Sau Khi Sống Lại Trở Thành Omega Thiên Mệnh Của Chú Của Tra Công

Chương 84




Mới một khắc trước còn vô cùng hân hoan, cảm thấy bản thân ép dạ cầu toàn nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng thành công, nhưng giờ lại thấy cả người như rét run.

Căm ghét, sợ hãi, phẫn nộ…..vô số mặt trái cảm xúc như axit đang không ngừng quay cuồng trong ngực, đâm vào tim khiến cậu ta đau đớn. Biết rõ Lục Chi Chiêu đang ở bên cạnh mình, dù thế nào cũng phải giữ vẻ mặt bình thường nhưng Ninh Gia Dật vẫn không thể khống chế nội tâm đầy ác ý của mình, cậu ta hung ác trừng mắt về phía Tô Lương, móng tay đã cào xước cả bàn tay.

Sao lại như vậy?

Cậu ta nhìn rất rõ, vốn phải làm một Beta vô cùng bình thường, nhưng giờ trên người Tô Lương lại có hơi thở thuộc về Omega.

Hơn nữa cấp bậc của đối phương……

Rốt cuộc cấp bậc của đối phương là thế nào?

Ninh Gia Dật chưa bao giờ cảm nhận được hơi thở như vậy trên người những Omega khác: cường đại, bình tĩnh, ôn hòa, không hề có tính công kích, nhưng lại khiến thân thể cậu ta co rúm theo bản năng.

Quả thực như bản năng trong thân thể cậu ta đang thần phục đối phương vậy.

Tinh thần chán ghét cùng thân thể sợ hãi khiến Ninh Gia Dật cảm thấy hỗn loạn, cũng may hiện tại phản ứng của Lục Chi Chiêu cũng không tốt hơn cậu ta bao nhiêu. Nghe thấy Lục Chi Chiêu thất thần đánh rơi ly, Ninh Gia Dật cũng đã hồi thần, cậu ta quay lại nhìn rồi lập tức phát hiện Lục Chi Chiêu không ổn. Độ xứng đôi của Ninh Gia Dật và Lục Chi Chiêu rất cao, đương nhiên cậu ta có thể cảm giác được hơi thở Lục Chi Chiêu lúc này đang cuồng loạn.

“A Chiêu, anh bình tĩnh chút.”

Sắc mặt Ninh Gia Dật xanh mét, nhanh chóng mở miệng nhắc nhở.

Dừng lại một chút, cậu ta vẫn không khống chế nổi vẻ mặt vặn vẹo mà bổ sung một câu: “Tại sao anh Tô Lương lại đi cùng chú anh, lạ thật đấy nhỉ?”

Dù biết những lời này mang ý châm ngòi quá rõ ràng, nhưng Ninh Gia Dật vẫn không thể kiềm chế nổi giọng nói âm dương quái khí đó của mình.

Dẫu sao thì kế hoạch cậu ta ấp ủ đã lâu, thời khắc cậu ta vô cùng chờ mong đã bị sự xuất hiện của Tô Lương đập nát.

Nhưng rất nhanh, Ninh Gia Dật liền cảm thấy hối hận, bởi vì sau khi nghe cậu ta “hỏi chuyện”, vẻ mặt của Lục Chi Chiêu lập tức trở nên vô cùng đáng sợ.

“Kèn kẹt…..”

Trong mơ hồ, Ninh Gia Dật thậm chí còn nghe thấy tiếng khớp hàm Lục Chi Chiêu vì cắn chặt mà phát ra tiếng vang kèn kẹt. Gương mặt vốn tuấn tú của Alpha đó bỗng giật giật không ngừng.

Nhìn như thể sắp phát điên vậy.

“A Chiêu, anh, anh đừng xúc động.”

Ninh Gia Dật nuốt nước bọt, vội giơ tay tóm lấy tay Lục Chi Chiêu.

Lục Chi Chiêu quay đầu hung hăng lườm cậu ta, vẻ mặt cực kỳ âm trầm.

