Sau Khi Sống Lại Trở Thành Omega Thiên Mệnh Của Chú Của Tra Công

Chương 77




“Tình huống phân hóa của Tô Lương thiếu gia rất đặc thù, có thể nói, cậu ấy chính là Omega có cấp bậc cao nhất, nhìn tình hình này, cấp bậc của cậu ấy thậm chí đã vượt qua cả ngài…..” Bác sĩ liếm liếm môi, khô khốc giải thích, “Có đẳng cấp cao áp chế cộng thêm độ phù hợp cực cao, cho nên trước mắt, xuất phát từ nguyên nhân này nên người mắc chính ỷ lại tin tức tố không phải Tô Lương thiếu gia.”

Nói tới đây, giọng bác sĩ cũng nhỏ hơn.

“Người mắc chứng ỷ lại tin tức tố chính là ngài, thưa Xà chủ đại nhân.”

Beta lớn tuổi này đã làm việc ở Xà quật rất nhiều năm, thậm chí ông còn nhìn Lục Thái Phàn lớn lên.

Xà chủ luôn dùng vẻ mặt bất biến ứng phó với mọi việc lần đầu tiên trong đời cảm thấy có hơi gian nan.

Sau khi nghe bác sĩ nói xong, khuôn mặt đạm mạc của anh dần xuất hiện vẻ khiếp sợ cùng không thể tin nổi, nhưng rất nhanh, anh đã đè ép cảm xúc đó xuống.

“Ta khá nghi ngờ kết quả này.” Lục Thái Phàn nói rõ từng câu từng chữ, ánh mắt cực kỳ sắc bén, “Ta cũng không cho là bản thân sẽ sinh ra chứng ỷ lại tin tức tố với Tô Lương, nếu thực sự có, nhất định sẽ xuất hiện một vài nhận thức hỗn loạn trong tình cảm, nhưng ta có thể xác định, từ đầu tới cuối, tình cảm của ta đối với em ấy đều là tự nhiên sinh ra…..”

“À, chuyện này thì ngài không cần lo lắng.”

Bác sĩ nhanh chóng nói.

“Xà chủ đại nhân, tinh thần lực của ngài là cấp SS. Trước kia chúng tôi đã đo đạc cường độ tinh thần lực của ngài khi ngài mắc chứng rối loạn tin tức tố, có thể nói, trên thế giới này không tồn tại bất cứ yếu tố nào có thể khiến ngài sinh ra những ngộ nhận về tình cảm hoặc khiến tình cảm phát triển không tự nhiên. Hơn nữa chứng ỷ lại tin tức tố của Alpha vào Omega hoàn toàn trái ngược với chứng ỷ lại tin tức tố truyền thống trong nhận thức của mọi người. "

Bác sĩ vừa nói vừa nhấp nhấp vào dụng cụ trước mặt mình. Trên màn hình hiển thị mấy trường hợp Alpha sinh ra chứng ỷ lại tin tức tố đối với Omega.

“Tất cả những trường hợp Alpha sinh ra chứng ỷ lại tin tức tố với Omega cơ bản đều là những trường hợp đặc biệt của Alpha thấp cấp sinh ra với Omega cao cấp. Cũng chính vì vậy nên chúng tôi mới có thể xác định cơ bản về thể chất đặc thù của Tô Lương thiếu gia, do đó mới dẫn đến tình huống này.”

Nói đến chuyên ngành của mình, cảm xúc lo lắng của bác sĩ cũng dần biết mất.

“Ngài sẽ không sinh ra những tình cảm mất tự nhiên gì đó với Tô Lương thiếu gia, ngài chỉ…..khụ, sẽ thay đổi tin tức tố của chính mình.”

Nói xong, bác sĩ vô thức liếc nhìn Lục Thái Phàn.

“Tôi không biết Tô Lương thiếu gia có nói chuyện này với ngài không, nhưng tôi đã xem ký lục chữa bệnh của ngài thời gian trước, thành phần tin tức tố của ngài đã hoàn toàn khác trước rồi. Trước đó chúng tôi vẫn cho là do tin tức tố hỗn loạn nên mới dẫn đến thay đổi, nhưng kết hợp với kết quả kiểm tra mới nhất, rất hiển nhiên, việc này hoàn toàn không phải do rối loạn tin tức tố, mà là thân thể ngài đã chủ động thay đổi. Ngài sẽ căn cứ theo sở thích của Tô Lương thiếu gia rồi vô thức điều chỉnh tin tức tố của mình…..Nói trắng ra là, ngài sẽ nỗ lực dùng thân thể của mình để dụ hoặc Tô Lương thiếu gia.”

