Sau Khi Ta Gả Cho Công Tử Bột

Chương 1




Ta bị gả đi rồi, hơn nữa còn bị gả cho một tên ăn chơi đích thực.

Ngay trong đêm tân hôn ấy, ta đã phải đánh mất đi trinh tiết của mình bởi một tên nổi tiếng thích đè đầu cưỡi cổ người khác mà bản thân một lần còn chưa từng gặp qua này.

Khi ta đang phải đội voan đỏ đoan chính ngồi trong Thủ Phủ, hắn lại có thể tại Nguyệt Lâu nốc từng chén rượu đến say mèm.

Người dân trong thành đều biết, bệ hạ đã đích thân ban hôn, ngày lành đã định, nhưng điều này không đồng nghĩa với việc ta sẽ được hưởng bất cứ ân huệ nào từ ngài. Nếu đã đến nước này thì đừng trách ta hạ thủ không lưu tình.

Sau đó, ta đã nhanh chóng gửi mật thư đến cho tên cận vệ của ca ca và nhờ huynh ấy giải quyết tận gốc chuyện này.

Thôi thì cứ coi như đây là món quà đầu tiên mà ta đây, Bạch Hề Nặc, gửi tặng với tư cách là phu nhân cho hắn.

Không cần biết trước đây hắn là một tên công tử bột hay con nhà dòng dõi quý tộc, cưới được ta – muội muội của hoàng đế, từ nay về sau đều không được hành động một cách lỗ mãng như vậy nữa.

Tên phu quân không não ấy danh xưng là Duẫn Khuyết, là con trai duy nhất của tên Tể tướng đương thời, cũng là “con ngựa hoang” có tiếng trong thành.

Nhưng cho dù là Thừa tướng hay đến thậm chí ca ca ta là hoàng đế cũng thể quản nổi độ “điên” của hắn.

Bởi vì hắn ngoài “điên” ra nhưng còn có những chiến công rất vang dội, các nước đế quốc lân cận cũng vì uy danh của hắn mà chưa một lần có ý nghĩ xâm lược.

Đó cũng là lý do vì sao mà ca ca ta sẵn hy sinh hạnh phúc của ta, chính là khiến ta phải kết kết hôn với Duẫn Khuyết.

Nhưng ta vốn không hề quan tâm đến điều đó, dù sao khi Duẫn Khuyết dẫn quân ra chiến trường quay trở về, hắn cũng sẽ lại dưới trướng của ca ca ta, hắn có lẽ cũng đã chấp nhận điều này.

Khi ca ca nhận được bức thư, xe ngựa của Duẫn Khuyết cũng đã rời khỏi Thừa Phủ.

Món quà mà ta chuẩn bị, có lẽ hắn cũng nhận được rồi.

“Nguyệt Hoa Lâu đã đóng. Miễn là người còn khỏe, nhận được thư cũng chính là gặp được rồi.”

Dọn dẹp xong những thứ rác rưởi không đáng có, giọng cười hung bạo của hắn vang khắp cả nội phủ.

Ta chỉ bình tĩnh đội lại chiếc khăn voan, lại đoan đoan chính chính ngồi chờ hắn trên chiếc giường gấm đỏ.

Một tiếng "sầm" vang lên, cánh cửa bị ai đó đóng lại với một lực khồng hề nhẹ.

Từng tiếng bước chân thiếu kiên nhẫn tiến dần về phía ta. Ta có thể cảm nhận được hắn đứng cách không xa cùng với chỗ ngồi bên cạnh bỗng nhiên lún xuống.

Khoảnh khắc hắn ngồi xuống giường, cơ thể ta đột nhiên cảm thấy bị một áp lực vô hình bao lấy.

Trong lòng ta, Duẫn Khuyết cũng là một tên cao to lực lưỡng, từng nơi trên cơ thể đều vô cùng rắn chắc.

Tuy rằng sẽ luôn có sự bảo vệ từ xa của ca ca, hắn chắc chắn cũng sẽ không dám làm gì quá đáng.

Nhưng vào thời điểm này, ta vẫn bị uy lực của một người như hắn làm cho có chút sợ hãi.

Ngay lúc ta đang chìm vào những suy nghĩ vẩn vơ, có một bàn tay đã nhẹ nhàng vén chiếc khăn voan trên đầu ta lên.

Trước mắt chính là đôi lông mày rậm vạn người mê, chiếc mũi cao thẳng với những đường đường nét vô cùng thanh nhã. Mọi thứ không hề giống như ta tưởng tượng, tất cả đều hoàn toàn trái ngược với những suy nghĩ ban đầu của ta.

“Phu nhân thật khiến người khác kinh ngạc mà, ngày đầu tiên kết hôn đã muốn cho ta một cái tát rồi sao?”

Câu từ và giọng điệu chính là tương phản nhau. Không phải là mỉa mai mà chính là một sự nhẹ nhàng đến tinh tế.

“Có lẽ ngay từ lần đầu phu quân cũng chẳng hề quan tâm đến cảm xúc của ta mà.”

“Thôi được rồi, xem ra có người chống lưng thật khác mà. Phu nhân, chúng ta tới Đông Doanh một chuyến đi.”

Ngữ khí có chút cao hứng, có vẻ hắn rất thích kế hoạch sắp tới này.

“Đến Đông Doanh cũng được thôi.”

Nói xong, hắn cứ thế một mạch rời đi, chỉ còn lại mình ta ở trong phòng.

Ta tất nhiên sẽ không tự nhiên hỏi cái tên Duẫn Khuyết kia vì sao không ở lại, hắn đi rồi, ta không vui thì cũng chả để làm gì.

Dù sao thì, ta từ lâu đã quen việc phải ở một mình rồi.

Nếu như không phải ca ca “tốt” nhất định muốn gả ta đi để củng cố ngai vàng của mình, thì có lẽ bây giờ ta đang được thoải mái nằm trên chiếc giường lớn nhất trong cung rồi.

Ta nghĩ rằng, có lẽ hắn cũng không giống như người khác hay đồn thổi cho lắm. Khi nhìn thằng vào mắt hắn, ta thấy được một tia sáng giống như lúc ca ca của ta phê duyệt văn thư vậy, vô cùng tinh anh.

Cũng giống như ánh nhìn của một người luôn trong tư thế sẵn sàng săn mồi, sắn bén như một lưỡi dao, sẵn sàng lấy mạng con mồi khi thời cơ đã đến.

Nhưng tất cả đều không liên quan đến ta, bây giờ ta chỉ muốn được ngủ một giấc thật đã, vật vã với hắn ta cả một tối, mí mắt thật sự sắp sụp xuống rồi. Không biết vì tên Duẫn Khuyết kia, sau này sẽ phải lo lắng bao nhiêu chuyện nữa đây.