Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 54: Gà tam hoàng (2)




Quản lý Trần lập tức quay đầu ngửa mặt nhìn lên. Dưới chùm tia sáng từ đèn pin cầm tay, một con trâu có hình thù kỳ quái đang nằm ở trên kệ, miệng chậm rãi nhai nhai giẻ lau nhà bên khu hàng tiêu dùng.

Nếu nói đây là một con trâu chẳng bằng nói là một đống thịt gom lại từ đủ loại thịt chế biến. Đầu trâu lấy từ đầu trâu đông lạnh bán ở khu đồ sống, xương sống và các xương vụn hợp thành khung xương, chính giữa và xung quanh bị đủ loại thịt heo thịt bò chấp vá lại. Nhìn màu sắc đậm nhạt lộn xộn bừa bãi làm cho dạ dày người ta cực kỳ khó chịu.

Đống thịt heo thịt bò thịt trâu này vẫn chưa đông đá hoàn toàn, máu nhỏ giọt chảy tỏng tỏng đọng thành một vũng nước dưới đất, chính vũng nước này đã khiến quản lý Trần trượt té.

Ngay trong một khắc này, quản lý Trần vẫn còn tưởng rằng có người dời đống thịt sống này tới đùa ác với gã. Cho đến khi con trâu kia từ từ cúi đầu, phát ra tiếng trâu kêu ụm thật dài, sau đó nhả miếng giẻ lau nhà đã bị nhai nát, quay đầu về phía quản lý Trần.

Quản lý Trần sợ tới trợn tròn mắt, trong lúc hoảng loạn quỷ thần xui khiến thế nào mà lại giơ tay lên tát một cái.

Chát!

Bàn tay mập mạp của quản lý Trần dán lên cái đầu trâu chưa rã đông, tuy con trâu hợp thành từ thịt vụn không nhúc nhích nhưng ánh mắt của nó lại tràn ngập lửa giận hừng hực: “Ụm… m…!!!!”

Cậu bảo vệ sợ hãi muốn bỏ chạy, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Xong rồi, xong rồi.”

Quản lý Trần tè ra quần định bò dậy nhưng chân trượt một cái.

Lúc này móng trâu từ thịt trâu đã đạp lên đống khăn trên quầy hàng, chuẩn bị nhảy xuống.

May mà cha Trúc phản ứng cực nhanh, ông kéo Trúc Ninh ra sau lưng mình sau đó đá một cước: “Tránh ra!”

Quản lý Trần vẫn không đứng lên được, bị cú đá của cha Trúc đá xa nửa thước, may mắn tránh thoát cú đáp đất của con trâu.

Mọi thứ diễn ra chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Trúc Ninh không nhìn thấy âm khí tỏa ra từ đống thịt trâu. Nói cách khác trong mắt bóng lông nhỏ, con quái đầu trâu này không hề thơm ngon chút nào, thậm chí cậu còn hơi chán ghét, không tài nào nuốt nổi.

Mấy “skill” tất sát trong trạng thái bóng lông của cậu như phun khí, ngáp, cạp rộp rộp,… Chỉ có thể đối phó với âm quỷ, không đối phó được với thịt trâu! Thế là Trúc Ninh bây giờ chỉ có thể cố gắng giữ can đảm, không để mình biến thành quả bóng lông chỉ biết kêu chít chít.

Bên kia, rốt cuộc quản lý Trần mập lùn cũng ưỡn bụng bia bò dậy, con trâu tức giận nhìn gã chằm chằm nhấc móng vọt tới!

Quản lý Trần người mập chân run không chạy nhanh. Mặc dù khớp xương gây cản trở tốc độ của con trâu nhưng dù sao vẫn chạy nhanh hơn quản lý Trần ưỡn cái bụng bia. Mấy giây sau đã rút ngắn khoảng cách, sau đó thở phì phò há mồm cắn vào mông quản lý Trần.

