Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 110: Cửa hàng thú cưng (8)




Tất cả mọi người hóa đá tại chỗ. Mặc dù nhân loại và yêu tộc có mặt ở đây không bao giờ nghĩ mình có ngày được gặp trực diện Yêu Vương, nhưng lúc này lại không có ai cảm thấy sợ, ngược lại trong lòng lại có một suy nghĩ xông lên một cách khó hiểu.

Yêu Vương… Là chó Husky?

Cái giống loài đần độn kia á hả?

Mặc dù quanh thân người đàn ông cao lớn trước mắt mang phong thái nhìn vạn vật bằng nửa con mắt, nhưng lúc Trúc Ninh đối mặt với anh ta, trong đầu không tự chủ được hiện ra cảnh tượng, chó Husky trừng đôi mắt tròn xoe làm đủ trò ngu đần không ngại nguy hiểm.

Vì vậy Trúc Ninh hao tốn hết sức lực mới để biểu cảm của mình trông tự nhiên, sau đó cố ý đổi chủ đề: “Khụ khụ, nếu anh đã là Yêu Vương, tại sao không tự mình biến trở về?”

“Đây là thuật pháp quỷ tộc, ngay cả tôi cũng khó mà hóa giải.” Có lẽ vì người giấy nhỏ đứng trên đầu vai của thiếu niên, thái độ của Yêu Vương đối với Trúc Ninh rất là tôn kính, hỏi gì đáp nấy, “Nếu không vì chúng quỷ các ngài thỉnh thoảng mượn một tia pháp lực của chúng tôi, tân yêu tộc không ai có thể biến ảo thành người trong bảy ngày.”

Đối với yêu tộc mà nói, trạng thái thú hóa mới là bản thể của bọn họ. Còn hùng mạnh như Yêu Vương, cho dù không thể biến ảo thành người cũng không tổn hại đến pháp lực của Yêu Vương. Sợ rằng lần này anh ta đến cũng vì các con dân bị mua bán trong chợ. Nhưng Yêu Vương vẫn biết cách làm người, nhận cái ơn này của người giấy nhỏ và Trúc Ninh.

Lúc này, cựu Yêu Tộc trong chợ đã đổ đầy mồ hôi lạnh, bọn họ vẫn luôn kỳ vọng Yêu Vương hiện thế, trừng trị đám bại hoại cam tâm tình nguyện phụng sự làm thú nuôi!

Kết quả, lúc này đột nhiên phát hiện…

Yêu Vương của bọn họ lại chính là một tên “bại hoại cặn bã”?

Sắc mặt của cựu Yêu Tộc xám ngắt, giống như nuốt phải con ruồi.

Nhưng tân yêu tộc thì lại kích động, nhất là con cáo lớn xinh đẹp đôi mắt long lanh, nó bước nhẹ nhàng như dẫm lên cánh sen, trong nháy mắt biến ảo thành một người đàn ông trung niên bụng bia, phịch phịch quỳ xuống ôm lấy cặp chân dài của người đàn ông cao lớn, kích động khóc nói: “Yêu Vương đại nhân, chúng tôi chờ đợi đã mấy thập niên, không ngờ lại gặp được ngài ở nơi này…”

Biểu cảm trên mặt người đàn ông cao lớn không đổi: “Cút!”

Lúc này, tiếng còi xe cảnh sát truyền tới từ đằng xa, hai tay người giấy nhỏ ôm đầu gối ngồi nghiêm chỉnh trên vai thiếu niên, nhìn về phía Yêu Vương: “Nếu ngươi đã là Yêu Vương, vậy làm Husky vài ngày đi.”

Vốn là, người giấy nhỏ muốn phụ tân yêu tộc một tay biến ảo hình người để bọn họ tránh cảnh sát rồi rời đi trước. Để đến khi cảnh sát đến, một con động vật lên hotsearch cũng tìm không ra, bọn họ chỉ có thể làm sơ sơ lấy lệ.

Nhưng bây giờ, có Yêu Vương trấn giữ, đám tân yêu tộc có thể giả làm thú cưng bị hại qua mấy ngày, cho cảnh sát và quần chúng cả nước chú ý chuyện này một câu trả lời.

Người đàn ông cao lớn sững sờ vài giây: “Thật ra thì bản thể của tôi là…”

Nhưng anh ta còn chưa nói xong, xe cảnh sát đã cách rất gần. Người đàn ông cao lớn đành ngừng nói, thả vịt nhỏ xuống dặn dò: “Vài ngày nữa ta sẽ trở về, đừng lo lắng.”

