Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 136: Lớp học mưu sát (2)




Vì để tránh bị nghi ngờ, Trúc Duy Tân không đi theo, cũng thoái thác toàn bộ với đồng nghiệp.

Do đó, suốt toàn bộ hành trình, ông chú đưa Trúc Ninh đi học cho rằng: Đứa cháu Trúc Ninh của người chú Trúc Duy Tân này là sinh viên nghèo vượt khó, thành tích xuất sắc hơn người, nhưng lại không có môi trường giáo dục tốt.

Trúc Duy Tân vì muốn cho cháu mình được học hành trong một ngôi trường tốt rồi đi du học, mới để cậu thay con trai của đồng nghiệp đến học cấp ba ở trường Derson.

Suốt dọc đường lái xe, chú đồng nghiệp liên tục khuyên Trúc Ninh phải cẩn thận, nhưng lại không biết nên nói rõ ràng như thế nào, cuối cùng vẫn đành dẫn Trúc Ninh vào khuôn viên trường rồi báo danh.

Lúc này đang là chạng vạng tối chủ nhật, sân trường Derson được thiết kế chuẩn theo phong cách trường học quý tộc, phòng học thì mới tinh, thậm chí có thể dùng từ “nguy nga lộng lẫy” để hình dung.

Mặc dù sân trường không rộng lắm, nhưng ngoại trừ đường chạy bốn trăm mét còn có một vườn hoa kiểu châu Âu với hai hàng cây xanh, nghe nói phía sau tòa nhà chính còn có bể bơi và một sân cưỡi ngựa quy mô nhỏ.

Học sinh ở đây không cần mặc đồng phục học sinh cứng nhắc với ống tay áo màu trắng xanh*. Lúc này có không ít học sinh tản bộ trong vườn hoa và sân tập, ngoài ra trong sân bóng còn có một nhóm ít học sinh đang điều khiển máy bay không người lái cỡ nhỏ…

*Đồng phục cấp ba thường thấy ở Trung Quốc.

Nếu không vì khói đen dày đặc như sương mù tràn ngập trong sân tập và trong cửa sổ tòa nhà, Trúc Ninh chắc chắn không thể tưởng tượng nổi nơi này từng có học sinh treo cổ trong phòng học.

Đồng nghiệp của Trúc Duy Tân thay Trúc Ninh đến tòa nhà văn phòng làm thủ tục. Mấy phút sau, ông chú đi ra nói với Trúc Ninh đến phòng 209 tầng hai nhà trọ học sinh để cất hành lý nghỉ ngơi, sáng thứ hai đến lớp 12-2 học bình thường,

Vì vậy, Trúc Ninh kéo rương hành lý băng qua sân tập, vòng qua tòa nhà chính, đi vào nhà trọ học sinh tràn ngập quỷ vụ.

Lúc chạng vạng tối, ánh mặt trời chiếu xuống khiến mọi thứ giống như được mạ một lớp vàng, nhưng ánh sáng cũng không quá chói. Trúc Ninh vẫn luôn điều động thiên nhãn, trong tòa nhà này không chỗ nào là không có quỷ vụ nồng nặc dày đặc, giống như một chiếc túi nilon màu đen chắn ở trước mắt. Làm hại Trúc Ninh nhiều lần suýt chút nữa đạp hụt cầu thang.

Dù sao âm khí nơi này đã nồng đến mức thành ra thế này, cho dù phía đối diện có người chết đi tới cũng không nhìn ra có chỗ nào bất ổn. Giống như một khối đậu hủ thúi cực kỳ bốc mùi, nhưng khi bước vào nhà máy đậu hủ thúi sẽ không còn nhận ra mùi thúi đó.

Vì vậy Trúc Ninh ngừng dùng thiên nhãn, chuyển sang nhìn xung quanh bằng mắt thường. Khu ký túc dành cho học sinh sáng sủa sạch sẽ, vô cùng hoàn mỹ.

Phần lớn học sinh ở đây đều tụ tập trong phòng ăn, hoặc là cơm nước xong thì đến sân trường dạo chơi, rất ít học sinh chọn trở về phòng. Trúc Ninh kéo rương hành lý một mình đi vào phòng 209.

Đây là một phòng bốn người có giường được thiết kế theo kiểu giường trên bàn dưới, vẫn còn rất mới và rộng rãi. Ngoài ra còn có một phòng tắm với máy nước nóng và một sân thượng rộng đến mức có thể đặt một cái bàn.

Nhưng Trúc Ninh được xem như là học sinh chuyển trường, dường như phòng 209 chỉ có một mình cậu ở, ba chiếc giường còn lại đều trống không.

Vì vợ của Trúc Duy Tân, cũng chính là thím của Trúc Ninh, đang đi công tác ở nước ngoài, nửa tháng sau mới về. Nên rương hành lý của Trúc Ninh là do Trúc Duy Tân soạn giúp cậu.

