Sau Khi Xuyên Thành Minh Tinh Pháo Hôi Tôi Bạo Hồng

Chương 10




Editor: Fei

Đối phương mặc một bộ quần áo đơn giản nhưng vẫn không giấu được khí chất sang chảnh. Anh đeo chiếc kính chỉ bạc, đôi mắt bên dưới lớp kính trời sinh mang theo ý cười.

Khiến người khác rất dễ có cảm tình với anh.

Trịnh An Hành vội vàng vẫy tay, trêu ghẹo nói, "Sao hôm nay vương thượng lại rảnh rỗi đến đây thế?"

Đối phương là Nguyên Dĩ Phi, diễn viên sắm vai Bang vương Tào Sĩ Cảnh.

Nguyên Dĩ Phi cười cười lại gần, ánh mắt hướng về phía Tần Nhạc, "Bổn vương ở khách sạn chán quá nên tới thăm Tống tướng quân."

Tần Nhạc nói, "Hai ngày nay đoàn phim không sắp xếp cảnh diễn gì nên trông ông nhàn nhã ghê nhỉ."

Nguyên Dĩ Phi khẽ nhíu mày: "Cảm ơn nhá, vẫn thoải mái hơn ông nhiều lắm."

Kỷ Li ngồi tại chỗ yên lặng quan sát người vừa đến, trong đầu tự động hiện ra nội dung cuốn sách —— Nguyên Dĩ Phi là diễn viên có cả thực lực lẫn lưu lượng hiếm thấy, cũng nhận được giải ảnh đế. Sau này hợp tác trong một bộ phim với vai chính Quý Vân Khải, thúc đẩy quan hệ vừa là thầy trò vừa là bạn bè giữa hai người.

Nguyên Dĩ Phi phát hiện ánh mắt của y bèn quay sang.

Trịnh An Hành giới thiệu: "Vị này chính là diễn viên vào vai Tống Chiêu, Kỷ Li. Dĩ Phi, đứa nhỏ này cực kỳ có thiên phú diễn xuất, không ngại ngần phối diễn cùng Tần Nhạc, chỉ tiếc hai cậu không có cảnh chung nào cả."

Trải qua vài lần ghi hình vừa rồi, Trịnh An Hành đã cực kỳ thích Kỷ Li. Hiện tại gặp được người quen bèn khoe khoang cho bằng được.

Kỷ Li khẽ mỉm cười, đứng dậy: "Chào thầy Nguyên."

Dựa theo tư lịch của nguyên chủ, gặp người khác đều phải gọi một chữ "thầy".

"Xin chào, tôi biết cậu rồi." Nguyên Dĩ Phi gật đầu với y.

"... Biết tôi?" Kỷ Li khó hiểu đáp.

"Sáng sớm nghe thấy nhân viên công tác nhắc đến một cậu diễn viên mới, tối hôm qua chỉ phối diễn với Tần Nhạc một lần là xong."

Nguyên Dĩ Phi liếc mắt nhìn biên kịch đi cùng mình, "Tôi và chị Phương đều rất tò mò, thấy sáng nay có cảnh diễn của cậu nên mới cùng nhau tới xem."

Tần Nhạc uống nước do trợ lý đưa tới, "Hóa ra ông không đến tham ban tôi mà là Kỷ Li?"

"Thì sao, ông ghen à?" Nguyên Dĩ Phi hỏi.

Trước khi quay bộ phim này anh và Tần Nhạc đã hợp tác hai lần, bạn bè cũ trêu chọc nhau như thế là chuyện hết sức bình thường.

Tần Nhạc chậm rãi lên tiếng, "Vậy ông có thể đi được rồi."

Nhân viên đoàn phim thấy hai người đùa giỡn qua lại bèn đồng loạt cười bò, Kỷ Li cũng khẽ nhếch môi.

Trịnh An Hành nói, "Dĩ Phi, cậu và biên kịch Trần Phương đến đúng lúc lắm. Hôm nay sẽ quay kết cục của huynh đệ nhà họ Tống."

Cũng là cảnh cuối cùng của nhân vật Tống Chiêu.

Kỷ Li nhớ tới độ phức tạp của phân đoạn sắp tới, muốn tranh thủ thời gian ấp ủ cảm xúc: "Đạo diễn, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi qua bên kia nghỉ ngơi chút."

"Ừm, cậu đi đi, từ giờ tới lúc ghi hình vẫn còn nhiều thời gian." Trịnh An Hành trả lời.

Kỷ Li lịch sự gật đầu với Tần Nhạc và Nguyên Dĩ Phi, lúc này mới cầm ba lô rời khỏi.

