Sau Khi Ly Hôn: Tình Yêu Ấm Áp Vào Đêm Muộn

Chương 71-2: Tàn nhẫn (2)




Editor: Lovenoo1510

Giải thích? Trong mắt Cố Dạ Thâm xẹt qua một tia phức tạp.

Một đêm đó, sau khi hết giờ làm việc trên đường về Cố trạch tham gia bữa tiệc mừng sinh nhật của Nam Phong Lâm, anh gặp trợ lý Tang Lạc Vi nhếch nhác dưới mưa, anh đưa cô ấy đến khách sạn Minh Châu gần đấy, dùng chứng minh thư của mình thuê phòng cho cô ấy.

Sau khi anh nhận được một cuộc điện thoại thì làm rơi ở trong phòng, bình thường thì có thể để ngày hôm sau cho cô ấy mang đến, nhưng giờ cô ấy đang trong tình trạng bết bát như vậy, nên anh không thể làm gì khác hơn là tự mình đến lấy, ai ngờ lúc mới ra cửa rời đi thì gặp Kimi không phân biệt rõ trắng đen đã đánh người, mà những lời nói này của Tang Lạc Vi, làm anh bị tức giận đến hoàn toàn không nói nên lời, xế chiều hôm đó cô ấy đã gọi điện nói xin lỗi với anh.

Muốn giải thích, chính là việc này sao? Nếu là lúc trước, anh sẽ không cần cô tới chất vấn!

Lúc anh nâng người lên cũng đã thấy cô đứng ở ngoài thang máy, Tang Lạc Vi không lựa lời mà nói, anh đã lựa chọn trầm mặc, quyết định buông tay, đối mặt với chất vấn của cô, anh lại lựa chọn trầm mặc, thừa dịp cô còn chưa có yêu anh, cứ để cô hiểu lầm như vậy đi, đau lòng sẽ không thể nhiều bằng sau này được.

Lại là trầm mặc!

Ôn Noãn khổ sở đứng lên, chợt cảm giác choáng váng đánh tới, thân thể lung lay sắp ngã xuống, cuối cùng trái tim Cố Dạ Thâm cũng không thể lạnh nhạt được, bước lên đỡ lấy cô: “Noãn Noãn!” Đưa tay chạm tới trán của cô, nóng đến dọa người, “Em đang sốt, anh đưa em đến bệnh viện.”

“Em không đi.” Ôn Noãn thuận thế vòng tay ôm lấy hông của anh, “Dạ Thâm, sao anh có thể ác như vậy, lúc em yêu anh thì anh lại rời đi!”

Thân hình cao lớn trong nháy mắt cứng đờ, thật lâu sau, Cố Dạ Thâm không dám tin mới khẽ hỏi lại: “Noãn Noãn, em nói cái gì?”

Tuy là giọng nghi vấn, nhưng mơ hồ có vui sướng từ đáy lòng không có cách nào dừng lại lộ ra.

Ôn Noãn dùng thêm sức ôm chặt anh: “Cố Dạ Thâm, làm sao anh lại đáng ghét như vậy! Em yêu anh, yêu anh!”

Lấy được câu trả lời chắc chắn, vui sướng trong lòng lại bị thực tế khổ sở ngăn chặn, Cố Dạ Thâm khắc chế sự vui mừng và đau lòng lại, ôn hòa mở miệng: “Noãn Noãn, trước chúng ta đi bệnh viện đã.”

Phòng bệnh trong bệnh viện, Ôn Noãn đang được truyền nước muối sinh lý đã ngủ, Cố Dạ Thâm ngồi ở bên cạnh giường bệnh, nhè nhẹ vỗ về hai cái lên hai chiếc đồng hồ trên cổ tay.

Một cái vẫn nhảy từng ô, một cái khác, cây kim an tĩnh dừng ở vị trí 8h25 phút 39 giây.

