Sau Khi Sống Lại Trở Thành Omega Thiên Mệnh Của Chú Của Tra Công

Chương 33




Chỉ chút nữa thôi là Lục Thái Phàn sẽ đè bả vai Tô Lương, đẩy cậu xuống sofa rồi biến những ảo tưởng vẫn luôn không ngừng quay cuồng trong đầu anh thành sự thật. Thân thể anh đã hoàn toàn phản lại lý trí, giờ khắc này, Xà chủ quả thực cảm thấy khát đến mức sắp phát điên.

Hơn thế nữa, rõ ràng Tô Lương đã thấy động tác của anh, nhưng cậu chẳng hề chống cự.

Beta trẻ tuổi chỉ khó hiểu mở to mắt, nhưng vẫn không hề nhúc nhích, giống như hoàn toàn không nhận ra Lục Thái Phàn đang cúi gần đến cậu.

Thậm chí Lục Thái Phàn cảm thấy, chỉ cần anh muốn, anh có thể cắn lên gáy cậu dễ như trở bàn tay, sau đó thô lỗ rót tin tức tố nóng cháy của mình vào thân thể cậu.

Nếu không phải biết rõ Tô Lương là Beta nên hoàn toàn không biết đến những ám chỉ ái muội giữa AO, có lẽ Lục Thái Phàn đã nghĩ hành động của Tô Lương lúc này là “mời mọc” rồi.

Là kiểu mời…..để anh muốn làm gì cũng được ấy.

“Tị tiên sinh, anh sao vậy? Có chuyện gì sao?”

Nhưng, ngay giờ khắc lý trí như sắp hoàn toàn sụp đổ kia, Lục Thái Phàn vẫn hồi thần chỉ vì nghe được giọng nói đang khẽ run của cậu.

Đối diện với ánh mắt ướt át lại tràn ngập tin tưởng mình kia, Lục Thái Phàn lập tức bình tĩnh lại rất nhiều.

Đầu ngón tay nóng bỏng khẽ chuyển hướng, không hề dùng sức trói buộc Beta kia, mà chỉ khẽ lướt qua gáy cậu, cuối cùng dừng trên cổ áo thiếu niên.

Lục Thái Phàn rũ mắt che lấp dục vọng nóng bỏng rồi sửa lại cổ áo giúp Tô Lương.

“Quần áo cậu có hơi xộc xệch.”

Chủ nhân Xà quật thong thả ung dung vuốt cổ áo lại cho Tô Lương, một lúc lâu sau mới mở miệng “giải thích” một chút.

Giọng anh có hơi ám ách.

“Cảm, cảm ơn.”

So với trạng thái không thích hợp của Lục Thái Phàn, kỳ thực Tô Lương cũng chẳng khá hơn là bao. Cậu quả thực đã thất thần, mãi sau đó mới ngây ngốc đáp lại.

Cậu vẫn giữ tư thế lúc trước, cả người như không thể động đậy – thân thể cậu hoàn toàn mềm nhũn, cậu chỉ sợ dù mình chỉ đổi tư thế thôi cũng sẽ ngã nhào vào ngực Tị tiên sinh như thể không xương vậy.

Cho nên cậu hoàn toàn không dám động.

Màu hồng nhạt lan từ gốc cổ lên má với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Đương nhiên Tô Lương không muốn thừa nhận vừa rồi cậu đã hoàn toàn ngây dại. Rõ ràng ngón tay Tị tiên sinh trông tái nhợt thon dài như vậy, nhưng sau khi đụng vào lại nóng vô cùng, giống như có một ngọn lửa nho nhỏ bên dưới khớp ngón tay đẹp đẽ kia vậy.

Lúc sửa lại cổ áo, ngón tay người đàn ông ấy khẽ lướt qua gáy cậu, sau đó, ngọn lửa nhỏ kia đột nhiên dừng trên người Tô Lương, thiêu đốt đến mức cậu phải nghiến răng mới không nhảy dựng lên.

Tô Lương cảm giác mình sắp không thở được rồi.

Trong không khí ẩm ướt này, mùi hương lạnh lùng kia tựa như cũng nhiễm hơi ấm ái muội rồi theo hô hấp từng chút xông vào nơi sâu nhất trong thân thể cậu, khiến Tô Lương cứ như đang say.

