Sau Khi Mất Trí Nhớ, Ta Và Kẻ Thù Yêu Nhau

Chương 32




Bởi vì người nào đó, Bạch Ma chỉ có thể trốn ở trong góc chính đường. Lúc nghe thấy người đến là ai liền vội vã đẩy Xa Sơn Tuyết ra sau.

Xa Sơn Tuyết bị đẩy đi vô cùng mờ mịt.

Từ sau khi tỉnh lại ở trấn Cùng Cùng, để hiểu rõ đại thế thiên hạ trước mắt, Xa Sơn Tuyết đã bỏ ra khá nhiều phen công phu. Chỉ tiếc là, nguồn tài liệu của y không quá đáng tin cậy, thứ nhất là Mẫn Cát, hắn có thể lưu loát kể hết thảy các cuộc giao chiến nổi danh lẫn vô danh của Thanh Thành chưởng môn nhưng lại không biết đến Cung Phụng viện của mình có bao nhiêu chúc sư; một người khác là Chu tiểu tướng quân, vị này có thể đếm kỹ các đời danh tướng, nhưng lại không chút nào quan tâm tới chuyện giang hồ.

Sau khi đến Thanh Thành, lực chú ý của Xa Sơn Tuyết liền đặt ở trên người Kham Nguy, tạm thời buông xuống các vấn đề khác. Bởi vậy, lúc người đến tuyên cáo lên Đoạn Đao môn Thiếu môn chủ, trong chính đường chỉ có một mình y là không biết đang nói tới ai.

“Nhanh tránh ra đi!” Bạch Ma không phát hiện vẻ mặt mê mang của y, vội vã thúc giục: “Nếu để Tiêu Ngôn nhìn thấy ngài thì sẽ không ổn.”

Rất tốt, hiện tại y đã biết: Đoạn Đao môn Thiếu môn chủ tên là Tiêu Ngôn.

Xa Sơn Tuyết biết nghe lời phải mà lùi lại mấy bước, ẩn mình sau màn che. Mà một bên khác, nhóm mật thám biết rõ người tới là người phương nào, cũng đang vô cùng khó hiểu.

Bên trong chính đường có mật thám Đoạn Đao môn bố trí ở trấn Thanh Thành, nhưng bọn họ lại không hề nghe được tin Thiếu môn chủ nhà mình tới đây. Vị mật thám kia vội vã nghênh đón đi ra ngoài, trước tiên tỉ mỉ đánh giá, xác nhận thân phận của đám người ngoài cửa.

“Quả đúng là Thiếu môn chủ, ngài đến Thanh Thành làm gì vậy?” Mật thám Đoạn Đao môn là một nam nhân trung niên không đáng chú ý, hắn đầu đầy đổ mồ hôi, từ sau khi nhìn thấy Thiếu môn chủ nhà mình, mí mắt vẫn luôn nháy liên tục: “Môn chủ muốn truyền tin gì sao?”

“Sư phụ?” Tiêu Ngôn cau mày: “Không phải chuyện của người, ta là tới hạ chiến thiếp cho Kiếm Thánh Kham Nguy. Có một sư đệ nói rằng tìm người tên là Lý tam hỗ trợ là được, trong các ngươi ai là Lý Tam?”

Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người trong chính đường: “…”

Mật thám Đoạn Đao môn gian nan nuốt xuống một ngụm nước bọt, đáp lời: “Thiếu môn chủ, ta chính là Lý Tam.”

Tiêu Ngôn ngẩn người nói: “Hóa ra là ngươi à.”

Sau màn che ở chính đường, Xa Sơn Tuyết nhỏ giọng cảm thán: “Đầu óc đứa nhỏ này e rằng không dược nhanh nhạy cho lắm.”

Bạch Ma nghe thấy câu nói ấy của y, sâu sắc cảm thấy kỳ quái quay đầu lại hỏi: “Vị này không phải thiên hạ đệ nhất đao ngài phong sao?”

Xa Sơn Tuyết: “…”

Đây chính là chỗ hỏng của mất trí nhớ, nhìn thấy người quen lại không nhận ra thật sự là một chuyện rất lúng túng.

Chẳng trách Bạch Ma ban nãy lại hung hăng đẩy y trốn đi như vậy, hóa ra là vì trong quá khứ y đã từng gặp qua vị Tiêu Thiếu môn chủ đầu óc không quá nhanh nhạy này.

