Sau Khi Phản Diện Nhặt Được Kịch Bản

Chương 48: Trà là căn nguyên của cầm tù




Khuất Minh Dương cũng coi như là thiên tư hơn người, gã lật xem điển tịch Đạo Tông tìm được một cấm thuật, có thể kéo dài sinh mệnh tàn tạ của mình.

Chỉ là thuật này thi hành càng lâu, tâm ma và chấp niệm cũng càng sâu, cứ thế sau cùng trở thành người không ra người ma không ra ma.

Lúc đó Khuất Minh Dương đã tâm ma nhập thể, gã chống lại không được dụ hoặc, nên tu luyện cấm thuật, cũng không biết gã dùng phương pháp gì, che giấu khí tức của mình, mọi người trong Đạo Tông đều không phát hiện.

Nhưng thân thể suy yếu của gã lại không giấu được, thanh âm trong nội bộ Đạo Tông khuyên gã định ra người thừa kế cũng ngày càng nhiều.

Lúc Khuất Minh Dương trẻ trung khỏe mạnh, còn có thể ngăn chặn các phong chủ khác của Đạo Tông.

Hiện giờ thân thể suy yếu, Đạo Tông liền bắt đầu sinh ra nhiều âm thanh thượng vàng hạ cám, cũng càng có nhiều người ngo ngoe rục rịch, muốn ngấp nghé vị trí chưởng môn.

Nội tâm u ám của Khuất Minh Dương càng không kìm nén được, gã dùng ánh mắt cừu hận u ám đánh giá những người ở Đạo Tông có khả năng cướp đi vị trí của gã.

Lúc đó, Ôn Thanh Lan chỉ vừa mới ngồi lên vị trí phong chủ Tĩnh Bình Phong không bao lâu, một lần ra cửa, Thanh Lan chân nhân ngẫu nhiên gặp được đại đồ đệ Văn Uyên, rồi thuận tay nhặt người về.

Chỉ có thể nói Ôn Thanh Lan thu đồ đệ vận may quá tốt, hắn tùy tay nhặt một cái, thế mà nhặt được một nhân tài tân tú của đạo môn, Văn Uyên trời sinh phong thần tuấn lãng, tính tình lại ôn hòa khiêm tốn, tư chất còn là nhất đẳng, mười tuổi Trúc Cơ, ba mươi tuổi Kim Đan, trong chốc lát danh tiếng vô lượng, không biết cho Ôn Thanh Lan bao nhiêu mặt mũi.

Lúc đó tiểu bối đệ tử Đạo Tông gần như mỗi người đều đem Văn Uyên trở thành thần tượng để sùng bái, có thể nói Văn Uyên là đệ tử trẻ tuổi hoàn toàn xứng đáng làm dê đầu đàn.

Có càng nhiều người ở bên tai Khuất Minh Dương khuyên gã, không bằng nhận Văn Uyên từ trong tay phong chủ Tĩnh Bình Phong làm con thừa tự, để Văn Uyên trở thành đại sư huynh của đệ tử các phong, cũng để Nhập Tiên Phong có người kế tục, cũng không đến mức ngày sau Đạo Tông bởi vì tranh đoạt vị trí chưởng môn mà chia rẽ.

Trên mặt Khuất Minh Dương không hiện, nhưng trong lòng như muốn phát điên, gã ngoài sáng sủng ái Văn Uyên, trong tối ngầm biến Văn Uyên thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Sau lại lấy lý do dẫn đội rèn luyện để Văn Uyên hạ sơn, sau đó khi xuống núi, những kẻ không vừa mắt Tĩnh Bình Phong và Văn Uyên, tự nhiên sẽ tìm tới rất nhiều phiền phức cho Văn Uyên, mà gã chỉ cần âm thầm đứng đằng sau đẩy, làm cho tiểu tử dám can đảm mơ ước vị trí của gã, vạn kiếp bất phục.