Sau đó dẫn đầu bảy tám tân yêu tộc huyễn hóa thành hình dạng thú.

Nửa phút sau, bốn năm chiếc xe cảnh sát chạy nhanh đến, dừng ở trước cổng chợ nông sản, mười mấy viên cảnh sát hùng hổ xuống xe. Trong đó có một cảnh sát trung niên mặt chữ quốc (国) đi đầu quét mắt nhìn một vòng, ông ta nhanh chóng nhận ra cậu thiếu niên giống người báo án nhất, sau đó sãi bước đi tới: “Cậu là người báo án? Nơi mua bán trái phép là mấy cửa hàng kia đúng không? Con gấu đen con đâu?”



Dĩ nhiên không thể giao gấu đen con ra, nhưng không có gấu đen thì có mèo Ragdoll, minh tinh cáo đỏ và những thú cưng khác do tân yêu tộc biến thành.

Mà những vụ án liên quan tới thương nhân rất khó mà quản lý. Phần lớn là do ảnh hưởng đến các cư dân không hộ khẩu sống trong núi sâu. Mấy chục năm qua cảnh sát cũng rất đau đầu với tình trạng nơi này.

Mà không có gấu đen động vật cần bảo vệ cấp quốc gia, hành động trái pháp luật của những chủ sạp này cực kỳ nhỏ, ngay cả tạm giam cũng không có.

Chỉ có thể xử đóng phạt một ngàn đồng là xong việc.

Sau đó…

Tất cả chủ sạp yêu tộc cùng phá sản.

Gã bụng bia hức hức hóa thành cáo đỏ, tủi thân cụp đuôi chập choạng chạy đi.

Đám cựu Yêu Tộc đau lòng đến mức hốc mắt từng người đỏ lên, suýt chút nữa bùng nổ cùng xông lên ăn thịt người, nhưng ngại vì có Yêu Vương đang trong lồng sắt, nhìn chòng chọc vào tất cả bằng ánh mắt tròn trịa của Husky. Cuối cùng không có yêu tộc dám động thủ.

Các viên cảnh sát bị ánh mắt ăn thịt người của đám lái buôn nhìn chằm chằm làm cho trong lòng không ngừng sợ hãi. Bọn họ vất vả đi giải cứu đám thú cưng, trấn an một chút tâm can rung động dài dằng dặc.

“Đây là con cáo đỏ trên mạng đúng không, nó nó nó… Tại sao nó khóc?”

Cáo lớn không để ý đến cảnh sát, vẫn rúc trong ổ khóc hức hức. Sau đó khiến các viên cảnh sát hốc mắt đỏ lên, trong lòng ê ẩm.

Cuối cùng, con cáo lớn kia được đích thân lão đội trưởng tự mình xông lên an ủi dè dặt ôm lên xe.

Nhưng công việc giải cứu của các viên cảnh sát khác thì không thuận lợi như vậy.

“Mèo Ragdoll không để cho tôi ôm, má ơi, nó cào tôi.”

“Đây là thú cưng chồn tuyết sao, sao trông nó giống Triết Siberia thế?”

“Đội trưởng, con Husky kia trừng tôi!”



Hao tốn xấp xỉ nửa tiếng đồng hồ, các viên cảnh sát mới giải cứu được đám “đại thần” rồi đưa chúng lên xe, xem như giải quyết thành công vụ án mua bán động vật trái phép. Sau đó mang chúng về cục cảnh sát chờ nhận nuôi hoặc phóng sanh.

Thủ tục pháp luật phàm trần đã xong, nhưng chuyện còn lâu mới có kết thúc.

Tất cả nhân loại bị biến thành gia súc không có cách nào khôi phục hình người mặc dù đã có người giấy nhỏ trợ giúp, nguyên nhân là vì bản thân bọn họ không có yêu lực.

Nhưng cũng may chú pháp này là của quỷ tộc, chỉ có tác dụng trong thời gian hạn định, trong vòng 30 ngày có thể tự mình giải trừ.

Lúc nãy, mấy chục con gà vịt ngỗng đều bị người giấy nhỏ dùng thuật pháp che kín, không bị các viên cảnh sát nhìn thấy. Bây giờ người giấy nhỏ trực tiếp dẫn bọn họ tới trong viện của bà Liễu ở Tương Tây, phó thác bà cụ tuyệt đối đáng tin khiêm tốn này trông nom một thời gian.

