Sau Khi Xuyên Thư Mở Ra Đơn Giản Hình Thức

Chương 4: Lời Đồn Đãi






Đại Hân trải qua ba triều đại, từ khi Cao Tổ kiến quốc đến nay đã có hơn sáu mươi năm, vị hoàng đế thứ hai thể nhược chết sớm, sau này nhi tử thứ ba của hắn lên ngôi, cho tới bây giờ cũng đã tại vị hai mươi năm.

Đương kim Thánh Thượng cai trị nhân từ, giảm bớt thuế má cho bá tánh, nghiêm trị tham quan ô lại, danh vọng trong dân chúng cực kỳ cao.

Đồng thời, dân phong của Đại Hân khá cởi mở, địa vị xã hội của nữ tử cũng được đề cao nhất định, không có khắc nghiệt như tiền triều, nữ tử có thể làm những chức quan trong quân, nhưng nếu là muốn làm quan văn thì vẫn không thể.

Mùa thu mỗi năm, hoàng thất Đại Hân triều đều sẽ tổ chức Bách Hoa yến, nghe nói là mẫu hậu của đương kim Thánh Thượng yêu thích hoa cúc, cho nên mới định ngày này vào mùa thu.

Ngô Ưu đi trên đường cái, nàng mặc một bộ hồng y đặc biệt bắt mắt, tiểu thương ở hai bên đường nhìn thấy vị tiểu bá vương này thì đều không còn thét to nữa, bọn họ rụt lại như là chim cút.

Xem ra, uy lực của nguyên chủ thật đúng là quá thô bạo, nhưng như vậy thì sao ta có thể mua đồ đây.

Nàng không khỏi có chút rầu rĩ không vui, hôm nay vốn là ở nhà quá chán, cho nên muốn ra ngoài để cảm thụ một chút phong thổ cổ đại, thuận tiện chọn lễ vật tặng cho Triệu Thanh Tử.

Lần trước nàng cũng đã nói, vì có thể khiến cho vai ác có thêm hảo cảm, nàng cũng phải nghiêm túc suy tư một phen.

Nàng ngượng ngùng sờ sờ túi tiền, thở dài một hơi.

Thật không nghĩ tới, đường đường là đại tiểu thư của tướng quân phủ, thế nhưng lại bần cùng như vậy, vị này không hổ là người say mê võ học, trong tướng quân phủ có một luyện võ trường, tất cả các loại vũ khí bên trong đều do nàng bỏ ra một số tiền lớn để mua, mà toàn bộ tiền bạc của nàng đều từ chính vị tướng quân phụ thân kia đưa cho, kể từ đó thường xuyên không có tiền.

Bần cùng Ngô Ưu ngay từ đầu đã lựa chọn Phúc Cẩm Vân, đây chính là cửa hàng trang sức lớn nhất kinh thành.

Vừa bước vào, nàng đã bị các châu báu trang sức rực rỡ muôn màu làm lóe mắt, sau khi hưng phấn lựa một hồi lại bị giá cả đắt đỏ ở đây dọa chạy.

Vì thế, nàng chỉ có thể nhìn xem tiểu sạp, nhưng hiện giờ tiểu sạp kỳ thật cũng thấy không an tâm.

Nàng lang thang không có mục đích, cách đó không xa truyền đến tiếng động ồn ào, mùi thịt thơm làm cho Ngô Ưu chú ý tới, đồng thời bụng nàng thập phần phối hợp mà phát ra âm thanh lộc cộc.

Ngô Ưu nuốt nước miếng, nhìn về tửu lâu xa hoa ở phía xa xa, lại ước chừng số bạc trong tay.

...Thôi, tùy tiện tìm một chỗ ăn vậy.

Nàng cắn răng, nhắm mắt đang muốn vòng qua nơi này, nhưng đột nhiên có người gọi lại.