Người của Lan Yên Phong và Thái Uyên Phong quả nhiên không làm gã thất vọng, một số đệ tử của hai phong này trêu chọc một phiền toái lớn cho Văn Uyên, trực tiếp đối đầu với một ma đầu có danh tiếng.

Ngay lúc Văn Uyên che chở những đệ tử đó chạy trốn, có người lặng lẽ ám toán, đẩy Văn Uyên xuống vách núi, để phòng ngừa đối phương có một đường sinh cơ, gã lặng lẽ theo đuôi cho Văn Uyên một đòn trí mạng.

Trong nháy mắt đó, Khuất Minh Dương nhìn vẻ mặt thống khổ tuyệt vọng của tên đệ tử trẻ tuổi này, chỉ cảm thấy sung sướng vô cùng.

Nhưng còn chưa đủ, Tĩnh Bình Phong lúc nào cũng uy hiếp gã kia, nhất định phải diệt trừ, nhưng không phải bây giờ, ít nhất phải để Tĩnh Bình Phong và các phong chủ lòng mang quỷ kế kiềm hãm lẫn nhau.

Nhưng ngoài đự đoán của gã là, Tĩnh Bình Phong trưởng thành quá nhanh, sư đệ luôn trầm mặc ít nói trước đây, lại bất tri bất giác có tu vi cao như vậy, cứ tiếp tục như thế, gã không cách nào khống chế đối phương.

Khuất Minh Dương nhìn nơi ở của Hắc Bào Lão Tổ, trong lòng nháy mắt có một cách, gã biết đối phương có một bí mật, một bí mật mà toàn bộ Đạo Tông không biết, đó là chính là thân thế của Minh Ngọc.

Để hai người đối đầu, thật sự là vô cùng dễ dàng…….

Chỉ là không ngờ, sự tình phát triển sau này nằm ngoài dự đoán, Ôn Thanh Lan mạnh đến nỗi giết chết lão tổ, tới cuối cùng, gã thất bại thảm hại dường như cũng không có gì kỳ lạ……

Ký ức của Khuất Minh Dương từ từ biến mất, ngọc châu lưu ly cũng trong nháy mắt hóa thành bột phấn, Ôn Thanh Lan nhìn mọi thứ trước mặt, trong mắt không một chút gợn sóng, thật ra hắn đã sớm biết thời gian Khuất Minh Dương nhập ma, đại khái cũng đoán được chuyện đã xảy ra, hôm nay được nghiệm chứng, cũng không có gì kinh ngạc.

Sau khi ngọc châu lưu ly hóa thành bột phấn phiêu tán, giữa không trung mơ hồ hiện lên bóng ảnh của Khuất Minh Dương.

Gã trường thân ngọc lập (*), nhã nhặn như một thư sinh nho nhã, lộ ra tươi cười ôn nhã với Ôn Thanh Lan: “Ôn sư đệ, đa tạ.”

(*) thân dài thẳng như ngọc

Khuất Minh Dương chấp lễ nói, Ôn Thanh Lan cũng không tránh đi, mà thoải mái nhận lễ của đối phương.

Chợt nghe Khuất Minh Dương tiếp tục nói: “Hôm nay ta có thể xuất hiện, thì biết ta đã chết, có lẽ người có thể làm được trong toàn bộ Đạo Tông này, cũng chỉ có một mình sư đệ, từ nay về sau, gánh nặng Đạo Tông đành phải gánh trên người sư đệ.”

Ôn Thanh Lan lãnh đạm nói: “Cái này không cần ngươi nhọc lòng.”

Khuất Minh Dương không để bụng cười nói: “Sư đệ vẫn lãnh đạm như vậy, chỉ là Đạo Tông ta trải qua một trận này, chỉ sợ thực lực giảm mạnh, nếu không phải lúc trước trải qua trận đại chiến kia, sư phụ sư bá tất cả đều ngã xuống, Đạo Tông ta cũng không đến mức như vậy.”

“Đại chiến?” Ôn Thanh Lan hơi nhíu mày.