Quản lý Trần: “A —— ——”

Đây có lẽ là chuyện hoang đường nhất, một quản lý siêu thị sắp bị cắn chết bởi một con trâu hợp lại từ thịt đông lạnh hành động chậm chạp trước mặt hai bảo vệ và một quỷ sai!

Cha Trúc hô to: “Ninh Ninh chạy mau!” Sau đó nhặt dao phay trên kệ hàng chặt mạnh một phát về phía con trâu.

Keng —— ——

Xương sống lưng của con trâu vẫn chưa rã đông nên cực kỳ khó chém, con dao chỉ chặt được một mảnh xương sườn trâu rất mỏng.

Cậu bảo vệ Lượng Tử theo sát phía sau, tay cầm dao gọt trái cây đâm xuống! Xuyên qua được đống thịt bò thịt heo.

Mông của quản lý Trần còn nằm trong miệng trâu. Trong lúc giãy giụa gã quay đầu nhìn thấy tiến độ giải cứu, nhất thời rơi vào vực sâu tuyệt vọng, gã liều mạng kêu đau thảm thiết.

Dù gì cha Trúc cũng là đội trưởng đội bảo vệ cầm tiền lương 7000 đồng một tháng, tinh thần trách nhiệm bùng lên cầm cây lau nhà chuôi gỗ phóng tới, bốp!

Cậu bảo vệ Lượng Tử cũng bắt chước, ôm một chồng mâm sứ lớn, xoảng!

Khối thịt trâu vẫn không hề bị “sứt mẻ”, nó vẫn tiếp tục cắn quản lý Trần kéo về sau. Quản lý Trần không ngừng gào khóc, miệng oán trời oán đất oán không khí tại sao mình lại rơi vào tình cảnh này. Gã quay đầu nhìn Trúc Ninh đứng phía sau tức miệng mắng to: “Tại sao cậu không cứu người!”

Theo tiếng nói của quản lý Trần, Trúc Ninh vô cùng miễn cưỡng tháo lệnh bài quỷ sai treo trên cổ tay, nhẹ nhàng ném về phía con trâu.

Quản lý Trần tức giận: “ĐM cậu ăn chưa no…”

Ầm!!!!!

Con trâu bị ngọc bài nhỏ xíu đánh trúng lập tức xoay vòng vòng bay lên cao hai mét, sau đó rơi xuống phía sau một kệ hàng khác.

Còn lệnh bài quỷ sai nhỏ bé đáng thương kia vốn không phải dùng để làm vũ khí, chớ đừng nói là xả thân phát nổ một con trâu đông lạnh không có chút âm khí. Nó bị móng trâu đá lung tung bay ra ngoài bảy tám mét, sau đó đập xuống gạch phát ra một tiếng cốp trong trẻo.

Trúc Ninh chạy chậm qua nhặt lệnh bài quỷ sai lên, không dám ném tiếp.

Cậu bảo vệ chạy đến bên mép kệ hàng thò đầu nhìn, sau đó la lên báo cáo: “Trâu bị gãy một chân, không đứng lên nổi!”

Thiếu chút nữa mông của quản lý Trần đã bị cắn rớt một miếng thịt, bây giờ chỉ mới rướm máu chảy một chút ra ngoài. Gã đau đến kêu oai oái, trong lúc đó vẫn không quên bật ngón cái với Trúc Ninh: “Nhóc con giỏi lắm, cứ làm như thế, tôi tăng tiền lương cho cậu gấp hai… Không, gấp ba! Một ngày 300!”

Cha Trúc hừ một tiếng, không đến đỡ lão mập bụng bia ngồi bẹp dưới đất mà kéo Trúc Ninh: “Ninh Ninh, cha không ngờ đêm nay lại nguy hiểm như vậy, trước kia cha chỉ cảm thấy thịt đông trong tủ lạnh có hơi… Cha không thể lấy sự an toàn của con ra làm trò đùa. Con đừng điều tra chuyện này nữa, báo cảnh sát đi! Chúng ta mau rời khỏi đây thôi.”