Tuyên thể mới sinh sau gáy Beta bắt đầu thể hiện cảm giác tồn tại của nó, là cảm giác run rẩy thật nhỏ chạy dọc theo xương sống dần xuống bên dưới.

Trong lòng Tô Lương thực rối loạn.

“Em, em không để ý cổ áo bị lệch…..”

Cậu khô khan nói, đầu óc trống rỗng.

Hình như ông trời cũng đã cảm nhận được sự quẫn bách của cậu, liền đại phát từ bi cứu vớt đầu óc đang choáng váng của Beta đáng thương, ngay khi Tô Lương cảm thấy mình sắp hôn mê vì cứ đối diện với Tị tiên sinh thì một âm thanh ong ong từ bên hông anh truyền tới.

Âm thanh liên lạc biểu thị có việc khẩn cấp ấy thực ra rất nhỏ, nhưng cũng đủ để hai người đang gần như dán vào nhau bừng tỉnh lại, sau đó đột nhiên tách ra.

“Khụ khụ, chủ nhân thân ái của ta, rất xin lỗi vì đã quấy rầy đến ngài…..”

Giọng nói hơi yếu ớt của trí tuệ nhân tạo kia truyền đến tai nghe của Lục Thái Phàn.

“Nhưng xin hãy để tôi thông báo một chút, Lục gia quyền gia chủ của chúng ta – Lục Chính Ân tiên sinh – đang muốn liên lạc khẩn cấp với ngài, đây là lần đầu tiên có thông tin cơ mật cấp S, tôi không thể xử lý thay ngài được.”

Trí tuệ nhân tạo ra vẻ bất lực rất nhân tính hóa.

“Thuận tiện nói luôn, một giờ trước, quyền gia chủ Lục Chính Ân đã tự mình đến Xà quật xin gặp ngài, có vẻ ông ta có chuyện gì đó cực kỳ quan trọng muốn thương lượng.”

Có thể khiến kẻ như Lục Chính Ân tự mình tới, thậm chí còn tự mình chờ đợi trước Xà quật hơn một giờ, hiển nhiên không phải là việc gì dễ chịu.

Sắc mặt Lục Thái Phàn bất biến, vẫn bình tĩnh trước sau như một….nhưng sau khi quản gia quan sát số liệu thân thể của chủ nhân Xà quật, đáy lòng không hỏi đồng tình mà cầu nguyện thay cho vị quyền gia chủ kia một chút.

Hy vọng hôm nay Lục Chính Ân có thể lành lặn mà rời khỏi Xà quật.

Phải biết hôm nay cảm xúc của Lục Thái Phàn có vẻ rất không ổn.

Nó thầm nghĩ, sau đó tự động kích hoạt trạng thái “Sẵn sàng” cho tất cả các trung tâm y tế.

“Ta phải đi rồi.”

Lục Thái Phàn đứng dậy nói với Tô Lương.

“Có chút việc cần phải hoàn thành.”

Anh đơn giản bổ sung thêm một câu, coi như giải thích với Tô Lương.

“À, vậy được…..”

Tô Lương rầu rĩ đáp lời.

Sau khi Tị tiên sinh rời đi, có lẽ cậu có thể bình tĩnh lại chút, còn có thể tìm quản gia xin loại thuốc có thể khống chế hành vi của mình, lẽ ra việc này phải khiến Tô Lương thở phào nhẹ nhõm mới đúng.

Nhưng nhìn người đàn ông ấy từng bước bước ra khỏi cửa, Tô Lương vẫn khó nén cảm giác lạc lõng trong lòng. Chính cậu cũng không phát hiện, tâm lý hiện tại của mình giống như thú nhỏ lo sợ chia ly, cứ bước theo Tị tiên sinh ra tận ngoài vườn.

Phi hành khí loại nhỏ đặc trưng của Xà quật đã đậu sẵn bên ngoài.

Thấy người đàn ông cao lớn ấy chuẩn bị kéo cửa phi hành khí chuẩn bị rời đi, Tô Lương mới bất đắc dĩ dừng chân.

Nhưng lúc này, Tị tiên sinh bỗng dưng quay người lại, tiến đến trước mặt cậu.

