Sau Khi Biến O, Tôi Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Đánh Dấu

Chương 41: Chương 37






Editor: Nuanyang
Beta: Diệp Song Nhi
************
Giang Diệc cầm bút, đang định viết bừa vài câu cho có lệ.

Nhưng trước khi đặt bút xuống, cậu liếc mắt nhìn Tư Kinh Mặc ở bên cạnh, hắn ta phát hiện tầm mắt Giang Diệc, hơi hơi nghiêng đầu nhìn lại.

Đôi mắt thâm thúy, đồng tử đen nhánh rõ ràng, cứ như vậy chăm chú nhìn Giang Diệc, có một cảm giác thâm tình chân thành khác thường.

Đáy mắt còn có một tia chờ mong không thể bỏ qua, Giang Diệc nguyên bản còn nghĩ viết bừa, tức khắc không viết ra được.

Rốt cuộc có chỗ nào không giống nhau?
Giang Diệc thu hồi ánh mắt, tầm mắt một lần nữa dừng trên tờ giấy trước mặt.

Là loại giấy nhớ, lần trước cậu và Tư Kinh Mặc ra ngoài ăn cơm, hai người tiện thể mua luôn ở quầy bán quà vặt.

Giang Diệc có một thói quen xấu, cậu hay dùng giấy ghi nhớ để nháp, nháp hết một tờ lại xé một tờ, giấy nhớ tiêu hao vô cùng nhanh.

Đến lúc dùng hết lại quên mua cái mới, cậu thường dùng ké của Tư Kinh Mặc.

Nhìn tập giấy của mình, ban đầu có bốn màu giờ chỉ còn lại một, mà tập của Tư Kinh Mặc gần như còn y nguyên.

....!Lạc đề lạc đề, đây không phải trọng điểm, trọng điểm hiện tại là, Tư Kinh Mặc và Phương Phàm có chỗ nào không giống nhau?
Giang Diệc dùng cả một tiết học trầm tư suy nghĩ, đến tận lúc tan học vẫn chưa nghĩ ra đáp án.

Mà Tư Kinh Mặc có vẻ như quên mất chuyện này, sau khi tan học cũng không hỏi lại.

Ngược lại Giang Diệc, rất nhiều lần muốn nói lại thôi, nhưng đến lúc tạm chia tay ai về nhà nấy, cậu vẫn chưa biết nên mở miệng thế nào.

Giang Diệc suy nghĩ cả một đường trở về.

Tư Kinh Mặc cùng Phương Phàm có gì khác nhau?
Tư Kinh Mặc và Phương Phàm có rất nhiều điểm khác nhau, Giang Diệc chỉ thể chắc chắn một điều, cả hai người họ đều rất quan trọng với cậu, không ai có thể thay thế ai.

Những thứ còn lại, cậu thật sự không biết, hoặc do chính mình không muốn suy nghĩ.

Ôm theo một chút tư tưởng trốn tránh, Giang Diệc thấp thỏm nằm xuống giường chuẩn bị đi ngủ.

Giấc ngủ này rất nông, trong mơ luôn luôn có một thanh âm không ngừng hỏi cậu: "Khác nhau ở chỗ nào? Rốt cuộc có chỗ nào không giống?"
Cứ lặp đi lặp lại như vậy trong giấc mơ của cậu cả đêm.


Vì thế buổi sáng thức dậy cậu rất là bực mình, chân trần rời giường đứng trên mặt đất mắng to: "Tư Kinh Mặc là cái đồ....."
Âm thanh rất lớn, cậu vừa nói khỏi miệng đã bị chính mình dọa sợ, yết hầu lăn một vòng, những lời còn dư lại bị Giang Diệc mạnh mẽ nuốt trở vào.

Dì giúp việc dưới lầu nghe thấy, vội vàng chạy lên gõ cửa phòng cậu: "Cậu chủ? Cậu chủ? Cậu có sao không?"
Giang Diệc hoàn hồn, có chút bực bội gãi gãi tóc, hít sâu một hơi: "Không có việc gì đâu ạ, con mơ ngủ thôi."
Dì ấy nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới yên tâm xuống lầu.

Giang Diệc ngồi ở mép giường một lúc lâu mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

Quả nhiên vẫn là tại Tư Kinh Mặc, nếu không bởi vì hắn, Giang Diệc cũng sẽ không bị truy vấn cả đêm trong mộng!
Mắng cũng mắng rồi, Giang Diệc bình tĩnh trở lại.

