Sau Khi Trọng Sinh Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam

Chương 10






Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam
CHƯƠNG 10
Nhà tổ nhà họ An cũng không có ở khu thành phố Thanh Thành.

Nằm tọa lạc ở một thị trấn khu ngoại ô thành phố Thanh Thành, nhà tổ nhà họ An trên cơ bản chiếm hết một nửa đường phố của thị trấn.

Với sự phát triển của thành phố và thị trấn, có rất nhiều thị trấn không còn dáng vẻ ban đầu của nó, chỉ có ở chỗ của nhà họ An mới lưu giữ lại tất cả các kiến trúc cổ kính.

Hồi mới đầu cũng có nhà đầu tư muốn mua nhà tổ nhà họ An, đương nhiên là bàn giá cả không thành công cho nên nơi này liền trở thành một khối đất “phong thủy quý báu”, phòng quy hoạch đô thị nhìn thấy rằng nơi này không có cách nào để phát triển, và nó đã trở thành một điểm du lịch, cũng đã thu hút rất nhiều khách du lịch, hiện tại cửa lớn của nhà tổ nhà họ An cũng thường xuyên xuất hiện trên bản tin nóng ở facebook, dần dần trở thành một địa điểm check in của người nổi tiếng.

An Hạnh Nhi và Lê Thục Vân đi vào trong cánh cửa màu đỏ của nhà tổ nhà họ An,
Đối diện chính là một cái sân cỡ lớn, đi qua sân chính là hòn non bộ, tiếp theo đó là hồ nước được che kín lá sen, đi qua một cây cầu nhỏ màu xanh, lại đi qua vài ngõ sâu lối mòn, đi ngang qua các căn phòng mang màu sắc cổ xưa muôn hình muôn vẻ, đập vào trong mắt đó chính là một cánh cửa cao lớn uy nghiêm, bên trong chính là nhà chính nhà tổ nhà họ An.

Nhà chính được chạm khắc tinh xảo, hiện rõ khí thế uy quyền.

Mà giờ phút này vị trưởng bối duy nhất của nhà họ An là bà cụ An - Văn Hải Đường đang ngồi ở vị trí chính giữa trong nhà chính, biểu cảm tựa hồ không tốt cho lắm.

Ngồi ở hai bên chính là gia đình An Quốc Đại.

Ban đầu An Quốc Đại có căn biệt thự riêng của mình ở trong thành phố, nhưng vì để bày tỏ lòng hiếu thuận của mình, những năm gần đây đã chuyển người nhà về nhà tổ nhà họ An, làm đủ các tiết mục hiếu thảo với mẹ già.


An Hạnh Nhi đảo mắt nhìn một vòng, bất động thanh sắc mở miệng kêu lên một tiếng: “Bà nội.


“Chỉ gọi cháu đến đây, cháu kêu cô ta đến đây theo làm cái gì hả.

” Văn Hải Đường căn bản không cho An Hạnh Nhi sắc mặt tốt, vừa mới mở miệng liền chỉ trích cô không đúng: “Sao vậy, còn sợ bà già này ăn hiếp cháu có đúng không hả.


“Mẹ đã hiểu lầm rồi, là bởi vì con nghe nói mẹ kêu Hạnh Nhi đến nhà tổ, cho nên con nghĩ đến đã lâu rồi không đến đây thăm mẹ, cho nên con muốn đến đây để thăm mẹ thôi.

” Lê Thục Vân vội vàng giải thích.

“Em dâu nói cũng thật là mát tai, tôi thấy là em dâu cũng đâu có mang theo quà cáp gì đến đây đâu, phần thành ý này của em dâu cũng tốt quá đó chứ.

” Liễu Nham một mặt châm chọc, biểu cảm cũng rất xem thường.

An Hạnh Nhi quay đầu nhìn thoáng qua Liễu Nham.

Trước đó giúp cô dạy dỗ An Mục thì cô còn có thể cho bậc thang đi xuống, nhưng mà bây giờ lại muốn tranh thủ tình cảm ở trước mặt của mẹ chồng, trong nháy mắt liền thay đổi toàn bộ sắc mặt.

Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
“Ai nói là bọn cháu không có tặng quà cho bà nội?” An Hạnh Nhi trả lời lại.

“Mang quà gì vậy, lấy ra đây xem?” Liễu Nham lại trông có vẻ hùng hổ dọa người.

Lê Thục Vân có chút xấu hổ.

Bởi vì quá gấp gáp, đúng là không nghĩ đến quá nhiều thứ.

Lúc này bị hỏi như vậy, cuối cùng cũng cảm thấy có chút mất mặt.

Bà ném cho An Hạnh Nhi một ánh mắt để cô nhịn một chút.

Mỗi lần gặp phải gia đình bà nội thì mẹ của cô đều phải nén giận.

Trong khoảnh khắc mà An Hạnh Nhi muốn mở miệng.

Văn Hải Đường nói thẳng: “Chúng ta thiếu gì đồ đạc của cô ta.


An Hạnh Nhi mấp máy môi, cô cũng nói thẳng: “Bà nội gọi cháu trở về là có chuyện gì ạ? Nếu như không có chuyện gì thì cháu về nhà đây, tránh để cho bà nội cảm thấy khó chịu, có đúng không?”
Cô kéo tay của mẹ mình chuẩn bị rời đi.


“Đứng lại đó!” Văn Hải Đường gầm lên giận dữ: “Tôi đã kêu cháu đi chưa hả, không có phép tắc như thế, quả nhiên là do người tầm thường quê mùa dạy ra, ngay cả phép tắc cơ bản và cũng không có!”
Hiển nhiên là đang châm chọc xuất thân của Lê Thục Vân không tốt.

An Hạnh Nhi nghe thì cũng đã nghe rồi, thật ra thì cũng không phải là không cảm thấy khó chịu, rất nhiều lần trước kia cô đã nhìn thấy mẹ của cô sau khi trở về từ nhà tổ nhà họ An thì hốc mắt đều đỏ hết cả lên, chỉ vì không muốn để cho ba của cô phải khó xử, cũng không muốn phải làm cho gia đình không yên bình, cho nên cái gì cũng chịu đựng.

Nhưng trên thực tế, kết quả của việc nhẫn nhịn cũng không có lợi ích gì, ngược lại càng làm cho Văn Hải Đường dèm pha châm chọc mẹ của cô hơn nữa, càng ngày càng nặng nề hơn, càng ngày càng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.

Sắc mặt của An Hạnh Nhi rõ ràng trở lên rất tệ.

Văn Hải Đường vẫn còn tiếp tục châm chọc: “Thế nào, còn là bởi vì kế thừa tài sản của nhà họ An chúng tôi mà ngay cả tôi cũng không thèm đặt vào mắt có đúng không?”
“Bà nội, bà cũng đừng có quên là mình họ Văn.

” An Hạnh Nhi không hề lưu tình chút nào: “Tài sản của nhà họ An không đến lượt của bà đâu!”
“Cô!” Văn Hải Đường trợn mắt há hốc mồm, mặt đỏ đến mang tai, chưa từng nghĩ đến đứa cháu gái luôn yếu đuối giờ phút này lại làm cho bà ta khó xử ở ngay trước mặt.

“Tài sản của nhà họ An đã được quy định rất rõ ràng trên văn bản di chúc của ông nội, nếu như bà nội có cái gì bất mãn! nếu không thì bà đi nói cho ông nội đi.

” An Hạnh Nhi lạnh lùng nở nụ cười.

“Làm càn!” Lúc này An Quốc Đại cũng tức giận: “An Hạnh Nhi, cháu nói như vậy là đại nghịch bất đạo, thế mà lại nguyền rủa bà của cháu!”
“Bác cả, cháu cũng chỉ thuận miệng nói một câu mà thôi, bác nghĩ đi đâu vậy chứ?” An Hạnh Nhi lộ ra một gương mặt vô tội: “Chẳng lẽ là bác cả có suy nghĩ như thế này thì mới có thể nghĩ ra như vậy?”
“Cháu nói lung tung cái gì đó hả!” Mặt của An Quốc Đại đều tái xanh.

