổ độc, một thân võ công cũng đủ phi phàm, lập tức khách khách khí khí đáp lễ: “Tại hạ võ học kém cỏi, mong Thương thủ tọa vui lòng chỉ giáo.”

Thương Hoành Địch liên tục lắc đầu: “Hoa huynh kiếm pháp tinh thiện, ngay cả công tử nhà ta cũng ca ngợi không tiếc lời, tại hạ sao dám sánh với Hoa huynh? Tóm lại, hy vọng Hoa huynh nể mặt công tử nhà ta, đừng đả thương tại hạ là được.”

Chưa chiến đã tỏ ra yếu thế như vậy, quan chúng dưới thạch đài không khỏi xôn xao bàn tán.

Hoa Khước Tà nghe hắn luôn miệng công tử nhà ta làm sao Hoa huynh thế nào, trong lòng đột nhiên có chút ý tứ e lệ muốn thành tẩu tẩu của Thương thủ tọa, càng như ăn đường phèn tuyết lê, thanh thanh sảng sảng lại u nhiên khúc triền mà vui vẻ.

Thương Hoành Địch dong dài nửa ngày mới rút kiếm, vừa khởi đầu liền lui bước phòng ngự.

Trận này mọi người nhìn đến ngáp vắn ngáp dài, thay phiên nhau thóa mạ yêu nhân kia chẳng lẽ đêm qua dục tử dục tiên khiến gân cốt toàn thân đều nhuyễn hết rồi?

Cũng may không quá năm mươi chiêu, Thương Hoành Địch liền thu kiếm chịu thua, bại đến giòn giã, thắng hắn còn dễ hơn thái dưa leo, Hoa Khước Tà quay về bổn phái, mang theo vẻ mặt lẩn quẩn trong lòng ưu uất phiền muộn —— thắng kiểu này, thật hại người thổ huyết tam thăng.

Nhưng tốt xấu gì đây cũng coi như trận thua đầu tiên của Thất Tinh Hồ, ôm mộng đẹp có một ắt sẽ có hai, người người đều biểu dương, Hoa Khước Tà tiểu huynh đệ làm rất khá, tiền đồ vô lượng.

Hoa Khước Tà không ngốc, đương nhiên không thật sự cho rằng Thương thủ tọa vì kính trọng Hoa đại tẩu mà cố ý chịu thua, nhịn không được thấp giọng hỏi: “Minh chủ, ngón tay hôm qua là chuyện gì? Minh chủ cùng Tô Thác Đao… có phải đã…”

Tống Vô Bạn ngắt lời: “Ngươi chỉ cần nhớ trừ ma vệ đạo là trọng trách ta gánh, những việc vặt khác không cần lo nghĩ quá nhiều.”

Liếc nhìn Diệp Chậm Ly yêu khí tung hoành trên viên đài, khuyên răn: “Rảnh rỗi đi tìm cô phu ngươi trò chuyện, Phí tiên sinh quan tâm ngươi không ít, gần đây đã để ý một thứ nữ của Thượng Quan gia… Hoài Long Sơn sự thành, ngươi nên sớm ngày định thân!”

Trong lúc họ nói, Phùng Hữu Chi một thức Yến Tử Xuyên Liêm, hai chân vừa tiếp đất, liền rút kiếm lớn tiếng quát: “Diệp Chậm Ly, ra đây!”

Diệp Chậm Ly cười lạnh, phất áo bay ra, càng không nhiều lời, kiếm vừa rời vỏ liền một chiêu Long Đàm Quán Châu, chính là chiêu số tinh diệu của Đại Tung Dương Kiếm.

Phùng Hữu Chi mặt trắng môi đỏ, từ nhỏ đã học Thập thất lộ Tiểu Tung Dương Kiếm, vừa vào giang hồ liền có mỹ danh Ngọc Diện Tiểu Tung Dương, vốn dĩ tiền đồ xán lạn, nào ngờ thanh danh chưa thăng, đã bị Diệp Chậm Ly ngang ngược bẻ cánh, lần này giao thủ, Phùng Hữu Chi khuôn mặt trắng tuyết lại sâm sâm trắng bệch, xuất chiêu toàn là anh dũng quên mình lấy mạng đặt cược.

Ban nãy Thương Hoành Địch như ăn phải tả dược (thuốc xổ), lúc này Phùng Hữu Chi nhưng là ăn xuân dược, nhất cử nhất động, hăng hái như ngựa non tung vó ngàn dặm, Diệp Chậm Ly cũng mặc kệ hắn là ngựa hay chó, sau hai mươi chiêu đã nhìn ra sơ hở cực đại, chỉ một thức Thạch Doãn Náo Lâm, mũi kiếm từ dưới chĩa lên trên, xuy một tiếng, từ gối đến háng Phùng Hữu Chi, rạch một đường nông nông.

