Sau Lại, Hắn Thành Vú Em Ngự Dụng

Chương 22




22. Chương 22.

Loại cảm giác này thật kỳ diệu, đột nhiên Vưu Lương Hành như lý giải được cảm giác thể nghiệm trò chơi mà Liêu Túc đã nói trước đây, cảm giác thông thuận của ván game này đại khái chính là thể nghiệm cực sung sướng đi.

Kết thúc một ván [Động cũng không muốn động] gửi lời mời chơi ván thứ 2, Vưu Lương Hành ấn chấp nhận với sự tập trung tinh thần rất cao.

Trước khi trò chơi ghép đội, Vưu Lương Hành bớt thời giờ liếc mắt nhìn nam sinh ngồi đối diện một cái, hai người tầm mắt tương đối, người kia mỉm cười thân thiết.

Vưu Lương Hành hơi hơi rũ mắt, cảm giác để ý trong lòng giảm bớt hơn rất nhiều.

Game có thể phân tâm quả nhiên là nói thật.

Bắt đầu ván thứ 2, Vưu Lương Hành cũng không lựa chọn xạ thủ, trước mắt, hắn cũng không có vị tướng nào vừa ý, hắn chơi game tương đối tùy ý, muốn thử cái gì thì thử, nhìn thấy đồng đội đã có người chọn xạ thủ, trận này hắn tìm pháp sư đi, hắn lựa chọn Vương Chiêu Quân.

Đội hình còn khuyết thiếu phụ trợ và đi rừng.

[Động cũng không muốn động] sau khi thấy hắn chọn mới lựa chọn tướng đi rừng - Hàn Tín.

Lựa chọn này làm Vưu Lương Hành có chút kinh ngạc, tuy rằng thời gian hắn chơi game rất ngắn, nhưng tin tức tìm hiểu, nắm giữ được lại khá toàn diện, hắn thấy [động cũng không muốn động] chơi phụ trợ một ván còn tưởng người kia không thích vị trí đi rừng này.

Trong thế giới Vương Giả Vinh Diệu, người đi rừng có vị trí quan trọng nhất trong trò chơi, gánh vách trọng trách thu hoạch tiền cùng bắt người, cả ván chơi sẽ du tẩu khắp nơi, trên cơ bản trong ván game người đi rừng là vị trí mệt nhất.

Không chỉ vậy, bởi vì tính chất đặc thù của vị trí đi rừng, trong ván game một khi có sự sai lầm gì, đồng đội sẽ tính hết lên người của vị trí đi rừng, không thể kháng địch cũng trách đi rừng, không kịp chi viện cũng trách đi rừng, trong đoàn chiến không kịp giết quái cũng trách đi rừng, phàm là có sai lầm gì, người đi rừng sẽ phải chịu chỉ trích.

Mọi chuyện có xấu thì cũng có tốt, tuy rằng có nguy hiểm gánh chịu chỉ trích nhưng nếu người đi rừng chơi tốt thì có thể carry toàn trường, trên mạng có không ít streamer nổi danh đều là những người đi rừng chủ chốt.

[Động cũng không muốn động] lựa chọn Hàn Tín, có một ngoại hiệu là "Hàn nhảy nhảy", kỹ năng được thêm có thể di chuyển tới rất nhiều vị trí, đánh xong liền chạy, yêu cầu kỹ thuật rất cao, đánh tốt có thể 1 chọi 5, đánh không tốt cũng không hề có thương tổn, có thể nói là phi thần tức hố.

Thấy [Động cũng không muốn động] lựa chọn Hàn Tín, không hiểu sao Vưu Lương Hành có loại cảm giác sợ ván game này lại thắng a.

Người này, tất nhiên thuộc loại người rất mạnh.

Trong thời gian giảm xóc trước khi tiến vào trận đấu, Vưu Lương Hành hậu tri hậu giác mới phát hiện được chính mình chỉ trải qua một ván chơi đã vô thức cam chịu người kia rất mạnh.

Loại cảm giác này thật là vi diệu thập phần.

Hắn tập trung tinh thần, âm thanh bắt đầu trận đấu nhắc nhở bên tai.

"Hoan nghênh đi vào Vương Giả Vinh Diệu."

"Quân địch vào chiến trường trong vòng 5 giây nữa."

Không có người phụ trợ đi theo, Vưu Lương Hành thao tác thân ảnh một mỹ nhân với làn da màu hồng nhạt đi về đường giữa.

[Động cũng không muốn Động] thì thao túng nhân vật Hàn Tín đi về phía rừng, định trước tiên đoạt kho máu.

