Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật

Chương 10




Mục Loan Loan đang say mê trong mộng, bị thần thức hôn một cái, hoàn toàn không có cảm giác, thậm chí còn ngủ thật sâu.

Chờ đến ngày hôm sau nàng tự nhiên tỉnh lại, bên ngoài mặt trời đã lên cao rồi.

Mục Loan Loan đầu tóc hơi tán loạn, miệng tanh tanh, cảm thấy toàn bộ eo và chân của mình đều không khỏe. Lúc mới vừa xuyên qua, cô vẫn luôn trong trạng thái căng chặt, thân thể cũng không chút thả lỏng, lúc ấy tuy rằng cảm thấy đầu gối sưng rất đau nhưng vẫn luôn cố chịu đựng.

Ngay cả lúc sau bị Ngao Khâm dùng linh lực trình diễn một màn uy áp, kinh sợ đến mức hộc máu, hay ngay cả lúc lau rửa làm vệ sinh miệng vết thương của Long tiên sinh, cô cũng cắn răng cố gắng làm.

Vậy mà hiện tại, chiều chuộng cho cơ thể ngủ một giấc ngon, tỉnh lại thì bao nhiêu mệt nhọc nhức mỏi đều cảm nhận rõ ràng.

"Ui da." Mục Loan Loan run run cánh tay, xoa xoa eo đang nhức mỏi, giãy giụa trong chăn một lúc mới ngồi dậy.

Tầm mắt Mục Loan Loan chuyển qua người bạo quân đang nằm kế bên, hắn hầu như không có gì thay đổi, chỉ là sắc mặt khó coi ban tối giờ đã hoà hoãn bớt, môi tuy còn xanh xanh tím tím, nhưng không biết có phải do hôm qua nàng cho hắn uống nước Bách Trân Quả hay không, mà sáng nay lại nhìn có vẻ mượt mà, căng mọng lên một chút........

Giống như là bị người nào hôn nên hơi sưng sưng lên ấy.

Trong đầu đột nhiên xuất hiện ý nghĩ như vậy, Mục Loan Loan vội vàng lắc lắc đầu, đem cái tưởng tượng vớ vẩn này vứt ra.

Nhưng cô hình như đột nhiên nghĩ tới cái gì, trên người còn mặc nguyên áo ngủ mỏng manh chợt xốc chăn bò qua. Thật ra bây giờ Long tiên sinh cũng đang là rồng thực vật, ở trước mặt hắn cũng không cần băn khoăn quá nhiều. Cô cúi xuống bên người hắn, duỗi tay sờ sờ như sờ di động tìm cục linh thạch hạ phẩm tối hôm qua đặt ở bên tai hắn.

Sờ s0ạng nửa ngày, cũng không sờ thấy linh thạch, ngược lại là sờ được một tay bụi bặm.

Tâm thần và thể xác của côđều mệt mỏi, vốn đang có hơi buồn ngủ tự nhiên sờ đến một tay bột bột thì hoàn toàn thanh tỉnh, tâm tình phức tạp, nửa vui mừng nửa lo lắng ——

Linh thạch Hạ phẩm không còn, chỉ còn lại một đống bột phấn, vậy chứng tỏ Long tiên sinh có thể hấp thu linh lực ở trạng thái thực vật. Có nghĩa là nếu nàng mỗi ngày đều đặt một ít linh thạch ở kế bên tai hắn, nói không chừng hắn có thể chịu ít tra tấn hơn, và sớm tỉnh lại một chút.

Nhưng giây tiếp theo, Mục Loan Loan liền khóc không ra nước mắt. Bọn họ hiện tại nghèo muốn chết, ăn cơm còn lo bữa no bữa đói, cô từ đâu moi ra nhiều linh thạch như vậy đút cho Long tiên sinh chứ?

Cô duỗi tay phủi phủi đám bụi phấn xuống dưới, nhẹ nhàng sờ sờ lên sừng của Long tiên sinh, "Ta sẽ nỗ lực nghĩ cách, bằng không không nuôi nổi ngươi."

Mục Loan Loan đang định bò dậy, kết quả dùng sức quá đột ngột làm tự nhiên bụng quặn đau một cái, chân mềm nhũn trực tiếp ngã lên chăn.

Trên trán dần dần chảy ra mồ hôi lạnh, Mục Loan Loan th ở dốc vì kinh ngạc. Cơ giơ tay vén lên áo lót của mình, lọt vào trong tầm mắt là một mảng lớn xanh tím, thoạt nhìn thấy hơi rợn người.

Này chắc là vết thương ngày hôm qua bị uy áp rồi? Cô còn tưởng rằng không lưu lại dấu vết gì.

