Satan Dịu Dàng, Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ

Chương 6: Chuyển ra nơi khác




Cảm giác khóe miệng nóng lên, canh giải rượu âm ấm được đút vào miệng anh. Đôi mắt khép chặt của anh đột nhiên mở ra, bàn tay to giữ chặt cổ tay nhỏ bé của cô.

Diệc Tâm Đồng trợn to mắt, kinh hãi thiếu chút nữa làm đổ chén trên tay.

- Người đã tỉnh?

Cô không biết làm sao để nhìn anh, mắt to trong veo như nước chớp chớp, cổ tay bị anh giữ chặt khẽ giãy dụa, ý muốn rút về, lại có vẻ tốn công vô ích.

- Ngày mai chuyển ra nơi khác. – Giọng nói trầm thấp của anh đột nhiên vang lên.

Cả người Diệc Tâm Đồng trong nháy mắt hóa đá, mắt trợn to hơn, nghẹn họng nhìn anh trân trân, tại sao? Ánh mắt u buồn đối diện với đôi mắt anh, anh khẽ nghiêng đầu không nhìn cô.

Cố nén chua xót nơi cổ họng, nước ở nơi hốc mắt cô từ từ đong đầy.

Tầm mắt Mạc Duy Dương nhìn chằm chằm phía trước, sau đó khép mắt. Khí khái bức người quay mặt đi vô cùng lãnh ngạnh, môi mỏng thành một đường thẳng.

Diệc Tâm Đồng khẽ cắn môi, cái chén trên tay "xoảng" một tiếng rơi trên mặt sàn.

Nước canh và mảnh vỡ rơi đầy sàn, mắt cô ngấn lệ, đứng dậy chạy lên lầu.

Mạc Duy Dương mở mắt ra, nhìn nước canh và mảnh vỡ đầy dưới đất, không nhịn được khom lưng, chạm nhẹ ngón tay vào mảnh vỡ, nhặt từng cái từng cái lên. Ánh mắt anh nhìn về phía cửa phòng đóng chặt trên lầu, sau một giây ánh mắt trở nên ảm đạm, nặng nề.

“Diệc Tâm Đồng, nếu như em đã hiểu rõ tôi, nên hiểu được mục đích của tôi khi làm như vậy, tôi không muốn em bị tổn thương, rời khỏi tôi đi!”

Diệc Tâm Đồng vùi mặt vào gối, nước mắt không ngừng từ khóe mắt rơi xuống. Cô biết anh có quyền đuổi cô đi, cô cũng không có bất kỳ tư cách gì để ở lại. Ban đầu anh có thể thu nhận cô, đã là ân huệ đối với cô rồi, nhưng nghĩ đến chuyện phải rời khỏi nơi đã sống năm năm này, cô không muốn, thật sự không muốn ~

Cô nằm ngửa trên giường, chớp chớp đối mắt ướt, trí nhớ như nước tràn lan ra.

Năm ấy gặp anh, tuyết dưới chợ J rất lớn, bão tuyết lấp lánh trong suốt bao trùm cả tòa thành thị. Năm ấy cô mười hai tuổi, anh hai mươi tư tuổi.

Trong ký ức, ngày đó anh mặc áo khoác màu đen dài, áo trong là một chiếc áo sơ mi trắng bằng bông, quần tây đắt tiền bao quanh chân dài thẳng tắp, một đầu tóc ngắn dày đen nhánh, ngũ quan phi phàm tuấn mỹ giống như điêu khắc, đôi mắt chim ưng nhỏ dài sắc bén, môi mỏng manh căng lên, đôi tay chắp sau lưng, cả người tản ra khí phách vương giả lạnh lùng.

Tuyết mềm mại bay nhè nhẹ từ trên không xuống mặt đất, cỗ xe Benz màu đen ngừng trước cửa cô nhi viện St. Mary xe. Mui xe nhanh chóng bị tuyết phủ đầy, cửa xe bất thình lình mở ra, một đôi chân dài thẳng bước ra ngoài, tiếp theo cả cơ thể cường tráng của người đàn ông cũng ra khỏi xe.

Người đàn ông đứng trước xe, dùng đầu ngón tay lạnh lẽo tao nhã phủi những bông tuyết trắng dính trên áo khoác. Khuôn mặt anh tuấn không thấy dao động động chút nào, thuộc hạ vòng qua sườn xe, chạy đến nâng chiếc dù lên cao che trên đỉnh đầu người đàn ông.

