Sau Khi Xuyên Sách Ta Cung Phụng Hoàng Đế Nước Địch

Chương 67: Âm mưu thâm độc




“ Yên tâm, ta sẽ không nói ra ngoài ”

Sở An Nhan giảm thanh âm xuống chỉ đủ hai người nghe được.

“ Công chúa ngươi…… ”

Nguyên Doanh Doanh không rõ, nàng ta giấu mười mấy năm, vì sao nàng ta mới tiếp xúc với Sở An Nhan đã bị bại lộ.

Sở An Nhan thoáng nhìn hoàng thượng dang đi ra cùng Đức phi, trong lòng biết nơi này không phải chỗ thích hợp để nói chuyện, nhỏ giọng mở miệng: “ Tới Vân Nhai viện nói rồi nói cụ thể sau ”

Hai người kia tới, yến hội lúc này mới chính thức bắt đầu.

Sở An Nhan cảm thấy Đức phi mở yến hội này quả thật không tồi, lợi dụng dòng nước chảy để di chuyển đồ ăn đến trước mặt từng người.

Quả nhiên Sở Quảng Văn qua loa khen Đức phi vài câu rồi ban ít thưởng, xong lấy cớ người không được khỏe rời đi trước.

Khi dùng bữa làm sao có thể thiếu rượu ngon, chẳng qua Sở An Nhan quơ quơ ly rượu đỏ, cũng không vội uống.

“ An Nhan muội muội, lần trước ngươi sinh nhật mười sáu tuổi, hoàng huynh vẫn chưa kịp chúc mừng, hiện tại ở chỗ này kính ngươi một ly, xem như tạ lễ ”

Sở Tấn Tu cười đứng lên khỏi vị trí, nâng chén với Sở An Nhan.

“ Hôm nay người không được khoẻ, muội đành phải lấy trà thay rượu cảm tạ nhị hoàng huynh ”

Sở An Nhan cầm lấy ly trà sữa uống một ngụm.

Trên mặt Sở Tấn Tu hiện lên một tia kinh ngạc, rõ ràng lúc trước Sở An Nhan đã đồng ý, nhưng hắn nhìn thấy nàng cầm  ly rượu kia nhưng lại không uống, không có cách nào khác mới ra hạ sách này.

Sở An Nhan này, vì sao không ấn theo kịch bản.

Sở Tấn Tu không có biện pháp, đành phải uống ly rượu rồi ngồi xuống, sau đó tìm cơ hội khác.

“ Công chúa, rượu của ngươi? ”

“ Hẳn là có vấn đề, cẩn thận chút, ngươi cũng không nên uống ”

Sở An Nhan đột nhiên nhớ tới lúc mình nhắc nhở Nguyên Doanh Doanh nên ho khan, Sở Tấn Tu có phân phó một người đi xuống.

“ Bọn họ có lẽ suy xét đến cơ thể của ta, cũng không hề đưa rượu cho ta, mà là cho ta một ly trà sữa ”

“ Ngươi uống rồi? ”

Sở An Nhan bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía cái ly trong tay Nguyên Doanh Doanh, trà sữa bên trong đã cạn hơn phân nửa.

“ Uống rồi, ta tưởng công chúa đưa lại đây…… ”

Nguyên Doanh Doanh nhìn Sở An Nhan, phảng phất nháy mắt ý thức được điều gì.

Nguyên Doanh Doanh vội vàng đem tay đặt ở dưới bàn bắt mạch, thần sắc tức khắc liền không tốt, lại không dám biểu lộ quá mức.

Nàng ta bị Đức phi mời tới, nàng ta không muốn tới, bọn họ vậy mà dám làm như vậy với nàng ta!

Phát hiện ra Nguyên Doanh Doanh không đúng, Sở An Nhan nhíu mày, làm bộ duỗi tay gắp đồ ăn, cổ tay áo không cẩn thận chạm vào chén rượu trên mặt bàn.

Chất lỏng màu đỏ đổ lên người, nhưng lại không có hương thơm của nho.

“ Ngại quá Nguyên cô nương, ngươi không sao chứ? ”

Sở An Nhan vội vàng hoảng loạn lau rượu trên người Nguyên Doanh Doanh, nhưng càng lau thì lại càng lan.

“ Người đâu mau tới, cơ thể Nguyên cô nương yếu đuối, mau dẫn nàng ta đi thay y phục, đừng để bị lạnh! ”

Nguyên Doanh Doanh tuy rằng hơi giận, nhưng lại biết là ý của Sở An Nhan, đúng lúc ho khan vài tiếng.

Sở An Nhan đứng dậy cáo từ với Đức phi, rồi vội vàng đỡ Nguyên Doanh Doanh rời đi.

Bởi vì chỗ Nguyên Doanh Doanh cách đây không xa, Sở An Nhan liền theo chỉ dẫn của nàng ta.

Đem Nguyên Doanh Doanh đỡ đến trên giường, Sở An Nhan lại phân phó cung nữ vừa đi cùng các nàng đi mời ngự y.

“ Không cần, khụ khụ…… Chỉ là bệnh cũ tái phát, không cần phiền toái, khụ khụ…… Khụ khụ ”

Nguyên Doanh Doanh ho quá mức thống khổ, ngay cả Sở An Nhan nhìn cũng đều lo lắng.

