Sau Khi Bị Tra Tôi Nhặt Về Tôn Nghiêm Alpha

Chương 29






Ngày cuối cùng tiến hành nghiệm binh lần thứ 3, Quất Tử hoạt động xương cổ hơi đau nhức, chuẩn bị kết thúc công việc.
Công việc của hắn đã kết thúc hoàn toàn, dư lại chỉ là số liệu của những thành viên tham gia nghiệm binh trong trí não, cùng với đề nghị xuất binh, sau đó dựa vào tình hình thực tế đưa ra những điều chỉnh thích hợp.
Thiết bị cá nhân đột nhiên vang lên, nhìn thấy bên trên có một chuỗi mã rối loạn, ánh mắt hắn biến đổi, đi vào phòng trong đóng cửa lại.
“Bệ hạ”.
Nam tử trong hình nhìn qua, hắn có một khuôn mặt tương tự An Nhiên, năm tháng để lại chút dấu vết giữa mày hắn, thói quen hơi nhíu máy nhìn hắn càng thêm buồn phiền, hắn là cha của An Nhiên, quốc quân dị nhân quốc An Thích.
“Tình huống nó thế nào?”
Quất Tử cung kính đem toàn bộ tình huống hai ngày nay của An Nhiên nói rõ ràng; “Hai ngày nay, đang dần dần khôi phục ạ”.
Từ trong lời nói của hắn An Thích nghe ra cái gì, mày càng nhíu chặt: “Cậu không ở bên cạnh nó?”
Quất Tử mím môi: “Vâng, hiện giờ điện hạ ở cùng một con người tên là Hứa Yến, để tránh cho thân phân bị bại lộ, tôi không có cách tới gần qúa”.
“Làm càn!” An Thích vỗ bàn đột nhiên đứng lên, hắn chắp tay sau lưng nôn nóng đi qua đi lại: “Nó có biết tình huống của mình nguy hiểm như thế nào không?! Tôi kêu cậu để ý tới nó, cậu để ý như vậy sao?”
“Điện hạ có suy nghĩ của mình”.

Bị giận chó đánh mèo, Quất Tử rất uất ức, nhịn không được nói thêm một câu: “Hơn nữa lần này điện hạ vượt qua được kì nguy hiểm cũng một phần là nhờ có Hứa Yến”.
“Mau chóng điều tra rõ thân phận của con người kia”.


Sắc mặt An Thích rất kém: “Mang hắn về đây, cứ nói đây là mệnh lệnh của tôi”.
Muốn đưa điện hạ về dị nhân quốc sao? Quất Tử nóng nảy: “Nhưng mà…..”
An Thích ngắt lời hắn: “Tôi đã cho hắn tự do nhiều năm như vậy, kết quả hắn lại biến mình thành như vậy, tôi không có cách nào tiếp tục dung túng cho hắn như vậy”.
“Bệ hạ, mong người cho điện hạ một chút thời gian, hắn…..”
Sau khi trở lại dị nhân quốc muốn trở về sẽ rất khó khăn, nghĩ tới ngày An Nhiên chuẩn bị gặp Hứa Yến lần đầu tiên hắn hồi hộp bao nhiêu, hiện giờ rời khỏi Hứa Yến hắn sẽ rất đau khổ.
“Tiểu tử Sồ gia”.

