Sau Khi Học Bá Mất Trí Nhớ

Chương 50: Phiên ngoại 01




Cuối tháng mười, hai người chuyển qua nhà mới, Địch Lâm Thâm có loại cảm giác “Cuối cùng cũng lừa được Ngu Đào về ổ”.

Ngu Đào vùi trong phòng sách đọc sách, sau khi lên đại học, thời gian thật sự dư dả không ít, ngoại trừ cần phải đọc SGK, phần lớn thời gian Ngu Đào đều đặt trong việc đọc sách ngoại khóa, bởi thế mỗi tháng Địch Lâm Thâm phải ít nhất lấy ra bốn trăm tệ để mua sách trên mạng cho Ngu Đào, đương nhiên, phải là vào lúc đang giảm giá.

Chẳng qua Địch Lâm Thâm không thấy có gì không ổn, Ngu Đào không có ưu thích xa xỉ, mỗi ngày đều đọc sách, gảy đàn ghi-ta hát bài hát, cũng không hay thích ra ngoài, tổng thể vẫn khá trạch. Trừ khi có bạn hẹn, hoặc Địch Lâm Thâm dẫn cậu đi đâu, không thì tình nguyện ở nhà.

Dù lên đại học, hai người vẫn chưa hoàn toàn thư giãn, họ còn phải xuất ngoại học nghiên cứu sinh, thành tích tất nhiên không thể quá khó coi.

Gõ cửa phòng sách, Địch Lâm Thâm bưng trà sữa vào.

“Nghỉ ngơi một lát đi.”

Trà sữa là đặt thức ăn ngoài, từ lúc dọn ra ngoài, hai người không biết vào bếp đều dựa cả vào thức ăn ngoài để sống, ngẫu nhiên thì về nhà cải thiện thức ăn chút.

Ngu Đào cũng từng đề nghị, nói mình có thể học nấu cơm. Nhưng bị Địch Lâm Thâm từ chối, Đào Đào của hắn, sao có thể nấu cơm chứ?

“Ừm.” Ngu Đào để sách xuống, cắn ống hút trà sữa uống một hớp lớn, “Chơi game không?”

Sau khi lên đại học, hai người liền tải về điện thoại.

Mỗi ngày Ngu Đào đều có thể chơi mấy ván, ban đầu độ nhiệt tình còn khá cao, giờ đã nhạt hơn nhiều.

Địch Lâm Thâm lắc đầu một cái, “Không chơi, em phải để mắt nghỉ ngơi một tí đi. Tối rồi chơi với em.”

Bây giờ Ngu Đào vẫn còn rất rất gà như trước, nhưng làm bạn trai Ngu Đào, Địch Lâm Thâm không có cớ gì để từ chối dẫn Ngu Đào chơi chung. Hơn nữa mỗi lần thua, đều phải tìm mười mấy lý do, vung nồi lên người đồng đội khác.

“Tối mình ra ngoài ăn đi.” Địch Lâm Thâm ngồi cạnh trên ghế sô pha, đề nghị.

“Được đó.” Giờ càng ngày càng lạnh, ra ngoài ăn một bữa ấm áp cũng không tệ.

Vì thế chạng vạng, hai người liền cùng nhau ra ngoài.

Nếu nói ăn gì cho ấm, lẩu đương nhiên là sự lựa chọn có một không hai.

Hai người chọn lẩu Bắc Kinh, nước dùng ngon, thanh đạm không kích thích, hợp với cái mùa dễ nóng trong người này.

Đang ăn vui vẻ, có người gọi Địch Lâm Thâm một tiếng.

Địch Lâm Thâm quay đầu nhìn, là Dương Tri của ngành họ.

Thành tích Dương Tri không tệ, còn là hoa khôi trường họ lần này, là đối tượng theo đuổi của không ít nam sinh.

Chẳng qua cảm giác mà Địch Lâm Thâm đối với cô ấy cũng bình thường, con gái đẹp tất nhiên là tốt, nhưng lòng dạ quá nhiều, thì chẳng còn có ý.

“Tình cờ thật đó.” Dương Tri bước tới, cười vừa rụt rè vừa dễ nhìn.

Ngu Đào nhìn thấy cô ấy cũng không quá vui vẻ, cô nữ sinh này từng đưa thư tình cho Địch Lâm Thâm, còn bị cậu gặp trúng.

Địch Lâm Thâm cảm thấy Dương Tri nhiều lòng dạ, ngoại trừ thái độ với người khác bình thường ở ngoài, còn lại là chuyện cô ấy tỏ tình với hắn.

Trong đại học, thư tình giờ đã không còn lưu hành nữa. Thích một người muốn tỏ tình, dũng cảm chút thì nói thẳng ngay mặt, quanh co gọi điện thoại, nhắn tin vân vân cái gì cũng có thể nói, xấu hổ chút, thì có thể nói thông qua bạn. Mà cô gái như Dương Tri, nói ngay mặt với hắn là chuyện khá bình thường.

Nhưng cô ấy lại chọn đưa thư tình, còn là ở nơi nhiều người đang tan học nhất.