An Hạnh Nhi lạnh lùng cười một tiếng: “Ngày hôm nay cháu trở về đây cũng không phải là để cãi nhau với mọi người, đương nhiên cũng không phải đến đây để mọi người bắt nạt cháu, cháu trở về là bởi vì bà nội nói là có chuyện, nếu như bà nội chỉ muốn mắng cháu một trận thì cháu thật xin lỗi, tha thứ cháu không thể tiếp đón được.


Lời nói lạnh lùng lại làm cho lòng người phải run lên.

Thật sự cảm thấy rằng An Hạnh Nhi đã thay đổi trong nháy mắt.

Miệng mồm trở nên lanh lẹ, rất có khí thế.

Cô với Văn Hải Đường cứ nhìn nhau như vậy, cả hai đều không ai ngại ai.

Ngược lại là để cho Lê Thục Vân ở bên cạnh của cô cảm thấy giật mình đến nỗi không thể nói được lời nào.

Hai ngày trước, chuyện đánh An Mục một bạt tay, bà đã có vài phần kính trọng đối với đứa con gái này, ngày hôm nay lại mang theo khí thế bừng bừng mà nói chuyện với Văn Hải Đường, bà đang hoài nghi An Hạnh Nhi có còn là con gái của bà nữa hay không.

Nhưng mà không thể không nói.

Đối mặt với Văn Hải Đường đã ức hiếp bà nhiều năm như vậy rồi, chưa có lần nào bà cảm thấy thoải mái như thế.


Lúc này không khỏi không nói gì.

Bà quyết định để cho con gái của bà phát huy.

Cùng lắm thì.

Cùng lắm thì đoạn tuyệt quan hệ với những người ở nhà tổ nhà họ An.

Bà cũng đã thấy rõ.

Những người này căn bản cũng không coi gia đình bọn họ là người một nhà, bà có lấy lòng như thế nào cũng vô dụng cả thôi.

“Cô cô cô! ” Văn Hải Đường bị An Hạnh Nhi nói một phen như vậy, làm nói chuyện không hoàn chỉnh cả câu, bà ta lớn tiếng giận dữ hét lên: “Cô cút đi cho tôi!”
Ánh mắt của An Hạnh Nhi siết chặt lại: “Bà nội, cháu cảm thấy là cháu phải nhắc nhở bà một chút, người đứng tên trên giấy chứng nhận bất động sản nhà tổ nhà họ An là ba cháu.

Nói cách khác, chỗ mà bà đang ở là nhà của bọn cháu, bà cảm thấy kêu bọn cháu cút có thích hợp không vậy?”
“An Hạnh Nhi!”
“Đương nhiên là cháu cũng không có ý để bà nội phải cút đi, cháu cũng chỉ khuyên bà nội một câu thôi, dùng đồ vật của người khác thì đừng nói năng hùng hồn như vậy, mất công người ta lại cười chê.

” An Hạnh Nhi nói với giọng điệu vô cùng xem thường.

Chính là để Văn Hải Đường nửa điểm mặt mũi cũng không còn.

“Phản rồi, phản rồi! An Hạnh Nhi, cô làm phản rồi!” Văn Hải Đường chỉ vào mặt của An Hạnh Nhi mà chửi ầm lên, chưa từng bị người khác đối xử như vậy, hiển nhiên là bà ta hoàn toàn không thể nào chấp nhận nổi.

“Cháu chỉ đang trần thuật lại sự thật thôi, nếu như có chỗ nào có lỗi với bà nội thì xin bà nội người lớn không tranh đua với con nít, đừng để ở trong lòng.

Ngược lại là bà nội cũng đã có tuổi rồi, có rất nhiều chuyện chắc cũng nghĩ rất rõ, cũng đừng lấy tuổi già ra mà không tôn trọng, đến lúc đó thật sự làm cho người ta không thoải mái, ai cũng sẽ lật mặt không chừng.


An Hạnh Nhi khí khái nói một lèo, quả thật làm cho Văn Hải Đường á khẩu không thể trả lời được.

.