Nếu như Mẫn Cát hoặc Chu tiểu tướng quân đi theo bên người, Xa Sơn Tuyết ngược lại còn có thể dò hỏi một câu vài lời liên quan đến chuyện “Thiên hạ đệ nhất đao”, nhưng đáng tiếc hai người bọn họ bây giờ đều không ở đây, Xa Sơn Tuyết đành phải hỏi Bạch Ma: “Hắn là thiên hạ đệ nhất đao khách?”

Bạch Ma trong lúc nhất thời không nắm bắt được ý đồ của Đại Quốc sư khi hỏi cái vấn đề này, dù sao chuyện như mất trí nhớ cũng rất ít người nghe nói tới. So với sự thật rằng Đại Quốc sư đã quên mất quá khứ thì cho rằng y đang thăm dò hắn còn dễ tin hơn.

Chỉ do dự một nhịp thở, Bạch Ma liền cúi đầu, mấp máy môi.

“Tiêu Ngôn quả thực có thể xứng danh thiên hạ đệ nhất đao khách, hắn là cao thủ Nhất lưu nhưng đã nhiều lần đánh bại nhân vật cấp Tông sư. Nhưng mà thiên hạ cũng không phải là không có người dùng đao nổi danh như hắn, Xuân Thu đao Lam Chính Nhai và Phiêu Linh Vũ Ứng Tứ đều là lão tiền bối. Cho nên lúc đầu ngài phong Tiêu Ngôn làm thiên hạ đệ nhất đao, rất nhiều người không phục.”

Xa Sơn Tuyết suy nghĩ chốc lát, đột nhiên nói: “Ta nghĩ lúc trước ta phong cái danh này cho Tiêu Ngôn, hẳn là để chọc Kham Nguy đi.”

Bạch Ma không đáp, dù sao đây cũng không phải là chuyện hắn có thể ngông cuồng ngôn luận được.

Xa Sơn Tuyết lại tiếp tục nghĩ sâu xa hơn.

Trong sáu ngọn núi, Thanh Thành kiếm môn hoàn toàn xứng danh đệ nhất tông. Dưới nó, phái Thiên Sơn cùng Đoạn Đao môn vốn là ngang hàng cùng đứng thứ hai. Sau nữa là cái đám làm cơ quan – Võ Di lâu. Còn Thần Long tông – Bắc sơn và Cung Phụng viện Đại – Tiểu Hưng sơn đã sáp nhập vào triều đình Đại Diễn, không tính ở bên trong.

Đây là điều Xa Sơn Tuyết hơn hai mươi tuổi biết. Mà hơn bảy mươi năm đã qua đi, thanh thế của Thanh Thành kiếm môn càng sâu hơn xưa, phái Thiên Sơn được người Man tôn sùng là Thần tông, địa vị cũng không hề dao động, Võ Di lâu cơ quan sinh ý dường như càng làm càng lớn, chỉ có Đoạn Đao môn, từ lúc y thức tỉnh tới giờ, mai danh ẩn tích vô cùng triệt để.

Ngoại trừ Thần tông của phái Thiên Sơn người Man, trong Đại Diễn thế nhưng không còn môn phái nào đủ để chống lại Thanh Thành kiếm môn.

Một nhà độc đại, bất kỳ người thống trị nào cũng không muốn nhìn thấy điều ấy. Xuất phát từ suy xét về cân bằng, “mình của lúc ấy” sẽ chọn nâng đỡ Đoạn Đao môn là chuyện đương nhiên.

Thiên hạ đệ nhất đao, đến cùng cũng không phải đệ nhất thiên hạ. Mà dựa theo phương pháp phân loại như vậy, Kham Nguy chẳng phải cũng coi như là thiên hạ đệ nhất kiếm sao.

Xa Sơn Tuyết không chú ý mình thì thầm ra mấy chữ cuối cùng, nhưng mà Bạch Ma nghe được.

Chú Chim Sẻ đáng thương tiếp tục rối rắm, đắn đo trả lời: “Đúng là có thiên hạ đệ nhất kiếm. Bốn năm trước, ngài đã viết ra năm chữ này, sai người đưa tới cho Kham chưởng môn. Nghe đâu bị Kham chưởng môn xé thành mảnh vụn, quăng đi.”

