Sâu Bướm Thoát Xác

Chương 9




Đầu giờ chiều, ánh mặt trời chói chang rọi thẳng lên đỉnh đầu, khiến người ta hoa mắt. Tiếng trống đánh vang dội cả sân trường nhưng cũng không đủ lớn để các học sinh ở sâu sau nghe thấy. Bởi vậy sau khi kỉ niệm thành lập trường được 100 năm, hành lang nào cũng có loa.

Thẩm Quyền đứng dưới sân trường, sau khi xem qua sổ ghi đầu bài xong thì ngước mắt lên quan sát đám người phía trước. Một nhóm học sinh mặc đồng phục thể dục xanh nước biển đứng lộn xộn, người ngồi dưới gốc cây người đứng ngắm trời ngắm đất, mặt nhăn như hoa quả sấy dưới ánh mặt trời. Khác với cấp 2, lớp 6 và lớp 9 khác nhau một trời một vực thì lên cấp 3, lớp 10 và lớp 12 không khác nhau là mấy. Qua tuổi dậy thì, vóc dáng cũng giữ nguyên, thoạt nhìn không ai phân biệt được tuổi tác khi đã mặc đồng phục, có người đã lên quá mét 8.

Hình như lớp này là lớp Tạ Hưng chủ nhiệm.

"Lớp phó, lớp này chia làm mấy tổ?"

Cô học sinh vừa đưa sổ ghi đầu bài cho hắn đáp lễ phép:

"Dạ 5 tổ ạ."

"Lớp này ai chủ nhiệm nhỉ?"

"Thầy Hưng dạy tiếng Anh ạ."

Thẩm Quyền gật đầu hài lòng. Hắn huýt còi, ra hiệu cho đám học sinh tập trung trước mặt hắn.

"Ở trên lớp các bạn chia làm 5 tổ, dưới này chia làm 5 hàng, tổ trưởng đứng trước, các thành viên trong tổ xếp sau."

Lớp 10 rồi cũng không phải học sinh tiểu học, vừa nghe hiệu lệnh, đám nhóc ngoan ngoãn xếp thành từng hàng. Sau khi giới thiệu bản thân xong, Thẩm Quyền cho bọn họ ngồi xuống. Ánh mặt trời chói chang xuyên qua kẽ lá khô quắt, loang lổ khắp sân trường. Xa xa, một nhóm hịc sinh khác đang khởi động, làm theo nhịp hô từ lớp trưởng.

"Lớp phó, thầy Hưng phổ biến nội quy nhà trường, nội quy lớp học chưa?"

"Rồi ạ."

"Đồng phục thường và đồng phục thể dục được chia ra là có lí do của nó, giúp học sinh dễ dàng vận động hơn, chất vải cũng khác với đồng phục trắng bình thường. Giày thể thao cũng thế, nó không chỉ để bảo vệ đôi chân mà còn giúp đảm bảo cho quá trình vận động của cơ thể tốt nhất mà không xảy ra chấn thương hay bất cứ vấn đề gì. Vậy nên là hôm nay ai mặc sai đồng phục tự giác đứng lên đi."

Lòng vòng một hối cuối cùng là để làm gì vậy?

Thẩm Quyền cười, đặt sổ ghi đầu bài trên thành chắn bao quanh gốc cây.

"Tự giác đứng lên thì sẽ không bị trừ vào hạnh kiểm đâu, các bạn mới vào trường nên có thể chưa quen."

Không đợi hắn nói hết câu, một cô gái đã đứng dậy. Con bé cao khoảng 1m60, tóc cắt layer ngắn quá gáy, mái che lấp đôi lông mày. Vóc dáng nó không tính là đẹp, thấp gầy như trẻ con, khuôn mặt bất cần đời rất giống thằng bạn dạy Hoá của hắn. Ước chừng 30 giây sau, một cậu nam sinh cũng đứng dậy, kéo theo đó là khoảng 5-6 người khác không mặc đúng đồng phục.

Thẩm Quyền để đám học sinh hư xếp thành một hàng trước lớp. Trong cả đám chỉ có mỗi bạn cắt layer là nữ, 6 người còn lại đều là nam. Đứng cạnh cậu con trai, nó thấp hơn tới 20cm.

"Cậu tên gì?"

"Dạ em là Lê Văn Long ạ."

"Tiếp."

"Lưu Trường An ạ."

"Tiếp."

Không hiểu sao khung cảnh này làm hắn nhớ tới cảnh tra khảo trong đồn công an mấy hôm trước.

"Dạ Châu Đăng Khoa ạ."

Bố mẹ thằng nhóc này chắc là fan cuồng ca sĩ hát "Người lạ ơi" mới đặt cho con mình cái tên này."