Hôm nay khai mạc đại hội thể thao, không cần đến trường sớm như vậy, trước giờ tập hợp có mặt là được.

Giang Diệc dây dưa tới tới lui lui, lúc đến trường mới phát hiện lớp mình đã đến gần như đông đủ.

Thậm chí Trương Dương và Địch Tử Ngang đã mặc xong váy cưới rồi, hiện tại các bạn trong lớp đang vây quanh hai người họ nói cười ầm ĩ.

Giang Diệc mắt sáng lên, cũng không còn để ý những thứ khác, vội vàng tiến đến xem náo nhiệt.

Hai người Trương Dương và Địch Tử Ngang, đại khái do da mặt dày bẩm sinh, mặc váy cưới cũng không ngượng ngùng, tùy tiện đứng tại chỗ cho mọi người ngắm.

Váy cưới được cắt may vừa vặn mặc trên người nam sinh cao lớn thô kệch, chẳng có tí mỹ quan nào hết, chỉ có hài hước.

Hơn nữa hai người họ còn làm các loại động tác kỳ quái, chọc mọi người xung quanh ôm bụng cười haha.

Giang Diệc cũng buồn cười, cùng mọi người vui vẻ.

Cười được một lúc, Tư Kinh Mặc cũng tới.

Trương Dương nhìn thấy Tư Kinh Mặc, cố ý xoay xoay làn váy, nhìn Tư Kinh Mặc liếc mắt đưa tình: "Tư ca ~ người ta có đẹp không?"
Tiếng cười xung quanh chợt im bặt, mọi người đồng loạt quay đầu, muốn nhìn xem một Tư Kinh Mặc luôn luôn bình tĩnh tự nhiên sẽ có phản ứng gì.

Giang Diệc cũng nhìn theo, chính cậu còn không phát hiện ánh mắt mình cất giấu một tia trêu ghẹo tinh nghịch.

Tư Kinh Mặc mặt không biểu tình nhìn qua Trương Dương, sau đó lại đảo qua Địch Tử Ngang ở bên kia.

Thấy Tư Kinh Mặc nhìn đến mình, Địch Tử Ngang cũng bắt đầu làm trò con bò.


Ai ngờ thời gian Tư Kinh Mặc nhìn cậu ta lại càng ngắn, chỉ lướt qua, không dừng lại một giây phút nào.

Mà Tư Khinh Mặc luôn luôn không có biểu tình gì trên mặt, hiện tại vẫn là mặt không cảm xúc.

Nếu bắt buộc phải tìm điểm khác nhau, đại khái là lông mày có hơi nhíu một chút, nhưng trong chốc lát đã buông trở lại.

Trương Dương nặng nề thở dài một hơi, biểu cảm trên mặt đều là tiếc nuối.

Những người khác cũng cảm thấy thật đáng tiếc, đều nghĩ rằng lần này có thể thấy một biểu cảm khác của hot boy, kết quả Tư Kinh Mặc vẫn mặt đơ như cũ.

Đáy mắt Giang Diệc cũng xẹt qua một tia tiếc nuối, nhưng rất mau đã khôi phục như thường: "Tư ca cậu còn chưa thay quần áo à?"
Tư Kinh Mặc gật đầu.

Nhà trường chỉ yêu cầu lúc diễu hành phải mặc trang phục thống nhất, cho nên Địch Tử Ngang cũng chỉ nhắc lớp thay quần áo trước lúc xếp hàng là được.

Giang Diệc về chỗ cầm bộ âu phục, nói với Tư Kinh Mặc: "Vậy đúng lúc, cùng tớ đi WC thay đồ đi."
Tư Kinh Mặc không cự tuyệt, cầm âu phục của mình đi theo Giang Diệc.

Bọn họ chân trước chân sau vừa mới rời đi, phía sau đã có giọng nói nghị luận nho nhỏ: "Tớ đột nhiên phát hiện, hình như Tư ca chưa từng phản bác lại lời Giang Diệc."
"Có thật không?"
Đi càng xa, thanh âm phía sau cũng dần nhỏ lại.

Giang Diệc cũng đang nghĩ giống như người kia -- có thật không?
WC của trường học bây giờ đều chia gian ngăn cách, Giang Diệc cùng Tư Kinh Mặc một trước một sau bước vào hai gian khác nhau.