“A Chiêu?!”

Qua một lúc lâu, Ninh Gia Dật mới nghe thấy Lục Chi Chiêu khàn khàn cười lạnh.

“Xúc động?” Lục Chi Chiêu lạnh lùng cười nhạo.

Vẻ mặt thanh niên gầy gò đó vẫn dữ tợn như cũ, nhưng dù sao thì Lục Chi Chiêu cũng đã ngồi lại vào chỗ cũ.

Lục Chi Chiêu không nhìn Ninh Gia Dật, nhưng Ninh Gia Dật vẫn nghe thấy hắn đang khô khốc lẩm bẩm.

“Cậu nghĩ nhiều rồi, sẽ có người không cho phép tôi xúc động.”

Lục Chi Chiêu khàn khàn lẩm bẩm.

Dù biết Tô Lương đã ở bên chú nhỏ của mình, nhưng cách nhiều ngày rồi lại thấy lại cảnh đó, đầu óc Lục Chi Chiêu vẫn trống rỗng.

Ý nghĩ giết chóc bạo ngược đang không ngừng quay cuồng trong đầu hắn, khiến hắn hận không thể xông lên xé nát gã đàn ông trên danh nghĩa là chú của mình kia.

Nhưng vừa rồi, ngay khi thân thể hắn chỉ khẽ động, lập tức đã có vài ánh mắt như có như không dừng trên người hắn.

Nhân viên tạp vụ nhìn có vẻ vô cùng ôn hòa khiêm tốn.

Người mới trong gia tộc quyền quý nhỏ nào đó đang ngồi trong góc.

Cô gái kiều diễm đang rúc vào bên người thừa kế của gia tộc lớn nào đó.

Thậm chí là ca sĩ nổi danh đang được cả liên bang tôn sùng kia.

……

Ánh mắt họ như có như không dừng trên người mình, nhìn trông như chỉ vô thức đánh giá, nhưng lại ẩn chứa lạnh lẽo, cũng đã đủ để Lục Chi Chiêu khôi phục bình tĩnh ngay tức khắc.

Nếu không có kinh nghiệm đời trước, chỉ sợ hắn cũng sẽ không nhận ra kiểu giám thị lạnh băng, tinh vi, giống như đang săn giết này.

Toàn bộ những kẻ đó vậy mà lại là “Độc xà”.

Hơn nữa Lục Chi Chiêu cũng hiểu rất rõ, toàn bộ sảnh tiệc này chắc chắn còn có nhiều thành viên Xà quật hơn nữa.

Chỉ vì muốn Tô Lương hiện thân mà gã đàn ông kia đã làm tới mức này sao?

Dù kích động cuồng bạo thống khổ tới mức nào, Lục Chi Chiêu cũng chỉ có thể cắn răng ngồi yên tại chỗ, sau đó xa xa nhìn Tô Lương và Lục Thái Phàn đang tay trong tay từ từ đến gần.

Hắn không biết, ngay vừa rồi, Tô Lương cũng vừa cẩn thận thu hồi ánh mắt của mình.

Thấy Lục Chi Chiêu cuối cùng cũng chịu ngồi về chỗ mình, thiếu niên nhỏ bé thở phào một hơi.

Lúc đi vào đại sảnh, cậu đã nghe thấy Lục Chính Ân tuyên bố thông tin kết hôn của họ rồi, hơn nữa ánh mắt của Lục Chi Chiêu mãnh liệt tới mức Tô Lương đã nhận ra ánh mắt của hắn ngay khi bước vào sảnh tiệc rồi.

