Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 137: Lớp học mưu sát (3)




Nhưng mà thiếu ánh sáng cũng không ảnh hưởng đến tầm nhìn của thiên nhãn. Mặc dù không gian trong căn phòng 209 đen thùi, nhưng Trúc Ninh lại có thể thấy rõ ràng từng tia quỷ khí mượn bóng tối tràn vào từ cánh cửa rộng mở, cứ như thể chủ nhân của một phần cánh tay đó sắp tiến vào phòng.

Ba cậu nhóc trong phòng sợ đến mức hơi thở dồn dập, hiển nhiên có người trong số bọn họ có thể nhìn thấy cảnh này.

Trúc Ninh không thích bóng tối, cậu dễ dàng kiềm được bản thân biến thành bóng lông rồi tiến lên mấy bước, thò tay nhấn mở công tắc điện.

Trong phòng lập tức sáng ngời!

Khí đen vào phòng dò tìm ngừng một lát, sau đó lui ra ngoài giống như bị lửa làm phỏng. Nhưng nửa giây sau, một bàn tay nhỏ bé màu đen không cam lòng lại thò vào thăm dò lần nữa, lặng lẽ nhấn tắt đèn điện.

Căn phòng lại tối thui.

Khói đen lại lúc nhúc tràn vào.

Dường như Trúc Vũ Hiên nhìn thấy được hết thảy những thứ này, cậu ta thét lên sợ hãi vội vàng lục tìm điện thoại như một thói quen. Chuyên Dịch không thở được không ngừng ho khan. Ôn Thuần rúc vào tận cùng bên trong phòng ngủ, sợ hãi tránh né quỷ khí.

Không ngờ cả ba cậu nhóc đều có thể nhìn thấy quỷ…

Trúc Ninh nổi giận, cậu cũng sợ tối, vội vàng thò tay mở đèn.

Phòng sáng lên!

Bàn tay nhỏ màu đen đưa vào tắt đèn lần nữa. Trong mắt người không có Mắt Âm Dương, công tắc điện trong phòng tự động nhảy tới nhảy lui một cách vô cùng quái dị.

Nhưng phòng còn chưa duy trì trạng thái tối hù được nửa giây, Trúc Ninh đứng bên cạnh công tắc điện nhấn nút, phòng lại sáng lên.



Nhịp tim của tất cả mọi người trong phòng lúc cao lúc thấp theo ánh sáng chập chờn.

Nhưng mà ngay lúc Trúc Ninh không kịp rụt tay, bàn tay nhỏ màu đen đã lặng lẽ mò vào, đè lên mu bàn tay của Trúc Ninh…

Đã dinh dính còn lạnh như băng, chậm rãi đẩy công tắc điện sang một hướng khác!

Chuyên Dịch vốn đang ho khan kịch liệt, đột nhiên nhìn thấy cảnh này khiến sắc mặt cậu ta như đang bị sặc tiêu cay thì bị ai đó vỗ một cái thật mạnh sau lưng, tiếng ho khù khụ thậm chí ngay cả tiếng thở cũng bị nghẹn lại.

Trúc Vũ Hiên mò mẫm mãi mới tìm được điện thoại di động, cậu ta ngẩng lên nhưng tay cầm điện thoại không chắc, ánh sáng trắng yếu ớt từ đèn pin điện thoại không ngừng run run trong phòng, “Anh… Anh… Nó, nó đứng phía sau anh…”

Lúc này Trúc Ninh đứng góc 45 độ đưa nửa lưng về phía cửa phòng ngủ, vẫn đang giữ tư thế mở đèn. Cậu cảm nhận được rõ ràng có một bàn tay quỷ vừa trơn nhẵn vừa lạnh như băng đặt trên mu bàn tay mình, ý lạnh âm u phả vào sau gáy…

Một mùi thức ăn như mùi dưa chua cũ tỏa ra.

Bên trong căn phòng vẫn rất tối, Trúc Ninh một chút cũng không muốn biết là ai đang đứng sau lưng cậu. Nhưng hết ba lần bốn lượt có người muốn cướp công tắt đèn với cậu, khiến cho người đã từng là Minh Vương điện hạ thật sự nổi giận.

Trúc Ninh rút tay ra, sau đó đánh cái bộp lên bàn tay nhỏ màu đen, “Công tắc điện này bị cái gì vậy hả, lắp đồ dỏm đúng không?”