“Từ nay trở đi, nếu cậu muốn tìm hiểu những vấn đề liên quan đến cơ giáp, vậy bất cứ khi nào cũng có thể tới tìm ta.” Tạm dừng một lát, người đàn ông nghe trí tuệ nhân tạo kia đang hảo tâm nhắc nhở trong tai nghe, giọng điệu hơi kỳ lạ bổ sung thêm: “…..Ta có chứng chỉ cơ giáp sư cao cấp nhất.”

“Dạ? Anh giỏi quá!” Vẻ mặt Tô Lương hiện lên nét kinh hỉ, nhưng rất nhanh đã lại ảm đạm, “Nhưng tinh thần lực của em không đủ, em không thể thao tác trên cơ giáp.”

“Tinh thần lực không thành vấn đề.”

Vẻ mặt Tị tiên sinh vẫn cứ lạnh nhạt, giọng điệu nói chuyện cũng không thay đổi.

Nhưng Tô Lương cứ có cảm giác, lúc này khóe môi người đàn ông ấy dưới mặt nạ bảo hộ hẳn là đang thả lỏng.

……Rất dịu dàng.

“Có ta ở đây.”

Tị tiên sinh nhìn vào mắt cậu, nhẹ giọng nói.

Thực ra, theo lẽ thường mà nói thì cái kiểu hứa hẹn này nghe có hơi hoang đường: cơ giáp chính là thứ bắt buộc phải dùng tinh thần lực để điều khiển, có thể nói, nếu không có tinh thần lực thì cơ giáp chẳng qua cũng chỉ là một đống linh kiện xếp chồng lên nhau mà thôi.

Nói sao thì cũng không thể có chuyện một Beta với tinh thần lực vô cùng ít ỏi có thể điều khiển cơ giáp, bởi đây gần như là chuyện không tưởng.

Nhưng người đàn ông trước mặt này lại bình thản nói với cậu, không cần lo lắng về tinh thần lực, chỉ cần nghĩ tới cơ giáp là ổn.

Tô Lương lại cảm thấy trái tim mình không nghe lời nữa rồi.

Có trời mới biết một loại hứa hẹn nghe có vẻ rất vớ vẩn, ấy vậy mà khi phát ra từ miệng Tị tiên sinh thì cậu lại chẳng có bất cứ hoài nghi gì nữa.

Nhưng mà tay chân vẫn luống cuống nha.

Trong Liên bang Địa cầu cũng có rất nhiều người có thể điều khiển cơ giáp, nhưng người có thể đạt tới cấp bậc “Cơ giáp sư” sẽ hoàn toàn khác so với người có thể điều khiển cơ giáp thông thường.

Trong toàn bộ Liên bang cũng chỉ có nơi lấy cơ giáp lập nghiệp mới có “Cơ giáp sư”.

Những người có chứng chỉ Cơ giáp sư cao cấp nhất luôn được các đại gia tộc coi như thượng khách.

Bảo sao Tị tiên sinh ngầu như vậy, khí thế cường hãn như vậy. Thực ra Tiết Ngân Hoàn và Hắc Mạn Ba cũng đều là những chiến binh Độc xà, nhưng Tô Lương luôn cảm thấy họ có điểm nào đó không giống với Tị tiên sinh.

Không hổ là Tị tiên sinh nha…..

Tô Lương bất giác cảm thán.

Cậu nằm mơ cũng không ngờ tới, có một ngày mình lại có thể thảo luận những vấn đề liên quan tới cơ giáp với một Cơ giáp sư cao cấp nhất.

Kinh hỉ đi qua, giờ cậu lại thấy hơi bất an rồi.

“Khoan đã, những việc liên quan tới Cơ giáp sư cao cấp đều được bảo mật chặt chẽ, hơn nữa cơ giáp trên Xà quật có lẽ đều thuộc về Lục gia gia chủ phải không ạ? Anh giúp em như vậy…..Xà chủ có đồng ý không?”

Tô Lương ngập ngừng hỏi.

Nhắc tới thống soái của các chiến binh Độc xà, vẻ mặt Tị tiên sinh rất thờ ơ.

“Hắn sẽ đồng ý.”

“Nhưng….”