Vì thế dù cho cuối cùng có được hay không, chỉ cần hắn nhận thư tình, vậy chuyện sau này sẽ phải mặc cho Dương Tri bịa. Cho dù không bịa, lúc người khác nhắc tới hắn, cũng sẽ nghĩ đến Dương Tri, tiếp đến sẽ nghĩ họ có quan hệ gì đấy. Nếu hắn sáng tỏ trước mặt mọi người, sẽ có vẻ hắn đang chuyện bé xé ra to, hoặc không cho con gái mặt mũi. Nếu không nói, vậy hắn chẳng khác nào làm người câm ăn thiệt thòi.

Sốt ruột hơn là hôm đó Ngu Đào đến tìm hắn, họ muốn cùng đi xem phim. Thế nên bị Ngu Đào nhìn thấy.

May mà lúc đó hắn thông minh, khẽ buông tay, làm đồ ăn vặt Giả San San nhờ hắn đem cho Ngu Đào “không cẩn thận” rơi xuống đất. Vì thế hắn xoay người lại nhặt cái túi, rồi giả bộ như mới thấy Ngu Đào, tự nhiên nhặt túi lên, mượn cơ hội bỏ qua Dương Tri, cười đi về phía Ngu Đào, nói: “Không chú ý, làm rơi đồ ăn vặt Giả San San đưa cho cậu. Đi thôi, phim sắp mở màn rồi.”

Địch Lâm Thâm trải bậc thang của mình rất bằng phẳng, Ngu Đào cũng cho hắn mặt mũi, không nói gì liền đi theo Địch Lâm Thâm.

Ban đầu xem phim xong, ăn bữa cơm, Địch Lâm Thâm chọc cậu vài câu, chuyện này liền cho qua, không ngờ hôm nay lại gặp cô nữ sinh này.

Địch Lâm Thâm gật gật đầu, không nói gì.

Bình thường hắn chẳng có tiếp xúc gì với Dương Tri, lúc hắn đi học, ngồi chung với các bạn học có mấy người ngồi, Dương Tri cách hắn rất xa. Mà thường là lớp trưởng, Giả San San và Trì Linh hoạt động chung với hắn. Theo lý mà nói Dương Tri không qua chào hỏi cũng được.

Dương Tri nhìn về phía Ngu Đào, cô từng gặp Ngu Đào ở trường, cũng nghe qua, Ngu Đào không phải đại học A, mà là đại học C.

Nhưng cụ thể thì cô không hỏi thăm ra được, mấy người ở Bác Minh hồi trước miệng người nào cũng chặt như gì.

Bởi vậy, cô giả bộ hoàn toàn không quen Ngu Đào hỏi: “Đây là?”

Khóe miệng Địch Lâm Thâm nhếch một cái, hết sức tự nhiên nói: “Bạn trai tôi.”

“A?” Dương Tri choáng váng, đây… đây là tình huống gì?

“Có vấn đề à?” Địch Lâm Thâm hỏi.

“Không… Không có…” Dương Tri đã không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối diện với chuyện này.

Cô có thể nghĩ đến vô số loại hình mà Địch Lâm Thâm thích, nhưng sao cũng không ngờ sẽ là nam.

Địch Lâm Thâm cười nhạt nhìn cô.

Dương Tri ngơ ngác nói: “Cái… cái đó, hai cậu cứ từ từ ăn, bạn tôi đang chờ tôi ở đó.”

Địch Lâm Thâm gật đầu.

Dương Tri đi, Ngu Đào cười nhìn Địch Lâm Thâm, “Trực tiếp như vậy có ổn không?”

Địch Lâm Thâm gắp miếng thịt đã nhúng xong vào chén Ngu Đào, nói: “Không có gì không ổn, không nói rõ thì sau này sẽ phiền phức.”

Bầu không khí của đại học hoàn toàn khác với cấp ba, come out thì cứ come out.

Ngu Đào cũng không quá lo, trái lại dù cho come out, bạn của Địch Lâm Thâm cũng sẽ không ít, huống chi đại học cũng không lo chuyện này.

Chuyện này cứ vậy mà trôi qua, sau đấy cũng không nghe nói Dương Tri có tiếp cận Địch Lâm Thâm gì nữa.

Chiều hôm đó, Trì Linh gọi Ngu Đào, Giả San San cũng đi cùng, đây là cuộc tụ họp bất định của họ, bình thường đều chọn vào buổi chiều không có tiết.

Chẳng qua hôm nay Địch Lâm Thâm và lớp trưởng đều có tiết, sau khi tan học sẽ đến tìm họ, rồi cùng đi ăn cơm tối.

Ôm cà phê nóng, Giả San San cười hỏi: “Cậu và Địch Lâm Thâm gần đây thế nào?”

Bởi vì họ đều không trọ ở trường, nên ngoại trừ thời gian nghỉ trưa, họ gần như không chạm mặt nhiều, có muốn liên lạc thì cũng chỉ nhắn tin.

“Rất tốt.” Khóe miệng Ngu Đào cũng mang theo ý cười.

