Sau Khi Xuyên Sách Ta Cung Phụng Hoàng Đế Nước Địch

Chương 94




Bỏ đi, nàng ngại.

Trong cốt truyện, nam chính hoàn toàn không có kinh nghiệm ở chuyện đó, hơn nữa nàng vẫn chưa từng trải qua.

Chờ thêm một chút nữa vậy.

Bên kia, trong lúc Bất Ngữ thúc đi tìm thảo dược đã vô tình nghe được âm mưu bí mật của người khác.

Nhìn dáng vẻ người kia, thì chính là người Chu quốc chưa bị bắt.

“ Vương gia phân phó, nếu muốn hoàn thành chuyện lớn, tiểu vương gia phải gặp chuyện ở Sở quốc ”

“ Hiênh tại chúng ta nên làm gì tiếp đây, tiểu vương gia chỉ còn một hơi thở, vương gia đã phân phó xuống, tức là ngài ấy không muốn chúng ta đưa tiểu vương gia về ”

“ …… Vậy để tiểu vương gia ở lại Sở quốc, vật kia đã mất, hiện tại vừa vặn là cơ hội để hoàn thành đại kế của vương gia. Hiện tại chúng ta dẫn các huynh đệ trở về trước, thủ lĩnh đã bị người Sở quốc bắt, tiện đó cũng được coi như thêm một mồi lửa, sau này lại nghĩ cách cứu bọn họ ra ”

Bất Ngữ thúc nhớ tới tên hài tử kia, hổ phụ còn không ăn thịt hổ tử, Mộc thân vương vì muốn đạt được mục đích mà không từ mọi thủ đoạn.

Bất Ngữ thúc đã tìm được dược liệu có thể giải được dược vật cho Lăng Giang, nhưng sau khi nghe bọn chúng nói xong, lại bám đuôi đi theo bọn chúng.

Đứa bé kia vô tội, lại còn có người muốn giết hắn, chứng minh chuyện này không đơn giản, xem ra ông phải đưa đứa bé kia đi.

Advertisement

Mục đích của bọn chúng là muốn khơi mào phân tranh giữa hai nước, một tiểu hài tử lại có thể tạo được cục diện này, trừ phi đứa nhỏ này thân phận không tầm thường.

Ông một đường theo đuôi bọn họ, đi tới một chỗ ở đơn sơ giản dị. Ánh trăng treo giữa bầu trời, Bất Ngữ thúc chờ bọn chúng rời đi mới lẻn vào.

Tiểu hài tử kia quả thực bị vứt ở nơi này.

Bất Ngữ thúc lấy đan dược bảo mệnh ở trên người ra, lại nhỏ một chút hải thiên chi cho tiểu hài tử này uống.

“ Có thể giữ được mạng sống hay không, thì vẫn phải dựa vào chính ngươi rồi ”

Bất Ngữ thúc không dám tùy tiện động vào hắn, sợ chạm tới miệng vết thương, chỉ có thể để ngày mai quay lại xem xét tình hình.

Nếu mà hắn đã chết thì chính là số mệnh của hắn.

Ở bên kia, Sở An Nhan còn đang chờ ông, ông vận khinh công nhanh chóng chạy tới khách điếm mà Sở An Nhan nói.

Hồng Tô dẫn ông vào gian phòng của Sở An Nhan…

Lúc này Sở An Nhan đã gấp tới mức đi qua đi lại, dù Lăng Giang không rên một tiếng nào nhưng nàng lại không dám đi vào.

“ Bất Ngữ thúc, thúc rốt cuộc đã trở về, mau chóng đi nhìn hắn!  ”

“ Yên tâm, ta tìm được dược liệu rồi, không có việc gì, ngươi cũng đi nghỉ ngơi sớm. Sáng mai chỉ sợ còn muốn phiền ngươi phái người đi về hướng phía tây, tên tiểu vương gia kia đang ở đó, nếu hắn còn sống thì vác hắn về đây ”

“ Được ”

Lúc này Sở An Nhan mới an tâm rời đi.

Trải qua một ngày lăn lội, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, cái gì cũng không thèm nghĩ, trước tiếp nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau lúc nàng tỉnh dậy thì vẫn còn sớm, động tĩnh bên ngoài cũng không nhỏ. Mới sáng sớm mà Sở Quảng Văn đã thức dậy, bởi vì ông còn phải trở về để vào triều, nhưng sợ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên lần này ông để lại rất nhiều người.

Không chỉ vì âm thanh ầm ĩ bên ngoài  Sở An Nhan gần đây còn có chút lạ giường, nghĩ đến lời Bất Ngữ thúc dặn đêm qua, Sở An Nhan làm động tác cá chép lộn ngược ngồi dậy.

Mặc đồ xong, nàng kêu những người này đi về hướng phía tây.

Nàng hy vọng tiểu hài tử kia không có việc gì.

“ Tiểu cô nương, ngươi về đi, ta đi là được, ngươi không biết vị trí cụ thể ở đâu, ở lại chăm sóc tên kia, hôm qua ta mà về chậm một chút nữa là hắn đi đời nhà ma luôn ”

Suýt chút nữa mất mạng?

Sở An Nhan nghe được tin này, cuống quít xoay người đi tìm Lăng Giang.

Lúc này hắn đang nằm ở trên giường, sắc mặt đã khôi phục như lúc bình thường.

Sở An Nhan kêu người chuẩn bị chút cháo, tự mình trông coi Lăng Giang.