Chờ sau khi người giấy nhỏ trở lại, chợ nông sản đã vắng vẻ hơn rất nhiều, chỉ còn lại mười mấy yêu tộc lái buôn muốn chạy trốn mà không dám, và một con gấu nhỏ, một con ngỗng lớn màu trắng và một con dê rừng gầy trơ cả xương.

Người giấy nhỏ trở về, Trúc Ninh có lại sức mạnh, cực kỳ nghiêm túc hỏi: “Mọi người là yêu tộc, tại sao lại cấu kết với âm quỷ?”

Đám lái buôn cựu Yêu Tộc cảm giác được sự áp bách từ người giấy nhỏ trên đầu vai của thiếu niên, tất nhiên không dám không đáp, chỉ đành phải đùn đẩy một con yêu đại diện, gượng gạo nói: “Gì mà âm quỷ, chúng tôi chưa từng cấu kết với âm quỷ.”

Trúc Ninh: “Mèo mun hình dáng mơ hồ, con cáo màu đen, mọi người chưa từng thấy qua sao?”

Cựu Yêu Tộc càng nghi ngờ hơn: “Đúng là có mèo mun tinh, nhưng cáo không có màu đen. Về phần mơ hồ… làm gì có thuật pháp nào làm cho mơ hồ?”

“Có người đang bán tân yêu tộc và chủ nhân của bọn họ, tôi muốn mua.”

“Chúng tôi chưa từng thấy qua người bán, nhưng mà cứ cách đúng giờ sẽ ném yêu đan vào sông Hắc Thủy ở phía sau núi.”

“Buổi tối mấy ngày trước, chúng tôi nghe được tiếng thì thầm bên cửa sổ, nói là muốn dùng yêu đan đổi “Gia súc đặc biệt”.”

Trúc Ninh nhìn sắc mặt của bọn họ không giống nói dối, nhưng vẫn không nhịn được nói: “Mọi người giết người cùng tộc chỉ vì mấy trăm đồng lời?”

“Nhưng chúng tôi đâu có thành công…” Một yêu tộc già gân cổ cãi: “Với lại, đám yêu tộc đó cam nguyện làm thú cưng của người phàm, có chết cũng không có gì đáng tiếc!”

Những yêu tộc khác cũng ồn ào bày tỏ lòng căm phẫn:

“Từ trước đến giờ nhân tộc nhỏ yếu đoản mệnh, há có thể so sánh với yêu tộc chúng tôi. Bây giờ lại làm trâu làm ngựa cho loài người, đúng là không biết xấu hổ.”

“Mấy tên tiểu yêu mới sinh mấy chục năm gần đây, tên nào cũng có ý nghĩ này.”

“Thời cổ cho dù là hồ yêu không có cốt khí nhất cũng biết mê muội thư sinh ở rừng núi hoang vắng, đề cao tu vi!”

Người giấy nhỏ trên vai thiếu niên đột nhiên cười khẩy: “Nói tới tu vi, con cáo đỏ kia còn cao hơn so với bất kỳ ai trong số cái ngươi.”

Cựu Yêu Tộc lập tức bùng nổ:

“Không thể nào?”

“Con cáo kia sinh ra còn trễ hơn tôi cả trăm năm!”

“Nhìn cái cách nó khóc sướt mướt đi!”

Người giấy nhỏ: “Tu vi của con cáo kia mới vừa tăng vọt gấp ba cách đây mấy tiếng trước, đã đủ để đột phá đại yêu.”

Tất cả cựu Yêu Tộc cùng ngu người trợn mắt há mồm.

Một suy đoán xẹt qua trong đầu Trúc Ninh, cậu chần chờ mở miệng: “Cáo không nhất định phải mê muội thư sinh hay Trụ Vương đúng không? Họ cũng có thể mê muội nhân viên cảnh sát, mê muội nhân viên cứu hộ, mê muội… Đội ngũ fan trên mạnh?”

Trúc Ninh nhớ lại chuyện xảy ra trên mạnh, đội quân fan hâm mộ điên cuồng gấp trăm lần so với thư sinh si tình. Đột nhiên cậu chợt hiểu ra, tại sao Yêu Vương ngày nay… lại là một con Husky.