Tô Lương cảm thấy mình lại tìm thêm được một điểm bất đồng giữa Tị tiên sinh cùng Tiết Ngân Hoàn và Hắc Mạn Ba rồi: khi nhắc tới Lục Thái Phàn, dù thái độ Tiết Ngân Hoàn và Hắc Mạn Ba có nhẹ nhàng đến mấy thì vẫn không giấu nổi thái độ sùng bái kính ngưỡng từ trong cốt tủy.

Nhưng mỗi khi Tị tiên sinh chắc tới Xà chủ luôn khiến cậu có cảm giác rất vi diệu.

Bảo là chán ghét thì cũng không phải, nhưng cũng chẳng có chút kính ngưỡng nào. Có hơi lãnh đạm, có hơi hờ hững, thậm chí còn hơi……ờm, Tô Lương cũng không biết nói sao nữa.

Cậu chỉ cảm thấy thái độ của Tị tiên sinh với lãnh đạo khá đáng quan ngại.

Tô Lương không nhịn được mà hơi lo lắng.

“Ta nói rồi, có ta ở đây, cậu chỉ là suy xét đến cơ giáp là được.” Tị tiên sinh cắt ngang Tô Lương.

“Cảm, cảm ơn. Thực sự rất cảm ơn!”

Tô Lương bị chiếc bánh từ trên trời rơi xuống đập cho choáng váng, ánh mắt nhìn Lục Thái Phàn đã vượt xa sự ngưỡng mộ và sùng bái bình thường.

Dễ thỏa mãn vậy sao?

Lục Thái Phàn không nhịn được nghĩ.

Rõ ràng chỉ là một hỗ trợ đơn giản, vậy mà Tô Lương cứ như vừa nhận được ơn huệ lớn lao vậy, cảm giác vui mừng khôn xiết của cậu khiến trong ngực vị Xà chủ luôn lạnh lùng ấy dậy lên một thứ tình cảm vừa phức tạp vừa xa lạ.

Cảm giác muốn chiều cậu hơn một chút…..

Nhưng đồng thời, anh cũng muốn bắt nạt thiếu niên ấy một chút, hai cảm giác này xuất hiện cùng lúc tạo thành một khát vọng ác liệt, thậm chí là ấu trĩ.

“Còn có một việc ta muốn nói với cậu.” Lục Thái Phàn bỗng nhiên mở miệng nói với Tô Lương, “Ta cũng không phải giúp hoàn toàn miễn phí. Thực tế là giá cũng khá cao.”

Nụ cười của Tô Lương chợt tắt lịm, cậu chớp chớp mắt.

“Em hiểu…..giá cao cũng là nên như vậy, Tị tiên sinh chính là Cơ giáp sư cao cấp nhất….nhưng, anh có thể…….cho em trả từng lần…..”

Giọng nói của Beta nhỏ dần, cậu bất giác tính toán lại tiền tiết kiệm của mình, sau đó nháy mắt thanh tỉnh.

“Một đóa hoa Riar.”

Sau đó nữa, Tô Lương nghe thấy Tị tiên sinh nhẹ giọng nói với mình.

Ban đầu cậu cũng không nghe rõ đối phương nói gì, mãi đến khi anh nhắc lại một lần: “Thù lao của ta là một đóa hoa Riar.”

Tô Lương há hốc miệng.

“Thật xin lỗi, nhưng lúc trước em đã nói với quản gia rồi, hoa Riar này có khả năng sẽ có chút tác dụng với chứng bệnh của Xà chủ đại nhân nên toàn bộ hoa Riar sẽ được đưa qua đó…..Nhưng, Tị tiên sinh, anh, anh muốn đóa nào?”

Tô Lương không nhịn được hỏi.

Nhìn thấy người thanh niên quay lại và định hái hoa, người đàn ông trông lạnh lùng, đáng sợ và khó tiếp cận đột nhiên nhẹ nhàng nói với giọng gần như nghiêm khắc: “Xà chủ trong cảm nhận của cậu có thể là người tốt, nhưng thực ra, hắn vẫn là một kẻ lạnh lùng lại cực kỳ bạo ngược. Cậu lén giữ lại một đóa hoa đáng ra phải mang toàn bộ tới cho hắn, có khả năng sẽ bị hắn trách phạt.”

Tô Lương: “……..”