Quản lý Trần khịch mũi coi thường cha Trúc: “Trúc Học Cần, ông còn không mau làm tròn chức trách đội trưởng đội bảo vệ, mau đỡ tôi lên!”

Nhưng không ai ở đây để ý tới gã, Trúc Ninh hơi ngượng ngùng thấp giọng nói: “Cha, con cứ tưởng chuyện này rất đơn giản, không ngờ… Trong mấy cục thịt đó không có âm khí, con không biết nên làm thế nào.”

“Không có âm khí?” Mặc dù Trúc Học Cần không có Mắt Âm Dương nhưng cũng đã học qua thuật pháp suốt mấy chục năm, ông nghe vậy không khỏi nghi ngờ: “Cho dù là yêu quái hay âm quỷ quấy phá cũng không thể không có âm khí. Rốt cuộc thứ ở trong siêu thị là cái gì…”

Cậu bảo vệ Lượng Tử mới vừa tốt nghiệp trung học, bây giờ cũng chỉ mới 18 tuổi, thậm chí đã phải vật lộn rất nhiều để lên và học qua cấp ba, khi nhìn thấy Trúc Ninh một sinh viên đại học dùng một khối ngọc bài đánh bay một con trâu, trong mắt cậu ta toàn là sùng bái: “Anh Ninh, cú ném bốn lạng đẩy ngàn cân đó là định luật Vật lý gì vậy, anh có thể truyền dạy một chút bí kíp cho tôi không?”

Cha Trúc: “Im lặng!”

Cậu bảo vệ vội vàng im miệng, sau đó nhỏ tiếng xin lỗi: “Tôi không hỏi, không hỏi…”

Cha Trúc: “Im lặng, nghe!”

Bọn họ không ai lên tiếng, quả nhiên có tiếng gì đó vang lên từ xa đến gần giữa bầu không khí an tĩnh khác thường ở tầng hai, cục cục cục cục tác…

Quản lý Trần cũng không chịu được cảnh tượng tối hù làm cho người ta rợn tóc gáy, gã lập tức chạy vọt tới một lối đi khác sau đó mở công tắc điện của toàn bộ tầng lầu. Lúc này khi quay đầu nhìn lại, gã nhìn thấy hơn trăm con gà tam hoàng, gà ác, gà mái đông lạnh ở cuối lối đi khu đồ sống đang lù lù đi về phía này.

Trong giây lát khi bầy gà nhìn thấy người đàn ông mập lùn mở đèn, mười mấy con gà hàng trước lập tức vỗ cặp cánh không lông, quác quác quác quác nhào tời!

Quản lý Trần: “A!!!!!!!”

Gã quay sang hướng ngược lại liều mạng chạy trốn, một tay che mông một tay lấy điện thoại di động định gọi báo cảnh sát. Khi rốt cuộc gã cũng bấm được số thì lại không gọi được, vì bọn họ đang ở dưới tầng hầm nên sóng không tốt.

Ba người Trúc Ninh thì lặng lẽ núp phía sau kệ hàng, không bị bất cứ con gà đông lạnh nào phát hiện.

Quản lý Trần vất vả lắm mới vọt tới chỗ có tín hiệu, vừa hạ tay sắp nhấn nút báo cảnh sát ai ngờ trùng hợp có một cuộc điện thoại gọi tới, thế là cú nhấn ấy theo quán tính thành nhận cuộc gọi.

Người gọi tới chính là giám đốc siêu thị lớn Ngả Mã, sau khi điện thoại vừa thông là một tràn phê bình: “Trần Tử Quang, ông có xem tin tức trên ti vi chưa? Bây giờ chuyện nhân viên siêu thị lớn Ngả Mã làm việc cực nhọc dẫn đến chết đột ngột đã lan truyền khắp nơi, tập đoàn Ngả Mã tìm cách giấu giếm tin tức nhưng bị từ chối…”

Trần Tử Quang đang bị gà đông lạnh đuổi tới sắp phát điên, giọng gã đứt quãng gào lên vào điện thoại: “Báo cảnh sát, mau báo cảnh sát!”