"Ngô Ưu tiểu thư dừng bước."
Giọng nói này rất quen tai, mấy ngày trước đây còn mới nghe qua, hơn nữa khi đó mình còn đang giả bệnh...!
Nàng quay đầu, giả bộ rất ngạc nhiên: "Triệu tiểu thư, thật là có duyên."
Hôm nay, Triệu Thanh Tử vẫn dẫn theo tiểu nha hoàn như hôm qua, trên mặt nàng mang khăn che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt nhu tình như nước.

Tuy không nhìn thấy biểu tình của nàng, nhưng trực giác của Ngô Ưu mách bảo nàng đang cười, dường như tâm tình không tồi.

Hôm nay cũng không phải là tình cờ gặp gỡ, Triệu Thanh Tử từ Vân Cô bên kia biết được hôm nay nàng ra cửa, vì vậy sốt ruột sơ hảo búi tóc, lý hảo trang dung, ở tủ quần áo của mình chọn trái chọn phải, cuối cùng uể oải phát hiện, nàng chỉ có y phục màu trắng.


Rơi vào đường cùng, nàng đành chọn một thứ khác phức tạp hơn rồi mới ra ngoài.

Ngô Ưu cẩn thận nhìn thiếu nữ ở trước mặt, bởi vì ngồi ở trên xe lăn cho nên Ngô Ưu cúi xuống nhìn nàng ấy, vì thế nàng mẫn cảm cảm thấy Triệu Thanh Tử hôm nay dường như có chút khác.

"Ngô Ưu tiểu thư đã khỏe hay chưa? Có thể dùng bữa cùng ta được không?"
Đôi mắt Triệu Thanh Tử lóe lên chút vui vẻ, thân hình nàng nhỏ nhắn, mạc danh làm Ngô Ưu nhớ tới muội muội ở hiện đại của mình, có chút đáng yêu.

Không biết niềm vui này xuất phát từ chân tâm, hay vẫn là do nàng ngụy trang ra.

Nhưng dù có trốn tránh như thế nào đi nữa thì cũng không thể giải quyết vấn đề, hơn nữa bản thân mình cũng đói bụng.

Mẫu thân của Triệu Thanh Tử là trưởng công chúa đã qua đời, là tỷ tỷ của đương kim Thánh Thượng.

Nàng là hoàng thân quốc thích, hẳn là giàu có hơn mình rất nhiều.

Vì thế nàng mỉm cười rạng rỡ: "Triệu tiểu thư lo lắng, thân thể của ta đã rất tốt, dùng bữa cùng tiểu thư đương nhiên là cầu mà không được."
Sau khi thương lượng hảo, nơi mà các nàng dùng bữa chính là tửu lầu lúc nãy đã mê hoặc Ngô Ưu, tên là Đằng Vân Trai.

Lầu một ồn ào, lầu hai lịch sự tao nhã, Triệu Thanh Tử quyết định chọn lầu hai.

Khi đi đến cầu thang, Ngô Ưu nhíu mày, nàng nhìn Triệu Thanh Tử, trong lòng tự hỏi nơi này cũng không có vật gì trở ngại, vậy phải làm sao bây giờ...!
Đột nhiên, nàng nảy ra một ý tưởng, thấp eo khom người, ở bên tai Triệu Thanh Tử nói cái gì đó.

Chỉ thấy lỗ tai của Triệu Thanh Tử càng ngày càng đỏ, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu ừ một tiếng.

Thấy Triệu Thanh Tử đồng ý, Ngô Ưu liền nhờ tiểu nha hoàn đẩy Triệu Thanh Tử ra khỏi cửa, bản thân đi theo ở phía sau.

Lầu hai cũng không phải rất cao, Ngô Ưu nhìn thoáng qua vị trí, rồi sau đó nói một tiếng đắc tội.

Nàng khom lưng bế Triệu Thanh Tử ra khỏi xe lăn, dùng mũi chân một chút liền bay lên lầu, chui vào cửa sổ.

Bên trong ghế lô lịch sự tao nhã, có cây xanh, trên vách tường còn treo tranh sơn thủy.

Bên trong phòng còn kê một cái bàn tròn và bốn cái ghế tròn, có thể nhìn ra nó được làm bằng gỗ tốt.