Hay lắm, giờ cậu xác định được rồi.

Quan hệ của Tị tiên sinh với lãnh đạo của mình – Xà chủ Lục Thái Phàn – thực sự không tốt.

“Em sẽ giải thích với quản gia tiên sinh.” Tô Lương bất đắc dĩ cười cười, sau đó nói, “Em nghĩ Xà chủ đại nhân sẽ không so đo tới mức đó. Đương nhiên, nếu ngài ấy trừng phạt em vì lý do này, em cũng sẽ nhận.”

Nói một hồi, Tô Lương có hơi xấu hổ sờ sờ chóp mũi mình.

Cậu cúi đầu, né tránh ánh nhìn chăm chú của người đàn ông.

“Thực ra, Tị tiên sinh anh có thể đổi thù lao khác. Bởi vì….vốn dĩ ban đầu em cũng định để lại một đóa cho anh rồi.”

“Lúc trước em thực sự cảm ơn anh đã cứu em, Tị tiên sinh, đã nhiều năm như vậy rồi.”

“Em thực sự không biết nên làm gì mới có thể báo đáp anh…..”

“Em thực sự, thực sự, thực sự rất biết ơn anh.”

……

Ừ, ta biết.

Trong hoảng hốt, Tô Lương như nghe được tiếng cười nhẹ.

Là Tị tiên sinh đang cười sao?

Tô Lương lập tức ngẩng đầu nhìn anh, nhưng có mặt nạ bảo hộ chặn kín mít, làm Tô Lương không thể trông thấy vẻ mặt của đối phương.

Nhưng cậu có thể xác định, có lẽ bây giờ Tị tiên sinh đang rất vui vẻ.

*

Trở lại dinh thự Xà chủ, Lục Thái Phàn nhìn thấy Lục Chính Ân đang đứng ngồi không yên trong phòng khách.

Ông ta nhìn có vẻ là một người đàn ông trung niên rất đáng tin cậy, vẻ mặt nhìn rất thành thật.

Không thể không nói, nếu xét riêng về ngoại hình, ông ta và Lục Thái Phàn chẳng có bất cứ nét nào giống nhau.

Nhìn thấy Lục Thái Phàn, trong mắt người đàn ông hơi phát tướng kia hiện lên chút sợ hãi, nhưng kèm theo còn có cả kinh hỉ - Lục Chính Ân cũng không ngờ lần này mình tới lại có thể gặp mặt Lục Thái Phàn.

Dựa theo kinh nghiệm mấy lần trước, mặc dù thân là quyền gia chủ, nhưng nếu ông ta muốn gặp Lục gia gia chủ đang “tĩnh dưỡng” là một việc cực kỳ khó.

Mà thực ra cũng không phải mỗi Lục Chính Ân cảm thấy như vậy.

Quản gia cũng rất đỗi ngạc nhiên.

[Tôi không ngờ ngài lại trực tiếp tơi gặp ông ta. Trước đây không phải chỉ toàn nói chuyện qua màn hình thực tế ảo sao? Khoan, ngài định động thủ luôn ở phòng khách này à? Mẹ nó, nếu muốn tôi khởi động robot dọn vệ sinh thì nhớ nói trước đấy…..]

Trí tuệ nhân tạo lại lải nhải.

[Nhân tiện, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, tôi đã tìm kiếm cơ sở dữ liệu để suy luận và tìm ra ý định cơ bản của Lục Chính Ân, nếu tôi đoán không sai, vị quyền gia chủ này đang muốn nhờ ngài tham dự buổi diễn thuyết của ông ta.]

Lời quản gia gần như trùng khớp với tiếng khóc lóc kể lể của Lục Chính Ân.

“A Tị! Lần này em thực sự phải giúp anh trai đi…….”

Với kỹ năng diễn xuất tinh vi, gương mặt Lục Chính Ân tràn đầy âu sầu mà thở dài nhìn Lục Thái Phàn.

[Kể từ khi ngài “nghỉ hưu”, Lục gia vẫn luôn bị khinh thường ở các buổi hội nghị, mà vị quyền gia chủ của chúng ta có vẻ vẫn chưa từ bỏ hy vọng, mấy năm nay ông ta chi một số tiền khổng lồ để lót đường cho bản thân, muốn chiếm một ghế trong hội nghị này.]