Anh rất muốn đến tiệm để sửa lại cho nó tiếp tục chạy, giống như, đang được nghe Ôn Noãn nói yêu anh một khắc kia, muốn ích kỷ bất chấp hậu quả mà thành toàn mình.

Chẳng qua, năm trước khi từ bệnh viện cầm báo cáo chuẩn đoán bệnh…………

Không ngờ đầu anh bị đụng tụ máu, trải qua điều trị, vẫn còn một cục máu nhỏ ở trong đại não, nên thường xuyên bị đau đầu choáng váng, khối máu từ từ trôi đến nơi lưu trữ trí nhớ ở hệ thần kinh, nên trí nhớ bị suy giảm.

Trước mắt, nó đang di chuyển về hướng trung khu thần kinh, một khi đến đó, trí nhớ sẽ trở nên rối loạn, vỡ thành từng mảnh nhỏ, nếu trong vòng hai tháng không làm phẫu thuật, khối máu sẽ đi vào động mạch của đại não, đến lúc đó, có thể sẽ nguy hiểm tới tính mạng, mà nếu như làm giải phẫu lấy nó ra, khả năng mất trí nhớ, cao đến gần 90%, không thể khôi phục được trí nhớ ban đầu.

Một khi mất trí nhớ, những gì đã qua sẽ quên hết, sẽ quên Noãn Noãn, sẽ quên cái người mà anh yêu.

Đầu của anh bị đụng ngoài ý muốn, là trong chuyến đi Hokkaido tháng tư đó, Noãn Noãn rơi vào trong biển, anh nhảy xuống cứu, đầu bị đập vào đá ngầm bén nhọn dưới đáy biển, chảy máu……

Nhìn xem, đây chính là số mệnh trêu cợt người mà.

Nếu như ban đầu anh không ở Hokkaido, Noãn Noãn có thể bị rơi xuống nước chết, thì tại nơi này anh sẽ không còn được gặp lại cô; Nhưng anh cứu cô lên, lại bị tổn thương ngoài ý muốn, để cho anh không lâu về sau sẽ phải quên cô.

Thật sự sẽ phải đẩy cô ra sao?

Trời sáng choang, Ôn Noãn tỉnh lại, cơn sốt đã giảm, Cố Dạ Thâm ra ngoài viện mua cháo cho cô ăn xong, nhìn dáng vẻ cô mới khỏi bệnh cười đến rực rỡ, một góc nào đó trong lòng bắt đầu sụp đổ rơi vào luân hãm.

Khoảng tám rưỡi, anh làm thủ tục xuất viện cho Ôn Noãn, lại gặp bác sĩ chữa chị của mình, bác sĩ gọi anh vào phòng làm việc để nghiên cứu và thảo luận kết quả, sau khi nghe ông ta nói, tay chân anh một mảnh lạnh lẽo.

Còn nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tưởng của anh.

Xem ra, số mạng dường như không cho phép anh quá mức ích kỷ rồi.

Trở lại phòng bệnh đã hơn chín giờ, Ôn Noãn nhìn anh cười: “Làm thủ tục xuất viện sao lâu như vậy?”

Vẻ mặt Cố Dạ Thâm bình tĩnh: “Có một người bạn cũng nằm ở viện này, nên anh thuận đường qua thăm, để cho em chờ lâu rồi.”

Ôn Noãn cho rằng, hiểu lầm được giải trừ, cô cũng thẳng thắn thừa nhận nỗi lòng, cùng với Cố Dạ Thâm, sẽ không có trở ngại và ngăn cách, nhưng, anh vẫn nhàn nhạt xa lạ và bận rộn không thể tưởng tượng, vẫn chạy không thoát khỏi cảm giác của cô, một thời gian dài không thấy mặt, cùng không liên lạc, cô không biết đến tốt cùng là làm sao.

Bời vì cái dạng này, nên tâm tình của cô cũng không có lấy một ngày thoải mái, chỉ có lấy lượng tiêu thụ tăng cao của trang phục tình nhân được mệnh danh “Noãn Noãn”, mới làm cô có chút thoải mái, chẳng qua, không thể tránh khỏi bị Chân Điềm Điềm lạnh nhạt, đó là trắng trợn ra là ghen ghét.