Nói thực, lúc nhìn thấy Lục Chi Chiêu khẽ động, trái tim Tô Lương như nhảy lên tận cổ họng. Dù sao cậu dã từng chứng kiến Lục Chi Chiêu nổi điên lúc ở trên phi thuyền rồi. Giờ thực sự không muốn phải chịu thêm lần nữa ở Đêm hoàng kim trước mắt bao nhiêu người thế này đâu. Cảm ơn trời đất, có vẻ sau khi về Lục gia trị liệu, bệnh tình của Lục Chi Chiêu hẳn là đã chuyển biến tốt đẹp rồi……

Ngay khi Tô Lương nghĩ vậy, cậu bỗng phát hiện Alpha vẫn luôn lãnh túc đi cạnh mình dường như lơ đãng bước lên trước một bước. Bóng dáng người đàn ông vừa vặn chặn lại tầm mắt cậu nhìn về phía Lục Chi Chiêu.

“Em đừng để ý Lục Chi Chiêu.”

Lục Thái Phàn hơi nghiêng đầu, vẻ mặt bình tĩnh nói nhỏ bên tai Tô Lương.

Tô Lương: ……………

Trước khi tham gia tiệc tối, Lục Thái Phàn cũng đã giả vờ như không có gì mà nói với Tô Lương, Đêm hoàng kim lần này, Lục Chính Ân sẽ tuyên bố hôn sự của Lục Chi Chiêu và Ninh Gia Dật trước mặt tất cả mọi người. Lúc nói với Tô Lương chuyện này, vẻ mặt anh không hề có biểu cảm gì, ngữ khí cũng vô cùng thờ ơ, giống như chỉ thuận miệng nói “hôm nay trời đẹp nhỉ” vậy.

Nhưng nếu thực sự không thèm để ý thì sao lại nhắc đến trước mặt mình chứ?

Tô Lương nhìn Alpha có hơi biệt nữu ấy, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.

Cậu thực sự muốn nói cho đối phương, thực ra cậu đã sớm biết chuyện này rồi, đời trước cậu còn xem phát trực tiếp hôn lễ của hai người kia mà, đương nhiên đời này cậu sẽ chẳng có cảm xúc gì dư thừa với tin tức này nữa.

Ngược lại, bản thân Lục Thái Phàn cứ là lạ. Đối với Lục Chi Chiêu, anh vẫn luôn biểu hiện vô cùng lãnh đạm, trong lãnh đạm còn có cả khinh thường, nhưng anh già ấy lúc ghen lại vô cùng ấu trĩ, có khác gì nam sinh trung học còn chưa mọc hết râu chứ.

Đương nhiên, Tô Lương cũng cảm thấy mình thực sự bó tay với đối phương rồi, bởi vì dù anh có ghen vụng về như thế nhưng Tô Lương vẫn cứ cảm thấy……

Tị tiên sinh lúc ghen đáng yêu ghê.

“Được, em không nhìn.”

Trong sảnh tiệc của Đại thống lĩnh, Tô Lương khẽ mỉm cười, mềm giọng nói với người đàn ông bên cạnh mình, quả nhiên, sau khi nghe Tô Lương đảm bảo, chút lạnh lẽo thấu xương trong tin tức tố của Lục Thái Phàn lập tức biến mất.

Thiếu niên không nhịn được bật cười. Trong ngực tràn đầy cảm giác bủn rủn ngọt ngào.

Hơn nữa cũng chính vì thế mà cậu cảm bản thân đã giảm bớt lực chú ý tới những chuyện liên quan tới Lục Chi Chiêu, cũng khiến cậu không còn lo sợ như lúc nãy nữa.

Dù sao hiện tại cũng có vô số ánh mắt đang nhìn cậu chăm chú, chăm chú tới mức cậu cảm thấy có chút vô thố.

Giữa sảnh tiệc của Đêm hoàng kim có một chiếc bàn nhỏ, chiếc ghế dựa bên cạnh bàn tròn cũng để trống. Bản thân chiếc ghế này cũng khác biệt với những chiếc ghế ngồi khác – một con rắn trông rất dữ tợn lại vô cùng sống động được điêu khắc trên lưng ghế.