Diệp Chậm Ly trở tay thu kiếm, cười tủm tỉm nói: “Xuống dưới đi, ngươi thực sự không phải đối thủ của bổn tọa.”

Phùng Hữu Chi thở dốc không ngừng, hai sợi gân bên cổ hằn lên rõ rệt, đột nhiên rống giận một tiếng, kiếm quang chói lóa, tung người nhào tới.

Xem ra một kiếm đó của mình vẫn chưa đủ đề thần tỉnh não, Diệp Chậm Ly thoáng nhíu mày, thân pháp uyển chuyển né tránh, đợi kiếm của Phùng Hữu Chi đâm ngang, lập tức đảo người Bát Bộ Cản Thiền, xoát một kiếm, chém trên cánh tay phải của Phùng Hữu Chi một vệt máu dài đủ một thước lẻ ba tấc, nếu không phải bạch đạo chúng mục đăm đăm, đã chặt tay hắn thành hai đoạn.

Máu tươi từng chuỗi từng chuỗi nhỏ xuống, Phùng Hữu Chi kiếm giao tay trái, cặp mắt một mảnh đỏ ngầu, bất ngờ thêm một chiêu Tuấn Cực Vu Thiên, rất có ý bi tráng thê lệ một đi không trở lại.

Diệp Chậm Ly cảm thấy thật bất đắc dĩ, chỉ đành một bên né tránh một bên châm chọc: “Tài không bằng người thì bám riết không buông? Đây là gia giáo của Bắc Đẩu Minh?”

Tống Vô Bạn khóe miệng căng ra, hàng mày rậm nhíu chặt đến mi tâm cũng xuất hiện một nếp nhăn thẳng đứng, nhưng cõi lòng vừa vui mừng vừa thống khoái, hừng hực cháy bỏng thành một đoàn, cả đời mình mưu cầu phục thù cùng vinh dự, gần như chỉ một phát đã nắm trong tay.

Uống nước không quên người đào giếng, Tống Vô Bạn thậm chí nổi lên ý niệm đầu cơ kiếm lợi, không nỡ trả Việt Tê Kiến về cho Tô Thác Đao.

Trên đài đám người Không Chứng đại sư nhìn nhau, đều lắc đầu rất không tán thành, Nhậm Tẫn Vọng đang định mở miệng khuyên Phùng Hữu Chi thoái lui, một gã đệ tử Bắc Đẩu Minh đã vội lên tiếng: “Phùng thế huynh mấy lần chịu nhục do yêu nhân này, hôm nay nhất định phải đòi họ Diệp kia thanh toán! Xin các vị đừng nhúng tay!”

Nhậm Tẫn Vọng đành phải ngậm miệng.

Mắt thấy Diệp Chậm Ly bất đắc dĩ tước Phùng Hữu Chi thành một hồ lô máu, Không Chứng đại sư nhắm mắt thở dài, Minh Đức chân nhân liên tục cảm khái: “Phùng Hữu Chi này thật đúng là ngoan cường… Nhưng như vậy cũng không phải đối thủ của Diệp Chậm Ly, Hoài Long Sơn tỷ võ nói sao cũng là tỷ võ, bức cho Diệp Chậm Ly hung tính bạo phát động thủ giết người thì không hay.”

Nói xong nhìn về phía Tô Thác Đao, mọi người ở đây ít nhiều đều nể mặt Bắc Đẩu Minh, chỉ có hắn mới có thể ra tay giải quyết khốn cục lúc này.

Nhưng Tô Thác Đao từ đầu đến cuối không hé nửa lời, tọa thiền tại chỗ, khuôn mặt như ngọc thạch điêu thành, không một tia biểu tình, như lạc vào chốn thần tiên thiên ngoại.

Phùng Hữu Chi tâm tư kích động, trước mắt từng trận tối sầm, đã hoàn toàn không biết đau, Diệp Chậm Ly vừa đánh vừa lui, bất tri bất giác chỉ còn cách Đường Nhất Tinh một trượng.

Mọi người bên tai đột nhiên truyền đến tiếng mưa sa, ngưng mắt nhìn lại không có dị trạng, mà Phùng Hữu Chi thân hình lảo đảo, ngã phịch xuống đất, tựa hồ còn giãy dụa hai chân.

Một đệ tử Bắc Đẩu Minh bi thống gào lên: “Yêu nhân hạ độc thủ! Đây, đây là luận võ dừng tay kịp thời, Phùng thế huynh… lại chết thảm dưới tay yêu nhân!”

Quần chúng sục sôi, Phùng Hữu Chi tuy dây dưa trước, nhưng thứ nhất hoàn cảnh đáng thương đáng kính, thứ hai chống lại Thất Tinh Hồ, bạch đạo tự nhiên đồng khí liên chi, thành thử đều đùng đùng nổi giận, nhất tề đay nghiến Diệp Chậm Ly, có kẻ đã tính toán, mọi người hùng hổ xông lên, đem yêu nhân này loạn đao phanh thây cũng không phải không có khả năng.