Giám đốc: “Trần Tử Quang, ông có bị điên không, người nhân viên kia đã chết trong bệnh viện, hơn nửa đêm ông muốn báo cảnh sát để làm cái gì?”

Trần Tử Quang: “ĐM, nếu sếp không báo cảnh sát thì tới lượt tôi chết đó!”

Giám đốc: “Trần Tử Quang, ông bớt chửi tục đi! Có phải mới uống rượu không, nếu có chuyện thật thì tại sao ông không tự dùng điện thoại của ông để báo cảnh sát? Ông uống say đã đời rồi bảo tôi báo án giả…”

Ba người Trúc Ninh tiếp tục rúc mình sau kệ hàng. Nghe tiếng la sang sảng của Trần Tử Quang vang vọng khắp tầng hai, ai cũng không dám bước ra làm anh hùng, bởi vì bọn họ thật sự bị đội quân gà đông lạnh làm cho hoảng sợ.

Giống như châu chấu di cư, theo tiếng gà quác quác quác cục cục cục tác của mấy trăm con gà, các loại quà vặt bánh trái khoai tây chiên ở khu thực phẩm đều bị mỏ gà mổ xuống nát bét, sau đó chúng tiếp tục mổ các loại chén kiểu mâm sứ, mổ xuyên giá sắt, mổ trọc các loại đồ chơi có lông… Tất cả đều bị chúng ngước cổ nuốt vào bụng, cho đến khi bụng chúng phình lên thành hình dạng của thứ đó, giống như cái máy xay sinh tố màu hồng mini bị nhồi đầy đồ bên trong.

Trúc Ninh không muốn làm bảo vệ siêu thị nữa, cậu cảm thấy làm quỷ sai hoặc tiếp xúc với Diêm Vương lệ quỷ còn an toàn hơn nhiều, cậu thì thầm nói: “Cha, chúng ta báo cảnh sát nhé?”

Mọi người nhất trí tán thành với quyết định này, nhưng mà điện thoại của cả ba người đều không có tín hiệu khi núp phía sau kệ hàng.

Lúc này Trần Tử Quang đã chạy hai vòng quanh khu đồ dùng hàng ngày và thực phẩm. Cuộc gọi của Trần Tử Quang vẫn chưa kết thúc, gã bắt đầu gầm thét. Vào thời khắc sống còn, gã vẫn có thể nói rõ trọng điểm: “Giám đốc, mau gọi điện thoại báo cảnh sát! Tôi bây giờ đang ở tầng B2 siêu thị, tín hiệu điện thoại không tốt, có một bầy gà đông lạnh đang truy đuổi tôi!”

Đáng tiếc bên kia không tin: “Một đám gà đông lạnh đuổi kịp rồi làm gì, ăn ông cho bể bụng? Trần Tử Quang, tại sao chị tôi lại đồng ý gả cho một tên nát rượu vô dụng như ông hả…”

Trần Tử Quang lại chạy vào khu không có tín hiệu, đầu bên kia điện thoại không còn tiếng nói.

Mà trong vòng rượt đuổi thứ hai, rốt cuộc bầy gà tam hoàng cũng phát hiện chúng có thể đi vòng ra phía sau kệ hàng rồi đánh bọc từ phía trước!

Phía trước Trần Tử Quang là bầy gà tam hoàng âm hiểm xảo trá, phía sau là đám gà ác gà tre và gà mái đuổi tận không tha, hàng loạt tiếng cục cục cục tác tác tác ùn ùn kéo đến. Thấy mình sắp bị mổ thành một đống bánh nhân thịt, Trần Tử Quang khóc rống: “Lão Diêm Vương ông tha cho tôi đi!!!”

Cậu bảo vệ Lượng Tử sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, cả người sắp chui hẳn vào trong kệ hàng, còn cha Trúc dù sao cũng không thể trơ mắt nhìn một người bị gà chết ăn sống.