Trong lòng Ngô Ưu không khỏi cảm khái một câu, cuộc sống của kẻ có tiền thật là xa xỉ đến cực điểm.

Cúi đầu, vừa vặn nhìn thấy thiếu nữ trong lồng ngực đang nhìn chằm chằm mình không chớp mắt.

Ngô Ưu hiếm thấy có vài phần thẹn thùng, nhẹ nhàng đặt người ngồi ở trên ghế bên cửa sổ.

Làm như vậy cũng là có nguyên nhân, cảnh được miêu tả nhiều nhất trong tiểu thuyết đó là cảnh mỹ nhân dựa vào cửa sổ ngắm phong cảnh, mỹ nhân này đương nhiên chính là Triệu Thanh Tử.

Có lẽ nàng ngồi ở chỗ này sẽ thoải mái một chút.


Kỳ thật, chính mình vốn có thể bế nàng lên cầu thang, nhưng Ngô Ưu ngứa ngáy trong lòng, muốn thử khinh công của nguyên chủ.

Hai người gọi đồ ăn, phải một lúc lâu đồ ăn mới được dọn lên, cho nên hai người bắt đầu nói chuyện phiếm.

Triệu Thanh Tử tháo khăn che mặt xuống, Ngô Ưu tinh ý phát hiện sắc môi nàng hôm nay diễm lệ, hẳn là nàng thoa lên son môi.

Phát hiện này làm Ngô Ưu hơi ngạc nhiên.

Bởi vì trong nguyên tác, vị rắn rết mỹ nhân này trước nay đều không dùng phấn trang, ngay cả phối sức trên đầu đều ít đến đáng thương.

Sao hôm nay lại trang điểm tinh xảo như vậy? Cẩn thận quan sát kĩ hơn, Ngô Ưu phát hiện nàng không chỉ son môi, mà hình như còn vẽ lông mày, phối sức trên đầu cũng nhiều hơn.

Triệu Thanh Tử thấy Ngô Ưu nhìn chằm chằm mình lại có chút xuất thần, trong lòng nàng mừng thầm, nhưng trên mặt lại không biểu hiện mảy may, nhưng trong lòng ngứa ngáy, vì vậy vẫn hỏi ra.

"Ngô Ưu tiểu thư có cảm thấy ta hôm nay có gì khác hay không?"
Hả? Vấn đề này sao lại giống như chuyện giữa người yêu với nhau ở kiếp trước, là câu hỏi trí mạng mà nữ hài tử hay hỏi nam hài tử đến như vậy?
Nội tâm của Ngô Ưu nhịn không được mà điên cuồng phàn nàn.

"Triệu tiểu thư hôm nay so với vài ngày trước đó thì mỹ lệ rất nhiều, chính là tâm tình không tồi sao?"
Nghe được câu trả lời vừa ý, khóe miệng của Triệu Thanh Tử cong lên, muốn giấu cũng có chút giấu không được.

"Không biết vì sao, mỗi khi ta gặp Ngô Ưu tiểu thư thì sẽ cảm thấy lòng tràn đầy vui mừng, ta cảm thấy hai người chúng ta thật sự rất hợp nhau, không biết ta có thể gọi ngươi là A Ưu hay không."
A u?? Đây là đang nhắc nhở ta chọc nàng một kiếm rất đau sao?
Nuốt nước bọt, Ngô Ưu khuất phục, mặc cho vai ác lạm dụng uy quyền: "Đương nhiên có thể, Triệu tiểu thư.

Không biết thương thế trên người Triệu tiểu thư đã tốt hay chưa?"
Triệu Thanh Tử giật giật bả vai, cười nói: "Không có việc gì, A Ưu không cần khách khí như thế, ngươi cũng gọi ta là Thanh Tử hoặc là A Tử liền được."
Nàng luôn cảm giác tiến triển như vậy quá không thích hợp, Ngô Ưu căng da đầu kêu vài tiếng A Tử.

Nhìn vai ác đại lão ngồi ở đối diện cười đến hai mắt cong cong, trong lòng Ngô Ưu lại vô cùng hoảng sợ.

