Sau Khi Phu Quân Bị Trúng Gió

Chương 1: Cẩu nam nhân bị trúng gió! thật đáng mừng!




Edit & Beta: yêu Hồ Đại nhân (LinhLan601)

Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua cửa sổ mở một nửa, chiếu vào phòng, từng tia nắng rơi xuống mặt bàn sát cửa.

trên bức tường đối diện với chiếc bàn có đặt một ban thờ, phía trên là một pho tượng Bồ Tát. Trong lư hương khắc hoa trên bàn đồng thau, làn khói nhàn nhạt lượn lờ bay lên, hờ hững tỏa ra bốn phía trong phòng.

Tô Ngọc Dung gần 60 tuổi, đầu tóc hoa râm, giờ phút này thành kính quỳ gối trên đệm hương bồ, cầm Phật châu trong tay, mặc niệm kinh văn.

Nhóm tiểu nha đầu trong viện vừa bận rộn, vừa thấp giọng trò chuyện với nhau. Trong ngoài một mảnh an bình, hài hòa.

Nhưng không được bao lâu, tiếng nói chuyện bên ngoài dần trở nên lộn xộn. Tô Ngọc Dung nhíu mày, mở mắt ra. Nàng chống tay lên mặt bàn, mặt lạnh đứng dậy. đang muốn đi ra ngoài giáo huấn nhóm nha đầu ầm ĩ, thì A Du, thị nữ hồi môn của nàng, mái tóc cũng đã điểm hoa râm, vội vã đi đến: “khôngtốt, lão phu nhân. Lão tước gia trúng gió[1]!”

[1] Trúng gió (nguyên gốc là: 中风): Từ này cũng có nghĩa là đột quỵ. Về cơ bản, Trúng gió và Đột quỵ hay bị nhầm với nhau, vì những triệu chứng tương tự. Bệnh mà nam chính trong truyện này mắc phải là Đột quỵ.

Phong Vu Tu trúng gió?

hắn vậy mà lại trúng gió?

Đây là chính là báo ứng ông trời cho hắn!

Trong nháy mắt ấy, đôi mắt mờ mịt của Tô Ngọc Dung trừng lớn, ánh mắt phức tạp mừng như điên, hỏi: “đã chết chưa?”

A Du lắc đầu, lau mồ hôi mỏng trên trán: “không chết, chỉ bị hôn mê. Lúc này đại phu đã tới cửa, người mau chóng tới xem đi! Làm bộ làm dáng cũng được.”

không chết thì gấp cái gì.

Tô Ngọc Dung xoay người, ngồi ở trước gương đồng, nhìn mái tóc mình đã phủ kín hoa râm, nhớ tới đủ chuyện thời trẻ cùng Phong Vu Tu, bên môi nở nụ cười châm chọc.

Năm đó, mỗi người trong kinh đều nói Tô Ngọc Dung nàng mệnh tốt. Từ nhỏ chính là đích nữ nhà cao cửa rộng, thân phận tôn quý, phu quân tương lai cũng là hầu bá chi tử, tiền đồ vô lượng.

Khi đó, nàng được người nhà chiều chuộng trong lòng bàn tay, tâm tư đơn thuần, đồng thời cũng tâm cao khí ngạo, cho rằng lấy thân phận cùng tư dung của chính mình, nhất định có thể làm phu quân khuynh tâm đối đãi.

Nhưng kết quả thì sao?

Phong Vu Tu ghét bỏ nàng kiêu căng, đối với nàng lạnh nhạt. Nàng tâm cao khí ngạo đương nhiên là không chịu cúi đầu nhận thua, lấy lòng hắn. Căng thẳng nhiều năm, cuối cùng trơ mắt nhìn tiểu thiếp sinh cho hắn hai nhi tử.

Mỗi lần nhìn thấy nụ cười khi ôm hai đứa con của tiểu thiếp trên mặt hắn, trong cổ họng nàng giống như bị mắc kẹt một cây gai, nhổ không ra nuốt không trôi, khiến nàng ngày đêm thống khổ.

Về sau, ngay ở thời điểm nàng không thể tiếp tục chịu đựng, muốn cầu phụ thân đồng ý cho nàng hòa li, mẫu thân liền ra tay nhốt hắn ở trong phòng nàng. Suốt nửa tháng ấy, trong nước đều trộn lẫn các loại đồ vật, cơm canh mỗi ngày cũng đều là những món đại bổ.

Nửa tháng sỉ nhục như vậy, phẫn nộ, bất đắc dĩ, thống khổ lúc ấy, cho tới bây giờ nhớ lại, trong lòng nàng vẫn khó có thể đè nén.