Trang phục thống nhất của lớp rốt cuộc chỉ mặc một lần, nên lúc đặt mua chất lượng cũng không tốt lắm.

Giang Diệc mặc quần áo rất cẩn thận, cậu chỉ sợ sơ ý làm rách mất.

Đến lúc Giang Diệc mặc xong, Tư Kinh Mặc đã đứng đợi bên ngoài.

Mặc dù đây không phải lần đầu tiên cậu thấy Tư Kinh Mặc mặc comple, nhưng lúc trước thế nào bây giờ vẫn vậy, nhìn một lần, kinh ngạc một lần.

Tư Kinh Mặc bẩm sinh giống như ma nơ canh, tỷ lệ dáng người rất chuẩn, chân dài tay dài, còn là tiêu chuẩn mặc quần áo nhìn gầy, cởi ra lại có cơ bắp.

Ngay cả comple rẻ tiền mà lớp đặt mua, mặc trên người Tư Kinh Mặc đều là hoàn hảo, nhiều một phần thì thừa, ít một chút lại thiếu, khiến người ta khó có thể dời mắt được.

Giang Diệc ho nhẹ một tiếng, Tư Kinh Mặc lúc này mới xoay người lại, tầm mắt dừng trên người Giang Diệc một chút, sau đó không dấu vết mà rời đi.


"Cậu mặc trông rất đẹp." Tư Khinh Mặc nhàn nhạt mở miệng.

Khuôn mặt Giang Diệc trong nháy mắt vui vẻ hẳn lên, cậu rất thích được khen: "Thật không? Tôi còn chưa xem...!có phải trông trưởng thành hơn không?"
Giang Diệc nói xong bước tới tấm gương trước mặt, đứng trước gương xoay xoay vài vòng.

Đáy mắt Tư Kinh Mặc xẹt qua một chút ý cười, gật đầu: "Ừ."
Giang Diệc lại nhìn thêm hai vòng, giương mắt Tư Kinh Mặc đứng bên cạnh.

Thân ảnh hai người cùng phản chiếu trong gương, mặc cùng một loại quần áo, thật sự có cảm giác trang phục tình nhân.....!
Từ từ, Giang Diệc nghĩ đến đây không dám nghĩ tiếp, sao lại là trang phục tình nhân mà không phải đồ đôi huynh đệ?
Ý tưởng này có chút quái dị, Giang Diệc thu lại ý niệm, nói với Tư Kinh Mặc bên cạnh: "OK, chúng ta về sân thể dục đi, cũng sắp bắt đầu rồi."
Ngay lúc Giang Diệc nhìn đến, ánh mắt Tư Kinh Mặc đã kịp rời đi, dường như không phát hiện trạng thái khác thường của Giang Diệc.

"Ừ." Tư Kinh Mặc nói.

Chờ hai người họ trở về sân thể dục, liếc mắt một cái đã thấy ở vị trí lớp thứ nhất một mảnh hắc bạch lưỡng đạo, vô cùng nổi bật.

Giang Diệc không nhịn được lại cười một lúc, đến gần nhìn quanh, phát hiện vẫn không thấy bóng dáng Phương Phàm.

- "Phàm Phàm vẫn chưa đến sao?" Giang Diệc hỏi.

Lông mày Tư Kinh Mặc khẽ nhíu.

Giang Diệc cũng chỉ hỏi vậy theo bản năng, nói xong cũng không chờ Tư Kinh Mặc trả lời, lấy điện thoại của mình nhắn tin cho Phương Phàm.

Cậu cúi đầu, vừa lúc bỏ lỡ sự âm u vừa lóe qua đáy mắt Tư Kinh Mặc.

Phía bên kia Phương Phàm trả lời rất nhanh: 【 khóc hu hu】, tớ sắp tới rồi! Trên đường gặp vài sự cố nhỏ!
Chú của cậu: OK, nhớ phải mặc váy cưới đấy.

Phương Phàm: Cút!
Giang Diệc không rep lại, cười cười cất điện thoại đi.

Lại giương mắt nhìn Tư Kinh Mặc, hắn ta không biết từ khi nào đã khôi phục gương mặt không cảm xúc.

Lớp thứ nhất có hai nam sinh mặc váy cưới, rất ư nổi bật trong đám người, chỉ trong chốc lát đã có vô số ánh mắt nhìn lại đây.

