Sau Khi Ly Hôn Cùng Giản Tổng

Chương 65: Một Ngày Vui




Tô Tân sửng sốt, nhất thời có chút khó tin.

Giản Diệc Thận đang giáo huấn cô sao?

Trước khi ly hôn, Giản Diệc Thận đối xử với cô lãnh đạm coi thường, khi nói chuyện đều không có chút chập trùng nào mà rất thẳng thắng hoặc ẩn ý trào phúng; sau khi ly hôn, Giản Diệc Thận muốn gương vỡ lại lành, lúc nói chuyện với cô đều là ẩn nhẫn, ôn nhu đôi khi còn mang mấy phần thận trọng.

Bất cứ lúc nào, đều không có hương vị dữ dằn giáo huấn, như thể cô đã phạm phải một sai lầm rất lớn, vội vã muốn cô sửa lại.

“Em đi một mình thì sao?” Tô Tân ngạc nhiên “Có đáng để anh từ An Châu bay đến đây mắng không?”

“Sao em có thể chủ quan như vậy?” Giản Diệc Thận nhăn mày “Nếu đột nhiên một kẻ mất trí nào đó đến động tay động chân với em thì sao, em cho rằng mình có ba đầu sáu tay sao? Về trễ như vậy ít nhất cũng phải có một người đi cùng em, trợ lý của em đâu? Lười biếng thì có thể sa thải!”

Tô Tân bừng tỉnh, trong lòng đột nhiên khó chịu: “Giản Diệc Thận, anh dám sắp xếp người ở công ty tôi? Có phải anh biết chuyện rồi đúng không?”

Giản Diệc Thận nghe xong liền ngơ ngác một lúc, khí thế đoạt người vừa rồi lập tức yếu thế ba phần: “Không phải, buổi chiều anh mang trà chiều đến cho em, nghe người trong phòng làm việc nói họ sẽ không lấy thức ăn ngoài, sợ rằng sẽ có chuyện gì đó xảy ra, anh đi tra một thì phát hiện ra có người gửi thư đe dọa đến. Anh không cố ý điều tra chuyện riêng của em, nhưng chuyện này thực sự khiến anh lo lắng, tiểu Tân, em không được chủ quan, những kẻ điên này không biết sẽ làm ra chuyện gì, coi như vì cha em, em cũng không thể sơ suất...”

Trong giọng nói liên miên lải nhải này, mang theo sự quan tâm cùng lo lắng rõ ràng; bay vài giờ từ An Châu đến thành phố Đinh Nam, rồi một mình đợi lâu như vậy, chỉ vì muốn xác nhận chút an toàn của cô, căn dặn một câu cẩn thận.

Sự khó chịu ban đầu như quả bóng bị chọc thủng, từng chút từng chút một thoát hết khí ra.

Tô Tân yên lặng nhìn anh, nhàn nhạt nở nụ cười: “Em biết rồi, cám ơn anh đã quan tâm, em sẽ cẩn thận.”

Bộ dạng này của Tô Tân là điều Giản Diệc Thận sau khi ly hôn luôn mong muốn thấy nhưng chưa từng thấy qua, anh sửng sốt, trong lòng một trận cuồng hỉ.

“Tiểu Tân... Anh...” Anh cố gắng bình tĩnh, muốn nói vài lời dỗ ngon dỗ ngọt, nhưng lại có chút nghèo từ.

“Tối hôm nay thời tiết cũng không tệ.”

Tô Tân nhìn bầu trời, đêm nay tầng mây rất dày, mặt trăng bị chặn lại thấp thoáng phía sau.

Giản Diệc Thận cũng phát hiện ra có chút xấu hổ: “Ừm, thời tiết có tốt hay không cũng không quan trọng, mà quan trọng là... Em ở bên anh, bóng đêm cũng trở nên rất đẹp.”

Tô Tân cố gắng mím môi lại, nhưng vẫn không nhịn được, cong miệng lên: “Cái này nghe rất giống Tử Hạo, anh học từ anh ấy khi nào vậy?”

Giản Diệc Thận hơi lúng túng, cười hai tiếng, thẳng thắn thừa nhận: ” Học hỏi để bù đắp điểm yếu của bản thân.”

Tô Tân buồn cười, trong mắt có tia cười nhẹ nhàng: “Anh đừng học theo Tử Hạo, đó là bản chất tự nhiên của Tử Hạo anh không học nổi đâu.”

Giản Diệc Thận bị cô cười đến tâm thần rung động, hơn nửa ngày sau mới hoàn hồn, hậm hực nói: “Xem ra cậu ta không có lòng tốt dạy anh, muốn để anh ở trước mặt em chịu xấu hổ.”

