Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 211: Vườn thú âm quỷ (7)




“Lên nóc nhà, nhanh lên!”

“Mọi người nhìn mây trên trời kìa…”

“Đừng quan tâm, trước quét sạch mấy con dơi trên nóc nhà, cẩn thận chúng đâm sau lưng!”

Bóng lông nhỏ bị cơn xóc nảy làm tỉnh giấc, cậu có cảm giác hình như mình vẫn đang được nâng trong cái nón cỏ, nước mưa tuôn xối xả từ đỉnh đầu cậu, đập đau cả người.

Cậu cố gắng mở mắt ra, ngơ ngác nhìn xung quanh.

Nơi này là tầng chóp của chuồng tinh tinh. Lúc này bầu trời vẫn chưa tối hẳn, vô số tia chớp màu trắng bạc đan xen với tiếng nổ xẹt qua bầu trời mênh mông, giống như một tấm lưới khổng lồ chập chờn biến hóa, cắt xé bầu trời bị mây đen bao phủ, chiếu sáng như ban ngày.

Còn mây đen và tia chớp không phải là thứ duy nhất trên bầu trời. Có vô số quỷ binh mặc áo giáp tay cầm trường thương thúc ngựa phi nước đại vượt qua những đám mây. Mỗi một lần sấm chớp sẽ vẽ ra những đường nét của hàng ngàn quỷ binh, tạo ra những bóng đen kỳ dị chiếu trên mặt đất dưới cơn mưa xối xả như thác đổ.

Âm binh bắt đầu áp sát rồi sao?

Tất cả mọi người đều bị một sự sợ hãi khó hình dung bao phủ. Mặc dù bọn họ đã sớm ôm quyết tâm liều chết, nhưng khi nhìn thấy hàng ngàn hàng vạn âm binh áp sát, chiếm cứ mọi khoảng không trên bầu trời, sự sợ hãi dâng lên từ tận đáy lòng thật sự khó có cách nào tưởng tượng.

Ầm!!!

Lại một tiếng sấm rất gần, ánh chớp chói mắt và sấm sét gần như đồng thời ập đến. Một chấp hành viên đang ngẩng đầu bắn dơi thì chợt nhìn thấy quỷ binh ẩn thân trong mây đen trên đầu rút đao ra, người nọ sợ hãi trượt tay, súng rơi bịch xuống đất, suýt chút nữa cướp cò.

“Nhặt súng lên!” Chương Dục Cẩn quay lại rống to, “Bây giờ linh hồn của mấy trăm ngàn người bị hại có an toàn hay không hoàn toàn phụ thuộc vào chúng ta. Chưa chiến đấu đã bại trận thì còn ra thể thống gì!”

Sắc mặt của chấp hành viên kia tái nhợt, anh ta máy móc cúi xuống nhặt súng lên, tiếp tục bắn đám dơi quỷ đang quanh quẩn trên tầng trời thấp.

Bóng lông nhỏ vẫn còn buồn ngủ, hai cái móng vuốt vẫn luôn ôm chặt mề đay lệnh bài vô thường, sẵn sàng triệu hồi Vô Thường vào thời khắc nguy cấp. Chỉ có vậy cậu mới cảm thấy an tâm hơn một chút, chuẩn bị ngủ thêm một lúc trong tiếng sấm và tiếng súng làm nhạc đệm.

Có lẽ đám quỷ binh sẽ không nhào xuống ngay lúc này, nhưng sau khi đánh xong đám dơi trên bầu trời liệu có thật là sẽ tạm thời an toàn hay không?

Nhưng mà, khi bóng lông nhỏ ngơ ngác nhìn xuống tòa nhà với đôi mắt ngái ngủ…

“Chút chít!!!!!”

Bóng lông nhỏ sợ tới mức tỉnh lại! Bốn cái vuốt ngắn ngủn vùng vẫy cố gắng ngồi dậy khỏi chiếc nón cỏ lớn.

Bãi cỏ của chuồng tinh tinh bị một bầy chim cánh cụt mắt xanh lít nha lít nhít vây quanh, chúng nó đồng loạt ngẩng đầu kêu éc éc, để lộ ra những chiếc răng nhọn hoắc mọc giữa hai cái mỏ chim giống như cá piranha, nhiều con chim cánh cụt đã bắt đầu di chuyển lạch bạch leo lên bậc thang bê tông bên dưới bãi cỏ.