Không có dòng chữ hay bảng tên, nhưng chỉ cần nhìn vào chiếc ghế, ai cũng sẽ biết trong toàn bộ Liên bang Địa cầu này, chỉ có một người đủ tư cách ngồi vào chiếc ghế đó.

Đó là vị trí được chuẩn bị cho Lục Thái Phàn, cũng chính là nơi khởi điểm của tất thảy quyền lực cùng vinh quang chí cao vô thượng của Lục gia.

Lục Chính Ân đã khát vọng chiếc “ghế xà” này từ lâu. Đã rất nhiều năm, ông ta vẫn luôn trong tối ngoài sáng ám chỉ với Đại thống lĩnh rằng bản thân mình là quyền gia chủ, thực ra cũng có thể ngồi chiếc ghế kia.

Nhưng Đại thống lĩnh luôn chỉ cười cười rồi có lệ cho qua.

Nhiều năm như vậy, Lục Chính Ân vẫn không thể ngồi lên chiếc ghế này. Đương nhiên bản thân Lục Chính Ân cũng hiểu sao có chuyện dễ dàng như vậy được, dù Đại thống lĩnh có đồng ý thì chỉ sợ những người xung quanh cũng sẽ không để kẻ khác chiếm giữ chiếc “ghế xà” này. Bởi vì tất cả những chiếc ghế xung quanh đều đã có chủ nhân chuyên chúc rồi, đó chính là quân đoàn trưởng của các đại quân đoàn năm đó đã chiến đấu cùng Lục Thái Phàn.

Không ít người trong số đó sau khi rời khỏi chiến trường cũng từng đấu với Xà quật đến chảy máu vỡ đầu, nhưng lạ là họ cũng không cho phép bất cứ kẻ nào, trừ Lục Thái Phàn ngồi ở vị trí trung tâm đó.

Theo thời gian, chiếc ghế trống trong hội trường này đã trở thành một biểu tượng, mãi đến tận hôm nay, cuối cùng nó cũng bắt đầu hoạt động như một "chỗ ngồi" chân chính, chỉ dành cho chủ nhân của mình.

“Thật hiếm có, cuối cùng cũng có thể gặp cậu trong lễ kỷ niệm mừng Chiến thắng…..”

Thấy Lục Thái Phàn và Tô Lương cuối cùng cũng đã bước đến chỗ ngồi, Đại thống lĩnh lập tức bước tới. Vẻ mặt ông hoàn toàn không có uy nghiêm của thống soái tối cao trong Liên bang, ít nhất là trước mặt Lục Thái Phàn. Trước mặt Xà chủ, Đại thống lĩnh có vẻ vô cùng hòa ái dễ gần, vẻ mặt giống hệt như ông chú nhà bên thích trêu trẻ con vậy.

Ngược lại là Lục Thái Phàn, thái độ anh vẫn cứ đạm mạc ít lời như ngày thường.

“Đã tới muộn, xin thứ lỗi.”

Anh nhàn nhạt nói.

Đại thống lĩnh cười càng tươi hơn.

“Ôi chao, tôi còn không biết tính cậu ghét nhất là lễ mở màn dài dòng với đám truyền thông săn đón hay sao. Nếu không phải hoàn cảnh không cho phép thì tôi cũng chỉ muốn chờ mở màn xong mới đến. Không sao, không sao, chỉ cần cậu đến, vậy chính là vinh hạnh của toàn thể Liên bang Địa cầu này rồi……”

Tô Lương im lặng, chớp chớp mắt nhìn hai người này. Không lẽ là ảo giác của cậu? Sao cậu cứ cảm thấy khi đối mặt với Tị tiên sinh, ngay cả Đại thống lĩnh cũng có vẻ nịnh nọt nhỉ?

Thấy Đại thống lĩnh lại chuẩn bị hàn huyên với Lục Thái Phàn, bên cạnh chợt vang lên một tiếng huýt sáo ngả ngớn, cắt ngang đối thoại của hai người.