Thẩm Quyền không ghi ngay vào sổ ghi đầu bài mà ghi tạm vài sổ tay riêng của mình, hô:

"Tiếp."

"Nguyễn Anh Tú ạ."

"Tiếp."

"Dạ Công Tằng Tôn Nữ Phan Minh Khuê ạ!"

Ngòi bút chì trên tay Thẩm Quyền gãy đánh rắc một cái. Có lẽ là do nhỏ hét to quá mà ông thầy dạy lớp bên cạnh cũng phải nghệch mặt quay sang nhìn.

Năm nay hắn còn có còn vinh dự dạy học cho con cháu hoàng tộc nha. Tất nhiên vào thời điểm hiện tại, chế độ này không còn có tác đụng.

"Văn Long, tại sao cậu không mặc đúng đồng phục?"

"Thưa thầy em quên thời khoá biểu ạ. Hôm trước em có thấy trong nhóm lớp nhưng quên chưa lưu về nên bin trôi tin nhắn, bây giờ không tìm được nữa ạ."

"Còn cậu."

"Em đăng giặt giày chưa kịp khô ạ."

"Tiếp."

"Con chó nhà em cắn rách quần thể dục của em rồi."

Thẩm Quyền: "..."

"Còn cậu."

Nguyễn Anh Tú ú ớ quay ngang quay dọc, khuôn mặt thoáng cái đã đỏ bừng. Da mặt cậu nhóc này rất mỏng, hồi hộp cũng khiến mặt cậu chàng hoá thành quả gấc.

"C...con chó nhà em cắn rách áo thể dục của em rồi."

"Còn em."

"Con chó nhà em nuốt giày thể dục của em rồi."

Nguyễn Anh Tú quay ra nhìn con hâm mặt không cảm xúc, há miệng ngạc nhiên.

Thẩm Quyền: "..."

Thẩm Quyền: "Chó nhà các cô các cậu đều cần đeo rọ mõm lại còn bây giờ chạy 4 vòng sân trường cho tôi, nam 4 vòng, nữ 3 vòng."

Rõ ràng nhìn mặt ổng sắp tha cho rồi còn thêm ba đứa nhà nuôi chó này vào nữa!

"Em thưa thầy..."

"Huýt!"

Thẩm Quyền thổi còi, đám học sinh lập tức vắt chân lên cổ chạy quanh sân trường.

Chỉ nguyên sân sau thôi chạy đã đứt cả hơi nói gì đến cả sân trước, 3 vòng sân sau là chạm tới sức chịu đựng.

Tạ Hưng mang hồ sơ về phòng hội đồng, nghe thấy tiếng còi bèn ngoái xuống nhìn. Từ trên tầng 3 nhìn xuống chẳng ai cao hơn ai, đỉnh đầu xoáy ốc của hắn bị ánh mặt trời chiếu xuống. Nhóm học sinh mặt đỏ bừng, chạy hồng hộc quanh sân, không kêu lấy nửa câu.

Cảm giác này rất giống khi đó nhưng thầy giáo cũ của cậu bắt cả bọn chống đẩy chứ không phải chạy bộ, và vị trí của cậu hiện tại cũng khác xưa.

Khung cảnh ấy thật hoài niệm.

Năm lớp 12, gia đình Tạ Hưng chuyển sang miền Nam, cậu cũng không được tận hưởng nốt quãng thời gian cuối cùng tại ngôi trường.

Mà nghĩ lại, sau lần đó, việc cậu bị cô lập ở trường mới còn tốt hơn học nốt năm cuối tại trường.

Tạ Hưng cười xoà một tiếng, rời khỏi hành lang.

Bên dưới, Thẩm Quyền thổi còi chán chê rồi mới hướng mắt về đám học sinh xếp thành 5 hàng, ngồi xổm trước mặt. Hắn đảo mắt nhìn chung quanh một hồi, gọi:

"Lớp trưởng lên hô bài khởi động cho các bạn nào."

Bên dưới không một tiếng động.

Mới vào trường đến lên tập cho các bạn cũng ngại nữa.

"Lớp trưởng lớp này là bạn nào nhỉ?"

Không ai trong đám học sinh chịu nhúc nhích. Thẩm Quyền vừa định hỏi thêm, có người đã đáp lại:

"Dạ em ạ!"

Phan Minh Khuê thở muốn lòi cả phổi ra, đáp xong thì cắm đầu cắm cổ chạy tiếp.

Thẩm Quyền: "..."

"Lớp phó kỉ luật lớp này là bạn nào nhỉ?"

Nguyễn Anh Tú chạy sau lưng hắn hô to:

"Em ạ!"

Hình như cơ chế bổ nhiệm cán bộ của Tạ Hưng hơi có vấn đề...