Về sau, nàng thực sự mang thai, hoài thai mười tháng sinh hạ nữ nhi Thanh Thanh. Khi đó, bà mẫu[2] đã bệnh nặng, trước khi chết lôi kéo tay nàng, nước mắt đầy mặt mắng nàng không biết cố gắng, mắng nàng không có bản lĩnh sinh hạ cho Phong Vu Tu một đứa con vợ cả……

[2] Bà mẫu: Mẹ chồng.

Mà cũng từ sau sự kiện kia, nàng và Phong Vu Tu đã hoàn toàn chán ghét lẫn nhau. Nàng không cho hắn sắc mặt tốt, còn hắn không có việc cũng sẽ không tới sân nàng, ngay cả nữ nhi cũng không được hắn sủng ái. Sau khi lớn lên, bị hắn gả đi rất xa, ba mươi lăm năm cũng chưa về được một lần.

Đây là việc nàng hận hắn nhất. Nữ nhi duy nhất của nàng, hắn lại nhẫn tâm, tuyệt tình gả đi xa như thế!

Tô Ngọc Dung cúi đầu, nước mắt từ hốc mắt ê ẩm rơi xuống. Những chuyện cũ đó đều đã từ rất lâu, theo lí nàng nên sớm phai nhạt mới đúng. Nhưng những kí ức ấy, lại giống như sinh linh có máu thịt, cắm rễ thật sâu ở trong đầu nàng.

hiện tại nàng và Phong Vu Tu đều hận đối phương không thể chết sớm một chút, tốt nhất là vĩnh viễn không phải nhìn thấy khuôn mặt mà mình chán ghét.

Bây giờ thì tốt rồi, hắn bị trúng gió, ngày ngày tháng tháng về sau chỉ có thể nằm ở trên giường, rốt cuộc cũng đừng nghĩ có thể đứng lên đi nửa bước, đừng nghĩ có thể nói một lời, cũng đừng nghĩ, mắng nàng một lời nửa chữ!

Nàng lau lau khóe mắt, bình phục tâm tình, đem trang sức bằng vàng trên tóc đổi thành một cây ngọc trâm xanh biếc, lúc này mới cười lạnh, hỏi A Du: “đang yên lành sao lại trúng gió? Hôm qua không phải còn sinh long hoạt hổ, ngủ trong phòng Liễu tiện nhân một đêm sao?”

A Du tiến lên giúp nàng cố định ngọc trâm, nói: “Nghe nói sáng sớm nay lão tước gia ở trong viện chơi thương[3], bỗng nhiên liền ngã xuống đất. Bệnh này tới quá nhanh, Liễu di nương sợ tới mức đi đường đều là người đỡ, sắp khóc tới hôn mê rồi!”

[3] Thương (枪): có hai nghĩa là khẩu súng và cây thương/cây giáo dài (binh khí). Ở đây chỉ cây thương.

Tô Ngọc Dung nghe vậy, cười lạnh: “Người còn chưa có chết, ả ta đã vội vã khóc tang. thật đúng là cái đồ không lên được mặt bàn!”

Nhớ rõ một năm kia khi vừa mới thành hôn, tiện nhân này phàm là ở nơi của nàng chịu chút ủy khuất, liền bày ra dáng vẻ khóc lóc kệch cỡm, chạy tới trước mặt Phong Vu Tu cáo trạng. Vì thế mà nàng và Phong Vu Tu không thiếu những lần cãi nhau. hiện giờ vài thập niên trôi qua, nước mắt của tiện nhân này vẫn tiện nghi như thế. Nghĩ đến đây, Tô Ngọc Dung khinh thường cười lạnh, đứng dậy, đi về hướng tiểu viện của Liễu di nương.

Bên ngoài cửa viện, có không ít nha hoàn và gã sai vặt đang đứng tụ tập, vừa thấy nàng đi tới, lập tức giống như đàn chim bị kinh sợ, toán loạn chạy đi. Nàng xụ mặt bước vào, liền thấy hai đứa con vợ lẽ đang ở sảnh ngoài nói chuyện cùng đại phu, nhìn thấy nàng, cả hai lập tức tiến lên hành lễ: “Gặp qua mẫu thân.”

Nàng xua xua tay, làm bộ vạn phần lo lắng, đi đến trước mặt đại phu, ánh mắt đau thương, hỏi: “Xin hỏi đại phu, hiện giờ lão gia nhà ta như thế nào? Bệnh này có biện pháp chữa khỏi hay không?”