Viện trưởng và người trong viện chờ ở cửa cô nhi viện vội ra đón.

- Hoan nghênh Mạc tiên sinh!

- Ừm! - Mạc Duy Dương phát ra giọng nói trầm thấp dễ nghe, trên mặt vẫn là vẻ mặt lạnh lùng ngàn năm không đổi.

Viện trưởng xinh đẹp dịu dàng nhìn anh chắp tay trước ngực, ánh mắt ngẩng lên nhìn chăm chú vào người đàn ông tuổi trẻ tài cao trước mặt. Người này chính là tổng giám đốc tập đoàn tài phiệt Diệu Hằng ở thành phố J, đồng thời cũng là người tài trợ lớn nhất cho cô nhi viện St. Mary, Mạc Duy Dương.

- Bên ngoài tuyết lớn, mời Mạc tiên sinh vào!

Viện trưởng vội vàng nghênh đón anh vào trong cô nhi viện, dọc đường giới thiệu tất cả tình hình về cô nhi viện với anh.

Lực bàn chân anh mạnh mẽ bước tới, một mặt nghe, thỉnh thoảng có thể thấy được anh nhẹ nhàng gật đầu.

Tầm mắt của mọi người đều dồn vào trên người Mạc Duy Dương, không ai chú ý tới một phòng nghỉ cách đó không xa, hai đứa trẻ cả người bẩn thỉu bởi vì tranh đoạt một con Barbie mà đánh nhau. Một cô bé nhỏ cướp được Barbie liền ôm nó chạy ra khỏi phòng nghỉ, đâm đầu va vào người Mạc Duy Dương.

"Ầm. . . . . ."

Cô bé nhỏ lảo đảo ngã một cái một cái xuống đất, Barbie ôm trong tay lăn đến chân của Mạc Duy Dương.

Ánh mắt cô bé sững sờ, cơ thể không ngừng run rẩy, tầm mắt khiếp đảm nhìn đôi giày da được lau chùi bóng loáng, cắn chặt cánh môi tái nhợt, quỳ trên mặt đất nhặt Barbie lên, thật cẩn thận vỗ vỗ Barbie dơ dáy bẩn thỉu, rồi ôm chặt nó vào ngực, trong mắt phát ra sự e ngại và lo lắng đối với người lạ.

Con ngươi đen của Mạc Duy Dương co lại, cúi đầu nhìn kỹ lưỡng cô bé nhỏ đột nhiên xông vào tầm mắt anh.

Mấy ngày nay nhiệt độ ở thành phố J chợt gay gắt hạ xuống, nhưng cô bé nhỏ này chỉ mặc một cái áo khoác rất mỏng. Áo khoác rất bẩn, không thể phân biệt rõ là áo khoác có màu đen hay là màu xám tro. Tóc dài rối che hết khuôn mặt cô bé. Ánh mắt anh dời xuống những ngón tay thon gài đen như mực, mà cánh tay trần vì mới vừa té ngã mà bị thương, da thịt trắng nõn xung quanh nổi lên sưng đỏ.

Cô bé nhỏ cúi đầu thật thấp, tay gắt gao ôm lấy Barbie, trong mắt chứa nước mắt trong suốt.

Tất cả mọi người bị một màn này làm cho sợ đến nín thở, không dám thở mạnh. Toàn bộ đều chú ý tới ống quần của tổng giám đốc bị dính vệt màu đen, mà vệt đen này đến từ hai tay của cô bé nhỏ kia.

Mạc Duy Dương nheo con ngươi mắt chim ưng lại, hai tay chắp sau lưng, cả người bị khí lạnh bao phủ.

- Mạc tiên sinh ~ - Hai chân viện trưởng run rẩy di chuyển, sau đó ngồi xổm cả người xuống đỡ cô bé nhỏ lên, vẻ mặt áy náy cộng thêm khẩn trương nói - Thật xin lỗi đã quấy rầy Mạc tiên sinh. Đứa nhỏ này mới được đưa tới viện St. Mary sáng nay, đối với nơi này còn chưa quen thuộc nên mới thô lỗ đụng phải Mạc tiên sinh!