...

Hai người đi dọc theo vỉa hè, vừa đi vừa nói chuyện suốt đường về khách sạn.

Gió đêm mang theo mùi cỏ cây thơm ngát, không khí có chút quyến rũ khiến người ta có chút mê say, Giản Diệc Thận đột nhiên hy vọng, con đường này càng dài càng tốt, không bao giờ có điểm dừng.

Đáng tiếc không như mong muốn, phòng của Tô Tân rất nhanh liền đến, Giản Diệc Thận còn lưu luyến không rời, một lúc sau mới ngập ngừng hỏi: “Nghi thức khai máy ngày mai của em, anh có thể cùng đi không?”

“Anh đi làm cái gì?” Tô Tân có chút không hiểu “Nghi thức khai máy chỉ nói vài câu, tham gia các hoạt động mê tín thời phong kiến, không có gì hay.”

“Anh chỉ muốn xem... bộ phim em muốn quay ” Giản Diệc Thận rất kiên trì “Dù sao anh cũng ở đây, em cũng không thể để anh đi không một chuyến được.”

Tô Tân suy nghĩ một lúc, chần chờ nói: “Anh muốn đến cũng không phải không thể, nhưng em sợ anh giọng khách át giọng chủ.”

“Đến lúc đó anh sẽ đeo khẩu trang và đội mũ, giả dạng nhân viên công tác, nhất định không ai nhận ra ” Giản Diệc Thận mừng rỡ ” Yên tâm, tuyệt không để em gặp phiền phức.”

Nghi thức khởi động máy được tổ chức tại chân núi trong khu vực quay phim, cách thành phố gần một giờ đồng hồ, nơi đoàn dựng một cái lều nghỉ ngơi tạm thời, dùng làm trạm trung chuyển dưới núi.

Tô Tân đem chuyện Giản Diệc Thận muốn đi bàn giao cho trợ lý, còn cô thì đi với các nhà đầu tư lái xe đến cảnh khu.

Phó tổng Vu hôm nay không đến, nhân viên chịu trách nhiệm của ông ta ủy khuất nói cho Tô Tân, lúc đi đón phó tổng Vu bị trợ lý chỉ cây dâu mà mắng cây hòe một trận, nói Tinh Hà không thức thời, cho thể diện mà không cần, bộ phim này sẽ không có tương lai.

“Tô tổng, tôi nghe ý tứ của hắn chính là muốn cô tự mình đi mời phó tổng Vu ” nhân viên chần chờ hỏi “Cô có muốn đến đó một chuyến hay gọi điện thoại gì không?”

Tô Tân không ngờ phó tổng Vu này lại ngu dốt đến thế, đến cả cách hành xử cũng không biết: “Bỏ đi, thiếu ông ta thì trời cũng không sập.”

Cô gọi cho Phàn tổng của rạp chiếu phim Thời Đại Mới, đem chuyện phó tổng say rượu thất thố mịt mờ nói một chút, đưa trách nhiệm về bản thân, biểu đạt áy náy khi đãi khách không chu toàn.

Như Tô Tân mong đợi, Phàn tổng nói hai câu xã giao rồi cũng thay em rể xin lỗi Tô Tân, nói ông ta vì đau đầu sau cơn say phải đi bệnh viện, cho nên mới không có mặt.

Ai cũng biết đây là một lời nói dối, nhưng sẽ chẳng ai nỡ vạch mặt vì những chuyện vặt vãnh như vậy, Tô Tân chỉ quan tâm đến việc liệu các nhà đầu tư có đến đúng giờ hay không, mà Phàn tổng chỉ quan tâm phim có đắt khách hay không, vé có bán chạy hay không.

Hai người khách khí nói chuyện một hồi, rồi cúp máy.

“Không sao chứ?” Trần Khuông Minh lo âu hỏi.

“Có thể có chuyện gì? Phàn tổng là người hiểu chuyện.”

Tô Tân nhịn không được cười lên “Còn có, sau buổi lễ khai máy, quan hệ công chúng trên internet tốt một chút, khiến cho họ Vu kia hối hận.”

Trần Khuông Minh hiểu ý: “Tôi hiểu, tôi đã nói qua với trưởng phòng Tiền.”

Khi nói xong lời này, thì xe cũng đã đến nơi.

Những diễn viên chính đã đến, đang trang điểm trong phòng thay đồ riêng, hôm nay họ sẽ quay cảnh đầu tiên, phải tốn rất nhiều thời gian và công sức để trang điểm, thời gian rất eo hẹp, buổi sáng hơn sáu giờ họ đã đến.