Theo như lời của Khuất Minh Dương, hắn cũng mơ hồ có chút ấn tượng, ngày hắn bái nhập môn hạ tiền phong chủ Tĩnh Bình Phong, tiền phong chủ kỳ thực cũng là thân thể trọng thương nỏ mạnh hết đà, hắn có một lần thoáng nghe được, là có liên quan với lần đại chiến nọ, chắc hẳn có quan hệ với lời trong miệng Khuất Minh Dương.

Khuất Minh Dương gật đầu nói: “Nếu không phải uy thế đại chiến ngày ấy, phải trấn áp tà ma, cũng không đến mức suy bại tới nông nỗi này, mong rằng sư đệ lưu tâm nhiều hơn.”

Không đợi Ôn Thanh Lan hỏi thêm chuyện gì, Khuất Minh Dương đã hóa thành hạt bụi tan theo gió, gã là một chút ký ức nguyên sơ, có thể giữ chút thần trí nói chuyện với Ôn Thanh Lan, đã không dễ dàng rồi, giờ rốt cuộc chống đỡ không nổi, tan biến như vậy.

“Tích___

Kí chủ mở ra tình tiết chủ tuyến: Trầm Miên Địa

Thời gian hoàn thành nhiệm vụ: Vô hạn

Cấp bậc nhiệm vụ: cấp SS

Thuộc tính: Tu bổ toàn bộ bối cảnh thế giới 《 Chí Thần Truyện 》”

Không biết có phải do lần trước giết chết nữ chính kích thích quá lớn không, hệ thống ném lại một câu rồi chạy mất, mặc cho Ôn Thanh Lan hỏi như thế nào, nó đều giả chết không hé răng.

Ôn Thanh Lan cũng không đi hỏi nữa, lần này ở cổ mộ thu hoạch Thiên Cơ Thần Diện tăng tu vi, trong lòng Ôn Thanh Lan có dự cảm, hắn có một chút suy đoán về sự tồn tại của hệ thống.

Nhưng hiện giờ hệ thống sinh tồn trong cơ thể hắn, ngoại trừ không cho phép thương tổn Tiêu Cảnh, cũng không gây trở ngại hành động gì khác, bởi vậy Ôn Thanh Lan có thể nắm bắt đối phương, lựa chọn làm lơ.

Trong khoảng thời gian này hệ thống im lặng cũng hợp tâm ý của hắn, hệ thống hay chơi trò cưỡng chế, yên tĩnh hẳn.

Suy nghĩ này dạo một vòng trong đầu cũng chỉ trong một lúc, Ôn Thanh Lan cũng đã rời khỏi hậu sơn, về tới Tĩnh Bình Phong.

Đại điện lãnh túc huy hoàng vẫn đứng sừng sững trên Tĩnh Bình Phong, cảnh tượng náo nhiệt huyên náo không thấy nữa, khôi phục cô tịch thanh lãnh vốn có của nó.

Ôn Thanh Lan có chút kinh ngạc nhướng mày, một bước bước vào trong điện, Tiêu Cảnh đang cúi đầu sắp xếp ngọc điệp trên án kỷ.

Ôn Thanh Lan vừa rồi không nói tiếng nào phủi tay liền đi, giờ đột nhiên quay trở lại, vẻ mặt Tiêu Cảnh lại không một chút kinh ngạc, chỉ giống bình thường ngẩng đầu nhìn, khóe môi hơi cong, ôn nhu nói: “Sư tôn, người đã về rồi.”

Không ngờ tiểu đệ tử thật là có bản lĩnh lớn sắp xếp sự vụ Đạo Tông gọn gàng ngăn nắp như vậy, Ôn Thanh Lan cảm thấy ngoài ý muốn đi qua, cúi đầu nhìn ngọc điệp trên án kỷ, bên trong phân loại vô cùng rõ ràng ghi chép toàn bộ yêu cầu xử lý sự tình của Đạo Tông.