Vừa nói Trúc Ninh vừa giơ tay lên làm như không tin tà, chợt vỗ một trận cạch cạch cạch lên trên công tắc điện, suýt chút nữa đã đập bàn tay nhỏ màu đen lạnh ngắt dính vào tường: “Này thì không ấn được, này thì không ấn được, này thì…”

Bàn tay nhỏ màu đen ăn liên hoàn vỗ chậm rãi rụt về…

Trong phòng sáng lên hoàn toàn.

Mấy cậu nam sinh đờ đẫn như bị sét đánh nhìn chằm chằm Trúc Ninh, chấn kinh đến mức nói không nên lời.

Trúc Ninh nhìn Chuyên Dịch ho ra khói kỳ quái và Ôn Thuần bị khói đen quấn trên người, cảm thấy hiện tại chưa phải là lúc thích hợp để nói rõ thân phận của mình với Trúc Vũ Hiên.

Trúc Ninh quay trở về như không có chuyện gì xảy ra, ngượng ngùng nói: “Hình như công tắt đèn của trường trung học Derson dùng không ổn cho lắm…”

Trúc Vũ Hiên “Vậy… vậy… sao…”

Ôn Thuần núp phía sau giường, hồi lâu sau mới tỉnh hồn từ một màn mới xảy ra vừa rồi. Dường như cậu nhóc nhát gan này thật sự tin tưởng Trúc Ninh, cậu ta cực kỳ lo lắng, do dự mãi mới thì thào nói: “Trường trung học Derson không chỉ có công tắt đèn không ổn, mà đến lúc trời tối, chất lượng ổ khóa cửa cũng tệ không kém, thậm chí có thứ đi vào từ ngoài cửa.”

Trúc Ninh: “Thứ gì?”

Ôn Thuần ấp úng không biết nói như thế nào, mấy cậu nam sinh mới vừa bị cánh tay quỷ tắt đèn dọa sợ, không ai muốn tiếp tục ở lại phòng 209.

Vì vậy, khi Trúc Vũ Hiên mời Trúc Ninh đến phòng trọ của mình, mọi người đều nhất trí đồng ý. Trúc Ninh khóa kỹ cửa phòng 209 rồi đi cùng ba cậu nhóc, bọn họ nhanh chóng đi vượt qua hành lang, quẹo qua một khúc cua, đến được phòng ngủ của Trúc Vũ Hiên, phòng 212.

Tòa nhà ký túc xá của học sinh được xây theo hình chữ U, là kiểu ba tòa nhà hình chữ nhật được nối liền với nhau. Sau khi Trúc Ninh đến trước phòng 212 thì phát hiện, nơi này và phòng 209 nằm ở vị trí hai bên góc của tòa nhà, khoảng cách giữa hai cửa sổ là một đường thẳng, chỉ cách nhau chừng hai ba mét.

Chỉ cần không kéo rèm cửa sổ, cho dù cách một cái ban công cũng có thể thấy rõ giường trong phòng ngủ.

Khác với phòng 209 trống trải, bốn chiếc giường trong phòng ngủ 212 đều có chăn nệm, nhìn không khác gì một nhà trọ sinh viên bình thường, chỉ có điều được sửa sang sang trọng hơn một chút.

Ở vị trí chiếc bàn giường kết hợp tận cùng bên trong có một thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi đang ngồi, mặt mũi cậu ta rất đẹp trai nhưng con ngươi đen đến mức có chút đáng sợ.

Thiếu niên mắt đen thấy mọi người đi vào cũng không có ý định bắt chuyện, nhưng mà lại đầy hứng thú đánh giá Trúc Ninh vài giây khiến người ta cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Hiển nhiên Trúc Vũ Hiên cũng không muốn nói chuyện với người bạn cùng phòng sống tách biệt này, cậu ta đưa tay chỉ giới thiệu sơ lược: “Đây là Hòe Tử Lâm, con trai của dì lao công trong tòa nhà của chúng ta.”

Hòe Tử Lâm không lên tiếng. Y ôm một quả dưa hấu tròn màu xanh đen từ dưới đáy bàn, cầm khăn ăn tỉ mỉ cẩn thận lau tro bụi.