Trong nguyên tác có miêu tả, nội tâm Triệu Thanh Tử càng phẫn nộ thì trên mặt càng cười vui vẻ.

Cho nên, trạng thái hiện tại của nàng hẳn là vô cùng phẫn nộ, Ngô Ưu nhịn xuống xúc động muốn bỏ chạy.

Nàng nói cho chính mình, nơi này là phố xá sầm uất, nàng ấy vô pháp xuống tay, ngay cả trong nguyên tác, nàng ấy đều dẫn dụ người tới khu rừng ngoài thành rồi mới ám sát.

Cảm giác được Ngô Ưu có chút không thích hợp, Triệu Thanh Tử hơi khẩn trương, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có chuyện gì, sáng hôm nay chưa ăn cơm mà đã ra cửa, cho nên thân thể có chút không chịu nổi."
Triệu Thanh Tử nghe vậy thì lấy tay áo che miệng cười khúc khích: "Ngươi nói người luyện võ thân thể cường kiện, một chút ốm đau như vậy đều có thể chịu nổi.


Hôm nay không ăn một bữa cơm đã chịu không nổi rồi sao?"
Ngô Ưu sờ sờ cái mũi, "Không có biện pháp, võ công cao nên tiêu hao nhiều mà thôi."
Triệu Thanh Tử tiếp tục trêu ghẹo: "Ta xem ngươi chính là sợ khổ mà thôi."
Khi nói chuyện, đồ ăn cũng dần dần được bưng lên.

Không hổ là tửu lâu xa hoa, từ thái sắc cho đến hương vị đều thật không tồi, nhưng mà Ngô Ưu vốn quen ăn các món ở hiện đại, cho nên vẫn cảm thấy có chút nhạt nhẽo.

Không biết là vị nào mở tửu lầu này, có vẻ nổi tiếng lắm.

Sức ăn của Triệu Thanh Tử ít, nàng cũng là người bắt bẻ, không yêu ăn thịt, ăn một chén nhỏ cũng đã no rồi.

Nàng vốn định buông đũa nghỉ ngơi, nhưng lại thấy Ngô Ưu ở phía đối diện còn đang ăn uống thỏa thích, suy nghĩ rồi lại cầm đũa gắp thức ăn vào chén cho nàng ấy.

Ngô Ưu cảm thấy chính mình chỉ lo ăn thì có vẻ không có thành ý, vì thế nàng cũng gắp một đũa cải trắng đặt vào chén của Triệu Thanh Tử, có thể là cảm thấy không đủ, nàng lại lần lượt gắp đầy vào chén Triệu Thanh Tử.

"A Tử ngươi cũng ăn, đồ ăn ở đây rất là ngon."
Triệu Thanh Tử nhìn thức ăn trong chén mình xếp thành cái núi nhỏ, lại nhìn người nọ ở đối diện nở nụ cười rạng rỡ, như là thập phần chờ mong mình ăn.

Nàng nuốt nước bọt, chung quy vẫn là không đành lòng phụ bạc hảo ý của nàng ấy, vì thế bắt đầu chậm rãi ăn.

Cuối cùng, hai người thật sự đã ăn xong rất nhiều thức ăn.

Triệu Thanh Tử giành tính tiền trước, nàng cực kỳ biết rõ hầu bao của Ngô Ưu, biết nàng ấy hiện tại nhất định không trả nổi chầu này.

Dùng cách gì đi lên thì dùng cách đó đi xuống, tay Triệu Thanh Tử nhẹ nhàng ôm vòng lấy cổ của Ngô Ưu, ngửi mùi hương trên người nàng, có lẽ là sau đó nàng xác thật đã uống thuốc, cho nên trên người có hương thảo dược nhàn nhạt.

Còn không nghĩ được nhiều, chính mình đã bị đặt ở trên xe lăn.

Nàng khom lưng đứng dậy, sợi tóc nhẹ nhàng phất qua gương mặt của mình, mang theo chút ngứa ngáy.