Nghe đến đây, Lục Thái Phàn khẽ nheo mắt.

“Mỗi một Alpha khi đối mặt với Omega mình thích đều sẽ làm vậy.”

Bác sĩ vô cùng bình tĩnh và chuyên nghiệp kết luận.

“Thể hiện mọi sở trường của bản thân để hấp dẫn sự chú ý của đối phương…..”

Bác sĩ ho khan một tiếng.

“E hèm, đó là chuyện đương nhiên, quả thực khi đối mặt với người mình thích, mỗi Alpha đều sẽ bày ra mặt tốt đẹp nhất của mình, nhưng đa số họ chỉ có thể thay đổi hành động và lời nói, còn tin tức tố thì vẫn luôn ổn định.”

Trừ khi người đó là Alpha bị ỷ lại tin tức tố vào Omega của mình.

Nghe xong, Lục Thái Phàn lại im lặng một lúc lâu.

Bác sĩ cố gắng kìm nén vẻ mặt mình, ông bình tĩnh nói tiếp: “Tin tức tố này chính là biểu hiện của chứng ỷ lại tin tức tố AO. Trong quá trình quan sát thì chúng tôi nhận thấy nó nhẹ hơn chứng ỷ lại tin tức tố mà chúng ta biết rất nhiều, cũng sẽ không có mấy tác dụng như khiến người ta buồn nôn chóng mặt các kiểu. Nó càng giống như một lựa chọn trong tiềm thức, khi một Alpha cố gắng giữ người bạn lữ cường đại của mình lại, đương nhiên sẽ tiến hóa thành cách theo đuổi phối ngẫu.”

Đương nhiên, có lẽ không một ai có thể ngờ một Alpha cấp SS mà cũng có ngày mắc phải triệu chứng này.

“Xà chủ đại nhân, tiếp theo đó, ngài sẽ chỉ sinh ra một vài thay đổi rất nhỏ trong cảm xúc của mình, ví dụ như, ừm, cảm giác đố kỵ sẽ càng mạnh hơn trước kia, tính cách cũng sẽ trở nên mẫn cảm, đa nghi, nhu cầu đối với Omega của mình cũng sẽ cao hơn. Đặc biệt là khi ngài sắp đến kỳ mẫn cảm, nó sẽ trùng khớp với thời điểm ngài mắc chứng ỷ lại tin tức tố cho nên thời gian tới, có thể ngài sẽ cảm thấy hơi khó khăn. Nhưng tôi tin Xà chủ đại nhân hẳn có thể kiềm chế được những cảm xúc đó, dù sao trước kia tình huống của ngài cực kỳ tồi tệ, nhưng ngài vẫn có thể biểu hiện vô cùng hoàn mỹ.”

“Trong quá trình phát dục, Tô Lương thiếu gia sẽ cần tin tức tố của ngài, mà tình trạng của ngài cũng cần có Tô Lương thiếu gia để ổn định cảm xúc. Nhưng xét đến việc ngài là một Alpha cường đại, giá trị vũ lực vượt trội hơn Tô Lương thiếu gia, hơn nữa Tô Lương thiếu gia còn là một Omega đặc thù chưa phát dục hết…..trong quá trình hai người tiếp tục ở chung, tôi cực lực kiến nghị ngài tiếp tục đeo miếng chặn cắn, hơn nữa tăng mạnh cường độ của các thiết bị giam cầm. Nói cách khác, hai người có thể ở bên nhau nhiều nhất có thể, nhưng tuyệt đối không được làm bước cuối cùng kia.”

“Trước khi Tô Lương thiếu gia phân hóa hoàn toàn, hai người không thể đánh dấu đối phương, tuyệt đối không được!”

Nói đến câu cuối, bác sĩ hoàn toàn không thèm để ý đến tôn nghiêm của Xà chủ, ông nói vô cùng nghiêm khắc.

Vẻ mặt luôn lạnh băng của Lục Thái Phàn xuất hiện một khe nứt rất nhỏ.