Mục Loan Loan chịu đau một chút, giãy giụa bò lên, đầu tiên là xức một chút cao chữa ngoại thương của Long tiên sinh lên, cao lành lạnh màu xanh lục, vừa tiếp xúc với làn da liền chậm rãi lan ra, chỉ chốc lát sau từ chỗ xanh tím truyền cảm giác  mát lạnh, đau đớn rõ ràng giảm đi rất nhiều.

Mục Loan Loan thật hài lòng với hiệu quả của loại cao này, nhưng không may là cô cũng không có nhiều lắm, thuốc mỡ cũng chẳng có được bao nhiêu.

Xử lý đơn giản vết thương của mình xong, Mục Loan Loan lại vội vàng rửa mặt thay quần áo, đem cháo còn dư của tối hôm qua hâm lại, đút Long tiên sinh ăn một ít rồi thu dọn giường đệm, kiểm tra đuôi Long tiên sinh, dọn dẹp phòng xong liền đi rửa chén giặt quần áo.

May mắn gần đây thời tiết cũng không tồi, ban ngày nắng cũng nhiều, Mục Loan Loan tìm hai cây cột căng lên làm một cái sào phơi đồ đơn giản rồi lấy quần áo đã giặt sạch xong đem phơi.

Chờ làm xong hết thảy, Mục Loan Loan mới nhớ tới nửa trái Bách Trân Quả đang để trên bàn.

Tuy rằng cô đã chuyển một ít linh lực Mộc hệ vào nhưng để qua một đêm, Bách Trân Quả vẫn có vẻ hơi khô quắt, không tròn trịa mọng nước nhiều như  trước.

Mục Loan Loan đã tính một trái này ăn được ba ngày,  như vậy vừa tiết kiệm được một chút, cũng để cơ thể chậm rãi hấp thu được hết dinh dưỡng. Nhưng xem ra loại trái này cũng không thể để được lâu rồi. Cô liền cầm trái cây đi đến bên người Long tiên sinh, gọt bỏ ít vỏ rồi đem nước trái cây đút cho Long tiên sinh.

Đút đút một chút, cô liền cảm thấy người này mặt có vẻ hơi hơi đỏ, tất nhiên bị ẩn sau mấy hoa văn phù chú kỳ dị nên cũng thấy không quá rõ ràng.

Nhìn kỹ hơn, hình như lỗ tai cũng hơi hồng hồng nhỉ......

"Nóng quá hả?" Mục Loan Loan tự giác ngộ ra.

Giống như khám phá thêm một điểm trong bách khoa toàn thư hướng dẫn nuôi rồng, "Rồng không thích nóng há?"

Cô thấp giọng nói, làm anh rồng vừa mới hấp thu một ít năng lượng, thật vất vả mới khôi phục một ít thần trí lại lâm vào trầm mặc.

"Kỳ thật rồng cũng không phải không thích nóng."

Long tiên sinh yên lặng ở trong lòng nói, sau đó lại cảm thấy chăn bị người ta xốc lên, một cánh tay thon thon nho nhỏ chợt nhẹ nhàng chui vào chạm chạm tay hắn, chỗ bị sờ vào như phát bỏng, lưu lại dấu vết cảm xúc rõ ràng. Thân hắn vốn không có độ ấm lại cảm nhận được nhiệt độ ngay chỗ vừa bị sờ trúng quá rõ ràng.

Mục Loan Loan sờ sờ cánh tay Long tiên sinh, cảm thấy nhiệt độ cơ thể còn tốt, liền không đem toàn bộ chăn xốc lên, chỉ giúp hắn lau khô miệng. Cô nhìn nhìn trong tay chỉ còn lại có một đống vỏ trái cây khô quắt, vẫn không nỡ ném đi, yên lặng xoay người gặm sạch sẽ.

Cô cho rằng không có ai biết thì cũng không mất mặt, nhưng ngón tay Long tiên sinh đặt trong chăn lại run rẩy như đang co rút đau đớn.

Mục Loan Loan gặm vỏ trái cây, không biết có phải thực sự có tác dụng hay không mà lại cảm thấy mình hấp thu được không ít linh lực, duỗi cái eo lười nhìn sắc trời ngoài phòng đang rực rỡ, nghĩ tới cái gì liền nhịn không được nở nụ cười, "Ta mang ngươi đi ra ngoài phơi nắng chút nha."

"Lâu lắm không phơi nắng, vảy có thể thiếu Canxi không nhỉ?"

Giọng cô thực nhẹ nhàng, nhưng thần thức Long tiên sinh chạm được đống vỏ trái cây bị gặm sạch sẽ, đến hột vẫn còn luyến tiếc đặt trên bàn, bỗng thấy trong lòng đau xót một cách phức tạp.