Ngẩng đầu nhìn nàng cùng mình cáo biệt, nhìn theo nàng dần dần đi xa.

Triệu Thanh Tử duỗi tay chạm đến sợi tóc phất qua gương mặt, cúi đầu cười nhạt.

Nàng bỗng nhiên ý thức được mình không mang khăn che mặt, cuống quít tìm rồi mang lên, để thị nữ đẩy mình quay về hầu phủ.

Triệu Thanh Tử đi rồi, bá tánh xung quanh Đằng Vân Trai đột nhiên bắt đầu bàn tán xôn xao.

Bá tánh Giáp: "Ơ! Kia không phải là Triệu tiểu thư của Vĩnh Định hầu phủ sao?"
Bá tánh Ất: "Đừng nói là thật vậy sao.

Trong thành này, thiên kim tiểu thư hai chân tàn tật cũng chỉ có một mình nàng."
Bá tánh Giáp: "Nàng sao lại ở bên tiểu bá vương của tướng quân phủ, vẫn là được tiểu bá vương ôm xuống nữa chứ!"
Bá tánh Ất nghe vậy thì đắc ý nói: "Chuyện này mà ngươi cũng không biết! Lần trước, tiểu bá vương chạy tới thổ lộ với Triệu tiểu thư! Ta xem hai nàng có tám phần là ở bên nhau!"
Giáp rít lên một tiếng: "Này cũng quá...!Hai nữ tử sao lại có thể, huống hồ tiểu bá vương kia không phải thích Trương Bá Ngộ sao?"
Ất: "Ngươi còn trông mong tiểu bá vương này si tình chắc? Tuy rằng Triệu tiểu thư tàn tật, nhưng gương mặt thật sự không tồi, ta xem tiểu bá vương kia chơi chán rồi cũng liền thôi.

Huống hồ hai nữ tử lại thế nào? Chuyện này cũng không ít, lần trước Túy Hồng Lâu không phải xảy ra chuyện lớn sao, hình như là hoa khôi đầu bảng tư bôn cùng một nữ đạo tặc?"
Giáp ngạc nhiên nhìn thoáng qua Ất: "Lão vương, ngươi vì sao biết được mọi chuyện..."
Triệu Thanh Tử và Ngô Ưu cũng không biết tin đồn nhảm nhí đã truyền ở trong thành, Ngô Ưu vẫn tự hỏi cách để khiến Triệu Thanh Tử có thêm hảo cảm, cùng với chuyện làm sao để phá hư cốt truyện sẽ phát sinh ở Bách Hoa yến.


Giờ phút này, Triệu Thanh Tử lại nằm lăn lộn ở trên giường, còn đổ mồ hôi.

Triệu Thanh Thư nhìn muội muội khó chịu, gấp đến độ vây quanh, không ngừng dò hỏi nha hoàn: "Vì sao đại phu còn không tới! Ngươi lại đi thúc giục cho ta!"
Giọng nói của một nha hoàn khác ở ngoài cửa truyền đến: "Đại phu tới! Công tử, đại phu tới!"
Lão đại phu không dám chậm trễ, sau khi bắt mạch thì sắc mặt lại có chút quái dị.

Triệu Thanh Thư thấy sắc mặt đại phu bất thường, trong lòng hồi hộp: "Thân thể của xá muội như thế nào?"
Đại phu buông tay Triệu Thanh Tử xuống, nói: "Không cần kinh hoảng, Triệu tiểu thư chỉ là ăn quá no mà thôi."
Chỉ là ăn quá no??? Sắc mặt của Triệu Thanh Thư tức khắc cũng trở nên quái dị, hắn đứng dậy chắp tay: "Làm phiền đại phu đi một chuyến."
"Không phiền toái, không phiền toái.

Tuy thức ăn ngon đến đâu thì cũng phải chú ý tiết chế."
Triệu Thanh Thư nghe vậy tức khắc càng thêm xấu hổ, sau khi tiễn đại phu rời đi, hắn lại quay về phòng của muội muội.

