Sau Khi Viết Nam Thần Vào Trong Tiểu Thuyết, Tui Có Được Người Thật

Chương 26






Căn phòng trước mặt rộng rãi sáng sủa, làn da dưới tay mềm mại ấm áp, mọi thứ trong quá khứ dường như đã rất xa vời.
Cõi lòng Hạ Yến khẽ rung động, nói với Cố Hi Đình: “Đưa tay trái cho anh.”
“Để làm gì?” Người kia cảnh giác hỏi lại.
Chủ yếu là vì đây không phải lần đầu Hạ Yến đánh chủ ý lên đôi tay cậu, trong những giờ qua, Cố Hi Đình chả có ký ức đẹp về bàn tay mình.
Không phải để tay cậu luồn vào chỗ xấu hổ nào đó, thì cũng là liếm từng ngón tay cậu, quá đáng hơn nữa là lúc cậu không chịu nổi siết ga giường, người kia nhất định phải chen vào từng khe hở ngón tay cậu, mạnh mẽ bá đạo nắm chặt mười ngón tay với cậu.
Cũng không phải không thích, chủ yếu là quá thẹn thùng…
Lần đầu tiên trong đời chơi nhiều trò như vậy, cậu không chịu nổi.
Cố Hi Đình ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Hạ Yến cũng trở nên cảnh giác, cậu không muốn trải nghiệm loại ‘vui sướng’ đó một lần nữa.
Người đàn ông giảm bớt khí thế mạnh mẽ, cười dịu dàng: “Đừng sợ, cứ đưa cho anh.”
Cố Hi Đình vươn tay, chậm rãi nhắm mắt lại.
Cho đến khi cổ tay truyền đến cảm xúc lạnh buốt, cậu mới nhận ra đó là một cái đồng hồ đeo tay, trông cũng hơi giống vòng tay.
Chiếc vòng thuần một màu vàng được trang trí thêm những viên kim cương trắng, một đầu khảm đầu báo săn đính thêm hai viên ngọc lục bảo, mạnh mẽ quyền lực.
Cố Hi Đình hơi ngạc nhiên: “Sao tự dưng lại tặng cái này cho em?”
“Lúc trước đi ngang qua tủ kính, thấy em nhìn nó mấy lần,” Hạ Yến hôn lên mũi cậu, “Quà Giáng sinh.”
Cố Hi Đình ấm lòng, lại hơi áy náy: “Ngại quá, em không chuẩn bị quà cho anh.”
“Không sao, anh đã nhận được rồi,” người đàn ông thơm nhẹ môi cậu, nói ẩn ý, “Đó là món quà tuyệt vời nhất mà anh từng nhận được.”
“Nhưng em đã tặng cái gì cho anh đâu…” Cố Hi Đình chợt hiểu ý Hạ Yến, lập tức dừng lại, vừa thẹn vừa giận trừng mắt nhìn hắn.
Hạ Yến càng cười vui vẻ hơn: “Anh nói là em mà, em đoán mò gì vậy?”
Cố Hi Đình: “…”
Đừng nói chuyện với tui nữa!
Đúng lúc nào, tiếng gõ cửa vang lên.
Cố Hữu Khang đứng ngoài cửa kêu: “Hi Đình, vẫn đang ngủ à? Sao ngủ lâu thế? Có phải bị bệnh không?”
Vừa dứt lời, bên ngoài đã vang lên tiếng chốt cửa chuyển động.
“Con dậy rồi! Cha khoan vào đây!” Cố Hi Đình ngồi bật dậy trên giường, xốc chăn lên cho Hạ Yến, “Anh mau mau… Mau trốn đi!”
Hạ Yến câm nín, không ngờ lúc đến thì lén lút, lúc đi lại nháo nhào gà bay chó sủa, ngay cả một mảnh áo quần cũng không lấy được.
Nhưng Cố Hi Đình chẳng còn lòng dạ nào chú ý đến tâm trạng của hắn, Cố Hữu Khang chờ trước cửa hồi lâu, không biết sẽ mở cửa bước vào bất cứ lúc nào.
Cố Hi Đình vừa mặc quần áo vừa xuống giường, kết quả vừa đứng dậy, hai chân đã mềm nhũn, lúc sắp ngã sấp xuống thì được Hạ Yến đỡ lên.
“Không được, ông ấy không thể thấy anh ở đây…!” Cố Hi Đình bối rối nói.

