Sau Khi Thông Báo, Khán Gỉa Cả Nước Đều Mong Chờ Chúng Tôi Rải Đường

Chương 5




05.

Kỷ Bắc Thừa híp mắt, thỏa mãn nhìn biểu cảm đang biến hóa của tôi.

Tôi thở hắt ra.

“Anh, sao anh vẫn còn giữ tấm ảnh này?”

Anh ta cười như không cười, hỏi ngược lại tôi: “Ảnh nào?”

Tôi chưa kịp mở miệng, anh ta bỗng nhiên tỉnh ngộ: “A, có phải em nói bức ảnh trong vòng bạn bè của anh?”

Tôi nghiến răng, anh ta đúng là hèn hạ!

Lạnh lùng tự phụ cái gì, nam thần cấm dục cái gì, hừ, bây giờ chẳng khác gì tên du côn!

Anh ta tủm tỉm cười nói: “Cô bé ấy chính là người đã bẻ cong anh, hình như năm đó cô ấy có trộm của anh một thứ, còn nói khi nào tìm được thì cô ấy sẽ trả lại.”

Tôi tức bể phổi, không nói lên lời.

Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục, trong sạch của mình chỉ có thể do chính mình chứng minh.

“Nói bậy! Tôi trộm của anh cái gì chứ, lúc đó tôi còn chưa gặp anh!”

Ánh mắt của Kỷ Bắc Thừa lóe lên ý cười, đôi môi cong lên.

“Anh nói em lấy trộm đồ của anh lúc nào?”

Tôi há to miệng, á khẩu không trả lời được.

Năm đó, bố tôi còn chưa trở thành nhà giàu mới nổi, cuộc sống của tôi chưa giàu có như bây giờ.

Lúc đó tôi bị bỏ lại sống với ông nội.

Có một lần bố tôi về thăm và mang theo chiếc váy ren tua rua thịnh hành lúc bấy giờ, vải ren lấp la lấp lánh đẹp không chịu được.

Khi đó tôi suy nghĩ rồi nói với bố chụp cho tôi một bức ảnh để làm kỉ niệm.

Kết quả là không quá hai ngày sau, tôi làm lộ bức ảnh cho cô bé mới quen trên mạng.

Vì để che giấu thân phận thực sự, tôi nói với cô bé ấy đó là em gái xinh đẹp nhất thế giới của tôi.

Sau đó tôi thành công lừa được cô bé đó.

Còn việc vì sao tôi phải giả trai? Thực ra đều là do tôi bị mù quáng với mấy cái suy đoán của mình, lúc đó tôi say mê truyện Thám Tử Sherlock Home, mỗi ngày đều hoang tưởng bản thân mình là Ultraman.

Cộng thêm bản thân có chút nhan sắc, tôi luôn có cảm giác nếu bị bại lộ thân phận sẽ bị bắt đi.

Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày cô bé miệng ngọt như mía lùi đó tỏ tình với tôi.

Lúc đó tôi không hiểu bách hợp là gì, tôi chỉ lo một cô bé tốt bụng như vậy bị tôi làm cho phát điên.

Đi thích con gái.

Trái tim tôi yếu đuối, từ đó mang gánh nặng khổng lồ, tôi hoảng loạn block người ta ngay lập tức, từ đó không bao giờ đăng nhập nick đó bao giờ nữa.

Cảm giác áo giáp ngoài sắp bị vạch trần, nhưng trước khi điều đó xảy ra tôi vẫn phải cố gắng giữ gìn nó.

Nhìn người đàn ông trước mắt, tôi ra vẻ đau xót nói:

“Đây là em gái tôi, em ấy qua đời ngay sau đó một năm, kỉ niệm để lại cũng không nhiều, việc này chắc có lẽ là hiểu lầm, Kỷ ảnh đế có thể quên việc này đi không?”

Kỷ Bắc Thừa tùy tiện đứng ở chỗ đó, chờ tôi nói xong anh ta mới hạ giọng nói: “Đồ lừa đảo, nhà em ba đời con một, lấy đâu ra em gái?”