An Thích ngắt lời hắn lần nữa, nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài nhè nhẹ: “Dị nhân quốc có thể không có quốc quân nhưng không thể không có quân chủ, con dân nước chúng ta không thể thừa nhận chuyện lại mất đi quân chủ một lần nữa”.
Quất Tử cắn môi, không biết phải trả lời như thế nào, cho dù là gật đầu hay lắc đầu, hắn cũng không thể làm được.
Cái gọi là dị nhân, đã có hình người lại còn có hình thú, huyết thống càng thuần khiết thì càng hung mãnh, sức chiến đấu càng mạnh.
Trong hoàng tộc vô tình sẽ sinh ra dị nhân thuần huyết, bọn họ có được sức mạnh người bình thường khó có thể có được, có thể nói là con cháu của thần, được sự cúi lạy của con dân, là tín ngưỡng tinh thần tuyệt đối.
Cũng giống như quốc quân, quân chủ cũng sẽ thay đổi, An Nhiên chính là quân chủ của thế hệ này.
Người dị nhân quốc tin tưởng, quân chủ là sứ giả do thần phái tới bảo vệ bọn họ, được ký thác kỳ vọng như vậy nên quân chủ tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.
Nói chuyện xong, Quất Tử ủ rủ đi ra, vừa mới bước được một bước, Hứa Yến đột nhiên xuất hiện ở trước mắt khiến hắn hoảng sợ.
Thấy bác sĩ không đáng tin cậy này đột nhiên a một tiếng rồi nhảy lên bàn, Hứa Yến nghiêm mặt đặt câu hỏi: “Tiểu Cúc Non, anh có biết An Nhiên ở đâu không?”
“Cậu mới là tiểu cúc non!” Vừa chột dạ vừa xấu hổ buồn bực, Quất Tử nhảy xuống đất: “Hắn không ở đây!”
“Ở đâu?”
“Ở….” Thiếu chút nữa là Quất Tử buộc miệng nói ra, sau khi nhìn thấy con mèo trong tay Hứa Yến hắn liền cứng rắn nuốt về: “Đang chấp hành nhiệm vụ”.
Hứa Yến đi tới, từ trên cao nhìn xuống hắn: “Chấp hành nhiệm vụ ở đâu, chấp hành nhiệm vụ gì, mất bao lâu, khi nào thì về?”
Bị ép hỏi, Quất Tử theo bản năng lùi ra sau một bước, sau khi lui xong lấy lại tinh thần liền cảm thấy mình thật uất ức, hắn cần phải sợ sao?
Hắn hắng hắng giọng, đem sự rối loạn ở trong đầu kia ném qua một bên, ngồi vào vị trí, mỉm cười thong dong, tìm về phong thái của bác sĩ quân y một lần nữa.
“Bạn học à, nhiệm vụ của quân đội không thể tùy tiện nói ra, đó chính là phạm tội đấy”.
Hứa yến cũng đi qua, ngồi xuống đối diện hắn, không hề bị hắn dọa sợ: “Có thể nói một câu không?”
“Không thể”.

Quất Tử buông tay, nhìn tình trạng của An Nhiên, rồi nghĩ tới lời bệ hạ nói, khẽ cắn môi nói thêm một câu: “Nhưng tạm thời hắn sẽ không trở lại”.
Trong lòng Hứa Yến nặng nề, một nụ cười không cho là sung sướng hiện ra: “Hắn nói cho anh sao?”
Quất Tử tránh đi tầm mắt của mèo con và ánh mắt ép người của Hứa Yến, nếu tầm mắt có thể hóa thành thực thể, chắc là hắn đã bị đâm thành tổ ong.
“Cái này cần phải nói sao? Cậu cho rằng nhiệm vụ dễ chấp hành lắm sao? Có khả năng sẽ mất cả ba bốn năm nữa đó”.
Ba bốn năm? Vui đùa cái gì thế?!
Hứa Yến theo thói quen cào cào cằm mèo con, nhìn chằm chằm Quất Tử suy nghĩ gì đó.
Quất Tử bị hắn nhìn chằm chằm đến lúc dựng hết lông ở trong lòng, hắn từ từ hỏi: “An Nhiên thật sự đi chấp hành nhiệm vụ sao?”

“Đúng vậy, đúng vậy?”
Quất Tử ngẩng đầu nhìn trời, tiểu nhân trong lòng đang khóc hu hu, vì sao luôn là tôi làm người xấu.
A Bố cứu tôi! Ánh mắt điện hạ và vợ của hắn đáng sợ quá!
Đang lúc hắn không biết nói tiếp như thế nào, Hứa Yến lại đột nhiên đứng lên: “Nếu đã vậy, quấy rầy rồi”.
Trong lòng Quất Tử hụt hẫng, nhưng nhìn thấy hắn ôm mèo con chuẩn bị đi, vẫn gọi hắn lại.
“Mèo của cậu….

nhiệm vụ ở Hoa Đô của chúng tôi đã kết thúc, con mèo này cũng phải mang về, nên cậu để nó lại chỗ tôi đi”.
Hứa Yến không thể tin mà nhìn qua.
Vợ vừa mới chạy, vậy mà con trai cũng muốn đi về sao?
“Không có khả năng! Hương Hương là mèo của tôi!”
Quất Tử biết hắn sẽ từ chối, nhưng nghe hắn nói như vậy lại kích động theo.
“Hương….