Ôn Thanh Lan kinh ngạc nhướng mày: “Tiểu Cảnh, những thứ này đều là ngươi làm?”

“Đồ nhi không dám quyết định xằng bậy, nên thuận tay sắp xếp, chờ sư tôn trở về định đoạt.” Tiêu Cảnh vẻ mặt bình thản, hoàn toàn không biết mình làm gì.

Nghĩ nghĩ, Tiêu Cảnh mỉm cười nói với Ôn Thanh Lan: “Sư tôn mới về nên khát nước đi, không bằng vào phòng nghỉ ngơi trước, đồ nhi bưng chén trà cho sư tôn giải khát, trong ngọc điệp không có chuyện gì quan trọng, sư tôn có thể xem bất cứ lúc nào.”

Ôn Thanh Lan quả thực không có hứng thú xử lý chuyện vặt, nếu Tiêu Cảnh có thể xử lý tốt những việc này, hắn tất nhiên có thể trao toàn quyền cho Tiêu Cảnh làm.”

Lúc này Ôn Thanh Lan không khỏi thấy Tiêu Cảnh thuận mắt hơn, trong lòng âm thầm đắc ý ánh mắt của mình, để Tiêu Cảnh đi theo cạnh mình làm việc, quyết định này một chút cũng không sai, Tiêu Cảnh lại còn có tiềm chất như vậy, xem ra tiểu đồ đệ cũng không phải cái gì cũng tệ.

Nghĩ vậy, Ôn Thanh Lan không hề nhìn ngọc điệp trên án kỷ, mà chỉ nói: “Sự vụ trên án kỷ ngươi xử lý đi, vi sư về phòng trước.”

Nói xong Ôn Thanh Lan xoay người trở về phòng.

Tuy tiểu cư thanh nhã Tĩnh Bình Phong biến thành đại điện huy hoàng, nhưng căn phòng ngủ này của Ôn Thanh Lan vẫn được giữ lại, hắn về phòng, đột nhiên nhìn thấy A Lữ đang ngồi trong phòng mình.

Thấy mình, A Lữ lại trừng mắt nhìn Ôn Thanh Lan, quay đầu đi không thèm nhìn mình.

Như thế làm Ôn Thanh Lan thoáng cảm thấy kỳ quái, hắn nói: “A Lữ, ngươi làm gì vậy?”

“Lão lão gia, ngài thực sự là Trần Thế Mỹ (*) thay lòng đổi dạ, bạc tình lãnh tâm bạc tình lang!”

(*) Trần Thế Mỹ là kẻ ruồng bỏ vợ con ở quê nhà, lên kinh thành trở thành phò mã lừa dối công chúa là mình chưa có vợ con. Từ đó hình tượng Trần Thế Mỹ là kẻ bạc tình, ham phú quý. Ở đây A Lữ ám chỉ Ôn Thanh Lan là kẻ phụ lòng, không nhớ những ngày tháng gian khổ bên nhau.

Không ngờ A Lữ vừa mở miệng lại đỏ mắt khóc mắng, Ôn Thanh Lan không hiểu ra sao, làm như hắn là yêu ma bội tình bạc nghĩa vậy.

Hắn không khỏi xoa huyệt thái dương lạnh lùng nói: “Rồi rồi, cái gì Trần Thế Mỹ bạc tình, đều là thứ vớ vẩn, ngươi lại muốn gì?”

“A Lữ biết lão lão gia là một đại nhân vật, thân phận trên Đạo Tông trên hậu sơn này đều không giống nhau, là người cao cao tại thượng, tiểu nhân và lão gia đều không được lão lão gia để vào mắt, lão lão gia không niệm tình nghĩa Lạc Châu, cũng phải nghĩ cho lão gia chứ.” A Lữ nói hốc mắt càng đỏ.