Tôi: Mẹ nó, tôi cho rằng chỉ bị bóc lớp ngoài thôi, ai dè mất cả áo giáp luôn!

Tôi trợn mắt, xin hỏi, bây giờ tôi ngất xỉu như nữ chính trong ngôn tình thì mọi chuyện được giải quyết không?

Kỷ Bắc Thừa khẽ thở dài, đưa tay vuốt vuốt tóc của tôi, vừa định nói gì thì đạo diễn đi tới.

“Ồ, nhiệm vụ của hai người hoàn thành nhanh ghê, mấy cây nấm này sao lại rớt xuống đất hết vậy?”

Tôi vội vàng ngồi xổm xuống, tránh ánh mắt của Kỷ Bắc Thừa, nhặt nấm cùng đạo diễn bỏ vào trong rổ.

Lúc về đến homestay, mấy đội khác cũng vừa mới về.

Tô Ngọc Nhi nháy mắt: “Tuế Tuế, nhìn tóc cậu này, có chuyện gì xảy ra vậy?”

Hả? Tôi nghe vậy sờ lên đầu, rồi bù, không thể nào, tôi đội một cái ổ gà trên đầu trước toàn bộ nhân dân cả nước đang xem livestream!

Tôi nhìn vào Kỷ Bắc Thừa cách đó không xa, hình như anh ta bị cản trở bởi chuyện khác.

Tôi thở phì phò nói nhỏ: “Gặp phải một con chó con, làm rối hết tóc tôi.”

Tô Ngọc Nhi càng kinh ngạc hơn: “Hả? Đi hái nấm mà còn bị chó đuổi?”

Tôi gật đầu khẳng định, trong lòng âm thầm thở dài một hơi, đúng là chó, là chó đấy!

Đội của tôi hái nấm, ngoài ra hai tổ kia phụ trách thịt gà, và hái một ít rau cải xanh trong vườn.

Bởi vì homestay đặc biệt nên được trang bị bếp củi.

Sau khi phân công, đàn ông chuẩn bị khâu củi lửa còn phụ nữ chuẩn bị khâu nấu ăn.

Tôi hái cải xanh, Tô Ngọc Nhi rửa nấm, vì lúc trước Hồ Diệu Diệu bị Kỷ Bắc Thửa móc mỉa một trận nên sợ làm hỏng hình tượng, chỉ dám phụ giúp Tô Ngọc Nhi.

“Tuế Tuế, cậu biết không, thịt gà rất khó, tôi với Tử Ngôn không may chọn phải con gà trống lớn và một con gà mái, lúc cắt cổ gà thì cắt gần đứt cái cổ con gà trống rồi nhưng nó vẫn nghiêng đầu nhảy tới nhảy lui.”

Tô Ngọc Nhi hiển nhiên không nhịn nổi nữa, than ngắn thở dài với tôi về việc giết gà khổ như thế nào.

“Vất vả lắm mới giữ được con gà trống, lúc đem con gà mái vào thì nó nhìn thấy con gà trống sắp chết nên liều mạng mổ về phía chúng tôi, không biết còn tưởng rằng bọn chúng là vợ chồng đấy!”

Tôi nhíu mày suy tư, ngắt lời than vãn của cô ấy.

“Ngọc Nhi, lúc mấy người đi chọn gà là chọn cùng một nhà bán à? Nói không chừng tụi nó là vợ chồng thật sự đó, cả hai ở chung hơn nửa cuộc đời rồi còn gì.”

Tô Ngọc Nhi không nghĩ tới vấn đề này, sững sờ há to mồm, 15 phút sau mới khép lại.

Khẽ thở dài, sau đó nghiêm túc nói.

“Buồn vui trên địa cầu này không tương thông, cũng may tụi mày sống không thể ngủ chung giường nhưng chết lại được chung huyệt.”

Tôi: Nói cái gì zạy bà nội???