Trúc Ninh thường xuyên trong trạng thái bóng lông, đối với cậu mà nói hành lý có hay không cũng được. Nhưng khi cậu vừa mở rương hành lý ra nhìn vào, bên trong có một số bộ quần áo tay ngắn và dụng cụ học tập mới, còn nửa chỗ trống còn dư lại trong rương thì toàn là đồ Trúc Duy Tân nhét vào, một hộp thuốc vitamin nhập khẩu mấy trăm đồng, viên dầu cá, bột tảo Spirulina…

Trúc Ninh: “…”

Trúc Ninh để nguyên xi đó rồi đóng hành lý lại, sau đó trèo lên trên giường, nằm xuống bắt đầu bấm điện thoại.

Tin tức dạo gần đây gió êm sóng lặng, cũng nhờ kết nối internet ở phần lớn khu vực trong thành phố Ngọc đã bị ngắt, nên cảnh tượng bách quỷ dạ hành đến một tấm hình cũng không được đăng lên. Chỉ có lẻ tẻ một số truyền thông địa phương liên quan tới thành phố Ngọc khám phá ra bí mật này nên mới đưa tin báo cáo.

Còn Lỗ Phong mới vừa gửi một tin nhắn ngắn cho cậu, ông ta nói lúc xế chiều có một đám quỷ khổng lồ mặt xanh cầm một túi vàng mã Địa Phủ đến tìm bọn họ. Tụi nó nói là, mặc dù chúng không quen biết Trương Vũ nhưng cũng nghe tiếng thành phố Ngọc nên mới chạy tới bắt quỷ “cọ” chút tiền thưởng. Vì chúng cảm thấy mình không nên ăn chùa chiếm công nên gom góp một ít tiền thưởng tặng cho Trương Vũ.

Quỷ khổng lồ mặt xanh kia còn nói, mấy ngày trước Thiên Đình tức giận điều tra rất kỹ vụ án bách quỷ dạ hành ở thành phố Ngọc, nhưng lại không nói tới một chữ Quỷ Đế và Quỷ Vực thành Ba Trủng, ngược lại tra ra đá dẫn hồn trong địa phủ ở thành phố Ngọc bị hư.

Việc bách quỷ dạ hành xảy ra hoàn toàn là lỗi sai từ phía Địa Phủ, Thiên Đình phạt nặng hai điện Diêm Vương quản lý đá dẫn hồn của thành phố Ngọc.

Bây giờ đá dẫn hồn đã sửa xong, thành phố Ngọc sẽ không còn tình trạng người thân chết hoàn hồn về nhà.

Tin nhắn ngắn của Lỗ Phong không khác gì luận văn, khoảng hai trăm chữ trong hơn bốn trăm chữ là miêu tả quỷ khổng lồ mặt xanh khóc lóc than thở bất công như thế nào với Thiên Đình.

Trúc Ninh đọc xong lại có chút hả hê, khóe miệng cậu nhếch lên, để phe phái Diêm Vương trải qua một trận giày vò nho nhỏ này cũng tốt, nói không chừng đến cuối cùng đám Diêm Vương sẽ tức đến mức tự đấm đá lẫn nhau.

Tắt tin nhắn ngắn của Lỗ Phong, Trúc Ninh nhìn thấy em họ Trúc Vũ Hiên cho cậu vào nhóm WeChat thông qua danh sách bạn bè.

[Anh họ, sao anh lại đến trường này!!!]

[Anh đến rồi thì ở trong phòng trọ đợi chút, đừng đi đâu hết, tốt nhất khóa cửa lại!]

[Chút nữa em qua tìm anh.]

Từ nhỏ Trúc Vũ Hiên chưa từng gặp qua người anh họ Trúc Ninh này nên thật sự cho rằng năm nay Trúc Ninh mới vào cấp ba. Sau khi Trúc Ninh quay lại WeChat, chỉ chốc lát sau có ba cậu nhóc chạy bịch bịch bịch qua hành lang, chúng ngó dáo dác ngoài cửa một hồi mới đi vào trong nhìn.

Cậu nhóc đi đầu trông còn nhỏ con hơn hai người đi sau, nhìn chỉ chừng mười bốn mười lăm tuổi. Đặc trưng tướng mạo mặt mày của cậu đúng là điển hình của nhà họ Trúc, hoàn toàn không giống Trúc Ninh.

“Cậu là… Anh họ Trúc Ninh của tôi?”

Từ nhỏ Trúc Vũ Hiên vốn đã không thân thiết với người nhà họ Trúc, một tiếng “anh họ” này nói ra vô cùng gượng gạo. Trúc Ninh gật đầu trèo xuống giường, ba cậu nhóc ngoài cửa lập tức ồn ào tràn vào, sau đó cảnh giác đóng cửa lại, chốt khóa cửa.