“Ta sẽ cẩn thận.”

Anh khô khốc nói.

“Xét đến việc ngài đã thực sự sinh ra chứng ỷ lại tin tức tố, căn cứ vào quy định y tế, tôi sẽ thông báo trực tiếp chuyện này với Tô Lương thiếu gia để cậu ấy đề cao cảnh giác với ngài. Ngài đừng lo, nếu cậu ấy đồng ý, tôi sẽ thu thập tin tức tố của cậu ấy để chế tạo các loại thuốc ức chế cho ngài, như vậy sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.”

Bác sĩ nói.

“Khoan------ta, ta sẽ tự nói với em ấy.”

Lục Thái Phàn hít sâu một hơi, sau đó cẩn thận nói, thái độ nhìn có hơi vô lực.

Bác sĩ Beta ngẩng đầu, yên lặng nhìn thoáng qua Xà chủ, là một thành viên Xà quật, trước nay ông vẫn luôn sùng tín và tin tưởng thủ lĩnh của mình. Nhưng không biết tại sao, cứ nghĩ đến thân phận Alpha của đối phương và những chỉ số đã đo lường được, bác sĩ lại thấy lo lắng.

“Được rồi. Tôi tin ngài sẽ thông báo lại hết chuyện này cho đối phương. Nhưng ngài nhất định phải nhớ rõ một việc, tuyệt đối không thể xúc động…..”

Vị bác sĩ lớn tuổi này đã làm việc ở Xà quật nhiều năm, ngẫu nhiên sẽ lộ ra chút quan tâm và dài dòng của trưởng bối đối với Lục Thái Phàn.

Trước đây thì Xà chủ cũng chẳng cảm thấy gì, nhưng sau khi rời khỏi trung tâm y tế, anh bỗng cảm nhận được cảm giác quẫn bách cùng xấu hổ vi diệu của Tô Lương lúc trước.

Ra khỏi cánh cửa kim loại, Lục Thái Phàn suy sụp thở dài một hơi.

Trên hành lang không một bóng người, anh bỗng dừng chân, nâng tay nhẹ nhàng đè lại miệng mình.

Thời gian này, Lục Thái Phàn vẫn chưa thể thu hồi hoàn toàn răng đánh dấu của mình, giấc mơ mỗi đêm của anh luôn tràn ngập những cảnh tượng ngọt ngào, nóng bỏng và ướt át – chuyện này dẫn đến tần suất anh sử dụng phòng tắm riêng trong phòng ngủ của mình tăng đột biến.

Cảm xúc cực kỳ mẫn cảm, muốn ôm thiếu niên, muốn lưu dấu vết của mình trên người cậu.

Trước kia Lục Thái Phàn nghĩ đó là do kỳ mẫn cảm của mình sắp đến, nhưng giờ đây, toàn bộ những triệu chứng khác thường trên cơ thể anh đều đã có đáp án.

Không phải do gần đến kỳ mẫn cảm, mà là vì…..

“Ỷ lại tin tức tố sao?”

Lục Thái Phàn lẩm bẩm.

Anh vẫn nhớ rõ nội dung những báo cáo mình vừa thấy, trong những trường hợp này, gần như tất cả Alpha đều sẽ cảm thấy thẹn thùng và khó chấp nhận khi sinh ra chứng ỷ lại tin tức tố với Omega của mình.

Nhưng sau khi Lục Thái Phàn biết bản thân sinh ra chứng ỷ lại tin tức tố này, anh phát hiện cảm xúc của mình khác hẳn những Alpha đó.

Thậm chí có thể nói, anh cảm thấy một tia vui sướng cực kỳ bí ẩn.

…..Giống như anh bỗng nhiên danh chính ngôn thuận được phép cọ xát với người kia vậy.

Đương nhiên, suy nghĩ vừa bí ẩn vừa vi diệu này chỉ lóe qua trong đầu Lục Thái Phàn.

Mang theo tia chờ mong mà chính bản thân mình cũng không nhận ra, Lục Thái Phàn click mở máy truyền tin.

Không như bác sĩ vẫn lo lắng, anh không hề muốn giấu Tô Lương chuyện này, nhưng khi thấy tên người kia xuất hiện trên máy truyền tin, anh lại hơi do dự.

Cứ cảm thấy nếu gặp trực tiếp rồi nói…..có khi còn được nhiều lợi ích hơn nữa chăng?