“Em thế này sao mà ra ngoài được?” Hạ Yến dìu cậu ngồi xuống giường, nói, “Em cứ mặc quần áo tử tế rồi nằm xuống, còn lại để anh.”
“Anh muốn làm gì?” Cố Hi Đình hoảng sợ, “Em, em vẫn chưa come out đâu!”
“Anh biết.” Hạ Yến vừa mặc quần áo vừa trả lời, vẻ mặt hắn rất nhẹ nhàng, khiến người ta không nhìn ra chút cảm xúc nào.
Cố Hi Đình không yên tâm bèn nói thêm: “Tất nhiên là em sẽ come out, nhưng anh có thể cho em chút thời gian được không, em… Em sợ cha em nhất thời không chấp nhận được.”
“Đừng căng thẳng, anh không tức giận,” Hạ Yến xoa đầu cậu, giọng rất dịu dàng, “Cứ giao cho anh.”
Cố Hữu Khang vẫn đang gõ cửa bên ngoài: “Sao ngủ lâu thế? Không sao thật chứ?”
Đúng lúc này, cửa hé ra một khe nhỏ, Hạ Yến bước ra từ bên trong.
“Tiểu Hạ? Sao cậu lại…” Cố Hữu Khang ngây ra một lúc, ánh mắt quan sát thanh niên từ trên xuống dưới.
Mặc đồ ngủ của con mình, có vẻ đã ngủ lại ở đây…
Cố Hữu Khang nhớ tới video mình vừa xem sáng nay, vô thức cau mày.

Nhưng đúng là Hạ Yến đã cứu con mình, bây giờ đuổi người đi thì vô tình quá.

Trong vòng ba mươi giây ngắn ngủi, Cố Hữu Khang thả lỏng khuôn mặt rồi lại nhăn tiếp, thú vị như kinh kịch Tứ Xuyên thay đổi diện mạo. 
Chú ý tới ánh mắt của ông, Hạ Yến cẩn thận giải thích một cách lễ phép: “Tối hôm qua Hi Đình hơi sợ, nên cháu ở lại ngủ với em ấy.”
Lông mày Cố Hữu Khang lại nhíu chặt, miễn cưỡng nói: “Làm phiền cậu.”
“Em ấy gặp chuyện trên đường đến tìm cháu, là do cháu không bảo vệ em ấy tốt.” Hạ Yến rất khiêm tốn, ánh mắt đầy vẻ áy náy.
Trải qua hiểm nguy sống chết, có vẻ chuyện con trai mình ở bên một người đàn ông cũng không sốc lắm, hơn nữa đúng là Hạ Yến rất quan tâm Hi Đình, giờ truy cứu chuyện này thì không phải lẽ, Cố Hữu Khang thở dài, im lặng xoay người rời đi.
Đưa mắt nhìn theo Cố Hữu Khang xuống lầu, Hạ Yến vào phòng báo cáo tiến độ: “Xong rồi.”
“Anh nói gì với ông ấy?” Cố Hi Đình lập tức ngồi dậy ngay ngắn, vì bật dậy quá vội nên bờ vai lộ ra một mảng lớn.
Hạ Yến chỉnh áo cho cậu, thong thả nói: “Chắc là cha em đã biết quan hệ của chúng ta rồi.”
“Anh come out dùm em hả???” Cố Hi Đình không thể ngồi lại đây thêm một giây nào nữa, giãy dụa muốn đuổi theo cha lại bị Hạ Yến đè xuống giường.
“Đừng nóng vội, anh chỉ đoán vậy thôi.” Hạ Yến giải thích, “Chắc là ông ấy thấy video chúng ta hôn nhau, nhưng không nói thẳng.”
“Làm em sợ muốn chết,” Cố Hi Đình thở phào, “Em còn tưởng ông ấy sẽ phản đối em, em đang nghĩ nếu ông ấy ép em chọn anh hoặc ông ấy, em nên chọn ai đây.”
Động tác của Hạ Yến sững lại, nụ cười càng dịu dàng hơn: “Vậy em chọn ai?”
“Đương nhiên em chọn…” Cố Hi Đình cố tình thừa nước đục thả câu, sau đó đẩy người té nhào lên giường, cười to bảo, “Chỉ có con nít mới chọn, người lớn đương nhiên muốn cả.”
Hai người quấn lấy nhau một hồi lâu, sau đó mới rời giường rửa mặt xuống lầu ăn cơm.
Lúc ra về, Hạ Yến đứng trước cửa nhà nói: “Chuyển đến ở cùng anh được không?”