Hiện tại ngẫm lại, ngày hôm qua Bất Ngữ thúc đã lợi dụng nàng.

Trong nguyên tác lúc này Sở An Nhan còn đang nằm đơ ở trên giường, làm sao có thể bị người ta đuổi giết.

Mà Bất Ngữ thúc nếu muốn báo thù với lấy đồ, thì chứng tỏ ông biết chuyện này rất nguy hiểm.

Lúc nàng nói chuyện với Lăng Giang cùng Hồng Tô, Bất Ngữ thúc chắc chắn đã nghe được.

Nói cái gì mà muốn ở bên cạnh nàng mấy ngày, chẳng qua là muốn dựa vào thân phận của nàng để tiện hành động. Lăng Giang bị hạ dược cũng nằm trong kế hoạch của ông.

Ông vội vàng muốn đi ra ngoài, muốn xuống tay sớm chút, trước đó Bất Ngữ thúc xuống tay thất bại, khả năng chính là bởi vì có viện binh tới.

Mà lần này, nàng thành chỗ dựa tốt nhất.

Nhân tâm quá phức tạp, nhưng Bất Ngữ thúc cứu nàng cũng là thật sự, sách nói ông là người tốt, đáng giá đặt ở bên người, sau đó còn đi theo Lăng Giang.

Là mãnh tướng bên cạnh Lăng Giang.

Sở An Nhan giơ tay, ngón tay nhẹ nhàng trượt xuống mũi Lăng Giang.

Về sau hắn chính là quân chủ thống nhất thiên hạ.

“ An An ”. Lăng Giang duỗi tay cầm lấy tay Sở An Nhan, thanh âm mang theo vài phần khàn khàn.

“  Huynh đã tỉnh, trong người có chỗ nào không thoải mái không, trước tiên ăn chút cháo lọt dạ ”

Lăng Giang được Sở An Nhan đỡ dậy.

Ngày hôm qua nàng rõ ràng có thể giúp Lăng Giang, kết quả lại để hắn chịu không ít khổ, còn khiến hắn suýt chút nữa mất mạng, trong lòng Sở An Nhan có chút tự trách.

“ Nàng đang suy nghĩ gì đấy? Ta không có việc gì, chỉ là ta đã uống quá nhiều cháo rồi ”. Cháo sắp thành bóng ma tâm lý rồi.

“ Ngày hôm qua đều tại ta, nếu ta uống chén cháo đó, huynh cũng không đến mức chịu khổ như vậy, hơn nữa ta còn không giúp huynh…… ”. Nghe Lăng Giang nói xong, Sở An Nhan vội vàng đem chén cháo cách xa tầm mắt Lăng Giang, mắt không thấy tâm không phiền.

“ Như thế nào, chẳng lẽ hiện tại An An nguyện ý? Nếu nguyện ý, bây giờ cũng không muộn ”

“ Ta….. Ta…. ”

“ Đùa thôi, hôm qua nàng làm rất đúng, đợi ta mang tam thư lục lễ tới hỏi cưới nàng, lúc đó mới làm chuyện phu thê cần làm ”

“ Việc này còn sớm, trước tiên ta để người làm món khác cho huynh ăn ”

Nhìn thấy phản ứng của Sở An Nhan, trong lòng Lăng Giang có loại cảm giác mất mát khó nói nên lời.

Chẳng lẽ An An nàng…. không muốn.

Sau khi ra ngoài, Sở An Nhan vỗ vỗ ngực khôi phục tâm trạng, nàng mới ở bên Lăng Giang được mấy ngày, vậy mà đã bắt đầu bàn tới chuyện cưới xin.

Quá sớm quá sớm, sau này Lăng Giang còn phải về Đại Lăng quốc.

“ Chủ thượng! ”. Vân Nhất từ chỗ tối đi ra, tối hôm qua hắn nhìn thấy dáng vẻ của chủ thượng, nhưng ngại Sở An Nhan ở đây, nên hắn ta không thể giúp được gì.

“ Bên đại hoàng tử có động tĩnh mới, theo như mật thám báo, hắn phái người đến Mộc vương phủ ở Chu quốc ”

“ Mộc vương phủ? ”

Biểu tình trên mặt Lăng Giang trở nên nghiêm túc, đuôi lông mày cau lại.

Nếu hắn ta tới Mộc vương phủ, vậy chuyện lần này ít nhiều cũng có liên quan tớu hắn ta.

Mục đích của hắn ta càng ngày càng khó đoán.

“ Hắn đi tới đó làm gì? ”

“ Thuộc hạ không biết, có lẽ có thể moi được chút tin tức từ miệng đám người bị hoàng đế Sở quốc bắt ”

“ Được, ta sẽ nghĩ cách, gần đây phải quan sát nhất cử nhất động của hắn. Hắn là người đầu tiên biết tin tức của ta, để ý xem hắn có đem tin này nói cho các hoàng tử khác không ”

Vân Nhất đứng tại chỗ, nghĩ tới chuyện lúc đó, hắn cắn răng nói:

“ Chủ thượng, Sở An Nhan căn bản không hề thật lòng với ngài, ngài chớ đánh cược, hết thảy cần lấy đại cục làm trọng ”

“ Chuyện của nàng không cần ngươi xen vào, ngươi đừng nhắc lại thêm một lần nào nữa ”

Tay Lăng Giang ở dưới chăn nắm chặt lại, bên ngoài cửa truyền đến động tĩnh, Vân Nhất lập tức rời đi.