Còn bên ngoài bãi cỏ cũng không vắng vẻ, hàng chục con ngựa hoang, bò Tây Tạng, lạc đà, ngựa vằn… chui ra từ sâu trong khu rừng nhỏ của vườn thú.

Trên người đám động vật ăn cỏ này được đeo một bộ yên ngựa và dây cương màu xanh đen, nếu nhìn bằng Thiên Nhãn sẽ thấy không có một bóng người ngồi trên lưng đám bò ngựa, thay vào đó là một lệ quỷ không đầu mặc áo giáp cầm trường đao dạng chân ngồi trên lưng chúng. Lệ quỷ không đầu dẫn đầu cưỡi một con ngựa hoang màu đen tuyền, quỷ ngữ kỳ dị trầm thấp phát ra từ lồng ngực: “Giết, không chừa một ai!”

Ngay lập tức, tất cả lệ quỷ không đầu đồng loạt rút cung tên, mũi tên sắc nhọn dính vết máu loang lổ nhắm vào sân thượng.

Một giây trước Chương Dục Cẩn còn đang khiển trách chấp hành viên bỏ cuộc nửa chừng, đột nhiên từ khóe mắt nhìn thấy phía dưới có động tĩnh, liền vội vàng xoay người rống to: “Nằm xuống, tất cả nằm xuống! Tìm chỗ trốn, không được ngẩng đầu…”

Vừa nghe tìm chỗ trốn, cậu lính gác cửa bưng bóng lông nhỏ phản ứng nhanh nhất. Cậu ta nằm phịch xuống, tiện tay giật phăng chiếc nón cỏ lớn, ôm lấy bóng lông nhỏ kêu chút chít nhét xuống dưới cơ thể mình.

Chấp hành viên phản ứng chậm còn chưa kịp ngồi xổm xuống đã nghe thấy một câu quỷ ngữ trầm thấp mơ hồ: “Bắn tên!”

Vút vút vút ——

Mũi tên sắc bén xé toạc bầu trời bắn về phía sân thượng của tòa nhà hai tầng, mũi tên lạnh như băng dính vết máu loang lổ bắn vào bề mặt xi măng, nhưng nó không hề dừng lại. Tuy tốc độ đã giảm đi rất nhiều nhưng nó vẫn xuyên thẳng qua xi măng…

Xoẹt!

Phập!

Có hai chấp hành viên núp phía sau bục xi măng, một người bị đâm xuyên qua vai, người còn lại bị trầy cổ. Những mũi tên u ám còn lạnh lẽo này không có thật, sau khi chạm vào máu thịt con người, từng sợi khói đen liên tục xâm nhập vào cơ thể họ, vết thương của hai chấp hành viên bị thương lập tức chuyển sang màu tím đen, máu bẩn có mùi hôi thối chảy ra.

Sắc mặt của tất cả mọi người tái nhợt, vẻ tuyệt vọng hiện lên trong mắt bọn họ. Đây không phải quét sạch quỷ, rõ ràng là quỷ hồn đang quét sạch loài người.

Đây là một trận tàn sát từ một phía, không hơn không kém.

Từ dưới chiếc nón cỏ lớn, bóng lông nhỏ có thể nhìn thấy đôi tay của Chương Dục Cẩn đang run rẩy, anh cũng chỉ là một người phàm tục bình thường, từng sợi thần kinh như dây cung đã căng đến cực hạn, có thể bị đứt bất cứ lúc nào

“Rút lui, tất cả rút lui ngay bây giờ!” Chương Dục Cẩn hóp lưng lại như mèo lao về phía hai chấp hành viên hành đã bị quỷ tiễn bắn trúng, cố gắng kéo bọn họ chạy xuống cầu thang, “Sân thượng là mục tiêu, chúng ta không thể ở lại đây.”

Trong số những người cuối cùng còn sót lại, người duy nhất còn sức chiến đấu là Tôn Thư Thành. Y trôi giạt tới, trở tay rút quỷ tiễn từ vết thương của một chấp hành viên, sau đó ném nó xuống dưới sân thượng.

Phập!

Một mũi tên xuyên qua ba chú chim cánh cụt, lệ quỷ ám bên trong gào lên bay ra ngoài, ba chú chim cánh cụt lại trở về dáng vẻ ngây ngô với cặp mắt hai màu đen trắng. Chúng kêu cục cục cục cục lăn xuống cầu thang, đập ngã ngửa đội quân chim cánh cụt.