Tô Lương cũng vô thức nhìn sang, sau đó cậu trông thấy người đàn ông vừa thổi sáo kia.

Anh ta đang nghiêng người bên chỗ ngồi, thậm chí còn đặt cả chân lên mặt bàn.

Alpha cao lớn cường tráng tới mức khiến người ta liên tưởng đến gấu nâu, trên mặt còn có một vết sẹo dữ tợn. Một khuôn mặt cực kỳ dễ nhận biết đập vào mắt, Tô Lương không khỏi ngẩn ra.

Lâm Nhất Phi – quân đoàn trưởng quân đoàn đệ tam của Liên bang Địa cầu, trước kia anh ta từng lãnh đạo quân đoàn đệ tam tắm máu người Canaan, chiến đấu vô cùng hắn hái, chỉ đứng sau Lục Thái Phàn. Nhưng không giống như Lục Thái Phàn rất ít xuất hiện, anh ta đã cống hiến không ít tin tức trên Tinh Võng.

Tô Lương vốn còn nghĩ những lời bàn tán trên Tinh Võng đó là phóng đại quá mức, nhưng hôm nay, nhìn vị quân đoàn trưởng ngồi không ra ngồi ngay trước mặt Đại thống lĩnh, lại còn huýt sáo các kiểu, Tô Lương vẫn thấy líu lưỡi.

……Việc người này hành sự quái đản, tác phong cổ quái, chỉ sợ cũng không phải tin đồn vô căn cứ.

Lục Thái Phàn cau mày, lạnh lùng nhìn Lâm Nhất Phi.

Đều là Alpha cao cấp, Xà chủ nhìn Lâm Nhất Phi mà cảm thấy hơi ngứa mắt.

Nhưng Lâm Nhất Phi vẫn cứ thản nhiên như không có gì, hoàn toàn lơ đẹp Lục Thái Phàn đang lạnh mặt, giọng điệu càng thêm ngả ngớn.

“Hô, lão Độc xà, tôi còn tưởng chỉ là đồn đại, không ngờ lại là thực, người như anh mà cũng có đối tượng cơ đấy? Sao bảo từ Alpha cấp S trở lên mà tìm được Omega thì không khác gì trúng số cơ mà? Hay anh tìm một diễn viên cố ý tới đây khoe khoang thế?!”

Nói xong, Lâm Nhất Phi cũng bỏ chân xuống khỏi bàn.

Tô Lương còn chưa kịp nhìn rõ động tác của anh ta thì đã thấy có bóng người đổ xuống trước mặt mình. Thực sự giống hệt như thuấn di, chỉ nháy mắt, Lâm Nhất Phi đã lướt qua Đại thống lĩnh, bước thẳng tới trước mặt cậu.

Vị quân đoàn trưởng ấy tiến sát lại đây, lúc Alpha cợt nhả ấy đối diện với Tô Lương, anh ta không khỏi ngẩn ra, ánh mắt hiện lên một tia kinh diễm.

“Tiểu mỹ nhân, tôi có vinh hạnh được biết số liên lạc của em không?” Anh ta chỉ chỉ mình, “Thực ra tôi chỉ nhỏ hơn vị bên cạnh em có một tháng thôi, trước mắt vẫn độc thân……”

Còn chưa nói xong, Tô Lương bỗng thấy vẻ mặt Alpha ngả ngớn ấy đột nhiên biến đổi, cả người hình như còn lảo đảo một chút.

Ngay sau đó, Lâm Nhất Phi đột nhiên lùi ra phía sau vài bước, kéo giãn khoảng cách với cậu.

“Tôi đầu hàng……”

Lâm Nhất Phi miễn cưỡng cười, giơ tay lên với Lục Thái Phàn.

“Tôi thực sự đầu hàng, đây có phải chiến trường đâu, hôm nay là ngày vui mà, sao phải nghiêm túc thế hả, tôi khen vợ anh xinh đẹp mà cũng không được sao?!”