Có vài người quen biết, còn đi đến trêu chọc hai câu.

Giang Diệc đứng bên cạnh Tư Kinh Mặc bên cạnh, cũng cùng mọi người vui đùa.

Bản thân cậu cũng không phát hiện, ánh mắt của mọi người, cũng vô tình hay cố ý mà lướt qua cậu cùng Tư Kinh Mặc.

Chờ khoảng năm phút, Phương Phàm rốt cuộc cũng khoan thai đến muộn, đi cùng còn có bạn cùng bàn của cậu ấy.


Phương Phàm vẫn có chút ngại ngùng, khoác áo gió che đi một nửa.

Đến lúc Phương Phàm lại đây, một đám người bắt đầu ồn ào: "Lớp trưởng, cởi áo khoác ra đi!"
"Cởi đi!"
"Lớp trưởng không cần thẹn thùng đâu!"
Phương Phàm bị trêu chọc đến bó tay, chỉ có thể đỏ mặt nói: "Lạnh! Chờ lát nữa cởi sau!"
Giang Diệc cười theo, nhưng không tham gia trêu đùa ép Phương Phàm cởi áo.

Còn một lát nữa mới đến thời gian diễu hành, trời tháng 11 đã rất lạnh, có thể ấm được càng lâu càng tốt.

.........!
Đến lúc sắp bắt đầu, Phương Phàm rốt cuộc cũng cởi áo khoác ra.

Áo gió vừa được cởi ra, lớp thứ nhất nguyên bản vẫn đang cãi cọ ồn ào, ngay lập tức an tĩnh lại.

Dáng người Phương Phàm không cao lớn thô kệch như Trương Dương và Địch Tử Ngang mà hơi mảnh mai chút, còn gầy hơn Giang Diệc, có thể nói là tương đối tinh tế.

Nếu nói Trương Dương Địch Tử Ngang mặc váy cưới chỉ để gây hài giải trí, vậy Phương Phàm mặc váy cưới chính là vừa vặn thích hợp.

Hơn nữa bản thân Phương Phàm mang ngũ quan thanh tú, làn da trắng, một khi mặc váy, thật sự không khác nữ sinh là bao.

"Ôi trời......" Không biết là ai nhỏ giọng cảm thán, "Quá đẹp! Thật muốn theo đuổi cậu!"
"Tớ cũng......"
"Lớp trưởng, hẹn hò không?"
Thanh âm ồn ào càng lúc càng lớn, Phương Phàm bị trêu đến đỏ bừng cả mặt.

Ấn đường Trương Dương nhíu lại, tầm mắt đảo qua cần cổ trắng nõn lộ ra bên ngoài của Phương Phàm, ánh mắt u ám, lại rất nhanh rời đi chỗ khác.

Một đám người vây quanh Phương Phàm liên tục cảm thán, Giang Diệc cũng rất kinh ngạc, đi quanh thân Phương Phàm vài vòng.

Cậu không nhịn được, nói: "Vl, Phương Phàm cậu thật....!nếu không phải giới tính không đúng, tớ cũng muốn theo đuổi cậu!"
Sắc mặt Tư Kinh Mặc trong nháy mắt trở nên khó coi, nhiệt độ không khí quanh thân hạ thấp mấy độ.

Giang Diệc thích Alpha, mà giới tính Phương Phàm chính xác không đúng, bạn học vây xem cũng không nghĩ nhiều, nói cười sôi nổi.

Phương Phàm cũng bất đắc dĩ mà cười, đang định nói chuyện, đột nhiên hắt xì một cái.

"Xếp hàng xếp hàng! Đừng túm năm tụm ba lại nữa!" Đã tới lúc chuẩn bị diễu hành, Địch Tử Ngang hô to.

Đám đông vây xem tản ra trong chớp mắt, người nào về chỗ người nấy.

Giang Diệc cũng theo Tư Kinh Mặc đi xếp hàng, đội ngũ xếp theo trình tự từ thấp đến cao, vậy nên cậu đứng trước Tư Kinh Mặc một đoạn.

Mới vừa đứng yên đúng chỗ, giọng nói của Tư Kinh Mặc từ phía sau nhỏ nhẹ truyền đến: "Omega tốt nhất vẫn nên yêu người khác phái."
Giang Diệc: "Hả?".