Xa Sơn Tuyết: “…”

Hóa ra “mình của lúc ấy” còn thực hiện rồi. Lần này gặp mặt Kham Nguy không thật sự đánh y một trận, xem ra tính khí căn bản cũng không kém như thoạt nhìn.

Hai người bọn họ trốn sau màn che xì xào bàn tán, phía bên kia, mật thám Đoạn Đao môn Lý Tam để khuyên nhủ Tiêu Ngôn từ bỏ ý định khiêu chiến, nuốt nuốt nước bọt chuẩn bị giảng giải.

“Thiếu môn chủ”, hắn sầu mặt nói: “Thanh Thành bây giờ đang rối loạn, e rằng Kham chưởng môn sẽ không nhận lời khiêu chiến của ngài. Gần sang năm mới, hay là ngài về trước, đầu xuân lại tới xem sao?”

Tiêu Ngôn còn bực bội hơn hắn.

“Hay là lần sau, hay là lần sau”, hắn gầm nhẹ nói: “Bốn năm qua, các ngươi vẫn luôn chỉ nói những lời ấy với ta —— Đại Quốc sư vừa gây phiền phức cho Kham Nguy, chờ một chút lại đi khiêu chiến; quan ngoại nổi lên ma tai, Kham Nguy phải dẫn đệ tử đi tới, chờ một chút lại đi khiêu chiến, kết quả là ta chỉ chờ được hắn bế quan hai năm. Bốn năm, ngươi biết đám người bên ngoài đều nói như thế nào về ta không?”

Một đạo đao khí thoát ra từ khe hở ngón tay hắn, bổ vào trên phiến đá xanh, hằn sâu vết tích, đáng sợ tới mức những người đang vây quanh Tiêu Ngôn đều đồng loạt lùi bước về sau.

“Nói ta nịnh nọt, lấy lòng triều đình!! Một năm trước ta khiêu chiến Xuân Thu đao thành công, thế mà khi lão già Lam Chính Nhai ấy bại dưới tay ta, nhìn thấy ta còn bày ra vẻ mặt mũi vểnh lên trời, thật đáng ghét! Cái gì mà thiên hạ đệ nhất đao không phải đệ nhất thiên hạ! Ta đây muốn làm đệ nhất thiên hạ sẽ không tự mình đi kiếm sao?! Bất kể là Kham Nguy hay là Xa Sơn Tuyết, một ngày nào đó bọn họ sẽ phải thua dưới đao của ta!”

Sau màn che trong chính đường, Xa Sơn Tuyết sờ sờ mũi.

Không có ý tốt mà phong thiên hạ đệ nhất đao, quả nhiên là phong thành thù. Thế nhưng người trẻ tuổi hoạt bát như thế là chuyện tốt, cứ luôn âm u đầy tử khí mới gọi là kỳ cục.

Ngoài phòng, Tiêu Ngôn hất ra cánh tay đang ngăn cản hắn của Lý Tam, bước nhanh vào trong.

“Nếu không phải hiện tại núi Thanh Thành không cho người lên núi thì ta cần gì phải tìm ngươi hỗ trợ gửi chiến thiếp cơ chứ? Không giúp thì thôi, nơi này nhiều người như vậy, hẳn sẽ có người có thể giúp đỡ được ta!” Ánh mắt hắn đảo qua một đám mật thám đang ăn dưa xem náo nhiệt trong phòng: “Ai có thể giúp đỡ, ta sẽ nợ người đấy một cái ân tình! Tương lai nếu như gặp chuyện, chỉ cần không trái với môn quy Đoạn Đao môn thì việc gì ta cũng làm được!”

Đám mật thám xem náo nhiệt sáng mắt lên.

Tuy rằng cái danh thiên hạ đệ nhất đao của Tiêu Ngôn có hơi gây tranh cãi, nhưng hắn thực sự là cao thủ Nhất lưu. Hắn mới mười chín tuổi nhưng đã đánh bại một số Tông sư, chỉ cần sống lâu, tương lai nhất định có thể thuận lợi đột phá Tông sư, thậm chí là cả cảnh giới Đại tông sư. Ân tình của một người như vậy, quả thật là thành ý của Tiêu Ngôn.