Ôn Thanh Lan thấy có chút kỳ lạ, thế cục hiện giờ, chẳng lẽ còn có ai dám làm Tiêu Cảnh không thoải mái sao, hắn không khỏi khó hiểu nói: “Lão gia ngươi lại làm sao vậy?”

A Lữ cúi đầu lau nước mắt, khẽ giọng nói: “Lão lão gia cả ngày bận rộn sự vụ, ném lão gia qua một bên, tiểu nhân cả ngày nhìn lão gia buồn bực không vui mà ngồi ở chỗ này chờ ngài, từ sau khi vị sư huynh kia của lão gia tới đây, lão lão gia càng bận nói chuyện với sư huynh, căn bản là không phản ứng lão gia, tiểu nhân nhìn thấy, lần trước lão gia lén lau nước mắt……”

Ôn Thanh Lan: “…….”

Đây là cái gì hả, tại sao cái gì qua miệng A Lữ nói ra, mùi vị lại trở nên kỳ quái như vậy.

Suy nghĩ một chút, hắn có lẽ đoán được rồi, đột nhiên dư ra một sư huynh, Tiêu Cảnh chỉ sợ là có chút ăn đắng, lại sợ mình thất sủng, mặc dù Tiêu Cảnh căn bản là không được quá sủng ái.

Đúng lúc Tiêu Cảnh bưng trà pha ngon vào, rõ ràng y cũng nghe A Lữ nói, lập tức đỏ mặt, oán trách trừng A Lữ, trách mắng: “Nói lung tung bậy bạ gì đó, còn không đi ra.”

Ôn Thanh Lan có chút kinh ngạc nhìn Tiêu Cảnh, sẽ không thực sự sợ rơi nước mắt chứ?

Nhớ tới tính cách cô vợ nhỏ của Tiêu Cảnh trước đây, Ôn Thanh Lan lại cảm thấy, nói không chừng thật là có khả năng này.

A Lữ thấy Tiêu Cảnh và Ôn Thanh Lan thật vất vả mới có thời gian cùng một chỗ, lập tức có mắt cúi người vâng dạ: “Dạ, dạ, tiểu nhân nói bậy, tiểu nhân đáng chết, lão lão gia, lão gia, tiểu nhân đi trước.”

Nói xong còn lộ ra nụ cười nước mật với hai người, khiến cho thầy trò hai người cạn lời đến cực điểm, rồi đóng cửa rời đi.

A Lữ vừa rời khỏi, trong phòng cũng có chút xấu hổ, lỗ tai Tiêu Cảnh hơi ửng đỏ, y cúi đầu nói: “Sư tôn, chớ nghe người kia nói bậy, đây là trà đệ tử mới chế, sư tôn nếm thử.”

Tuy A Lữ thêm thắt ảo tưởng bừa bãi của mình vào, nhưng cũng có thể nhìn ra tiểu đồ đệ đối với mình dụng tâm, vừa lúc tiểu đồ đệ thoáng nâng mắt liếc trộm mình, thấy mình nhìn thấy, tức khắc hoảng loạn hạ mí mắt, hai má nhiễm đỏ trên gương mặt vô cùng tuấn mỹ.

Từ khi Tiêu Cảnh khôi phục dung mạo, gương mặt này của y có lực sát thương rất lớn, Ôn Thanh Lan sống đến tận giờ, còn chưa nhìn thấy nam nhân nào có dung mạo xuất sắc hơn y, ngay cả nữ nhân cũng khó sánh được, nhìn thấy vẻ mặt này của tiểu đồ đệ, cho tới nay lạnh lùng vô tâm hắn cũng không khỏi cảm thấy diễm sắc bức người.

Chợt nghe Tiêu Cảnh thấp giọng nói: “Sư tôn, uống trà đi.”

Ôn Thanh Lan vui mừng đồ đệ dụng tâm, cố tình khích lệ đồ đệ, liền cầm lấy cái chén uống một ngụm.

Một ngụm xuống dưới, bỗng nhiên thần hồn chấn động, trong bụng quặn đau, thần sắc trắng bệch.