Diệp Chậm Ly môi mỏng hơi cong, cũng không biệc bạch, thần sắc kiêu ngạo quật cường.

Đang loạn một đoàn chợt phách một tiếng, Đường Nhất Tinh phủi phủi tay áo, nhàn nhã đứng dậy nói: “Là ta động thủ.”

Thanh âm y không lớn, nhưng giữa đám đông huyên náo người người đều nghe rõ ràng, Tống Vô Bạn sắc mặt khẽ biến, lập tức mở miệng: “Mạn Thiên Hoa Vũ của Đường chưởng môn, quả thật thần hồ kỳ kỹ khó lòng phòng bị… nhưng không biết Phùng huynh đệ đã đắc tội gì với Đường chưởng môn?”

Một câu khó lòng phòng bị, Tống Vô Bạn dùng ngay lúc này, hàm nghĩa trong đó cũng sâu xa đến khó lòng phòng bị.

Đường Nhất Tinh thản nhiên nói: “Hắn không đắc tội ta.”

Nhậm Tẫn Vọng hoà giải: “Tống minh chủ, đừng nóng vội, Đường chưởng môn tuyệt không phải loại người ỷ lớn hiếp nhỏ đánh lén tiểu bối.”

Đường Nhất Tinh mỉm cười, nói: “Vị Phùng thiếu hiệp này e rằng đã lén lút ăn một ít linh dược, tinh thần thể lực đều khác hẳn thường nhân (hóa ra thời xưa đã có trào lưu dopping =]]) Trận chiến này, cho dù hắn chảy cạn máu không còn một giọt cũng quyết không ngất xỉu hay dừng tay, chỉ đợi tinh lực hao mòn mà chết, trong Thiết Sa Trung Đồ ta phóng ra có An Ngưng hoa, sẽ khiến hắn mê man một ngày một đêm, tỉnh dậy có thể còn giữ được tính mạng.”

Chưởng môn Tung Sơn Phùng Tiều Ẩn từ trong biển người chen ra, mục quang âm u như mây đen có thể trích nước: “Dám hỏi Đường chưởng môn, nên trị Thiết Sa thương này thế nào?”

Đường Nhất Tinh nói: “Khoét ra là xong.”

Y nói đến khinh miêu đạm tả, nhưng đống Thiết Sa kia trên dưới một trăm hạt, găm vào thịt sâu ba phân không hơn không kém, toàn bộ đều tắp trên người Phùng Hữu Chi, nếu khoét từng hạt từng hạt ra, thân thể cường tráng đến đâu, cũng sẽ thành quả dứa ngâm đường hoặc tổ ong vò vẽ.

Diệp Chậm Ly nhịn không được cười ra tiếng, tiếng cười thanh mỹ, như ngọc toái côn sơn.

Đường Nhất Tinh trong mâu quang cũng mơ hồ có tiếu ý.

Tống Vô Bạn lạnh mặt nói: “Đường chưởng môn, quy củ Hoài Long Sơn, không được dùng ám khí.”

Đường Nhất Tinh khoan bào đại tụ, phiêu dật đến có tư thái xuất trần, nói: “Ta không tranh thất tịch, dùng ám khí chỉ để cứu người, Tống minh chủ nếu không thích, ghế của Đường Môn ngươi cứ lấy.”

Lời nghe nhẹ nhàng, nhưng trong thiên hạ có ai dám giành mồi từ trong miệng Đường gia? Cho dù là Xích Tôn Phong năm xưa, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Tống Vô Bạn hơi rùng mình, vội khom người nói: “Vãn bối không dám.”

Đường Nhất Tinh làm như vô sự, vẫy tay với Diệp Chậm Ly: “Qua đây.”

Diệp Chậm Ly cũng ngoan ngoãn đến gần quỳ một gối bên ghế hắn, cười nói: “Sư bá tổ an hảo, A Ly hữu lễ.”

Đường Nhất Tinh sửng sốt: “Sư bá tổ?”

“Sư phụ của A Ly là tà ma biến thái Trang Sùng Quang, sư phụ của tà ma biến thái Trang Sùng Quang là hỗn đản Tô Tiểu Khuyết gót chân bôi dầu tháo chạy vứt bỏ Thất Tinh Hồ không lo, mà hỗn đản Tô Tiểu Khuyết lại là đường đệ cùng giống cùng nòi với sư bá tổ, lẽ nào sư bá tổ cư nhiên không biết những chuyện này? Trước đó không biết cũng không sao, kể từ hôm nay biết là được rồi… Sư bá tổ, hai ngày qua kiếm pháp A Ly dùng có được không? Có lọt vào mắt xanh của sư bá tổ?”