Trúc Ninh không tỏ thái độ gì. Ba chữ Hòe Tử Lâm này không hề giống tên con trai của dì lao công một chút nào, ngược lại khiến cho cậu dễ dàng liên tưởng đến một nơi nào đó tương tự như địa điểm vứt xác.

Ôn Thuần vốn đã hơi nhút nhát, ngay khi thấy Hòe Tử Lâm, ánh mắt của cậu ta lập tức tránh né.

“Anh họ, chương trình học trung học của chúng em đã kết thúc, tất cả thời gian một năm còn dư lại đều dùng để tổng hợp ôn tập.” Trúc Vũ Hiên là một học sinh xuất sắc trong các học sinh xuất sắc của lớp học vị thành niên, cho dù lúc nãy mới chứng kiến cảnh tượng quỷ tắt đèn, bây giờ cậu ta đã chuyển sang băn khoăn chuyện thi cử, “Ngày mai sẽ có bài kiểm tra dịnh kỳ môn ngữ văn, vật lý và toán học, anh học bài chưa?”

Có bạn học Hòe Tử Lâm khí chất âm trầm trong phòng ngủ, Trúc Vũ Hiên và hai người bạn cùng phòng còn lại không hẹn mà cùng ngậm miệng không đề cập tới chuyện xảy ra mới vừa rồi. Sau khi bọn họ phát hiện Trúc Ninh ngay cả phương trình chính tắc của Elip và phương trình chính tắc Hypebol cũng có thể nhầm lẫn thì tất cả đều lập tức quýnh hết cả lên.

“Trời ơi, rốt cuộc anh học hết cấp ba chưa thế?”

“Thầy Hồ kiểm tra mỗi ngày, nếu không làm được phải lên văn phòng làm việc của thầy ấy!”

Ôn Thuần vừa nhắc tới văn phòng của thầy Hồ, sự sợ hãi nồng đậm lộ rõ trong giọng nói của cậu ta.

Trúc Ninh cũng hết cách, cậu không chỉ học xong cấp ba mà cũng đã tốt nghiệp đại học rồi. Nhưng chính vì đã tốt nghiệp đại học, nên toàn bộ kiến thức cấp ba cậu đều trả lại hết cho thầy cô.

Ai mà ngờ bốn năm sau, Minh Vương đại nhân lại bị nỗi sợ toán học chi phối lần nữa. May mà bọn họ chưa học được hai phút, cửa phòng ký túc 212 bị gõ cộc cộc, một cậu nhóc mập mạp đeo mắt kính tròn xông vào.

“Ôn Thuần, em vẽ xong phù đuổi quỷ rồi!” Nhóc mập đeo kính vô cùng quý trọng dâng một chiếc bùa màu vàng bằng hai tay, sắc mặt đỏ bừng phấn khích nói, “Như vậy đến tối anh sẽ không còn sợ Hòe…”

Sau khi nhóc mập vào nhà mới phát hiện Hòe Tử Lâm ngồi ngay bên cạnh, thằng nhóc sợ tới run tay, tấm bùa tung bay chậm rãi rơi vào thùng rác bị vỏ dưa hấu lấp đầy.

Hai con ngươi đen nhánh của Hòe Tử Lâm nhìn chòng chọc vào nhóc mập vài giây, thậm chí Trúc Ninh có thể thấy hành động nuốt nước miếng rất nhỏ của nhóc mập.

Sắc mặt Hòe Tử Lâm không thay đổi cầm dao gọt trái cây lên, đâm vào quả dưa hấu vỏ xanh đen. Y không cắt dưa mà cầm cán dao xoay tròn khoan xuống, dao gọt trái cây xoắn nát cùi dưa hấu, nước dưa hấu màu đỏ hồng chảy ra từ vết cắt rơi xuống tí tách tí tách.

Trúc Ninh không biết tại sao động tác cắt dưa hấu của con trai dì lao công lại đáng sợ như vậy. Cậu liếc nhìn quả dưa hấu bên ngoài không hề hư hại nhưng ruột dưa màu đỏ bên trong đã bị khoan thành một đống bầy nhầy, rồi tiếp tục liếc nhìn cái đầu tròn trịa béo tốt của nhóc mập…

Không biết nhóc mập kia liên tưởng tới cái gì, cậu ta ré lên như một con sóc béo vội vàng nhặt lá bùa dính đầy nước dưa hấu trong thùng rác, sau đó xoay người trốn ra khỏi phòng 212 như một cơn gió.