Vào buổi trưa, cô một mình ở phòng làm việc, chợt nhận được điện thoại của thư ký Thẩm: “Thiết kế Ôn, làm phiền cô đến phòng làm việc của Tổng giám đốc một chuyến.”

Sau khi cúp điện thoại, cô gần như không thể chờ đã vọt vào thang máy.

Cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc đóng, cô đưa tay gõ một cái, không có người nào đáp, cô liền đẩy cửa đi vào, hai gian phòng trong phòng làm việc không có một bóng người, vì vậy cô đứng vào bên trong, theo bản năng nhìn vòng quanh không gian nơi đã làm việc mấy tháng.

Không có bao nhiêu thay đổi, vị trí của Tang Lạc Vi vẫn trống, nghe nói trợ lí mới là do Tổng bộ điều tới, cùng Tổng Giám đốc làm việc trong cùng phòng, mà bàn làm việc của cô ấy, giờ là trợ lý Thẩm dùng, trên bàn đặt một chồng thiết kế quần áo ở nhà đầu xuân dạng bản thảo có chút xốc xếch, nhà thiết kế ký tên là Chân Điềm Điềm.

Nghe nói phong cách thiết kế lần này của Chân Điềm Điềm khác trước kia một trời một vực, mang phong cách vận động ở nhà, rất được coi trọng.

Chờ đợi hồi lâu, vẫn không có người vào, chuông điện thoại di động chợt vang lên dồn dập, là giọng nói hốt hoảng của bác hàng xóm bên cạnh nhà cha mẹ cô: “Ôn Noãn, khí ga trong nhà cháu bị rò, nhưng cửa lại khóa trái, không vào được, bác không biết điện thoại của cha cháu, cháu nhanh trở lại xem một chút.”

Trong lòng Ôn Noãn hốt hoảng, “Được, cháu lập tức trở lại.” Cô lao ra khỏi phòng làm việc, đâm đầu vào một người, không để ý tới nói lời xin lỗi rồi vào thang máy.

Cô ngồi taxi nhanh chóng chạy tới, sau khi mở cửa, quả nhiên mẹ cô đã hôn mê ở trong phòng bếp, dưới sự giúp đỡ của hàng xóm, cô nhanh chóng đưa mẹ tới bệnh viện, sau đó gọi điện thoại thông báo cho cha.

May mà cấp cứu kịp thời, sau khi trải qua xử lý cấp cứu, mẹ cô đã thoát khỏi nguy hiểm tới tính mạng, nhưng cần phải nằm viện hai ngày để làm kiểm tra toàn diện, để đảm bảo khí ga hít vào không lưu lại bất kỳ di chứng nào.

Đi đến hành làm thủ tục nhập viện, ra khỏi thang máy cô chạm mặt Cố Dạ Thâm, gặp cô, anh gần như ngẩn ra, ngay sau đó lại bình tĩnh như thường, Ôn Noãn có chút kích động hỏi: “Dạ Thâm, sao anh lại ở bệnh viện?”

“…………..” Cố Dạ Thâm khẽ nghiêng mắt, “Đến thăm người bạn lần trước.”

“Dạ Thâm, anh đã tới rồi à!” Kỷ Như Cẩn ôm một bé gái xinh đẹp chừng sáu bảy tuổi từ phia sau chạy tới, đợi tới lúc nhìn thấy Ôn Noãn, lập tức gọi: “Ôn Noãn, cô đi cùng Dạ Thâm à?”

Ôn Noãn không hiểu rõ ý cô ấy, có chút mờ mịt.

Kỷ Như Cẩn liếc thấy Cố Dạ Thâm đưa mắt ra hiệu cho mình, lập tức hiểu, chỉ nói: “Vậy tôi đi trước chờ anh.”