“Em…” Vốn dĩ Cố Hi Đình định nói để em bàn với cha, nhưng nhớ lại cuộc nói chuyện ban ngày của họ, cậu lại sửa lời, “Vậy em sẽ báo cho cha em một tiếng.”
Hạ Yến xoa đầu cậu, đôi mắt hẹp dài tràn ngập cưng chiều, hiển nhiên hắn rất hài lòng với câu trả lời này.
Nếu Cố Hi Đình biết cuộc sống ở chung đang chờ đợi cậu là kiểu này, có đánh chết cậu cũng không đồng ý chuyển tới.
Cậu chưa từng nghĩ, nhu cầu của Hạ Yến ở phương diện đó lại mãnh liệt như vậy.
Hạ Yến phát rồ giở cuốn sách đồng nhân mua từ triển lãm truyện tranh, thử nghiệm từng tư thế một.
Thái thái kia cũng đủ chiêu trò, các loại tư thế phổ biến, phục cổ, đủ kiểu lạ đời, ròng rã tận 100 trang mà không một trang nào trùng nhau!
Không biết sao mà thời gian này cũng chẳng có vụ án nào tìm đến, ban ngày Hạ Yến ăn mặc tươm tất lên lớp dạy sinh viên, tối đến lại trở nên mặt người dạ thú, sau nửa tháng, Cố Hi Đình không thể chịu đựng được nữa.
Chín giờ tối hôm đó, Hạ Yến lại sấn đến như thường lệ.

Cố Hi Đình quyết định không thể mặc kệ nữa, nhất định phải đặt quy tắc*.
(*Nguyên văn là “Ước pháp tam chương”, chỉ các quy định, quy tắc nói chung.)
Phát hiện cậu đang kháng cự, Hạ Yến dừng động tác cọ đầu trong ngực cậu, nũng nịu hỏi: “Em không thích à?”
“Cũng không phải,” Cố Hi Đình sắp xếp câu từ, thầm nghĩ lần này tuyệt đối không thể bỏ dở giữa chừng, nghiêm túc nói, “Đúng là rất dễ chịu, nhưng có đôi khi thoải mái quá khiến em cảm thấy… Cảm thấy mất kiểm soát với cơ thể mình.”
“Đã dễ chịu thì giao cho anh đi.” Hạ Yến nói, bàn tay lại hư hỏng mò tới.
“Không được!” Cố Hi Đình cố gắng đấu tranh lần cuối, “Anh thế này là tát ao bắt cá, chúng ta phải phát triển bền vững!”
“Nước của em cạn rồi hả?” Hạ Yến hừ một tiếng chẳng rõ ý gì, “Còn anh vẫn luôn kéo dài rất lâu.”
Cố Hi Đình: “…”
Đừng dùng thành ngữ đứng đắn để nói chuyện 18+!
Nhưng chẳng mấy chốc cậu đã không còn sức phàn nàn nữa, sống chung nửa tháng, mọi ngóc nghách trên cơ thể Cố Hi Đình đều bị đụng chạm hết rồi, không lâu sau cậu đã rên rỉ, đôi mắt ánh lên hơi nước. 
Có thể miêu tả là: 
“Hơi nước nhấn chìm đầm Vân Mộng, 
Sóng cả vỗ rung thành Nhạc Dương *.”
(*Hai câu này trong bài thơ ‘Ngắm hồ Động Đình tặng Trương thừa tướng’ của nhà thơ Mạnh Hạo Nhiên.

Bản dịch này có tăng sắc thái động từ để nêm thêm gia vị cho xôi thịt.

Nguyên văn ‘气蒸云梦泽, 波撼岳阳城.’, dịch nghĩa là “Hơi nước bốc lên phủ kín đầm Vân Mộng, sóng nước mạnh mẽ lay động thành Nhạc Dương.)
Sau khi xong việc, Cố Hi Đình nằm sõng soài hình chữ đại 大 trên giường, đầu óc trống rỗng như đĩa ăn bị Quýt Lớn liếm sạch.

Rốt cuộc hắn trở nên như vậy từ khi nào?
Lúc gặp lại ở Thân Thành, rõ ràng vẫn là một người lạnh lùng, mới qua ba tháng, sao đột nhiên lại trở nên dính người như vậy?
Cố Hi Đình không hiểu nổi, cau mày đẩy cánh tay Hạ Yến trên hông xuống, ngay sau đó lại có một cái chân khác quấn lên.
Đẩy tiếp, cả người đều dán vào…
Cố Hi Đình: “…”
Hôm nay lại là một ngày thất bại.
Cũng may cuối cùng cũng đề ra quy tắc, tần suất cố định mỗi tuần bốn lần, mỗi lần không được vượt quá ba hiệp.