————-

Hết tiết hai là tiết Hoá, sang tiết bốn là giờ Tiếng Anh. Thỉnh thoảng trong giờ nghỉ giữa giờ, Tạ Hưng sẽ tạt sang lớp mình một lúc trước khi về phòng hội đồng, một phần là vì xem cán bộ lớp có quản lí được các bạn hay không? Một phần là xem các thầy cô dạy bộ môn có nhắc nhở lớp gì không.

Gần 4 giờ chiều, ánh mặt trời vẫn không có dấu hiệu dịu đi. Nắng vàng ánh trên khung cửa kính, trên vũng nước từ khu rửa mặt, từ mồ hôi ẩm ướt còn vương trên trán.

Hết tiết 3, Tạ Hưng gấp sách, trở về lớp mình chủ nhiệm.

Trước đây, cửa sổ đều một màu, giống như kiến trúc cổ thời Pháp thuộc. Sau khi tu sửa, toàn bộ khung cửa xanh lá cây đã được thay bằng cửa kính, bàn ghế cũng không phải bàn liền như trước, sàn nhà lát đá trắng toát, cách bài trí cũng sang trọng hơn trước.

Thật khó để thích nghi, sau từng ấy năm, cậu lại ở đây.

Tạ Hưng thấy bóng mình trên khung cửa kính, sắc mặt hơi trầm xuống.

"Được rồi, các bạn ngồi xuống đi."

Tạ Hưng thấy một người đàn ông tóc đen nhánh thấp hơn mình khoảng nửa cái đầu, trên vai đeo ba lô. Anh mặc áo sơ mi xám, bên ngoài khoác áo khoác đen, dưới là quần bò tiêu chuẩn, thoạt nhìn trông rất bất cần đời.

Cậu bỗng nghĩ đến giáo viên Hoá trong miệng Thẩm Quyền.

Sao lại cảm thấy có điềm nhỉ...?

"Cậu là..."

"Em là giáo viên mới trong trường, dạy môn tiếng Anh. Tạ Hưng, rất vui được gặp anh."

"Chào cậu, tôi là Triêu Thiên Chương, dạy Hoá Học. Học sinh của cậu không còn tí gốc nào, như cây đa của chú Cuội vậy."

Tạ Hưng: "..."

Đúng là người thẳng thắn.

Sao cậu lại cảm thấy cách nói chuyện của Triêu Thiên Chương với Thẩm Quyền hơi giống nhau? Chỉ khác ở chỗ một người giọng nghe thiếu sức sống, vô cảm hơn còn một người năng nổ, bốc đồng hơn.

"Tất nhiên tôi có thể hiểu, 3 tháng hè là khoảng thời gian dài, học sinh của tôi còn không nhớ tối qua mình ăn gì nữa là kiến thức hoá."

"Vậy "cây đa" này còn cứu chữa được không anh?"

"Không tự biết cứu chữa thì không sống được trong môi trường trên cung trăng đâu."

Ngụ ý là, không học đi thì trượt môn, tự mình không cứu được mình thì ai cứu được?

Triêu Thiên Chương để ý thấy cậu hơi lơ đễnh, nghiêng đầu hỏi:

"Có chuyện gì sao?"

Tạ Hưng bận nhìn cái áo cậu chàng đang mặc, cười cười đáp:

"Không có gì ạ."

"Cậu quen thầy Quyền dạy thể dục không?"

Chắc chắn là hai người này quen nhau rồi.

"Có, thầy Quyền phụ trách bộ môn thể dục lớp em."

"Cũng đúng, thầy Quyền khá nhiệt tình, cậu có thân với anh ta không?"

"Em từng đến nhà anh ấy một lần."

Không biết là do cơ mặt cha này có vấn đề hay vô thức trợn mắt mà Tạ Hưng cảm thấy Triêu Thiên Chương bỗng hơi quái dị. Cậu ta bỗng nhìn chằm chằm Tạ Hưng:

"Đừng tin lời cậu ta, chắc cậu ta còn thù tôi vì tôi được nâng đỡ nên mới nói luyên thuyên đấy."

Tạ Hưng: "..."

Chứ không phải là do anh có tài à? Có ai được nâng đỡ mà nói huỵch ra như anh không?

Hơn nữa, sau khi nghe thấy truyền thuyết trăm ngày một bộ quần áo, còn được nhìn trực tiếp, Tạ Hưng cảm thấy Thẩm Quyền rất đáng tin.

Nghỉ giữa giờ chỉ có 5 phút, là thời gian các thầy cô di chuyển tới lớp kế tiếp. Triêu Thiên Chương nói xong thì không lằng nhằng nữa, đi tới phòng học của mình.

Thẩm Quyền với thầy Chương chắc là bạn hồi đại học. Tạ Hưng nghĩ nghĩ.

Mà hình như...Triêu Thiên Chương với hiệu trưởng Triêu Thị Kim, có họ hàng với nhau.