Cố Dạ Thâm gật đầu, cũng vội vã nói mấy câu liền rời đi, cũng không quan tâm tại sao cô lại ở bệnh việc, lời nói cũng rất lạnh nhạt, trong lòng cô không thoải mái nhưng nói không ra lời, lại vì mẹ cần phải chăm sóc, nên không có thời gian bận tâm đến.

Mấy ngày sau, Ôn Noãn nhận được điện thoại của trợ lý Tô Ninh phòng nhân sự: “Ôn Thiết kế, mời cô tới phòng quản lý bộ phận nhân sự một chuyến, Hứa quản lý tìm cô.”

Trong lòng cô như đánh trống, Hứa Úy Nhiên tìm cô có chuyện gì? Nếu là công việc, thì trước mắt việc cô thăng chức hay giáng chức là điều không có khả năng, còn nếu như là chuyện riêng, vậy càng không thể nào, Hứa Úy Nhiên là người công tư rất rõ ràng.

Vậy mà bất luận cô phỏng đoán thế nào, cũng không nghĩ đến, sau khi đi đến, Hứa Úy Nhiên gặp cô, là một tờ giấy sa thải, phía trên còn có chữ ký tay của Hứa Úy Nhiên và Cố Dạ Thâm.

Đây là sấm sét giữa trời quang không thể nghi ngờ, cô run rẩy cầm tờ giấy kia, trợn to hai mắt không thể tin: “Hứa quản lý, đây là vì cái gì?” Vô duyên vô cớ tại sao lại muốn xa thải cô?

Hứa Úy Nhiên như có điều suy nghĩ nhìn cô một lát, sau đó nghiêm túc mở miệng: “Một phần thiết kế của bản thiết kế đầu xuân ở nhà của thiết kế Chân, đưa đến phòng làm việc của Tổng Giám đốc chờ ký xác nhận, đã không thấy từ mấy ngày trước, căn cứ theo lời Thẩm trợ lý nói, buổi trưa mất đồ đó cô có đến, ngoài ra, còn có một nhân viên gặp cô vội vàng chạy đi, mà chiều hôm đó, cô không có ở phòng làm việc.”

Ôn Noãn cháng váng, “Nói cũng đúng, không có bất kỳ ai hỏi tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, như vậy đã phán quyết là tôi ăn cắp?” Quá đáng sợ rồi!

“Không chỉ là ăn cắp.” Vẻ mặt Hứa Úy Nhiên bình tĩnh, “Những bản thiết kế này, hôm nay đã hoàn toàn ở Hằng Phong, hơn nữa buổi họp báo tác phẩm mùa xuân còn tuyên bố trưng bày, cũng vì vậy, chiều đó là cô đi gặp Tổng Giám đốc Hằng Phong. Ngoài ra, Thiết kế Chân có nói, thời trang ở nhà của Hằng Phong vẫn luôn yếu thế, mà cô, là vợ trước của Tổng giám đốc Hằng Phong, có lẽ vì lý do muốn tái hôn mà làm chuyện này để lấy lòng chồng trước.”

Lại là Chân Điềm Điềm, nhất định là do lượng tiêu thị của trang phục tình nhân quá tốt, nên cô ta bị kích thích mới làm ra chuyện này nhằm vào cô!

Chẳng qua, chỉ bằng như vậy mà đuổi cô, có phải quá mức vụng về rồi không!

Ôn Noãn dở khóc dở cười, cuối cùng giận quá hóa cười: “Hứa quản lý, bà cũng tin tưởng? Cố Dạ Thâm, anh ấy cũng tin?”

Hứa Úy Nhiên khẽ kéo máy tính để bàn, con trai rất khác thường, Hứa Úy Nhiên đã có kết luận ở trong lòng, cứ xa thải mơ hồ như vậy cũng được, chẳng qua, việc xa thải đối với người này mà nói đối với con trai là không phải nhân viên bình thường, nên bà cũng theo anh.