Đối thủ của Vưu Lương Hành là pháp sư Đát Kỷ của quân địch, cũng đã chạy tới trung lộ, trên bản đồ nhỏ phía dưới màn hình có thể nhìn thấy được ở bên ta chỉ có Hàn Tín, Vương Chiêu Quân cùng Địch Nhân Kiệt là chuyển động, hai đồng đội khác thì đứng ở bên suối sinh mệnh không hề động tĩnh.

- ----Địch Nhân Kiệt (bên ta): Có bệnh a! Thi đấu xếp hạng mà có hai người treo máy sao?

Đoàn chiến 5vs5, bên ta có những hai người treo máy, trận đấu chưa bắt đầu đã rơi xuống hạ phong.

Không chỉ Địch Nhân Kiệt mà Vưu Lương Hành cũng nhíu mày, hai đồng đội treo máy không thèm để ý gì, hắn bắt đầu giao phong với Đát Kỷ của quân địch ở trung lộ, hắn kiên nhẫn dùng hết kỹ năng. Nhưng ngoài dự đoán, hai lần hắn tung kỹ năng đều không thể đụng tới vạt áo của đối phương, ngược lại hắn còn bị đối phương khống chế ngược lại một lần.

Một ván này sợ đánh không tốt lắm đi.

Ý tưởng này vừa mới hiện ra trong đầu thì Địch Nhân Kiệt của bên ta ở đường dưới bị đánh chết, thanh âm [first blood] nhắc nhở vang vọng trong game, một đầu người đã bị đối phương bắt lấy.

Đồng thời, [Động cũng không muốn động] rút lui ra khỏi khu rừng của quân địch.

Dưới chân của Hàn Tín cũng không có bóng dáng của buff máu, hiển nhiên việc trộm máu đã thất bại, thanh máu trên người đã giảm một nửa, phía sau có 3 tướng của quân địch đuổi theo tới.

Vưu Lương Hành đi lên tiếp ứng, hai người đều bị công kích, Vương Chiêu Quân thay Hàn Tín ngăn trở sự công kích của xạ thủ bên đối phương, Hàn Tín sử dụng kỹ năng an toàn nhảy trở về tháp.

Tuy rằng không chết nhưng thanh máu đã thấy đáy, chỉ có thể trở về thành.

Trong lúc Hàn Tín về suối sinh mệnh hồi máu, Khang Thánh Triết -người thao tác Hàn Tín hoạt động ngón tay một chút, sau đó nhặt di động lên.

Tuy rằng chưa chính thức giao phong nhưng hành động của đối phương rất có tiết tấu, không phải đẳng cấp ngân bạc nên có, hắn viết chữ nói:

- --- Bạn thắng mấy lần liên tiếp rồi?

Lời này hỏi Vưu Lương Hành, nhìn có chút đột ngột nhưng Vưu Lương Hành rất nhanh có thể hiểu được hắn đang hỏi vấn đề gì, hắn trả lời:

- --- Mười một.

Ván vừa rồi, vừa lúc là ván thứ 11 Vưu Lương Hành thắng liên tiếp.

Khang Thánh Triết khẽ cười nói:

"Khó trách."

Thanh âm này chỉ là Khang Thánh Triết lẩm bẩm lầu bầu Vưu Lương Hành không nghe thấy được, hắn cũng không tiêu phí nhiều thời gian, đánh chữ nói:

- ---- Không có việc gì, có thể đánh.

Sau khi buông câu này ra, Hàn Tín nhanh chóng nhảy ra khỏi suối sinh mệnh đi về khu rừng giành giật từng giây tìm kiếm phát triển kinh tế tiền tài.

Trong Vương Giả Vinh Diệu người chơi đều có một ý hiểu ngầm, người thắng liên tiếp quá nhiều khó tránh khỏi phải quỳ phục mấy ván, hệ thống ghép đội là tự động, kỳ thật đều có quy luật.

Không thể luôn chiến thắng, hệ thống bảo ngươi thua, ngươi phải thua.

Thấy dòng chữ "không có việc gì, có thể đánh" hiện ra ở khung thoại, nhất thời Vưu Lương Hành không biết đáp lại thế nào, hắn tiếp tục thủ ở đường giữa, nếu rảnh sẽ chạy tới chi viện cho đường trên và đường dưới.

Không biết có phải câu nói kia có sức thuyết phục hay không, mà đồng đội Địch Nhân Kiệt không còn tiếp tục oán giận mà kiên trì ngoan cường thủ tháp.

Nhân số không đủ, trình độ đối phương cũng không thấp, trong sự tấn công mạnh mẽ của đối phương, Vưu Lương Hành và vị Địch Nhân Kiệt hai người tử thủ hoàn toàn không có thời cơ ra ngoài để đoạt tài nguyên cùng kiếm tiền.

Toàn bộ đều dựa vào Hàn Tín đoạt tài nguyên, thế cục tiến triển rất khẩn trương.