“Quản gia.”

Anh gọi.

“Tôi đây, chủ nhân cần gì?”

“Giờ bé Lương đang ở đâu?”

Lục Thái Phàn hỏi.

“Chuyện này sao……” Quản gia vốn phải lập tức trả lời nhưng giờ lại hơi ấp úng, “Hệ thống của tôi vừa nhận được báo cáo dữ liệu về tình hình thân thể ngài do trung tâm y tế gửi tới. Là trí tuệ nhân tạo của ngài, tôi vô cùng kiến nghị ngài nên nghỉ ngơi trước, chờ tiêu hóa xong tin tức này rồi hãy báo cho Tô Lương thiếu gia, ngài thấy sao?”

Nghe quản gia luyên thuyên, ánh mắt Lục Thái Phàn sắc bén lên.

“Lập tức định vị tọa độ của Tô Lương cho ta.”

Lục Thái Phàn lạnh lùng ra lệnh.

Chỗ sâu trong phi thuyền của Xà quật, trong phòng y tế đặc biệt có chứa các phương tiện giám sát, Tô Lương đang đứng bên khoang trị liệu hình vòng cung, im lặng nhìn người đàn ông đang nằm trong khoang.

Một lớp gel y tế trong suốt bao phủ toàn thân Lục Chi Chiêu, cách khoang trị liệu, gần như khó có thể nhìn thấy rõ thân hình của hắn. Trong khoang hình cung chỉ có một bóng dáng trắng bệch mờ nhạt. Nếu không phải màn hình trên khoang đang hiển thị thông tin về thân phận của Lục Chi Chiêu, có khi Tô Lương còn chẳng nhận ra hắn.

Phòng y tế lẽ ra phải rất yên tĩnh, chỉ có tiếng vù vù nhè nhẹ của các thiết bị trị liệu. Nhưng lúc này, tiếng nói chuyện của một Độc xà mặt búp bê kia đã phá vỡ bầu không khí yên tĩnh bên cạnh Tô Lương.

“Tôi thực sự không hiểu.” Vẻ mặt Tiết Ngân Hoàn mất hứng lẩm bẩm, “Cậu tới thăm tên xui xẻo này làm gì chứ. Có gì đáng nhìn đâu? Làm ra loại việc này mà vẫn còn sống đã là mạng cậu ta lớn rồi.”

Tiết Ngân Hoàn cười lạnh nói.

“Tính mạng của hắn sẽ bị đe dọa sao?”

Tô Lương đột nhiên hỏi.

Tiết Ngân Hoàn ngẩn ra, sau đó nghĩ nghĩ rồi đáp.

“Không nguy hiểm tính mạng, nhưng lúc đó lão đại xuống tay cũng thực sự tàn nhẫn. Xương cốt toàn thân Lục Chi Chiêu đã dập nát, dù có về Lục gia thay xương sinh học chắc cũng rất khó khôi phục lại như trước. Đương nhiên những vết thương ngoài da này cũng không là gì, nhưng khi hắn tập kích cậu, lão đại đã thực sự bạo nộ, khi tấn công đã dùng cả tinh thần lực. Biển tinh thần của vị đại thiếu gia này đã gần như sụp đổ, giờ bị như vậy, biển tinh thần đã hoàn toàn hỏng rồi. Dù có về điều trị tinh thần lực thì cùng lắm cũng chỉ đạt tới cấp B mà thôi. Chậc, tôi thực sự tò mò, không biết vẻ mặt của Lục Chính Ân sẽ ra sao khi thấy con trai mình thế này……”

Tiết Ngân Hoàn bĩu môi người nhìn đang nằm trong khoang trị liệu, ánh mắt không nén được khinh thường.

“Nhưng tôi thực sự không hiểu vì sao lão đại lại giữ mạng cho hắn, dựa theo quy định, hắn tấn công cậu, tương đương với việc tấn công nhân viên của Xà quật, vậy thì chúng tôi hoàn toàn có thể hạ gục hắn ngay tại chỗ, chưa kể đến việc hắn là một Alpha cao cấp nhưng lại muốn cưỡng chế đánh dấu một Omega còn chưa phát dục hoàn toàn, dựa trên quyền lợi bảo vệ Omega hợp pháp của liên bang, kẻ phạm tội này phải bị xử bắn ít nhất là hai lần……”

Đang nói chuyện, Tiết Ngân Hoàn đột nhiên nhíu mày nhìn Tô Lương vẫn đang im lặng nãy giờ, sắc mặt thay đổi.