Trong lúc nhất thời nhóm mật thám rục rà rục rịch, nhưng còn kiêng kỵ sắc mặt Lý Tam, tạm thời không ai lên tiếng.

Tình cảnh căn phòng bỗng chốc căng thẳng, sắc mặt Tiêu Ngôn càng ngày càng kém, mắt thấy vị Thiếu môn chủ này sắp muốn nổi trận lôi đình rút đao, đột nhiên có người ho khan một tiếng.

Tầm mắt mọi người nhất thời bị hấp dẫn qua, bọn họ chỉ nhìn thấy màn che khẽ lay động, một lát sau, Bạch Ma sắc mặt uể oải bước ra.

Hắn nhìn qua rất suy yếu, nói bị cảm lạnh cũng không phải không khả năng, tuy rằng lúc này không nhịn được mà ho khan khiến rất nhiều người muốn đánh hắn, nhưng mà ở trước mặt Tiêu Thiếu môn chủ, mọi người đành phải nhẫn nhịn ý đồ của mình. Vì vậy bọn họ liền thu tầm mắt về.

Nhưng Tiêu Ngôn không có.

Hắn cũng không thèm nhìn Bạch Ma, đôi mắt sắc bén như chim ưng gắt gao nhìn chằm chằm màn che tĩnh lặng.

Tiếp đó, hắn hỏi: “Ai ở nơi đó?”

Đại khái là lúc trước ở Thanh Thành trấn bị trúng gió, Xa Sơn Tuyết có chút choáng đầu lại không nhịn được ho khan một tiếng.

Ánh mắt của mọi người đồng loạt phóng qua, cho dù là cách sau màn che, Xa Sơn Tuyết cũng có thể tưởng tượng được bầu không khí ngưng trọng và lửa nóng ngay lúc này.

Thân thể không theo kịp, Đại Quốc sư cũng không còn cách nào khác. Xa Sơn Tuyết hơi tiếc hận một chút, sau đó y dứt khoát xốc màn che lên, hướng ra bên ngoài chào hỏi.

“Chư vị, Tiêu Thiếu môn chủ, đã lâu không gặp.”

Lúc này Xa Sơn Tuyết không tiếp tục thu liễm cảm giác về sự tồn tại của mình, một phòng mật thám giống như là vừa phát hiện ra y, ngơ ngẩn mà đứng nhìn.

Chỉ có một người sắc mặt có vẻ bất đồng. Chủ quản mật thám phái Thiên Sơn ban đầu cũng rất mê man nhưng sau khi nhìn thấy rõ mặt Xa Sơn Tuyết, biểu tình dần dần chuyển thành sợ hãi, làm cho Bạch Ma đang liếc trộm hắn bỗng chốc cảm thấy sảng khoái trong lòng.

Người nhận ra Xa Sơn Tuyết ở đây không nhiều, nhưng chỉ cần một mình Tiêu Ngôn biết là đủ rồi.

Đoạn Đao môn Thiếu môn chủ nghiến răng nghiến lợi đọc ra cái danh tự kia.

“Đại Quốc sư… Xa Sơn Tuyết.”

Loảng xoảng——

Có tên mật thám giật mình làm rơi mất chén trà trong tay.

Lời nói này giống như một tảng đá lớn ném vào giữa mặt hồ tĩnh lặng, sóng lớn ào ào dâng lên trong nháy mắt, càn quét khắp cả chính đường. Đám người đứng gần Xa Sơn Tuyết nhất liên tiếp lùi về sau, trong lúc vô tình đạp trúng chân người khác, rước lấy một mảnh thét gào.

Xa Sơn Tuyết nắm cổ áo Bạch Ma định nhân cơ hội bỏ chạy, gật đầu với Tiêu Ngôn, nói: “Ta đây.”

Sắc mặt Tiêu Ngôn kỳ quái khó tả, thật giống như có người đúng lúc hắn đang ăn cơm đột nhiên đổi hải vị trong bát hắn thành sơn hào. Nhưng mà điều này cũng không có gì xấu, đối với Tiêu Ngôn mà nói, bất kể là Xa Sơn Tuyết hay Kham Nguy, đều là những người làm cho hắn rất khó chịu.