Nhân cơ hội này, tất cả mọi người liều mạng đá bay lũ chim cánh cụt rồi lao xuống cầu thang, đi vòng ra sau chuồng tinh tinh rồi chạy như điên về phía rừng cây nhỏ dưới cơn mưa như trút nước.

Chương Dục Cẩn và Hùng Thành đỡ một người bị thương, Tôn Thư Thành và Trương Vũ cõng một người bị thương khác theo sát phía sau. Nhưng khi họ vừa mới xuống cầu thang, người bị thương trong tay Tôn Thư Thành và Trương Vũ đã trút hơi thở cuối cùng.

Sắc mặt Tôn Thư Thành lạnh lùng, ném xác người kia xuống đất, sau đó rút ​​trường kiếm bên hông trở tay chém đứt hai chân trước của con bò Tây Tạng chạy nhanh nhất định hợp sức với quỷ binh tiên phong giết chết bọn họ.

Nhìn thấy Tôn Thư Thành có vẻ sắp yếu thế, Trương Vũ hạ thấp giọng chủi thề, dốc sức ném hai hộp hồn khói về phía đám kỵ sĩ không đầu!

Theo một tiếng nổ dữ dội, kỵ sĩ không đầu lao về phía trước bị thổi bay tới ngã ngựa, còn Tôn Thư Thành lăn lộn trên mặt đất bảy tám mét mới bò dậy.

Nhưng mà, tốc độ chạy của con người không thể nhanh hơn bò ngựa. Sau khi nhóm người chạy như điên mấy chục mét lao vào rừng cây, Chương Dục Cẩn đột nhiên quay đầu hô to: “Đi vòng qua phía bên kia của chuồng tinh tinh, theo đường cũ băng qua cầu đá hình vòm, cẩn thận đừng để quỷ binh phát hiện!”

Những người còn lại đều bị thương ở một mức độ nào đó, tinh thần và thể xác đều đang trên bờ vực sụp đổ, rất nhiều người mệt mỏi tuyệt vọng chạy thật nhanh, chỉ mong bị quỷ binh chém trực tiếp thành hai khúc rồi chết.

Nhưng khi Chương Dục Cẩn gầm lên, những người còn lại vẫn nghe theo mệnh lệnh. Bọn họ đi vòng ra khỏi khu rừng, cẩn thận đi vòng vèo băng qua cây cầu vòm bằng đá.

Tuy nhiên, hành động này lại trì trệ một chút. Sau khi Chương Dục Cẩn và Hùng Thành đỡ người bị thương xông qua cầu, đám kỵ binh không đầu trong rừng cây đối diện cũng đồng loạt chuyển hướng, xông về phía cây cầu!

Trên mặt tất cả mọi người cùng dâng lên nỗi tuyệt vọng nặng nề, mệt mỏi chạy trốn như vậy chẳng qua là đang kéo dài thời gian chết mà thôi.

Rất nhiều người cũng không đợi mệnh lệnh của Chương Dục Cẩn đã chán nản ngồi phịch xuống đất, lau máu hòa lẫn nước mưa trên mặt, vò đã mẻ không sợ rơi chuẩn bị nghênh đón cái chết. Chương Dục Cẩn tức miệng mắng to chân đá tay túm nhưng vẫn cũng không thể lôi những kẻ mệt mỏi tuyệt vọng đến tận cùng kia đứng lên.

Đã không thể chỉ huy nổi lính của mình, Chương Dục Cẩn nhìn lệ quỷ không đầu càng lúc càng gần chuẩn bị lao lên cây cầu vòm bằng đá. Rốt cuộc anh nhặt bộ đàm lên, nghẹn ngào nói: “Vô Thường đại nhân, chúng tôi…”

“Không cầm cự nổi nữa?” Giọng của Hắc Vô Thường hiếm thấy không mang vẻ châm chọc lạnh lùng, chỉ thản nhiên nói: “Tất cả mọi người lui ra ngoài năm mươi mét, nghỉ ngơi tại chỗ.”

Chương Dục Cẩn không kịp phản ứng: “Cái gì, cái gì?”

“Tất cả mọi người nghỉ ngơi mười lăm phút, băng bó vết thương,” Hắc Vô Thường lặp lại mệnh lệnh, “Hiện tại là lúc đám chấp hành viên mới nhậm chức ra sân.”