Trong phòng ngủ rơi vào im lặng khó xử, qua một hồi lâu, Trúc Vũ Hiên mới nói khẽ: “Đó là Đinh Bảo, mới lên lớp chín, cha của em ấy chính là Đinh Chấn Nam chủ tịch công ty chuyển phát nhanh hàng hoá.”

Trúc Ninh biết Đinh Chấn Nam, nhưng cậu không biết tại sao con trai của một gia đình làm chủ công ty vận chuyện giá mấy trăm triệu lại phải vẽ phù đuổi quỷ.

Nhưng bây giờ chuyện nhỏ này không còn quan trọng, bởi vì trong trường trung học quý tộc này, rất có thể có người mưu sát Quỷ Đế. Hơn nữa cái cậu nam sinh Hòe Tử Lâm hai mắt đen thui này khiến Trúc Ninh có cảm giác cực kỳ khó chịu, cho dù là lệ quỷ cũng chưa từng cho Trúc Ninh cảm giác này.

Trúc Ninh lặng lẽ nhắm mắt tập trung tinh thần, nhưng khi mở mắt ra nhìn về phía Hòe Tử Lâm lần nữa, cậu lại thấy khói đen trên người y không nhiều bằng Ôn Thuần.

Lúc này, Hòe Tử Lâm đã bắt đầu dùng ống hút ghim vào dưa hấu, hút rột rột ruột dưa màu đỏ.

Ba cậu nam sinh và Trúc Ninh cũng không học bài nổi nữa, Trúc Vũ Hiên đưa bản photocopy những điểm chính trong bài học cho Trúc Ninh, sau đó vẩy tay chào tạm biệt.

Trúc Ninh có hơi lo lắng cho hoàn cảnh của em họ và hai người bạn của cậu ta khi chìm vào giấc ngủ, cậu chần chờ hỏi: “Có cần anh ở lại chung với mọi người không, hay là mọi người sang phòng ngủ của anh nhé?”

Trúc Vũ Hiên và Ôn Thuần vội vàng xua tay, vẻ mặt căng thẳng.

“Không được! Sau chín giờ tối mà không ở phòng ngủ của mình sẽ bị trừ điểm đó.”

“Anh ngàn vạn lần không được chạy lung tung…”

Trúc Ninh không biết tại sao hai cậu nhóc này lại sợ hãi những việc hết sức bình thường như trừ điểm, bị mời lên văn phòng giáo viên. Nhưng đêm mùa hè tối muộn, bây giờ đã là tám giờ năm mươi lăm.

Dưới sự thúc giục của hai người, Trúc Ninh hơi thấp thỏm rời khỏi phòng 212, ôm tài liệu học tập trở lại phòng 209.

Lúc trước Trúc Ninh đã làm liên tục không nghỉ suốt mấy ngày đêm hết mấy vụ án, cộng thêm không được biến thành bóng lông khi căng thẳng hay trời tối lúc đến nhà chú út Trúc Duy Tân, cậu gần như không được chợp mắt. Cho dù cơ thể là Thao Thiết cũng sẽ cảm thấy buồn ngủ.

Ngày mai khi đi học nhất định phải tìm thời gian ở riêng hỏi Trúc Vũ Hiên tình hình trong trường.

Sau khi soạn xong sách vở cần dùng cho giờ học ngày mai, đặt đồng hồ báo thức lúc sáu giờ rưỡi sáng, Trúc Ninh không tắt đèn mà hưởng thụ ánh sáng màu trắng mang tới cảm giác an toàn leo lên giường, quấn chăn ngủ say sưa.



Không biết qua bao lâu, tiếng kêu rên đứt quãng cực kỳ nhỏ truyền vào tai Trúc Ninh:

“Tôi có thể trốn ở đây một lúc không?”

“Cứu tôi với…”

“Tôi không dám trở về phòng ngủ…”

Trúc Ninh không mở mắt ra nhưng trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cậu có thể cảm nhận được đèn điện trong phòng đã tắt từ lúc nào, một chút xíu ánh sáng bên ngoài không xuyên qua nổi mí mắt.

Mà người vừa rên the thé bên tai cậu, hình như là Ôn Thuần.