Tới khi tháp phòng thủ của đường dưới và đường trên đồng thời bị thất thủ, rốt cuộc Địch Nhân Kiệt hết kiên nhẫn, đưa ra ý đầu hàng.

Yêu cầu đầu hàng phải được đa số người thông qua mới được, Vưu Lương Hành lựa chọn cự tuyệt, mà [động cũng không muốn động] cũng không để ý tới, có đầu hàng cũng không giải quyết được gì.

Địch Nhân Kiệt bực bội phát khung thoại nói:

- --- Còn không đầu hàng sao? Chờ ăn tết sao? Hoàn toàn không có tài nguyên đánh cái P gì a?!

Chờ đợi hắn chính là sự trống vắng không người đáp lại, Địch Nhân Kiệt càng thêm tức giận, hắn đánh chữ nói:

- --- Tại sao phải lãng phí thời gian như vậy? Các ngươi thích thì tùy! Tôi không đánh nữa!

Nói xong, Địch Nhân Kiệt trở lại trước tháp thủy tinh, chỉ quay qua quay lại không hề ra tháp nữa.

Lần này phòng thủ chỉ còn một mình Vưu Lương Hành, bị ba tướng của quân địch vây ủng, họ xoay quanh trước tháp chờ quân lính đi lên, trực tiếp công kích tháp thủy tinh.

Vưu Lương Hành phòng thủ ở cao điểm nhìn bản đồ nhỏ thân ảnh Hàn Tín càng lúc càng gần.

Trước đó Hàn Tín vẫn luôn bồi hồi ở khu vực rừng hai bên, vừa đánh quái vừa ăn binh lính, hai người quân địch thử bắt hắn nhưng đều không bắt được, mắt thấy quân lính của quân địch từ từ dâng lên, vọt vào tháp nhà, bỗng nhiên Hàn Tín đưa tín hiệu.

- ---- Tấn công!!!

Vưu Lương Hành nhanh chóng phối hợp vọt vào giữa ba kẻ địch, dưới sự công kích của đối phương, hắn phóng toàn bộ kỹ năng, 1 - 2 - 3 khống chế quân địch tại chỗ,

Sau khi tung toàn bộ kỹ năng, Vưu Lương Hành cũng không ôm hy vọng đối với sự sống sót của mình, mục đích của hắn là tranh thủ thời cơ cho Hàn Tín, quả nhiên, Hàn Tín dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai vọt vào giữa ba người quân địch, 1s bắt lấy xạ thủ của quân địch.

Vương Chiêu Quân của Vưu Lương Hành không có tài nguyên, thời gian dùng kỹ năng lên đối phương không được lâu, khi đối phương khôi phục lại hành động lập tức công kích Hàn Tín.

Hán Tín lấy 1 địch 2, thân ảnh như du long, tả chớp hữu động, thanh âm trò chơi còn chưa vang hết đã liên tiếp bắt được hai người.

[shut down!!]

[double kill!!]

[triple kill!!]

- ---- Giết ba!

Hàn Tín dùng tốc độ hoa lệ giết chết ba tướng địch, vào thời điểm này còn cứu được cả Vương Chiêu Quân - Vưu Lương Hành.

Tuy rằng máu của Vương Chiêu Quân chỉ còn một giọt nhưng vì Hàn Tín giết người quá nhanh nên bảo vệ được một mạng!

Hàn Tín phát tín hiệu: 

- ---- Dọn dẹp quân lính!

Vưu Lương Hành thao tác Vương Chiêu Quân chạy về suối sinh mệnh, sau khi hồi máu lập tức đẩy quân lính ra ngoài, chớp thời cơ đối phương chưa kịp sống lại, hắn đẩy quân lính lên tháp của đối phương, đẩy đổ được hai tháp liên tiếp.

Nhìn icon tướng đi rừng Ukyo Tachibana và Lão Phu Tử của quân địch vẫn còn sống, trước không đề cập tới thuộc tính của hai tướng này, mà chỉ nói về tài nguyên mà họ đọat được mạnh hơn rất nhiều so với Vưu Lương Hành.

Trong lúc đẩy tháp Vưu Lương Hành vẫn luôn chú ý chung quanh, nhìn đến bóng dáng của tướng Lão Phu Tử của đối phương thì lập tức lui về, kỹ năng tăng tốc thoáng hiện, nhưng Lão Phu Tử vẫn đuổi theo không bỏ.

Tín hiệu lần thứ hai vang lên bên tai.

Icon Hàn Tín (bên ta): ---- Tấn công!

Vưu Lương Hành lập tức xoay người, Lão Phu Tử thấy Vương Chiêu Quân dừng lại, thì dùng chùy đánh, thấy cây búa  nện vào thân ảnh hồng nhạt kia thanh máu bắt đầu giảm xuống, thì ở 1s này, thân ảnh màu đỏ chợt nhảy ở phía sau Lão Phu Tử tung ra kỹ năng.