“Tiểu Lương, vẻ mặt đó của cậu là sao? Tốt nhất cậu hãy nói đó là ảo giác của tôi đi, sao tôi lại cảm thấy khi cậu biết kẻ này còn sống, đã thở phào nhẹ nhõm một hơi vậy?”

“Tôi…….”

Nghe Tiết Ngân Hoàn hỏi, Tô Lương hồi thần lại, vẻ mặt hơi hoảng hốt.

Cậu đang định giải thích thì một giọng nói lạnh như băng chen vào giữa hai người họ.

“Tuy không giết hắn, nhưng ta đã lấy thân phận gia chủ ra lệnh cấm cho Lục Chính Ân. Tuy hắn sẽ trở lại Lục gia, nhưng trên thực tế, Lục Chi Chiêu đã hoàn toàn bị khai trừ, từ nay về sau, hắn sẽ không được hưởng bất cứ đặc quyền gì của Lục gia nữa, đồng thời, hắn sẽ bị giam cả đời trong khu vực đặc thù của bổn trạch Lục gia.”

Người đàn ông mang đầy hơi thở lạnh lùng ấy bước từng bước đến bên cạnh Tô Lương.

Anh rũ mắt nhìn kẻ đang nằm trong khoang trị liệu, thần sắc vô cùng âm lãnh.

“Tị tiên sinh!”

Tô Lương hơi mở to mắt, nhẹ giọng gọi Lục Thái Phàn bỗng nhiên xuất hiện phía sau mình.

“Hắn quả thực còn sống, nhưng từ nay, hắn cũng chẳng khác gì người chết cả.”

Lục Thái Phàn không nhìn Tô Lương, chỉ nhìn chằm chằm Lục Chi Chiêu, lạnh lùng nói.

“Oa, lão đại?! Anh tới lúc nào vậy? Nhưng anh xử lý như vậy làm em thấy thoải mái hơn nhiều rồi, kẻ này đáng bị như vậy!”

Tô Lương còn chưa kịp nói gì, Tiết Ngân Hoàn đã mở to mắt hưng phấn tán thưởng.

Nhưng Lục Thái Phàn chẳng có vẻ gì là vui vẻ khi nghe cấp dưới cổ động mình.

Ngược lại, anh liếc nhìn Tiết Ngân Hoàn, nhàn nhạt nói: “Cậu còn có nhiệm vụ chưa hoàn thành.”

“Em? Nhiệm vụ? Không đâu, nay em nghỉ phép mà……”

Nói được một nửa, Tiết Ngân Hoàn lại rơi vào hoàn cảnh hết sức quen thuộc, bi chặn giọng rồi.

Độc xà run rẩy mở danh sách nhiệm vụ của mình ra, nhìn thanh nhiệm vụ lại đầy lên, thực đau khổ muốn tắt thở.

“Lão đại, nếu em đi ngay bây giờ thì có thể giảm chút nhiệm vụ đi không.”

Tiết Ngân Hoàn vô cùng đáng thương hỏi Lục Thái Phàn.

Lục Thái Phàn không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn anh ta.

Chỉ trong một giây, Tiết Ngân Hoàn dường như đã nhận ra điều gì đó trong ánh mắt sếp mình, nhanh chóng rời khỏi phòng y tế.

Trước khi đi còn không quên nhìn Tô Lương.

Đó là ánh mắt “cậu tự cầu phúc đi.”

Được rồi, ngay cả kẻ trì độn như Tiết Ngân Hoàn mà cũng còn cảm nhận được bây giờ Lục Thái Phàn đang rất không ổn, đương nhiên Tô Lương cũng có thể cảm nhận được cảm xúc của anh bây giờ rất không tốt.

“Thực ra em chỉ tới để xác nhận là hắn vẫn còn sống, chỉ vậy mà thôi.” Tô Lương cũng không hiểu vì sao mình lại hoảng hốt, cậu khẽ giải thích một câu.

“Anh biết.”

Lục Thái Phàn nói.