Lúc này, thiếu nữ trên giường đã không còn quằn quại, Triệu Thanh Thư lại nghĩ tới nàng hôm nay tỉ mỉ trang điểm một phen rồi mới ra cửa, chẳng lẽ là bị tiểu tử thúi nào bắt cóc sao???
Triệu Thanh Tử nhìn sắc mặt của huynh trưởng càng ngày càng xấu, giơ tay kéo kéo ống tay áo của hắn, làm nũng: "Huynh trưởng đừng nóng giận, A Tử biết sai rồi."
Triệu Thanh Thư có chút hoảng hốt, muội muội nhà mình đã thật lâu không có làm nũng như vậy.

Hắn không khỏi mềm lòng, chọt cái trán của thiếu nữ, cười nói: "Ngươi đó, ngày thường cũng không nhìn ra ngươi là người không biết tiết chế a, hôm nay sao sẽ như vậy."
"Thức ăn của Đằng Vân Trai hôm nay có chút ngon, nên nhịn không được ăn nhiều mấy miếng."
Quan trọng là có Ngô Ưu bồi chính mình, nhưng những lời này Triệu Thanh Tử chỉ dám nói ở trong lòng.

Nhìn khóe môi muội muội mình đột nhiên cong lên, chuông cảnh báo trong đầu Triệu Thanh Thư lại bắt đầu xao vang.

Triệu Thanh Tử nghĩ về Ngô Ưu đến nhập thần, đột nhiên lại ý thức được Bách Hoa yến lập tức phải bắt đầu.

Kế hoạch của mình còn phải tiếp tục, lại nghĩ tới Ngô Ưu hình như cũng sẽ đến tham gia Bách Hoa yến, vì vậy nàng càng thêm mong đợi.

Vì thế nàng mở miệng dò hỏi: "Ca ca, lần này ngươi có tham gia Bách Hoa yến hay không? Lần này mang theo ta cùng đi với."
Nội tâm Triệu Thanh Thư hít một ngụm khí lạnh, Bách Hoa yến tuy tên là Bách Hoa yến, nhưng kỳ thật chính là một đại hội để kết giao, năm rồi muội muội một chút hứng thú đều không có, năm nay vì sao lại?
Chẳng lẽ là vì gặp gỡ tình lang? Không! Ta muốn ngăn cản chuyện này xảy ra.

Vì thế hắn có chút tiếc nuối nói: "Lần này ta không đi, ngươi đi ta cũng không yên tâm, ta sẽ đi giải thích với cữu cữu."
Trong lòng Triệu Thanh Tử có chút nghi hoặc, cũng có chút không cam lòng: "Ca ca không muốn gặp Oánh Oánh tỷ tỷ sao? Đây chính là cơ hội tốt a."
Trong đầu hiện lên một mạt áo vàng, nội tâm Triệu Thanh Thư có chút do dự, nhưng hắn ngẩng đầu, vừa vặn thấy được muội muội của mình giống như còn khẩn trương hơn cả mình, vì thế tức khắc hạ quyết tâm.

"Không đi, ta nhất thời cũng không vội tới gặp Oánh Oánh tỷ của ngươi, ta quyết định hảo hảo ở nhà bồi ngươi."
Sắc mặt của Triệu Thanh Tử có chút quái dị, nhưng nàng cũng không thể không đáp ứng.

Xem ra kế hoạch mình chuẩn bị là vô ích, ai, nàng vốn còn muốn đi mua mấy thân xiêm y diễm lệ một chút để đi gặp A Ưu đây.

Nếu không, đến lúc đó lặng lẽ chuồn ra vậy.

Trong lòng thiếu nữ hiện lên muôn vàn kế hoạch, nếu ca ca không đi, vậy thì kế hoạch ban đầu cũng không cần thiết nữa.

Nàng có thể an tâm chuẩn bị chuyện của mình.

Đến lúc đó, nếu thật sự không thể ra ngoài được, vậy thì rót thêm chút rượu vào nước trà mà ca ca uống, uống xong một ly sẽ khiến hắn gục xuống, ha ha!.