“ Ngươi trở về phục mệnh đi, nơi này có ta ở đây là được, mặt khác nói cho Đức phi nương nương, yến hội chúng ta chỉ sợ là về không được ”

Ánh mắt cung nữ chợt lóe lên, nhưng thấy Sở An Nhan ở chỗ này, nàng ta vẫn không có cách, đành phải nghe lệnh rời đi.

“ Tiểu thư! Người không sao chứ, tiểu thư! ”

Cung nữ kia vừa mới đi, một nha hoàn mặc y phục màu xanh từ cửa vọt vào.

Sở An Nhan từng gặp nàng ta, là lần trước đi chùa cùng Nguyên Doanh Doanh.

“ Ta không có việc gì, ngươi dẫn Trần thúc tới ”

Nha hoàn nghe xong sau lại sốt ruột chạy ra ngoài.

Rốt cuộc an tĩnh, Sở An Nhan cũng chú ý tới Nguyên Doanh Doanh không ồn.

Vừa rồi dọc theo đường đi còn có cung nữ kia, Sở An Nhan cũng không nói gì với Nguyên Doanh Doanh, nhưng nhìn bộ dạng nàng ta, Sở An Nhan cảm thấy có chút quen.

“ Bọn họ dám hạ hợp hoan tán cho ta ”

Nguyên Doanh Doanh ôm ngực, cả người vô lực dựa vào giường.

Nàng ta quả nhiên vẫn là xem nhẹ thủ đoạn ghê tởm của những người này, cha không ở bên nàng ta, bọn họ lại dám xuống tay với nàng ta.

“ Hợp hoan tán? ”

Sở An Nhan kinh ngạc nói không nên lời, lại là thứ này, nàng không nghĩ tới Đức phi cùng Sở Tấn Tu thật sự dám làm, bọn họ nếu dám mạo hiểm làm chuyện này……

Đến cả cơ thể Nguyên Doanh Doanh cũng không quan tâm, nếu Nguyên Doanh Doanh thật sự bị bệnh nặng, hợp hoan tán hạ xuống sợ là sẽ mất mạng.

Sở An Nhan suy tính một chút, nếu lần này nàng không ngăn Sở Tấn Tu, mà để Nguyên Doanh Doanh ngồi bên cạnh hắn…

Làm trò trước mặt đông đảo mọi người, Nguyên Doanh Doanh trúng thuốc phát sinh qua hệ với Sở Tấn Tu, chuyện về sau chẳng phải liền thuận lý thành chương.

Thật sự là…… Càng nghĩ càng thấy ớn.

Tâm tư này, thật sự quá ác độc.

Đều nói hoàng thất tranh đấu đáng sợ, không tiếc hy sinh bất luận cái gì, Sở An Nhan chân chính nhìn thấy, mới ý thức được những việc này ở cạnh nàng rất nhiều.

Vô ý một cái chính là vạn kiếp bất phục.

Sở An Nhan nhớ tới chất lỏng không rõ bên trong cái ly của mình, nàng uống qua rượu nho Cố Nhị ủ, chất lỏng cũng không phải như này.

Sở Tấn Tu hẳn là sẽ không ngu đến mà hạ dược nàng, chỉ là hương vị trong ly kia…… Khó mà nói được.

Dựa theo tính cách nguyên chủ, uống rượu này xong khẳng định sẽ nháo ra chút chuyện không tốt, Sở An Nhan còn chưa kịp suy nghĩ kỹ lại, nha hoàn mặc y phục màu xanh đã dẫn theo một người tóc bạc trắng nhưng khuôn mặt lại như trung niên tới.

“ Tiểu thư, người…… ”. Ánh mắt người nọ dừng ở trên người Sở An Nhan, trong ánh mắt mang theo tìm tòi.

Sở An Nhan thậm chí cảm nhận được sát khí.

“ Không có việc gì Trần thúc, công chúa tin được ”

“ ….. Được ”

Trần Vĩnh Nghĩa tiến lên bắt mạch cho Nguyên Doanh Doanh, mi nhăn lại, cả người đều phẫn nộ.

“ Là ai to gan như vậy? ”

Động tác của Trần Vĩnh Nghĩa cũng không hề dừng lại, ông ta để Nguyên Doanh Doanh nằm xuống giường, từ trong ngực lấy ra ngân châm rồi theo thứ tự tìm đúng huyệt vị đâm xuống.

Sở An Nhan ở bên cạnh yên lặng nhìn, vốn dĩ sắc mặt Nguyên Doanh Doanh đã đỏ hồng, trên trán mồ hôi đầm đìa.

Nhưng lúc hạ ngân châm xuống rõ ràng đã tốt hơn.

Thấy toàn quá trình, Sở An Nhan thầm hô quá trâu bò.

Không nghĩ tới ngân châm trong tiểu thuyết thật sự lợi hại như vậy, Sở An Nhan nhớ tới trong quyển sách này nam chính ở trên đường từng ngẫu nhiên cứu được một y sư.

Người nọ y thuật cùng độc thuật  đều tương đối cao, rất nhiều lần Lăng Giang trúng độc, trên chiến trường bị thương, cuối cùng đều là người này trị cho hắn.

Trong sách cũng không nhắc tới tên người này, người này chỉ tự xưng mình là Bất Ngữ, mọi người đểu kêu hắn là Bất Ngữ thúc.

Cũng không biết y thuật hai người này có chênh lệch không.