Trong tình yêu, cậu và Địch Lâm Thâm đều là người rất dễ thỏa mãn, chỉ cần làm bạn với nhau, không có gì để bới móc.

“Tớ nói với cậu, ở trường tụi tớ Địch Lâm Thâm rất được hoan nghênh. Cũng may cậu ấy không trọ ở trường, không thì cửa phòng ngủ có lẽ bị gõ nát luôn.” Giả San San mặt thổn thức nói.

“Khoa trương như vậy?” Ngu Đào cười hỏi.

Địch Lâm Thâm đẹp trai như thế, lại ăn mặc đẹp, có người thích là chuyện rất bình thường. Thật ra Địch Lâm Thâm không phải người tốn quá nhiều thời gian để sửa soạn bản thân, nhưng bản chính bày ngay đó, mặc T-shirt thôi cũng thấy đẹp. Nhưng trong di động của Địch Lâm Thâm không có quá nhiều bạn học đại học, có thì cũng chỉ là vài nam sinh, nên cậu biết Địch Lâm Thâm được hoan nghênh, nhưng không biết lại được hoan nghênh đến thế.

“Còn khoa trương hơn nữa đó.” Trì Linh cười nói: “Địch Lâm Thâm bình thường không tiếp xúc với nữ sinh, nữ sinh bên người chỉ có hai người là tớ và San San có thể nói chuyện được với cậu ấy. Sau đó tụi tớ liền bị coi thành bạn gái cậu ấy, còn có nữ sinh tìm tụi tớ đàm phán nữa.”

“Các cậu không sao chứ?” Ngu Đào hơi lo hỏi.

Giả San San lắc đầu một cái, “Không có gì, nữ sinh đại học mà, không như mấy cô nhóc lưu manh thời cấp hai cấp ba, tố chất vẫn cao, sẽ không đánh nhau. Nói rõ là được.”

Các cô bị chặn khoảng sáu bảy lần, nhưng đối phương không có ý xấu gì cả, nên cũng không sao.

“Vậy thì tốt, thêm phiền toái cho các cậu rồi.” Ngu Đào hơi ngại.

“Không có gì, đều là bạn bè mà, chỉ là muốn xả tí thôi.” Trì Linh không để ý lắm.

“Nhưng nói đi nói lại, gần đây Dương Tri cũng không quá để ý Địch Lâm Thâm nữa.”

Giả San San nói. Các cô không biết là tình huống gì, nhưng mọi khi nếu ăn cơm trưa,

Dương Tri đều sẽ tìm cách ở chỗ gần họ nhất, đi học dù không thể đến cạnh Địch Lâm Thâm, thì cũng sẽ không cách Địch Lâm Thâm bao xa. Gần đây trái lại thấy lạ, cứ như bỗng dưng biến về mối quan hệ bạn học bình thường.

Ngu Đào cười cười, nói: “Có hôm tớ và Lâm Thâm ra ngoài ăn cơm, gặp phải cô ấy, Lâm Thâm nói thẳng tớ là bạn trai anh ấy, có lẽ hù dọa cô ấy rồi.”

Giả San San gật đầu, “Thế cũng tốt, đỡ phải phiền phức.”

Trì Linh nhìn Ngu Đào một chút, cười hỏi: “Cậu và Ninh Phi thì sao? Không có ai theo đuổi à?”

Ngu Đào và Ninh Phi mặt mũi không tệ, gọn gàng sạch sẽ, theo lý mà nói cũng có thể rất được người khác thích. Hai người lại không thể tùy tiện nói xu hướng tính dục của mình ra cho người khác, nên có con gái không biết thích họ cũng rất bình thường.

“Không có đâu.” Ngu Đào cười nói.

Chuyện này thật sự không có, hai người không trọ ở trường, nữ sinh có thể tiếp xúc cũng chỉ ở cùng ngành cùng khoa, mà những nữ sinh ấy hình như hứng thú với việc học hơn, hiện không nghe nói có ai thoát ế.

“Ninh Phi còn chưa tìm bạn trai?” Nhân lúc Ninh Phi không ở đây, Trì Linh cũng hỏi nhiều một câu.

“Không.” Ngu Đào nói: “Cậu ấy còn rất hưởng thụ cuộc sống độc thân.”

Ninh Phi bị cảm, rất nặng, nên về nhà nghỉ ngơi, hôm nay cũng không đến.

Giả San San suy nghĩ chút, nói: “Điều này cũng đúng, độc thân mà, có cả một cánh rừng lớn cho cậu ấy chọn. Như cậu và Địch Lâm Thâm, là đang treo nhau trên cây, bỏ hết cả cánh rừng.”

Chuyện này mỗi người mỗi thấy tốt, ai cũng có ý của riêng mình. Chỉ cần mình nguyện ý, độc thân cũng được, xác định quan hệ cũng được, đều nên được tôn trọng.

Nói xong vấn đề yêu đương, ba người liền kéo qua những chuyện khác câu được câu không. Mãi đến tận khi Địch Lâm Thâm và lớp trưởng tới đây, mới cùng nhau rời khỏi tiệm cà phê.