Trúc Ninh còn chưa có xuống giường, Trúc Vũ Hiên nhỏ giọng nói: “Sao cha lại để anh đi học ở trường trung học Derson, đây không phải bảo anh chịu chết sao?”

Bình thường Trúc Ninh là người nhỏ tuổi nhất trong các đồng nghiệp, bây giờ gặp Trúc Vũ Hiên còn đang là vị thành niên, rốt cuộc cậu cũng có một lần được làm anh trai. Vì thế giọng cũng ôn tồn hơn, hỏi: “Thật sao, đã chết bao nhiêu rồi?”

Hai mắt Trúc Vũ Hiên lập tức trợn tròn, nam sinh thon gầy sắc mặt tái nhợt sau lưng cậu nhóc cũng liên tục ho khan mấy tiếng.

Trúc Vũ Hiên: “Em không có nói đùa!”

Trúc Ninh: “Anh cũng không nói đùa…”

Trúc Ninh mượn tư thế quay người xuống giường. Cậu nhắm hai mắt lại tập trung tinh thần mở mắt lần nữa, rồi mới xoay người lại nhìn ba cậu nhóc trong phòng.

Âm khí trên người Trúc Vũ Hiên là ít nhất, còn trên người cậu bé gầy nhom ho muốn phun cả hai quả phổi ra ngoài thì bị một tầng sương mù kỳ quái bao phủ.

Mỗi một lần ho khan, sương mù kỳ quái sẽ bị phun ra ngoài một ít, dính ở trên giường.

Còn cậu nhóc đôn hậu ôn hòa cuối cùng, sương trên người cậu ta dày đặc đến nỗi Trúc Ninh dùng Mắt Âm Dương cũng không thấy rõ mặt của cậu ta ở chỗ nào.

Trúc Ninh sắp hỏi ra khỏi miệng lại nuốt trở vào, chần chờ hỏi: “Đây là bạn học của em?”

Trúc Vũ Hiên chê đẩy cậu nhóc tái nhợt không ngừng ho khan vào nhà vệ sinh, “Cậu này tên Chuyên Dịch, em nghĩ có lẽ cậu ta mắc bệnh lao phổi… Còn cậu ta tên Ôn Thuần, tụi em ở chung phòng ký túc.”

Sau đó Trúc Vũ Hiên chỉ chỉ Trúc Ninh, giới thiệu với bạn cùng phòng: “Đây là anh họ của tôi, Trúc Ninh. Trong nhà anh ấy không cho đi học, chỉ có thể tới nơi này học tập.”

Trúc Ninh nhìn hai người bạn cùng phòng của em họ mình bị tro bụi đen kịt bao lấy, cậu chần chờ hồi lâu cuối cùng vẫn đành nuốt lại những lời tự giới thiệu thật sự về mình. Cậu quay lại tiếp tục đề tài mới vừa rồi: “Em nói đi học ở trường Derson là chịu chết, thế rốt cuộc nơi này đã có bao nhiêu người chết?”

Trúc Vũ Hiên nhìn chòng chọc vào Trúc Ninh, dường như muốn nhìn ra rốt cuộc là anh họ mình tin thật hay tin giả. Hồi lâu sau, cậu nhóc mười bốn mười lăm tuổi này bắt đầu xòe ngón tay ra như đang tính toán: “1, 2, 3, 4…”

Hai người bạn cùng phòng của Trúc Vũ Hiên, một người thì không ngừng ho khù khụ, uể oải đứng không vững dựa vào cửa gỗ, sắc mặt kém đến mức sẵn sàng nằm trên xe cấp cứu bất cứ lúc nào. Còn cậu nhóc đôn hậu thì có vẻ như cực kỳ sợ hãi, khiếp đảm nhìn bốn phía xung quanh, cứ như thể một chút gió thổi cỏ lay cũng có thể làm cho cậu ta nhảy cỡn lên vì kinh hãi.

Ngay lúc Trúc Vũ Hiên đếm tới 29, chốt cửa bằng sắt của cửa phòng ký túc xá đột nhiên từ từ chuyển động. Mọi người theo ngón tay của Trúc Ninh nhanh chóng phát hiện ra cảnh tượng này, chúng đồng loạt lùi về sau, hoảng sợ nhìn chốt cửa.

Mới vừa rồi rõ ràng là bọn họ đã khóa cửa.

Chốc lát sau, cửa cọt kẹt mở ra.

Ngoài cửa trống trơn, không có một bóng người.

Nhưng Trúc Ninh lại có thể thấy một bàn tay màu đen tay nhỏ bé từ ngoài cửa thò vào, tách một phát bấm tắt công tắc điện trên tường.

Không gian trong phòng ngủ lập tức rơi vào bóng tối…