Người đàn ông nói rất nhẹ nhàng, nhưng chỉ chính anh ta mới biết vừa rồi mình suýt nữa đã quỳ xuống.

……Sao bảo tên này sắp chết rồi cơ mà. Sao hôm nay gặp, anh cảm thấy hình như tinh thần lực của đối phương đã càng mạnh thêm rồi. Vừa rồi nếu không phải anh ta chạy trốn nhanh, Lâm Nhất Phi cảm thấy có khi thận mình sẽ bị tinh thần lực đó đâm xuyên qua không biết chừng.

Lục Thái Phàn nghiêng người chặn giữa Lâm Nhất Phi cùng Tô Lương, ánh mắt nhìn vị quân đoàn trưởng kia lạnh nhạt như thể nhìn một đống rác.

Rồi không nói gì nữa, Lục Thái Phàn quay đầu lại, dịu dàng săn sóc kéo ghế ra cho Omega của mình.

“Em ngồi đi.”

Anh nói.

Rồi sau đó mới như chợt nhớ ra Đại thống lĩnh, liền quay đầu lại nói: “Ông có việc thì cứ đi đi.”

Anh nói.

Đại thống lĩnh khẽ rùng mình, vội vàng nói có lệ thêm hai câu rồi nhanh chóng rời khỏi hiện trường ẩu đả giữa Xà chủ và quân đoàn trưởng quân đoàn đệ tam.

“Tê……”

Bên kia, Lâm Nhất Phi khẽ hít khí, anh ta xoa xoa eo rồi chậm rãi ngồi xuống.

Mẹ nó, đúng là cái thứ quái vật.

Lâm Nhất Phi không nhịn được bắt đầu chửi thầm Lục Thái Phàn.

Sau khi Lục Thái Phàn nhập tọa, dường như Đêm hoàng kim lại khôi phục như trước, có người lên đọc diễn văn, có người lên biểu diễn…..

Thực ra cao trào buổi tiệc theo dự kiến ban đầu chính là lúc Lục Chính Ân tuyên bố hôn lễ giữa Ninh gia và Lục gia, nhưng không bao lâu thì đã chẳng ai buồn để ý đến chuyện này nữa. Vô số sóng ngầm lưu động, vô số những lời thầm thì cùng vô số ánh mắt lén dừng trên “ghế xà” ngay giữa đại sảnh xa hoa kia, tất cả đã rõ, “cao trào” thực sự đã chuyển sang Tô Lương cùng Lục Thái Phàn.

Đặc biệt……rất nhiều ánh mắt dừng trên người Tô Lương.

Tô Lương hơi nhíu mày.

“Em không cần căng thẳng.”

Cảm thấy thiếu niên mất tự nhiên, Lục Thái Phàn lập tức nghiêng người trấn an cậu.

Ánh mắt Alpha càng sâu hơn ngày thường một ít, lúc nói chuyện, Lục Thái Phàn cũng không nhịn được vươn tay cầm tay Tô Lương.

Anh vuốt ve cổ tay Tô Lương một chút, sau đó dần hạ xuống, cuối cùng hai người mười ngón tay giao nhau.

“Em không căng thẳng.” Vẻ mặt Tô Lương có vẻ còn căng chặt hơn ngày thường, “Em chỉ là…..thôi được rồi, em quả thực rất căng thẳng.”

Cậu bất đắc dĩ thừa nhận.

“Em không ngờ những người đó cứ luôn nhìn chúng ta.”

Tuy đã chuẩn bị tinh thần sẽ gây nên oanh động, nhưng Tô Lương vẫn không ngờ khi mình lấy tư cách là bạn lữ của Xà chủ xuất hiện lại khiến người ta tò mò mãnh liệt như vậy.

Vốn cậu nghĩ sau khi đã ngồi vào bàn, lực chú ý của mọi người sẽ dần dần dời đi. Dù sao đời trước, hôn ước giữa Ninh gia và Lục gia cũng là một sự kiện oanh động như vậy, có hôn ước kia dời lực chú ý, áp lực của cậu cũng sẽ nhỏ đi chút.