Mãi đến tận khi bóng lưng đối phương biến mất ở cửa, Tần Nhạc mới quay sang Nguyên Dĩ Phi, "Qua xe tôi ngồi chút không?"

"Được."

...

Bốn mươi phút sau, địa điểm quay phim được sắp xếp bên ngoài quán rượu.

Tống Chiêu ăn no bụng xong vẫn còn nhớ tới những người bạn ăn mày của mình, vì vậy Tống Dực bèn cố ý dặn dò đầu bếp làm vài món ăn đơn giản để cùng với đệ đệ đưa cho bọn họ.

Không ngờ lẫn trong đám ăn mày kia lại có thích khách. Vào thời khắc nguy hiểm nhất, Tống Chiêu liều mình chắn trước mặt Tống Dực, đoản đao sắc bén đâm thẳng vào tim y.

Tuy nội dung vở kịch đơn giản nhưng để diễn tốt thì rất khó.

Quen biết nhau chưa tới một ngày đã phải đối mặt với sống chết, thời điểm sắp sửa ly biệt cần bộc lộ sự xúc động mãnh liệt. Chỉ cần giữa Kỷ Li và Tần Nhạc có một người không bắt kịp tiết tấu thì phân đoạn này sẽ hỏng bét.

Trịnh An Hành sợ tiêu hao quá nhiều cảm xúc của diễn viên nên để bọn họ diễn thử một lần rồi thôi. Kỷ Li nhắm hai mắt, tưởng tượng đến từng chuyển biến nội tâm.

"Hồi hộp lắm à?" Bên canh vang lên giọng nói của Tần Nhạc.

Kỷ Li nhìn sang, hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Thầy Tần này, anh có tin tôi không?"

Phối diễn hài hòa không phải kết quả nhờ sự cố gắng từ một phía. Ngoại trừ biểu hiện được nhân vật của chính mình, diễn viên còn cần lan truyền cảm xúc đến cả bạn diễn, tác động đến đối phương.

Kỷ Li không hoài nghi năng lực của ảnh đế Tần Nhạc song y lại sợ hắn sẽ không tin tưởng diễn viên mới.

Tần Nhạc còn chưa kịp trả lời, tổ đạo cụ đã đưa túi máu giả cho y, "Kỷ Li, cầm lấy này."

"Ok, mọi người chuẩn bị nhé." Trịnh An Hành kêu.

Kỷ Li dời tầm mắt, nhanh chóng đặt túi máu dưới lưỡi.

Cách đó không xa, Nguyên Dĩ Phi và biên kịch Trần Phương ngồi sau màn hình theo dõi, quan sát cảnh quay quan trọng này.

Buổi ghi hình chính thức bắt đầu ——

Tống Dực cầm túi đựng đồ ăn theo sau, Tống Chiêu ở đằng trước thỉnh thoảng lại quay người, phân phát màn thầu trong túi cho ăn mày dọc đường.

"Nhị gia gia, vị này chính là huynh trưởng của con đấy!"

"A Kiều ca ca, ta tìm được người thân rồi."

Mỗi lần Kỷ Li nhìn thấy một tên ăn mày quen thuộc bèn vô cùng phấn chấn giới thiệu. Tần Nhạc đứng sau lưng y, nụ cười trên môi vẫn chưa từng biến mất.

Sau khi phát hết Tần Nhạc liền cất túi đi, nhẹ giọng nói, "Chiêu Nhi, thời gian không còn sớm nữa, phải về rồi."

Hắn có chuyện quan trọng cần phải làm, không nên ở ngoài phố quá nhiều. Nếu như đối phương thích, chờ hắn từ quan xong là có thể đi cùng nhau mỗi ngày, bao lâu cũng được.

"Vâng." Kỷ Li đáp, cầm màn thầu trong tay chia làm hai, ngoan ngoãn đưa tới, "Huynh trưởng, chúng ta vừa đi vừa ăn nha."

Tần Nhạc rũ mắt mỉm cười, hắn còn chưa kịp nhận lấy thì biểu cảm vui mừng trên khuôn mặt Kỷ Li bỗng biến thành sợ hãi, đột nhiên đẩy mạnh hắn ra.

Lưỡi đao xé gió, mang theo sát ý tàn nhẫn sát đâm thẳng vào tim y.

Túi máu giả được giấu trong quần áo bị chọc thủng, vương vãi khắp nơi, cũng bắn lên mặt Tần Nhạc.

Một giây sau, Tần Nhạc mạnh mẽ đạp tên thích khách cầm đầu kia. Thuộc hạ vốn ẩn nấp xung quanh của hắn xông ra, bốn phía lập tức lâm vào hỗn chiến.