Nếu chỉ nhìn vẻ mặt của anh thì tất cả vẫn như thường, dù sao trước nay dáng vẻ của Xà chủ vẫn luôn lạnh lùng băng sương như vậy.

“Sở dĩ anh để nó sống, không phải vì anh lương thiện khoan dung.” Xà chủ tự thuật không chút cảm xúc, “Anh làm vậy đơn giản chỉ vì anh cảm thấy như thế Lục Chi Chiêu sẽ còn khổ sở hơn cả chết.”

Trước khi Tô Lương mở miệng, Lục Thái Phàn đã khẽ cười nhạt.

“Em sẽ vì vậy mà thương hại nó sao?”

Anh hỏi.

Tô Lương không trả lời ngay.

Thiếu niên cẩn thận đánh giá Xà chủ hiện tại, sau đó mới nói.

“Quả thực em không muốn hắn chết.”

Tô Lương nhìn ánh mắt Lục Thái Phàn tối sầm lại, sau đó mới bổ sung thêm.

“Nhưng lý do cũng không phải vì em có tình cảm gì đặc biệt với hắn, thực ra khi đứng ở đây, bản thân em cũng rất kinh ngạc, em vậy mà lại chẳng có chút cảm xúc gì. Có lẽ người lạnh nhạt không phải anh, mà là em mới đúng……”

Giọng Tô Lương vô cùng dứt khoát và thản nhiên.

Tuy đời này cậu quyết tâm cách xa Lục Chi Chiêu, nhưng dù sao đời trước, cậu và đối phương cũng từng có một đoạn thời gian bên nhau khá dài.

Nhưng hôm nay nhìn hắn, Tô Lương chỉ cảm thấy tâm mình lặng như nước.

Có lẽ là vì lần gặp mặt cuối cùng ấy Lục Chi Chiêu đã tấn công cậu, khi đó, hắn đã đánh nát một sợi cảm tình cuối cùng của cậu đối với hắn.

Người Tô Lương muốn ở bên dù thế nào cũng không thể là một kẻ muốn cưỡng bức người khác như vậy được.

“Em không hy vọng hắn chết trong tay anh, bởi vì trên danh nghĩa, hắn vẫn là cháu trai của anh, nếu hắn chết, vậy thì vị Quyền gia chủ kia…..”

“Em có thể gọi thẳng tên Lục Chính Ân.”

“Được, Lục Chính Ân nhất định sẽ mượn cớ làm khó anh, tình huống giữa Xà quật và Lục gia vốn đã cực kỳ vi diệu, hơn nữa, quan trọng nhất là, em không hy vọng vì chuyện này mà anh lại một lần nữa rơi vào lốc xoáy dư luận.”

Theo những lời nói nhỏ của Tô Lương, hắc ám nơi đáy mắt Lục Thái Phàn cũng dần dần tiêu tán.

Nghe đến chuyện thiếu niên lo lắng, Lục Thái Phàn bỗng khinh miệt cười nhạo.

“Không cần để ý đến những chuyện đó.”

“Em biết, nhưng em sẽ đau lòng.”

Hơi thở Lục Thái Phàn cứng lại.

“…..Chuyện này có gì mà em phải đau lòng.”

Sau phút tạm dừng ngắn ngủi, anh bình tĩnh nói, nhưng giọng nói như bị bóp nghẹt.

Tô Lương nhìn chăm chú Alpha cao lớn, lạnh lùng lại cường hãn trước mặt mình, cậu nhẹ nhàng nâng tay bắt lấy ngón út của anh.

“Em…..trước đó em hoàn toàn không biết những chuyện thực sự ở Xà quật, cũng không hề biết anh là người như thế nào. Khi còn ở Lục gia, không, thực ra là khi em học ở Đại học Tinh Xuyên, khi lén nhắc tới anh cùng Xà quật, mọi người đều dùng những từ ngữ rất tệ hại. Họ luôn nói đến những lời đồn kỳ quái, nói anh giống như ma quỷ, kẻ điên, tên đao phủ, tên đồ tể giết người như ma.”

Tuy giọng điệu rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi một câu nói tràn ra trên môi thiếu niên lại chứa đầy sự khó chịu và buồn bã.

“Em biết anh không bao giờ quan tâm đến những lời đồn đại vớ vẩn đó, những người đó vĩnh viễn không bao giờ có thể thực sự xúc phạm tới anh. Nhưng Tị tiên sinh, anh biết không, sẽ không một ai muốn nghe kẻ khác nói…..người mình thích là ác ma hay kẻ điên cả.”