Đại phu sờ sờ bộ râu hoa râm, bất đắc dĩ thở dài: “Bệnh của lão tước gia chính là bất ngờ bộc phát nặng. nói vậy, lão phu nhân hẳn cũng từng nghe thấy, loại bệnh này một khi mắc phải, hoàn toàn không có phương pháp trị liệu tốt……”

Tô Ngọc Dung vừa nghe thấy lời này, ánh mắt lại càng thêm đau lòng: “Ý của đại phu là, về sau lão gia nhà ta cũng chỉ có thể nằm ở trên giường?”

Đại phu gật gật đầu, thở dài: “Mong rằng lão phu nhân bảo trọng thân thể, chớ bi thương quá nhiều.”

Tô Ngọc Dung nghe được lời này, liền xoay người vọt vào nội thất, ghé vào trên người Phong Vu Tu, khóc kêu: “Phu quân số khổ của ta, sao người có thế mắc phải loại bệnh này……”

Liễu di nương khóc tới hai mắt sưng đỏ ở một bên, thấy nàng kích động như vậy, còn đè nặng trượng phu, lập tức tiến lên nâng dậy: “Lão phu nhân, ngài chậm một chút, đừng nóng vội hỏng thân mình……”

Bớt ở chỗ này hư tình giả ý kêu khóc, mau chóng tránh ra, đừng không biết tốt xấu đè lên lão gia như vậy!

Hai nhi tử của Liễu di nương ở trong sảnh thấy vậy, liếc nhìn nhau, âm thầm cười nhạo.

Lão đại Phong Viễn Hoài: Đệ xem, bà ta khóc thật thương tâm.

Lão nhị Phong Viễn Dương: Đệ cá nhất định là bà ta giả vờ.

Hai huynh đệ sau khi tiễn đại phu ra cửa lại trở về, Tô Ngọc Dung đã ngừng khóc, an vị ở mép giường, còn Liễu di nương và Lan di nương an tĩnh đứng ở phía đuôi giường.

Phong Viễn Hoài đến gần, liếc mắt quét mẹ cả một cái, phát hiện vành mắt nàng căn bản là khônghồng, xác định vừa rồi nhất định là nàng diễn trò cho đại phu xem, trong lòng vô cùng khinh thường. Tuy vậy, trên mặt hắn lại là một bộ kính cẩn, hiếu thuận, hỏi: “Mẫu thân, hiện giờ phụ thân mang bệnh nằm trên giường, không thể ở lại tiền viện thư phòng, ngày đêm đều phải có người coi sóc. Mẫu thân thấy nên đem phụ thân an trí như thế nào mới tốt?”

Tô Ngọc Dung chỉ chờ hắn nói câu này, nàng cầm khăn lau lau khóe mắt không có một giọt nước, nhàn nhạt nói: “hiện giờ lão tước gia ngã xuống, cần người tĩnh tâm chiếu cố, gánh nặng này tự nhiên là do chính thê ta tới chọn.”

Lời này rơi xuống, trong mắt Phong Viễn Hoài hiện lên một tia chán ghét. hiện giờ phụ thân ngã xuống, tương lai phủ Bá tước này chính là thiên hạ của Phong Viễn Hoài hắn. không có nhi tử chống lưng còn nắm vị trí chính thất không chịu buông, sớm muộn gì cũng cho ngươi ăn khổ đầu tiên!

Phong Viễn Dương đứng ở một bên cũng mang ánh mắt như nhìn kẻ ngốc đối với Tô Ngọc Dung. Bà già kia, lăn lộn ba mẹ con bọn họ cả đời, có biết ngày lành của ngươi sắp kết thúc hay không!

Lúc này, Liễu di nương đứng ở một bên nhẹ nhàng khụ một tiếng. Ánh mắt hai mẹ con giao nhau mộtcái, hắn liền hiểu rõ ý tứ mẹ đẻ, lập tức tiến lên một bước, lấy lòng nói: “Mẫu thân, nhi tử có ý này, hiệngiờ phụ thân bệnh nặng, tự nhiên là không thể hoạt động, mà thân mình mẫu thân ngài cũng khôngđược tốt, nếu chiếu cố phụ thân, nhi tử cũng sợ ngài sẽ mệt muốn chết, không bằng… Trước đưa phụ thân an trí ở chỗ di nương, để di nương chiếu cố. Ngài cảm thấy chủ ý này như thế nào?”

“không thế nào, đây là cái chủ ý ngu xuẩn gì!” Tô Ngọc Dung lạnh lùng mở miệng, nhìn sắc mặt Phong Viễn Hoài đột biến, một chút cũng không để vào mắt. hắn ta cho rằng lão đầu tử kia ngã xuống, phủ Bá tước này chính là thiên hạ của hắn, muốn thế nào liền thế nấy?

Xuy, thật là ý nghĩ kỳ lạ!