Một hồi lâu sau hắn cười ha hả nói: “Không sao, ta đây cũng chưa từng giao chiến với chúc sư bao giờ. Đại Quốc sư là cao nhân tiền bối, hẳn là sẽ không từ chối lời khiêu chiến của vãn bối đâu nhỉ?”

“Ta rất muốn nói hiện tại không đánh”, Xa Sơn Tuyết thở dài, thả lỏng đôi tay, không ai chú ý tới hồng văn nơi ngón trỏ tay phải y đang đỏ dần lên như máu, y nói: “Nhưng mà Tiêu Thiếu môn chủ chắc chắn là sẽ không đồng ý.”

Tiêu Ngôn liếm liếm răng nanh của mình, nhếch miệng cười lạnh.

“Ta đương nhiên là không đồng ý.”

“Ta đồng ý là được.”

Đột nhiên có một thanh âm phát ra.

Tiếng nói đi kèm cùng mấy đạo kiếm khí xanh lá, từ trên trời giáng xuống, dễ như trở bàn tay xốc bay nóc nhà cứ điểm liên hợp này.

Tro bụi cùng đá vụn dồn dập rớt xuống, trong đống âm thanh hỗn loạn, cho dù là Xa Sơn Tuyết cũng không phân biệt rõ chuyện gì đang xảy ra. Nhưng mà đá vụn không có mắt, sẽ không bởi vì y là người mù mà không đập vào y. Xa Sơn Tuyết vừa định ôm đầu né tránh, liền nghe thấy có thứ gì đó mang theo gió mà tới.

Là một chiếc áo choàng lông dày mềm mại nặng trịch.

Cái áo choàng này đang bay ở trên cao, đột nhiên liền bao phủ lên người y, che chở Xa Sơn Tuyết ở phía dưới, chặn lại toàn bộ đá vụn định đánh xuống. Xa Sơn Tuyết còn đang kỳ quái người nào tốt bụng như thế, liền cảm thấy một nguồn sức mạnh giữ chặt tay y, mặc y một đường lảo đảo mà lôi ra khỏi chính đường.

Xa Sơn Tuyết bị sặc tro bụi không ngừng ho khan. Người kéo y buông tay ra, giao cổ tay y cho một người khác nắm chặt.

Cái người khác kia liền sờ sờ trên cổ tay Xa Sơn Tuyết, lạnh như băng cười một tiếng.

“Đại Quốc sư”, trong thanh âm của Lâm Uyển Lâm trưởng lão mang theo hừng hực lửa giận, vừa bắt mạch cho Xa Sơn Tuyết, vừa nói: “Nếu như lại trúng phong hàn thì thuốc của ngài nhất định sẽ thêm gấp ba lần hoàng liên(*) đấy.”

(*)Hoàng liên: Thuốc có vị rất đắng, tính hàn có thể thanh nhiệt.

“A”, Xa Sơn Tuyết còn chưa kịp phản ứng lại: “Ta cảm thấy ta không sao —— ”

“Lâm Uyển”, Kham Nguy vừa lôi Xa Sơn Tuyết ra khỏi phòng nói: “Gấp năm lần cho y.”

“Được, chưởng môn.” Lâm trưởng lão không hề có ý định phản đối.

Nhưng mà Xa Sơn Tuyết có… Chỉ là suy xét đến hậu quả lại bị gấp thêm nữa, tạm thời ngoan ngoãn im miệng. Lúc này bụi mù tan hết, nhóm mật thám đang mờ mịt rốt cuộc có thể thấy rõ chuyện gì vừa xảy ra trong sân.

Tất nhiên, bọn họ càng hi vọng chính mình vĩnh viễn không thấy rõ còn hơn —— Một mình Đại Quốc sư xuất hiện đã đủ rồi, Thanh Thành Kiếm Thánh cùng Kim châm Thần y cũng đến là cái quỷ gì? Có còn để cho người ta một con đường sống hay không hả?

Kham Nguy nào thèm để ý suy nghĩ của người khác, hắn đứng chắn trước người Xa Sơn Tuyết, tay nắm chuôi kiếm, đối diện với một Tiêu Ngôn sắc mặt tràn đầy hưng phấn.

Một lát sau hắn đánh giá xong cái người quen kiếp trước này, mở miệng:

“Ngươi muốn khiêu chiến ta?”