Tô Tân đang định vào trong xem xét thì một chiếc xe dừng trước mặt cô, cửa xe mở ra, Từ Đông Tô và Vương Lăng Vân cùng bước xuống.

Tô Tân vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Đông Tô, sao anh lại đến đây?”

Từ sau khi Từ Đông Tô bế quan sáng tác, một phần bản thảo của hắn kéo dài quá lâu, khiến biên tập tới tận cửa truy sát, đem hắn lôi vào khách sạn giám sát 24h, không giao bản thảo không cho ra khỏi cửa.

Khi Trần Khuông Minh mời Từ Đông Tô đến chuẩn bị cho buổi khai máy, Từ Đông Tô không nói sẽ đến, chỉ nói nhìn vào tình hình sáng tác, hiện tại thế mà đột nhiên xuất hiện, thật khiến người ta bất ngờ.

“Xấu hổ xấu hổ ” Từ Đông Tô cười nói “Nhân viên nhà em quá nhiệt tình, phải vật lộn một trận với biên tập giám sát thì anh mới có thể thoát khỏi trung tâm giám sát.”

Tô Tân nhìn Vương Lăng Vân giơ ngón tay cái lên: “Lăng vân, muốn cho cô thêm cái đùi gà.”

Vương Lăng Vân vui vẻ: “Nào có, là Từ lão sư dành hai đêm đem bản thảo viết xong, tôi mới có thể mời anh ấy xuống núi.”

Là tác giả, không có cần phải tới tham gia những hoạt động này, lấy địa vị của Từ Đông Tô trong văn học mạng, có thể khiến anh đến nghi thức khai máy, đó chính là cho đoàn làm phim mặt mũi lớn.

Hai người cười cười nói nói, cùng nhau vào trong sân, Tô Tân giới thiệu Từ Đông Tô với các nhà đầu tư, nghi thức khai máy chính thức bắt đầu.

Trước đó Trần Khuông Minh đã giới thiệu mọi người trong đoàn làm phim, đứng đối diện trước mặt truyền thông và nhân viên đoàn làm phim, Tô Tân chăm chú lắng nghe một lúc, Từ Đông Tô đột nhiên đi tới, nhỏ giọng nói: “Có người cứ luôn nhìn chằm chằm em, hàng thứ ba bên phải thứ hai đếm qua, nhìn rất quen mắt, có phải Giản Diệc Thận không?”

Tô Tân xem xét, thật đúng là.

Đứng giữa một đám nhân viên công tác, mặc dù Giản Diệc Thận đeo khẩu trang nhưng vô cùng bắt mắt, khó trách Từ Đông Tô nhìn một chút liền nhận ra.

“Là anh ấy ” Tô Tân bất đắc dĩ nói “Anh ấy không có liên quan gì đến bộ phim, cũng không biết tại sao lại muốn tới.”

Từ Đông Tô ý vị thâm trường cười: “Ý không ở trong lời đi.”

Giản Diệc Thận đứng phía dưới, nghe bài phát biểu dài dòng của nhà sản xuất, nhưng ánh mắt lại dán chặt trên người Tô Tân.

Bên cạnh là tên nhà văn, một điểm lễ nghi xã giao cũng không có, không nghe người khác phát biểu ngược lại không ngừng cùng Tô Tân nói chuyện, một bộ dáng thân mật, muốn bao nhiêu chướng mắt liền có bấy nhiêu.

Ngực có chút khó chịu, một luồng khí chua xót bốc lên.

Anh muốn tránh đi, mắt không thấy tâm không phiền, nhưng ánh mắt lại không nhận được điều khiển từ bộ não, vẫn như cũ lưu luyến không rời dính trên người Tô Tân.

Bài phát biểu của Trần Khuông Minh đã kết thúc, các diễn viên chính tự giới thiệu vai trò của mình với truyền thông, người cuối cùng phát biểu chính là Tô Tân.

Hôm nay Tô Tân mặc vào một thân váy già dặn, cổ áo và váy đều được thêu những bông hoa sen màu hồng, đường cắt may vừa vặn tôn lên đường nét cơ thể xinh đẹp, phóng khoáng và nữ tính của cô.

Ánh nắng xuyên qua kẽ lá biến thành một đốm sáng nhỏ, chiếu lên mái tóc Tô Tân, cả người cô như sáng lên, hấp dẫn ánh mắt mọi người.

“... Mượn một câu trong sách Từ lão sư khích lệ đoàn làm phim ” giọng nói của Tô Tân dừng một chút “Giấc mơ có tham vọng cứu rỗi, những cơn ác mộng khó làm loạn lòng người, chúng ta cùng nhau dốc lòng giúp bộ phim trở nên mị lực vô tận, quay tốt « Ác Mộng » để những người yêu thích nó có một câu trả lời hoàn hảo nhất.”

Tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía, đèn flash sáng chớp liên lục.

Lúc này, Giản Diệc Thận đột nhiên hiểu ra tại sao lại có nhiều người thích Tôn Tân đứng trên đài tranh luận, thích bộ dạng khẩu chiến tứ phương của cô, vì sao nhiều năm như vậy Trình Tử Hạo lại nhớ mãi không quên Tô Tân năm đó và coi cô như nữ thần như vậy.

Trước kia anh chỉ thích Tô Tân ngoan ngoãn, hiền lành, có bao nhiêu hẹp hòi và phiến diện; hiện tại người phụ nữ này có bao nhiên tự tin thoải mái, lại có phong thái đa tình hơn, thu hút mọi người khám phá mọi thứ về cô.

Lễ khai mạc không thể tránh khỏi một số hoạt động mê tín thời phong kiến, sau khi các diễn viên chính lần lượt dâng hương bái tế, các nhà đầu tư cùng nhau nâng tấm vải đỏ phủ trên máy quay lên, tiếng pháo nổ “Lốp bốp” vang vọng mây xanh, báo hiệu đoàn làm phim « Ác Mộng » chính thức khởi động máy, hồng hồng hỏa hỏa.

Đoàn làm phim bắt đầu quay ở đó, các phía đầu tư đều rất bận, từng người cáo từ rời đi.

Từ Đông Tô ở lại một lúc, nhìn phục trang, đạo cụ và các bối cảnh, sợ hãi thán phục: “Tiểu Tân, công ty em rất dụng tâm a, các hoa văn túi hoa phệ yểm này giống y như miêu tả trong sách, anh viết nó một cách mù quáng vậy mà bọn em vẫn có thể thiết kế ra được.”

“Tôn trọng đối với nguyên tác có thể phản ánh bản chất của câu chuyện, chỉ những chi tiết nhỏ có thể xây dựng một thế giới giả tưởng thực sự.” Tô Tân nghiêm mặt nói.

“Nói hay lắm, nếu ai mua IP đều có tâm như vậy thì thật tốt.” Từ Đông Tô cảm khái.

Hai người vừa trò chuyện, vừa đến cổng núi do tổ quay phim dựng, Từ Đông Tô liếc về phía sau một cái, chép miệng: “Anh ta còn đi theo, tại sao lần này không đến quấy rối?”

Tô Tân có chút xấu hổ: “Có truyền thông ở đây, em nhắc nhở anh ấy không nên xuất hiện.”

Từ Đông Tô thử thăm dò hỏi: “Em cùng... Có chuyện gì phải không?”

Ánh mắt Tô Tân bối rối: “Em cũng không biết, Đông Tô, thực xin lỗi, em vẫn không thể hoàn toàn quên đi quá khứ.”

Từ Đông Tô nhìn cô chăm chú thật lâu, rồi khẽ thở ra một hơi, thoải mái nói: “Không cần phải xin lỗi, em không cần quan tâm đến anh, nghe theo con tim của mình mới là quan trọng.”

“Con tim... Cũng không hẳn là chính xác ” Tô Tân suy nghĩ một lúc, rồi bình tĩnh mỉm cười “Hiện tại em cũng không có tâm trạng để suy nghĩ thêm, cứ thuận theo tự nhiên đi.”

“Vậy không bằng học một ít lý luận hưởng lạc của Tử Hạo, lời nói của gia hỏa này, nghe rất hoang đường nhưng ngẫm lại cũng thấy khá thú vị.”

Từ Đông Tô suy nghĩ một hồi không khỏi bật cười “Đặc biệt là có một lý luận, anh rất muốn thực hiện một chút.”

“Cái gì?” Tô Tân bối rối hỏi.

“Khí tình địch so cái gì đều có cảm giác thành công, nhất là tên tình địch này là Giản Diệc Thận.”

Từ Đông Tô nghiêm trang nói, bỗng nhiên tiến lên một bước, gỡ gì đó trên đầu Tô Tân.

“Nhìn xem, có lá cây rơi trên tóc em.” Hắn cầm một mảnh vụn lá cây, ranh mãnh nhìn về phía Tô Tân chớp mắt vài cái.

Tô Tân sửng sốt một chút, mới chợt tỉnh táo lại, quay đầu nhìn lại, sắc mặt Giản Diệc Thận tái xanh, nhìn chằm chằm vào tay Từ Đông Tô, như muốn thiêu đốt cả cánh tay.