Khụ, nó là mèo của quân đoàn chúng tôi, không phải của cậu, cậu mau trả lại cho tôi”.
“Đừng có mơ”.
“Mau đưa cho tôi”.
“Không cho”.
Quất Tử xông tới muốn cướp, Hứa Yến liền đem mèo nhét vào trong quần áo dùng tay che chở, đánh chết cũng không đưa ra, hai người cứ cái qua cãi lại như vậy.
Hứa Yến vừa ầm ĩ vừa lùi ra sau, khi gót chân dán vào khung cửa, đột nhiên chỉ tay tay lên trần nhà: “Nhìn kìa, máy bay!”
Quất Tử là động vật họ mèo, phản ứng rất nhanh, thân thể còn mau hơn cả đầu óc, chờ quay đầu mới nhớ tới đang ở trong nhà, sao có thể nhìn thấy máy bay?
Nghe thấy rầm một tiếng, hắn quay đầu lại, Hứa Yến đã chạy không thấy bóng.
Trên đường trở về khu dạy học, chỗ nào cũng đang nói về chuyện nghiệm binh.
Có một ít không đủ tư chất lại muốn bò lên trên, có một ít người không muốn đi lại không trốn được.
Có người vui mừng nhảy nhót, có người khóc thút thít, đây là cảnh tượng sẽ xuất hiện sau mỗi lần nghiệm binh.
Mới vừa đi tới nơi nhiều người, người xung quanh lập tức chú ý tới hắn, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn, thậm chí còn có người do dự muốn lao tới.
Lúc ban đầu hắn còn nói hai câu, sau đó liền lười nói lại.
“Hứa đại thần, tôi thích cậu!!!”
“Đại lão mau nhìn tôi này a a a!!!”
Hứa Yến thấy mèo con trước ngực nâng móng vuốt lên bịt kín lỗ tai, liền cười khẽ một tiếng, cúi đầu hôn hôn đầu lông của nó, bước chân vừa đổi, đi về phía cổng trường.
Vợ chạy mất rồi, không có tâm tình đi học.
“Hứa Yến! Cậu quay lại cho tôi!”