Trúc Học Cần ra hiệu Trúc Ninh ẩn núp đừng cử động, ông thì nhặt cây lau nhà định đi về phía đó, nhưng mà Trúc Ninh nhanh hơn ông một bước, cầm lệnh bài quỷ sai lao nhanh ra ngoài, gào lên với Trần Tử Quang: “Tôi có thể mang ông dịch chuyển đến một nơi thoát khỏi mấy trăm con gà này, nhưng đi rồi chưa chắc trở về được, ông có đi không?”

Khát vọng muốn sống bộc phát, Trần Tử Quang nước mắt nước mũi liên tục gào lên: “Đi chỗ nào cũng được, cậu mau cứu tôi!”

Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Trúc Ninh túm lấy Trần Tử Quang, miệng niệm khẩu lệnh sau đó biến mất vào hư không trong nháy mắt. Bầy gà tam hoàng và gà mái lố nhố đâm sầm vào nhau, bắt đầu mổ nhau đến chấn thiên động địa.

Cơ thể mập mạp của Trần Tử Quang đập xuống Hoàng Tuyền Lộ, còn Trúc Ninh cũng phản xạ có điều kiện biến thành bóng lông nhỏ vì âm khí xung quanh chợt tăng.

Quỷ sai Âm Ti xung quanh nghe thấy tiếng động lập tức quay đầu lại nhìn. Khi nhìn thấy đó là tên tiểu bán yêu hung tàn ngày đó vi phạm quỷ lệ mang về một người sống, bọn chúng cũng chỉ nghiêng đầu sang chỗ khác, tiếp tục chầm chậm ung dung nắm xiềng xích lôi kéo lệ quỷ kêu gào tiếp tục đi về phía trước, đồng thời trong lòng lặng lẽ phỉ nhổ:

Hôm nay, rốt cuộc tên quỷ sai dương gian này cũng làm được việc gì đó bình thường.

Một đám ác quỷ bị xâu thành chuỗi, hài cốt ác quỷ trong túi rác, rồi đến binh đoàn ác quỷ và mây đen phủ kín Hoàng Tuyền Lộ, càng ngày càng tiến hóa, càng lúc càng đáng sợ.

Hôm nay còn mang về một người sống? Bất cứ con quỷ nào ở điện Diêm Vương cũng có quyền làm điều này, không đáng quan tâm.

Vì thế, lần này không ai để ý đến “tên nhóc” vi phạm quỷ lệ.

Trần Tử Quang té sấp mặt lồm cồm bò dậy. Ngay khi nhìn thấy xung quanh không có gà tam hoàng hay gà mái, trong lòng gã vui mừng như điên, ngửa mặt lên trời cười to: “Ha ha ha! Không ngờ Trần Tử Quang tôi đây còn nhặt về được một cái…”

Chữ “mạng” còn chưa ra khỏi miệng, tiếng cười phách lối của Trần Tử Quang càng lúc càng nhỏ, sợ hãi tiến đến. Rốt cuộc khi gã nhìn rõ cảnh tượng xung quanh, gã run còn dữ dội hơn.

Có quỷ sai lệ quỷ còn “gửi” ánh mắt đầy thương hại cho Trần Tử Quang sau khi nghe thấy tiếng cười to của gã.

Nhặt lại cái mạng kiểu gì mà nhặt tới tận Địa Phủ, chậc chậc!

Trần Tử Quang không chú ý đến bóng lông nhỏ đứng dưới chân mình. Khi gã nhìn thấy mình đang đứng trên một con đường mòn mờ tối, âm ti quỷ sai chậm rãi đi về phía trước, đầu óc của gã lập tức ngưng hoạt động.

Trong từng trận âm phong và tiếng quỷ khóc sói tru, vậy mà Trần Tử Quang vẫn chưa cúp điện thoại, đột nhiên giọng nói trong điện thoại cắt ngang suy nghĩ của gã: “Trần Tử Quang, ông không nói nữa thì tôi cúp, hơn nửa đêm rồi đừng ra ngoài uống rượu, hiện tại ông đang ở đâu gọi điện cho tôi?”