Tần Nhạc nào có lòng dạ để ý đến chuyện gì khác nữa, con ngươi trầm ổn liên tục run rẩy.

Kỷ Li tùy tiện lau máu trên mặt, nở nụ cười còn khó coi hơn là khóc, "Huynh trưởng, ta..."

Y cắn nát túi máu giấu dưới lưỡi, thân thể ngã về phía sau.

Tần Nhạc đỡ y, gân xanh trên bàn tay nổi cuồn cuộn, đè chặt hốc máu trên ngực đệ đệ, "Chiêu Nhi đừng sợ, huynh trưởng dẫn đệ đi tìm quân y. Đệ cố chịu đựng, huynh mang đệ đi ngay đây!"

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy khóe mắt Tần Nhạc cũng bắt đầu đỏ au, sợ hãi và sát ý tích tụ lại.

Nhóm người ngồi sau màn hình theo dõi chấn động ngây người trước tâm trạng biến hóa của hắn. Tất cả đều không dám thở mạnh, nhìn chằm chằm phản ứng của Kỷ Li.

Bởi vì quá đau đớn nên thân thể Tống Chiêu không ngừng run rẩy, nước mắt thấm ướt lông mi khiến y trông có vẻ vô cùng yếu đuối. Y dùng bàn tay đầy máu kéo y phục đối phương, quyến luyến mở miệng, "Huynh trưởng..."

Y rất sợ, y không muốn chết, y không muốn để huynh trưởng bơ vơ một mình trên cõi đời này.

"Huynh, huynh...Có bị thương không?" Âm thanh ngập ngừng và máu tươi ứa ra khỏi kẽ răng, nhẹ như thể một giây sau sẽ tan biến theo gió.

"Huynh không sao." Tần Nhạc nặng nề đáp.

Ánh mắt của người trong lòng dần dần tan rã. Tống Dực biết, Chiêu Nhi của hắn sắp đi rồi.

Bàn tay quen nắm đao kiếm không ngừng run rẩy, hắn dịu dàng vỗ về đệ đệ cứ thế từng chút từng chút một, "Huynh trưởng biết đệ đang mệt, muốn ngủ thì cứ ngủ, huynh sẽ mãi ở đây."

Kỷ Li khẽ nghiêng đầu dựa vào lồng ngực Tần Nhạc, giọng nói mơ hồ tới mức nghe chẳng rõ, "Huynh trưởng, đệ còn muốn...còn muốn ăn bưởi huynh hái."

"Ừ, huynh nhất định sẽ hái cho đệ."

"Huynh trưởng, Chiêu Nhi..." luyến tiếc huynh.

Mấy chữ cuối cùng vĩnh viễn không thể nói thành lời.

Tống Chiêu nhắm mắt. Vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, y chết trong lòng người thân nhất.

...

Thư ký trường quay Trình Âm chật vật lau sạch nước mắt, bị cảnh tượng kia ngược đến mức đau thấu tận tâm can ——

Tại sao lại để Tống Chiêu dễ thương chết! Tâm nguyện của y cũng đơn giản lắm mà! Cứ cho y và huynh trưởng cùng nhau về nhà chẳng tốt hơn sao?

Kết cục tào lao! Biên kịch "rác rưởi"!

Trình Âm giận tím người, hung ác lườm nguýt biên kịch Trần Phương. Kết quả cô phát hiện khóe mắt đối phương cũng đỏ ửng, dáng vẻ như vừa mới khóc xong.

Trần Phương nhìn chằm chằm hai huynh đệ trong màn hình theo dõi, đột nhiên cảm thấy hơi hối hận. Lúc cô viết kịch bản đã nghĩ nó sẽ ngược nhưng không ngờ lúc diễn lại đau lòng đến vậy!

Tình tiết nguyên bản vốn là Tào Sĩ Cảnh leo lên vương vị sợ Tống Dực công cao lấn chủ nên nổi sát tâm, những thích khách này đều do hắn ta phái tới ám sát.

Nhưng sau khi thất bại và để lộ kế hoạch, mối quan hệ quân thần giữa họ lập tức chấm dứt.

Trần Phương nghĩ lý do Tào Sĩ Cảnh và Tống Dực trở mặt trong sách gốc quá đơn giản. Vì vậy, cô bèn dùng nhân vật Tống Chiêu làm chất xúc tác.

Khác với ba dòng trong sách, cô tăng cho Tống Chiêu vài cảnh diễn ngắn gọn nhưng vô cùng quan trọng.

Đối với Tống Dực mà nói hai huynh đệ vừa mới hội ngộ, đệ đệ vì bảo vệ mình mà chết, không những thế thích khách còn do vương thượng mà hắn tín nhiệm nhất phái đến!