Đường Nhất Tinh bóp trán, nửa ngày hỏi: “Ngươi cố ý dẫn Phùng Hữu Chi đến gần chỗ ta?”

Diệp Chậm Ly gật đầu: “Ân.”

“Tại sao?”

Diệp Chậm Ly rất hiếu thuận đáp: “Ta thấy tay sư bá tổ đang động, đoán là sư bá tổ cũng ngứa tay, bèn giúp lão nhân gia người gãi ngứa một chút.”

Đường Nhất Tinh cảm thấy đầu đau như sắp nứt, liếc nhìn Tô Thác Đao, thanh âm mang theo vài phần hàn ý: “Cung chủ các ngươi sao không giải vây cho ngươi?”

Diệp Chậm Ly ngẩng đầu, đôi mắt thu thủy lấp lánh hữu thần: “Nếu sư bá tổ không ra tay giúp A Ly, hắn nhất định sẽ ra tay, bất quá ta nghĩ, kéo sư bá tổ xuống nước thì hay hơn, sư bá tổ nói ra nước bọt cũng có thể đè chết người, đúng không nào?”

Đường Nhất Tinh định thần lại, nhẹ giọng quát: “Cút đi!”

Tống Vô Bạn lên viên đài, đột nhiên cảm thấy một trận hoảng loạn, mơ hồ có gì đó đã thoát khỏi tầm kiểm soát của mình, nhìn chằm chằm Tô Thác Đao, cặp mắt hắn như vực thẳm như hồ sâu vạn trượng, cái gì cũng không nhìn ra được, đang định mở lời thăm dò, đã nghe Tô Thác Đao nói: “Tống minh chủ, bổn tọa có chuyện khẩn cầu.”

Tống Vô Bạn lạnh lùng nói: “Bắc Đẩu Minh cùng quý phái không hề qua lại, cũng không muốn phân ưu giải nạn cho Tô cung chủ.”

Tô Thác Đao dị thường bình tĩnh, nói: “Xin Tống minh chủ giơ cao đánh khẽ, trả lại một đệ tử ở y xá Thất Tinh Hồ cho bổn tọa, chỉ cần đệ tử đó còn sống, vô luận phế hay tàn, bổn tọa đều bỏ qua mọi chuyện, Thất Tinh Hồ cùng Bắc Đẩu Minh từ nay về sau dắt tay giảng hòa, được không?”

Lẽ nào ma đầu này dám bội ước vi thệ? Tống Vô Bạn trong lòng cuồng nộ như lửa, băng lãnh nói: “Lời của Tô cung chủ, tại hạ nghe không hiểu.”

Dừng một chút, âm trầm uy hiếp: “Nếu Bắc Đẩu Minh thật sự bắt được yêu nhân Thất Tinh Hồ, tự nhiên phải thống khoái diệt trừ, cớ gì lại giam cầm không giết?”

Tô Thác Đao mỉm cười: “Vậy sao?”

Chậm rãi rút đao trong tay áo, trong nhãn châu tinh mang xoay chuyển, nói: “Tống minh chủ nỡ lòng nào?”

Một cỗ hàn ý từ sống lưng Tống Vô Bạn ập thẳng lên đỉnh đầu, một chiêu chưa xuất, chí chiến đấu đã suy sụp.

Tô Thác Đao cư nhiên ngoan độc, lạnh lùng, kiên trì tuyệt hảo như vậy… Đêm qua đủ loại tâm hoảng ý loạn thậm chí trút giận lên cây, chẳng qua là chơi trò mèo vờn chuột, lãnh đạm bàng quan mãi cho đến giờ, chỉ vì một kích trí mệnh không đánh tự thắng này!

Nhất thời răng lưỡi đều cay đắng, cắn đến miệng đầy mùi máu tanh, Tống Vô Bạn rốt cuộc ý thức được, ma đầu này toàn thân tà khí, chỉ vì Thất Tinh Hồ mà sống, cái gì cũng có thể vứt đi, cái gì cũng có thể từ bỏ, tuyệt không thấy đau, cũng tuyệt không bi thương.

Bỗng nhiên nhớ tới lời của Cát Thiên Lâu chủ ngày đó: “Tống minh chủ nếu dám cược, không ngại dùng tính mạng Việt Tê Kiến ra uy hiếp… Thế nhưng thành hay bại, chỉ đếm trên đầu ngón tay, Tống minh chủ tự quyết định.”

Mình vẫn còn do dự, Cát Thiên Lâu chủ kia đã thấp giọng cười nói: “Ta tư tâm thật ra cũng mong Tống minh chủ cược một ván… kết quả sau đó… ngay cả ta cũng hiếu kỳ chết được.”