Trần Tử Quang đờ đẫn: “Tôi gọi cho sếp từ Địa phủ, sau này, vào ngày này mỗi năm, sếp có thể đốt chút tiền giấy bên mộ tôi được không…”

Tiếng nói truyền tới từ phía giám đốc là tiếng người, nhưng tiếng nói của Trần Tử Quang thì là truyền tới từ Địa Phủ, vậy nên lời nói của gã biến thành tiếng quỷ.

Ở đầu bên phía giám đốc chỉ nghe thấy một tràn tiếng quỷ khóc rên rỉ truyền ra từ điện thoại, thậm chí còn nghe thấy loáng thoáng cái gì mà đốt tiền giấy Địa Phủ… đi kèm với tiếng rên rỉ, quả thật làm cho người ta toàn thân rét lạnh không ngừng run rẩy. Nhưng từ một nơi sâu thẳm nào đó, anh ta vẫn có thể cảm giác được đây chính là giọng nói của anh rể Trần Tử Quang.

Giám đốc sợ đến run lập cập, lập tức nhấc chân phóng tới siêu thị lớn Ngả Mã chỉ cách đó một con đường. Nếu anh rể của anh ta xảy ra chuyện thật, chị gái chắc chắn sẽ đánh chết anh ta!

Có bóng lông nhỏ bên cạnh, tình huống của Trần Tử Quang so với trước khi đến Hoàng Tuyền Lộ vẫn tốt hơn nhiều. Mặc dù vậy, sắc mặt của Trần Tử Quang vẫn đổi từ xanh sang trắng với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.

Bóng lông nhỏ vội vàng giơ móng vuốt túm lấy Trần Tử Quang cùng trở lại trước cửa siêu thị ở dương gian. Vì ở đây âm khí không nồng, trong lòng cũng không sợ hãi, nên Trúc Ninh đã biến trở về hình dáng nhân loại ngay khi vừa đến nơi.

Còn cha Trúc và cậu bảo vệ cũng vừa mới trốn ra được, nhất là cậu bảo vệ, trong giây lát khi thấy hai người xuất hiện từ trong hư không, cậu ta kinh ngạc đến suýt rớt cằm.

Trần Tử Quang cũng không chịu được nữa, gã té nằm trước cửa siêu thị, cả người run như cầy sấy không đứng dậy nổi.

Đúng lúc này giám đốc cũng chạy tới, Trần Tử Quang như nhìn thấy cứu tinh lập tức nhào lên người người đàn ông trẻ tuổi, kể lại hết tất cả mọi chuyện từ thịt đông lạnh hợp thành trâu cho đến vào Địa Phủ!

Trúc Ninh: “Không có chuyện Địa Phủ, người sống không thể vào Địa Phủ.”

Bây giờ ngay cả ánh mắt Trần Tử Quang cũng không dám chống đối Trúc Ninh, gã vội vàng há miệng run rẩy đổi lời kể: “Không có Địa Phủ, tuyệt đối không có!”

Trúc Ninh vô tội: “Tôi chỉ dẫn ông ấy trốn ra ngoài.”

Trần Tử Quang gật đầu như gà mổ thóc, né tránh ánh mắt cậu: “Đúng đúng, chỉ dẫn tôi trốn ra ngoài.”

Nếu không có lời của cha Trúc và cậu bảo vệ Lượng Tử cực kỳ kích động mô tả lại việc gặp trâu và gà, giám đốc Trương Lân chắc chắn sẽ cho là Trần Tử Quang chơi đá. Đang lúc anh ta nửa tin nửa ngờ, ông chú bảo vệ họ Sài cầm máy bộ đàm chạy ra từ tầng một, bên trong máy bộ đàm có tiếng gào khóc kêu cứu của quản lý khu đồ sống truyền ra: “Bây giờ chúng tôi đang núp trong kho đông lạnh, cửa kho sắp không chịu được nữa rồi, chúng tôi sẽ chết vì lạnh mất… Ở ngoài có một đám heo rừng không ngừng xô cửa, cứu mạng!”