Mặc dù lần nào Hạ Yến cũng không thỏa mãn, nhưng Cố Hi Đình lại thở phào nhẹ nhõm, cũng bắt đầu có thời gian viết sách mới.
Hôm nay là thứ năm, lúc Cố Hi Đình tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao.

Cậu mệt mỏi xoa eo, sau khi ở bên Hạ Yến, tất cả sự tự chủ mà cậu luôn tự hào đã tan biến hết.

Thế mà Hạ Yến lại luôn tràn đầy năng lượng, rời giường đến trường từ sáng sớm.
Cố Hi Đình rửa mặt xong đến cửa hàng tiện lợi mua bữa sáng, lúc trở về chợt nghe có tiếng ầm ĩ trong hẻm.

Cậu xoay người đi vào hẻm, thấy vài thằng nhóc hư hỏng đang xúm lại, vừa tụ tập vừa văng bậy, cô gái nhỏ ở giữa bị ép phải liên tục lùi lại, nghe giọng cầu xin của cô bé gần như sắp khóc tới nơi.
“Này!” Cố Hi Đình hô to một tiếng, “Mấy đứa đang làm gì đó?”
Ở đây là trung tâm thành phố, tấp nập người ra vào, mấy thằng nhóc này cũng không dám bắt nạt trước mặt người khác. 
Mấy thanh niên ngoảnh đầu lại, thấy chỉ có một người thì ánh mắt cảnh giác lập tức trở nên khinh thường, cà lơ phất phơ nói: “Tao khuyên mày tốt nhất là đừng chõ mũi vào chuyện bao đồng.”
Cố Hi Đình: “Các cậu không đi tôi sẽ báo cảnh sát!”
“Báo cảnh sát đi, có gan thì mày báo thử tao coi!” Một thanh niên mặc áo khoác da lại gần, giơ tay đẩy Cố Hi Đình.
Trong tình huống bình thường, một người bị gã đẩy như vậy sẽ hơi lảo đảo, nhưng chàng trai trước mặt lại không nhúc nhích tí nào, đứng thẳng tại chỗ như một cây tùng xanh biếc, ánh mắt trong veo sắc bén, khí thế mạnh mẽ khiến gã gần như không thể động đậy.
Cho đến khi tay gã bị Cố Hi Đình nhẹ nhàng phủi xuống vai, lúc đó gã thanh niên mới kịp phản ứng lại, thẹn quá hóa giận giơ tay lên đấm lại bị một bàn tay khác chặn lại.
“Không thấy ẻm bị lạc đường à?” Một thanh niên nhuộm tóc vàng chóe bước tới, “Bọn tao chỉ tốt bụng đưa ẻm về nhà thôi.”
Gã thanh niên khó tin ngẩng đầu: “Anh Thẩm?”
Bọn chúng đều là người từng kéo bè kéo cánh đánh nhau vào cục cảnh sát, từ bao giờ lại sợ hãi với một người thế này!
“Câm mồm, cút về!” Anh Thẩm mắng đàn em rồi quay sang nói với Cố Hi Đình: “Hay là anh coi như chưa thấy gì? Sau này gặp lại chúng ta vẫn là bạn bè.”
Cố Hi Đình không thèm để ý bọn chúng lôi kéo làm quen, cậu nhìn cô gái phía sau: “Em lạc đường thật à?”
Cậu nói xong cũng phải ngạc nhiên một chút, người này quá xinh đẹp.
Nom cô bé mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi, cao khoảng 1m6, kéo vali hành lý, váy ngắn kết hợp với đôi bốt ngang gối, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng màu đỏ, cổ áo trang trí viền lông trắng, đầy hương vị năm mới, vừa ấm áp vừa ngoan hiền.


Mái tóc dài đen nhánh xõa sau lưng, tôn lên làn da trắng nõn như tuyết.
Khiến người ta ngạc nhiên hơn cả là đường nét khuôn mặt cô bé, xinh đẹp đến mức gần như khiến người ta không thể dời mắt, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Nghe cậu hỏi, cô bé ngơ ngác gật đầu, trông càng có vẻ ngoan ngoãn ngây thơ.