“Nếu lần này anh không thể kiếm được một vị trí trong hội nghị, vậy Lục gia chúng ta coi như xong! Lâm gia, Bạch gia, có gia tộc nào mà không muốn đạp lên đầu chúng ta chứ. Ngay cả Ninh gia…..nếu bây giờ chúng ta không thể ổn định lại, ai biết họ có thể quay sang cắn ngược không! A Tị, nể tình anh ở Lục gia trước từng ủng hộ em, lần này xin em hãy giúp anh với!”

Lục Chính Ân ra vẻ đau đớn tột cùng kể lể thời gian vừa rồi Lục gia đã phải chịu khi nhục tới mức nào.

[Rất hiển nhiên, ông ta cũng hiểu chỉ dựa vào mình thì chẳng nên cơm cháo gì, cho nên giờ mới động tâm tư muốn thỉnh vị sát thần ngài ra ngoài đi dạo, muốn đe dọa những người khác một chút, hòng dựa vào ngài để cứu vớt chút quyền thế của mình.]

Lục Thái Phàn trầm mặc ngồi trên ghế dựa đen cuối phòng khách, anh lẳng lặng nghe trí tuệ nhân tạo khinh bỉ trong tai nghe, còn cả Lục Chính Ân đang khóc lóc kể lể dưới bậc thang.

Thấy anh không nói một lời, Lục Chính Ân bất giác cũng hạ giọng.

“…..Anh đã chuẩn bị ổn thỏa hết cho lần diễn thuyết lưu động này rồi, tất cả đều là tốt nhất, sẽ có 40 công ty mở kênh phát sóng trực tiếp toàn tinh khu, anh chỉ muốn càng nhiều người hơn sẽ biết đến quyết tâm cùng lập trường của mình, à không, của toàn bộ Lục gia. A Tị, anh biết em không thích quản loại chuyện này, anh cũng không phải muốn em thay anh quét dọn chướng ngại…..Đúng vậy, chỉ cần em lên sân khấu là được, người tới là được rồi, em không cần nói gì cả, anh chỉ khiến tất cả mọi người nhớ rõ, khi trước là Xà quật Lục Thái Phàn đã cứu họ. Nếu không có em, Liên bang Địa cầu hẳn đã sớm đổi tên thành Khu Thực dân thứ chín của Canaan! Đám người này không thể lúc trước nhận ân huệ của Lục gia, giờ lại không coi chúng ta ra gì được. Hẳn em cũng hiểu nỗi khổ tâm của người anh trai này, đúng không?!”

[Hô, lúc trước ngài dưỡng bệnh, ông ta tranh như chó với những người khác để đoạt vị trí quyền gia chủ, giờ lại làm cái vẻ này tới đây mà không thấy xấu hổ sao? Hơn nữa……ờm, sao tôi thấy dáng vẻ này của ông ta cứ quen quen nhỉ?]

Quản gia tặc lưỡi.

Thấy Lục Chính Ân còn muốn tiếp tục dông dài, dù là trí tuệ nhân tạo thì quản gia cũng sắp không chịu nổi.

[Chủ nhân thân ái, thực sự không cần tôi ném ông ta ra ngoài sao? Chậc, phiền quá, nếu là màn hình thực tế ảo thì chỉ cần ngắt tín hiệu là được, giờ lại là người thật, kéo cái tên nhân loại giống đực mập mạp này ra ngoài mệt lắm….]

Sau đó, quản gia bỗng nhiên ngừng nói.

Tuy phòng tiếp khách lúc này không có thực thể của quản gia, nhưng Lục Thái Phàn vẫn nhạy bén thấy được vài sợi thăm dò đang quơ quơ trước mặt mình.

Là quản gia đang quan sát anh.

[Là ảo giác của tôi sao? Hôm nay ngài có vẻ rất không thích hợp, đã xảy ra chuyện gì vậy? Trước đây có bao giờ ngài “ôn hòa” như vậy với Lục Chính Ân đâu…..]

Một lát sau, Lục Thái Phàn mặt vô biểu tình đáp lại quản gia qua kênh nội bộ.

“Hôm nay Lục Chính Ân gặp may.”

Đến đúng lúc tâm trạng anh đang tốt.