Bước ngoặt này đã mở ra thuộc tính hắc hóa của nhân vật.

Mặc dù sau khi phim chiếu, rất có thể Trần Phương sẽ bị cộng đồng mạng xiên que bỏ lò nhưng khi thấy hiện trường có không ít nhân viên công tác lén lút lau nước mắt, cô biết mình đã làm đúng rồi!

Ống kính chậm rãi dời xuống chiếc bánh màu thầu dính đầy máu. Đó là món đồ cuối cùng Tống Chiêu khi còn sống để lại cho huynh trưởng Tống Dực, cũng là thứ y coi như báu vật, là cơ hội sống sót.

Trịnh An Hành rốt cuộc cũng kêu "Cut" song địa điểm ghi hình vẫn vô cùng yên tĩnh.

Trợ lý Nguyên Dĩ Phi mang theo khóc nức nở nói, "Thầy Tần diễn tốt thật. Kỷ Li là một diễn viên mới cũng có thể bị anh ấy kéo nhập diễn, quá cảm động."

"...Ngược rồi." Nguyên Dĩ Phi nhìn hai người trên màn hình camera, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc.

Kỷ Li vẫn còn ngả vào lòng Tần Nhạc chưa đứng dậy, y lấy hai tay bụm mặt, hiển nhiên là để tâm trạng nguôi ngoai. Thế nhưng Tần Nhạc lại ngăn nhân viên công tác đến gần, vẻ mặt cũng không thoải mái.

"Anh Nguyên, ngược cái gì cơ?" Trợ lý thắc mắc.

Trịnh An Hành hiểu rõ, nhìn sang Nguyên Dĩ Phi, "Cậu cũng thấy à? Đứa nhỏ này thiên phú cao đến dọa người."

Ngược gì ư?

Đương nhiên là trợ lý nói ngược rồi.

Không phải Tần Nhạc kéo Kỷ Li nhập diễn mà Kỷ Li đã dẫn dắt Tần Nhạc mới đúng.

Khác với người sử dụng kỹ năng nhập diễn như Kỷ Li, Tần Nhạc là diễn viên chuyên nghiệp xuất thân chính quy, là ví dụ điển hình cho trường phái biểu hiện.

Đối với Tần Nhạc thì điều kiện bên ngoài và âm thanh đều là công cụ để diễn xuất, thân là diễn viên hắn nhất định phải vận dụng những yếu tố đó một cách nhuần nhuyễn. [*]

Giống như đất sét trong tay nhà điêu khắc vậy. Diễn viên phải diễn thật tự nhiên, tùy ý đắp nặn nhân vật của chính mình mà không được để tác phẩm và nhân vật đó kiểm soát. [*]

Cho nên mỗi lần kết thúc việc quay phim, Tần Nhạc đều rất bình thản như thể chẳng có gì, nhanh chóng thoát vai.

Phóng tầm mắt toàn bộ giới giải trí, Nguyên Dĩ Phi là người đối diễn với Tần Nhạc nhiều nhất nhưng đây cũng là lần đầu tiên anh thấy đối phương xử sự như vậy.

"Đạo diễn Trịnh, anh nói cậu ấy có nhận ra không?" Nguyên Dĩ Phi hỏi.

Trịnh An Hành suy nghĩ chốc lát, đáp "Vừa bắt đầu đã biết rồi."

Từ cảnh quay hội ngộ thoát ly kịch bản ngày hôm qua; tới việc hoàn toàn nhập diễn trong phân đoạn ám sát hôm nay, không ai có thể rõ tình trạng của Tần Nhạc hơn chính bản thân hắn.

"Em ổn không?" Tần Nhạc nhìn người khóc đến mức đỏ bừng mắt trong lòng mình, khàn giọng nói.

Kỷ Li buồn bã ngồi dậy, hỏi một đằng trả lời một nẻo, "...Tôi muốn đánh biên kịch."

"Đi, tôi đánh với em." Tần Nhạc ngoài ý muốn đáp.

Hai người đứng lên, bước tới chỗ màn hình giám sát.

Y bỗng nghe thấy Nguyên Dĩ Phi quấn lấy biên kịch bảo "Chị Phương, hay chị nghĩ cách thêm một cảnh cho em với Kỷ Li nhé?"

Anh cũng muốn trải nghiệm kỹ năng diễn xuất đáng sợ của Kỷ Li.

Trần Phương dở khóc dở cười, "Vương thượng à, người ta bị ngài phái thích khách đến giết rồi đó, ngài muốn ta thêm bằng cách nào đây?"