Vừa dứt lời, Tô Lương cảm giác được bàn tay mình đang bị anh nắm lấy gắt gao.

Nhưng phải mấy giây sau, giọng nói của Lục Thái Phàn mới vang lên bên tai Tô Lương.

“Cho nên, em là vì anh.”

Giọng nói thực sự hồi hộp tới mức cứng ngắc.

“Đúng, anh là tất cả những gì em quan tâm.”

Tô Lương nói rất thẳng thắn thành khẩn.

Lục Thái Phàn không nói gì.

Tô Lương hơi thấp thỏm, cậu hơi hồi hộp nhìn Lục Thái Phàn.

Trực giác nói cho Tô Lương biết giờ đây Lục Thái Phàn đang khá bằng lòng, nhưng vẻ mặt người đàn ông anh tuấn ấy chẳng hề thay đổi, hơn nữa hình như…..còn hơi giận?

Tô Lương chưa bao giờ gặp phải tình huống này, cậu chẳng quan tâm đến chuyện khác nữa, vội vàng dựa vào bên người Lục Thái Phàn.

Thiếu niên đỏ bừng mặt, nhẹ nhàng dùng ngón tay mình cọ cọ vào lòng bàn tay Alpha.

“Tị tiên sinh, anh đừng giận mà…..”

Giọng điệu hơi cố ý, thậm chí còn cảm nhận được cậu đang cố mềm mại làm nũng.

Ngay cả làm nũng mà cũng vụng về như vậy.

Nhưng cơ thể Lục Thái Phàn lại vì vậy mà chợt căng thẳng.

Đáng ra anh phải làm theo lời bác sĩ, đeo miếng chặn cắn lên trước khi gặp đối phương.

Một cảm giác ảo não hiếm hoi lướt qua tâm trí anh.

Một khi nhận ra bản thân mắc chứng ỷ lại tin tức tố, anh cảm thấy mùi hương ngọt ngào trên cơ thể Tô Lương dường như càng trở nên hấp dẫn hơn, càng khiến người khác khó có thể kháng cự.

Xà chủ cố ý thở chậm lại, hoàn toàn không dám làm ra động tác gì khác.

Nhưng Lục Thái Phàn khổ sở khắc chế, trong mắt Tô Lương lại biến thành một ý nghĩa khác.

Vốn đang vụng về làm nũng lập tức thu lại, Tô Lương xấu hổ muốn rút tay mình ra khỏi tay Lục Thái Phàn.

“Em biết anh giận là vì Lục Chi Chiêu đã xúc phạm đến em như vậy mà em còn tới đây xem tình hình hắn, chuyện này quả thực sẽ khiến người khác nổi giận. Sau này em sẽ chú ý…..”

Thấy vẻ mặt Tô Lương dần ảm đạm, Lục Thái Phàn sửng sốt, ngay sau đó buột miệng thốt ra:

“Anh không giận.”

Anh nhấn mạnh.

“Là do thân thể anh xuất hiện chút vấn đề thôi.”

Xà chủ rũ mắt, giấu đi thần sắc trong đó, thấp giọng nói.

“Bác sĩ hẳn sẽ nói chuyện này với em, em chỉ cần biết, anh cần em. So với bất kỳ lúc nào khác, giờ đây anh thực sự cần em.”

“Gì cơ?”

Tô Lương khiếp sợ nhìn Lục Thái Phàn.

“Anh của sau này có thể sẽ khiến em chán ghét.”

Lục Thái Phàn cúi đầu chôn mặt trên gáy Tô Lương. Anh hít một hơi thật sâu mùi hương trên người Tô Lương.

“Nhưng xin em đừng chán ghét anh. Bé Lương, nếu không có em, có lẽ anh sẽ hoàn toàn phát điên, sẽ thực sự sụp đổ.”

Giọng Lục Thái Phàn khàn khàn.

“Anh sẽ trở thành một kẻ rất đáng sợ.”

……

……

……

Hai người đang ôm nhau không hề phát hiện, mi mắt Lục Chi Chiêu – người vốn đang hôn mê sâu trong khoang trị liệu bên cạnh họ - hơi động một chút.