Tiếng gầm giận dữ, bước chân Hứa Yến ngừng lại, quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy chủ nhiệm lớp đang vác bụng tròn vo chạy tới đây, sau đó là đôi kính dày kết hợp với khuôn mặt hung ác của chủ nhiệm lớp.
Sau mười phút, văn phòng giáo viên công chức.
“Em chỉ nghỉ ba ngày, cũng không cần thiết phải lên lớp, em cũng không phải học sinh trung học?” Hứa Yến cúi đầu đứng trước mặt chủ nhiệm lớp, không hề có chút chột dạ nào.
Chủ nhiệm lớp nghe thấy câu nói này của hắn liền càng giận dữ hơn: “Bình thường cậu trốn học ba ngày tôi cũng không thèm quan tâm, nhưng cậu, cậu không biết vì sao tôi lại tìm cậu sao?”
Hứa Yến vô tội nhìn qua: “Vì sao ạ?”
Gân xanh hiện lên trên thái dương của chủ nhiệm lớp: “Cả học kỳ này cậu mới chỉ giao cho tôi có hai tác phẩm, còn không đủ tiêu chuẩn, cộng thêm ba ngày trốn học, điểm của cậu đã giảm tới đáy, nếu còn tiếp tục trốn học, vậy thì ở lại học thêm một năm nữa đi!”
Hứa Yến nhăm mày lại, không vui: “Nghệ thuật gia sao ở lại lớp được chứ?”
Chủ nhiệm lớp nhìn thái độ kiêu ngạo của hắn, sau đó chuyển vài văn kiện tới thiết bị cá nhân của hắn: “Cho cậu một cơ hội cuối cùng, dựa vào yêu cầu của văn kiện giao cho tôi một bộ tác phẩm, nếu có thể khiến tôi vừa lòng, có thể không trừ học phần của cậu”.
Hứa Yến không có hứng thú mở văn kiện ra, nhìn những mẫu vẽ kia, hắn ngẩn ra.
Ánh mặt trời chiếu vào lúc buổi trưa, ruộng hoa hướng dương nở rộ, gió nhẹ thổi qua mang theo mùi thơm cỏ xanh và hương hoa, khiến cho người khác thấy thoải mái.
“Hứa Tâm và hoa hướng dương, tôi nghĩ cậu không phải lần đầu tiên nhìn thấy”. Chủ nhiệm lớp nhìn bức vẽ trên màn hình ảo, trong mắt mang theo hoài niệm và kiêu ngạo: “Năm đó ba ba cậu là học sinh đắc ý nhất của tôi, hiện giờ cậu cũng là học sinh của tôi, tôi không mong cậu có thể vẽ giống hắn, nhưng ít ra cũng nên học hắn vẽ tranh như thế nào”.
Hứa Yến thu hồi thiết bị cá nhân, rũ đôi mắt xuống che đi cảm xúc phức tạp trong đó, khi nâng mắt lên đã biến thành cà lơ phất phơ: “Tranh của ba ba em là người hiểu rõ nhất”.
Dưới hành lang hậu viện, An Nhiên chui ở trong lòng Hứa Yến ngủ một giấc cuối cùng cũng tỉnh lại, An Nhiên nhạy bén cảm nhận được cảm xúc của Hứa Yến không đúng lắm, ló đầu ra khỏi cổ áo Hứa Yến, bám lấy cằm hắn cọ cọ.
“Meo….”
Hứa Yến bị cọ cảm thấy hơi ngứa, tâm trạng hơi tốt lên một chút, cũng cọ mặt với nó: “Tiểu Hương nhãi con, mày sẽ không rời khỏi tao đúng không?”
Mắt mèo con to như thủy tinh, hai cái đệm thịt ấn trên cằm hắn, đầu lưỡi nhỏ liếm liếm khóe  miệng hắn.
“Mày đang an ủi tao sao?”
Hứa Yến đặt bảng màu và cây cọ trong tay xuống, ôm Hương Hương lên khuỷu tay vuốt ve.
Mấy ngày nay tinh thần Hương Hương vẫn không tốt lắm, hầu như là không xuống đất, cả ngày ở trong quần áo hắn ngủ, dùng dụng cụ kiểm tra đo lường cũng không phát hiện ra bệnh gì, nhưng Hứa Yến vẫn rất lo lắng.
An Nhiên thả lỏng thân thể nằm, tay nghề điêu luyện của Hứa Yến làm hắn thoải mái muốn ngủ, quay đầu nhìn về phía khung ảnh, bên trên có một ít màu sắc miêu tả hình ảnh trừu tượng.
Vẻ một tuần, màu sắc trong bức tranh càng ngày càng nhiều áp lực, còn mang theo một tia rục rịch, sắp phá tan nhà giam.
Trong trí nhớ Hứa Tâm có nụ cưới ấm áp như ánh mặt trời, lúc đó Hứa Yến chỉ là một đứa nhỏ ngồi trong ngực hắn, trước mặt hắn có một giá vẽ có một bức tranh về hoa hướng dương chưa vẽ xong.
[A Yến, khi con có thể vẽ ra một bức tranh như vậy, con có thể làm được chuyện mà con muốn làm.]
Không biết im lặng bao lâu, Hứa Yến cầm lấy bút vẽ lớn nhất chấm vào màu đen vẽ toàn bộ lên bức tranh.
Thực xin lỗi ba ba, con không muốn đợi nữa..