Thế mà giờ chẳng ai quan tâm đến cái hôn ước kia nữa, chỉ nhìn chằm chằm cậu.

“Bởi vì hôm nay em rất đẹp.”

Lục Thái Phàn chăm chú nhìn Tô Lương.

Xuất hiện ở tiệc tối trước mặt tất cả mọi người cùng Tô Lương với tư cách là bạn lữ của mình khiến người đàn ông lớn tuổi đó vô cùng thỏa mãn, nhưng ngay sau đó, một thứ cảm xúc âm u khác bắt đầu lan tràn.

“Đẹp đến mức khiến anh hối hận.”

Lục Thái Phàn khẽ nói thầm.

Alpha ở đây thực sự quá nhiều. Anh nghĩ, không đúng, thực ra Beta và Omega ở đây cũng rất nhiều.

Nhiều đến mức vốn Lục Thái Phàn đang đắc ý mỹ mãn lập tức biến thành âm u độc chiếm.

Anh không nên trân bảo của mình lộ ra trước mặt mọi người thế này, hẳn là phải mang về khóa chặt bên người mình mới đúng.

Khiến từ nay về sau Tô Lương chỉ nhìn thấy mình…..

Cũng chỉ có anh mới có thể độc hưởng thiếu niên.

Trong vô thức, Lục Thái Phàn càng siết chặt tay Tô Lương hơn. Mà chắc chắn, độc chiếm dục trong tin tức tố của anh đã hiển lộ rõ ràng với toàn bộ các Alpha ở đây.

“Chậc.”

Gần như tất cả các Alpha cao cấp xung quanh Lục Thái Phàn đều âm thầm nghiến răng nghiến lợi thầm mắng trong lòng.

Lão quái vật chết tiệt, có giỏi thì đừng có khoe mình đã tìm được vợ đi?! Khoe xong giờ lại bày đặt phóng thích tin tức tố cơ à, thật y như axit đậm đặc, muốn đuổi tất cả mọi người ra ngoài chắc?

Càng khiến mọi người ê răng đó là tin tức tố hiện tại khác hẳn với vẻ bạo ngược, cường thế, túc sát như trước, ở chỗ ngồi kia, Lục Thái Phàn đối đãi với Omega của mình quả thực là nhu tình mật ý, chân thành thâm tình.

“Tên trai già khiến người ta buồn nôn kia……”

Lâm Nhất Phi nhe răng trợn mắt lẩm bẩm.

Omega cao cấp ít hơn Alpha cao cấp quá nhiều, việc tìm được một Omega cùng cấp bậc lại xứng đôi với mình, còn có thể giúp Alpha nâng cấp quả thực còn khó hơn lên trời, mà họ có nằm mơ cũng không ngờ một Alpha cấp SS như Lục Thái Phàn lại có thể tìm được bạn lữ của mình.

Đúng thế, chẳng cần nhìn nữa, chỉ cần cảm nhận tinh thần lực bình thản kia, tất cả mọi người đều đã nhận ra Lục Thái Phàn và Tô Lương cực kỳ xứng đôi.

Mà khi nhìn hai người đó, tất nhiên chủ yếu là bản thân Lục Thái Phàn đang nị oai với Omega của mình lại càng có thể xác định – đúng thế, họ chính là một đôi.

Trước đây, mỗi lần họ nghĩ tới việc mình sẽ phải sống cô độc hết quãng đời còn lại, ít nhiều gì trong lòng cũng có chút an ủi: Nhìn tên quái vật Lục gia kia kìa, mạnh như thế cơ mà, không phải cũng độc thân đến già như mình hay sao…..

Nhưng hôm nay toàn bộ những lời tự an ủi đó đều biến thành ghen tị cả rồi.

Thực khiến người ta khó chịu……

Lại còn hơi hâm mộ.