Lúc này giám đốc Trương Lân mới gọi điện thoại báo cảnh sát.

Bây giờ Trúc Ninh đã điều khiển được đại pháp dịch chuyển tức thời nên cậu không còn sợ nữa, cậu thì thầm: “Một bầy heo rừng, vậy các chú cảnh sát cũng sẽ gặp nguy hiểm, hay là đừng báo cảnh sát? Con đi xuống cứu bọn họ.”

Sắc mặt cha Trúc lập tức tái nhợt, ông định ngăn Trúc Ninh lại thì cậu đã ghé tai ông len lén kể lại chuyện mình mượn Hoàng Tuyền Lộ di chuyển. Lúc này Trúc Học Cần mới yên lòng, sau đó cũng ghé tai cậu nói: “Vậy cha cũng đi theo con, đời này cha chưa từng đến Địa Phủ!”

Trương Lân bắt đầu nghi ngờ toàn bộ nhân viên làm ca đêm của siêu thị lớn, anh ta cho rằng mọi người thông đồng nói dối, nhưng anh ta vẫn phải nói mấy lời xã giao: “Không ngờ đội bảo vệ Ngả Mã chúng tôi cũng rơi vào đầm rồng hang hổ. Nếu mọi người thật sự có thể giúp tập đoàn Ngả Mã điều tra ra chân tướng cái chết của nhân viên đêm qua, công ty chúng tôi sẵn lòng trả tiền thưởng hai trăm ngàn.”

Trúc Ninh nghiêm túc: “Anh đưa tiền thưởng cho cha tôi nhé, tôi không thể nhận tiền.”

Trương Lân: “…” Cậu tưởng thật đấy à?

Cậu bảo vệ đỡ Trần Tử Quang đến bệnh viện, lão Sài thì đứng giữ cửa siêu thị, Trúc Ninh, cha Trúc và giám đốc Trương Lân cùng xuống tầng B2.

Tiếp đó là bị mấy trăm con gà đông lạnh và một con trâu ba chân đuổi giết thẳng một đường tới khu đồ sống, sau đó…

Đụng đầu một bầy heo rừng đang điên cuồng tông vào cửa kho lạnh, bọn họ nhanh chân chạy trốn như điên, rất may bọn họ vọt vào được thông qua khe cửa kho lạnh.

Trong kho lạnh lạnh đến mức môi mỏ của quản lý và hai nhân viên quầy hàng tái xanh, thấy viện binh cũng tay không tấc sắt giống mình, từng người bọn họ hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng đến nỗi ngay cả sức chống đỡ cũng không còn.

Tiếng cục cục cục cục tác của bầy gà, tiếng ụm ụm giận dữ của con trâu bự, và đàn heo rừng điên cuồng tông vào cửa kho lung lay sắp bung bản lề.

Vào giờ phút này, Trương Lân lại bình tĩnh hơn anh rể của mình nhiều, anh ta vẫn có thể lấy điện thoại di động ra, vừa quay lại cảnh bầy gà sống vừa bắt đầu run rẩy nói lời trăn trối.

Trúc Ninh biến mất trong nháy mắt, cậu biến trở thành bóng lông nhỏ quay lại Hoàng Tuyền Lộ, sau đó giơ móng vuốt nhào tới hai tên quỷ sai cách mình gần nhất:

“Chút chít, chút chít chít chít?” Tôi sẽ đốt cho hai anh một ngàn tờ vàng mã, hai anh có thể giúp tôi đánh trâu và heo rừng không?

Quỷ sai nghe tiếng quay đầu, lập tức sợ đến hồn phi phách tán: “Bán yêu đại nhân xin tha mạng!!!!!!!”