Cứ như một chiếc bánh nhỏ thơm ngon bày ra giữa đường, lúc nào cũng toát ra hơi thở “Đến ăn em đi”.
Cố Hi Đình sầm mặt nhanh chóng bước qua.
“Này này, đậu má mày làm gì đó?!” Mấy tên côn đồ đứng im chặn trước mặt Cố Hi Đình, “Bọn tao nhắm trúng trước mà.” 
Có người muốn ngăn Cố Hi Đình, lại bị cậu đấm một phát vào bụng, lập tức ôm bụng quỳ rạp xuống đất.
Chờ đến khi Cố Hi Đình đưa được người ra ngoài, nhịn không được rít lên một tiếng, tối qua Hạ Yến làm dữ quá, eo đau vãi.
Cô bé kéo vali màu trắng, ánh mắt như có như không quét một vòng qua eo cậu.
Cố Hi Đình cho là cô bé áy náy, bèn an ủi: “Không liên quan tới em, tự anh bị thương.”
Cô bé “Ồ” một tiếng, ánh mắt vẫn tiếp tục dính trên người cậu.
Người ta thường nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, đôi mắt một người có thể bộc lộ mọi cung bậc cảm xúc, cảm xúc mờ mịt khi nhìn thấy người lạ, cảm xúc sợ hãi khi bị người vây lại, cảm xúc mừng rỡ khi được giúp đỡ…
Nhưng cô bé chỉ nhìn bằng ánh mắt không có bất cứ cảm xúc gì, như thể chỉ để thực hiện hành động (nhìn) này.
Cố Hi Đình bị nhìn mà run cả lưng, đôi mắt to tròn trong veo cũng khiến người ta hơi sợ, cậu ho khan đổi chủ đề: “Vừa rồi bọn chúng nói em bị lạc đường, em muốn đi đâu vậy?”
“Không biết,” Giọng bé gái trong trẻo giòn tan rất kỳ ảo, như chú chim sơn ca đang cất tiếng hót động lòng người, “Em tới tìm anh trai, anh ấy nói đang ở Thân Thành.” 
Cố Hi Đình: “Em gọi điện thoại cho anh ta chưa?”
Cô bé gật đầu: “Gọi rồi, nhưng anh ấy không nghe.”
“Sao có thể để mình em ngoài đường thế này, rất không an toàn,” Cố Hi Đình nhíu mày, “Anh dẫn em đến cục cảnh sát nhé.”
“Không cần đâu,” cô bé lắc đầu, khóe mắt hơi cong lên, ánh mắt toát lên nét vui vẻ, “Anh trai nói chờ chút nữa sẽ đến đón em.”
Có người đón là được, nhưng Cố Hi Đình vẫn không yên tâm để cô bé đứng giữa đường một mình, cuối cùng dẫn người đến quán cà phê và gọi một ly Cappucino.
Cô bé ngồi trên ghế đung đưa chân, rất ngoan ngoãn.
“Wow, chỗ này đẹp quá!” Tri Nhiên đưa đồ uống đến cũng giật mình, “Ai đây anh Tiểu Cố?”
Cố Hi Đình: “Cứu trên đường, chờ người nhà tới đón.”
Cô bé nâng tách cà phê sưởi ấm tay, cười cong mắt: “Anh ơi anh tốt quá.”
Cố Hi Đình được khen hơi lâng lâng, tâm trạng này kéo dài mãi cho đến khi Hạ Yến tan lớp trở về.
Hạ Yến nhìn thấy Cố Hi Đình từ xa, cởi khăn quàng quấn lên cổ cậu: “Sao ra ngoài mà ăn mặc phong phanh vậy.”
Cố Hi Đình: “Ra ngoài mua bữa sáng, tình cờ gặp một đứa bé, cô bé nói anh trai sẽ quay lại đón nên em ngồi đợi với nó một chút.”
Hạ Yến dời mắt khỏi Cố Hi Đình nhìn sang người bên cạnh, sau đó hắn thấy một cô bé xinh đẹp như đóa hoa anh túc đang đung đưa hai chân, vẻ mặt ngây thơ trong sáng ngồi trên ghế salon uống cà phê.
Hạ Yến lập tức cau mày.
“Chào anh trai.” Cô bé lên tiếng trước, giọng nói giòn tan, nụ cười rung động lòng người như thể cô bé là sinh vật ngoan hiền và vô hại nhất trên thế giới này.
Vẻ mặt Hạ Yến sa sầm ngay lập tức, hắn lặng lẽ bảo vệ Cố Hi Đình sau lưng, chau mày hỏi lại: “Em đến đây làm gì?”HẾT CHƯƠNG THỨ HAI MƯƠI SÁU.