Vương Chiêu Quân ưu nhã đứng dậy từ trong bụi cỏ, dẫm qua thi thể của Lão Phu Tử, uy phong lẫm lẫm sóng vai với Hàn Tín, nhận thấy vị tướng còn lại Ukyo Tachibana của quân địch ở gần đó, Hàn Tín bất động trốn trong bụi cỏ, hai người tiếp tục một người dụ địch một người giết địch.

Trong nháy mắt, giết người cuối cùng, diệt toàn bộ quân địch của đối phương.

[an enemy has been slain!]

Âm hiệu quân địch bị đánh chết vang vọng trong trò chơi, Vưu Lương Hành chỉ tự hỏi trong chớp mắt, rồi đánh chữ nói:

- --- Tôi phụ trợ bạn.

Bốn chữ leng keng hữu lực nện vào Khang Thánh Triết làm hắn không kịp phản ứng.

Thời gian tử vong của đối phương không phải cùng lúc, sau khi giết người cuối cùng không lâu thì 3 người quân địch đã sống lại, Khang Thánh Triết dừng một chút mời trả lời nói:

- ---- Được.

Chỉ đơn giản một chữ như vậy nhưng bao hàm tâm tình không bình tĩnh bên trong.

[Tiểu Thiên sứ Lương Lương] đánh phụ trợ cho mình......

Khang Thánh Triết cầm một góc chăn lên, cẩn thận mà lau màn hình điện thoại, bảo đảm phía trên thật sạch sẽ không bị trượt tay.

Ừ, bảo đảm ngàn vạn lần đừng ảnh hưởng đến sự phát huy của hắn a.

Khang Thánh Triết gợi lên một ý cười, nhưng trên tay không chút thả lỏng, những mơ hồ ngái ngủ lúc trước đã hoàn toàn tiêu tan, giờ phút này tốc độ tay của hắn mới chính thức online, thao tác cực kỳ thông thuận.

Không tiêu phí thời gian vào đánh chữ giao lưu, thời gian tiếp theo sự phối hợp hành động của Vương Chiêu Quân và Hàn Tín thập phần ăn ý.

Vương Chiêu Quân là pháp sư, kỹ năng thiên về đoàn thể, thích hợp với việc đánh phụ trợ, độ khó của vị tướng này là thời gian và khoảng cách để phóng thích kỹ năng, vì vậy rất dễ bị đối phương tránh thoát được, bởi vậy cần người chơi tiến hành việc suy xét bước đi, hành động tiếp theo của đối phương.

Vừa vặn, điều này cũng không quá khó khăn với Vưu Lương Hành, tuy rằng mới thao tác Vương Chiêu Quân nhưng hắn rõ như lòng bàn tay phương thức khống chế nhân vật.

Cũng như Chung Quy lần đó, vượt qua bước đầu nếm thử, hắn khống chế nhân vật gần như bách phát bách trúng.

Một người với sức khống chế tinh chuẩn cùng với một người với sức sát thương nhanh chóng như vậy, hai người ở bên nhau, có cảm giác giống như lần trước hắn phối hợp với Liêu Túc đánh Đát Kỷ và Hậu Nghệ.

Nếu có chỗ nào bất đồng chính là có thêm một loại cảm giác vui sướng tiên minh.

Trò chơi bắt đầu khẩn trương, không có thời gian để Vưu Lương Hành suy nghĩ quá nhiều, hắn thao tác Vương Chiêu Quân theo sát Hàn Tín, vừa hành động vừa ổn định quấy rầy tiết tấu của đối phương.

Nhưng mà lấy ít địch nhiều, quấy rấy tiết tấu của đối phương chỉ là tranh thủ cho bước đầu còn cách chiến thắng rất xa, sau khi đánh chết Đát Kỷ của đối phương thì đội hình quân địch còn lại bốn người.

Trò Chơi tiến triển tới bây giờ, đầu người hai bên bắt được từ 3-11 biến thành 25-23, trong tình huống có hai người treo máy, thế cục bây giờ đã là thập phần khó được, giờ phút này không ngừng có người bị đánh chết, toàn bộ tướng của đối phương đều xoay quanh trước tháp, không dám đơn độc ra tháp, mà Vưu Lương Hành và Hàn Tín mai phục ở bụi cỏ đường giữa chỉ còn chờ đợt đoàn chiến cuối cùng.

Hoặc là xông lên đánh hoặc là kéo dài, tình huống chỉ liếc mắt một cái là sáng tỏ.

Đối phương do dự trong giây lát rồi tập thể ra khỏi tháp, đoàn chiến ở trung lộ bắt đầu nổ ra.

Tuy rằng 2 địch 4, nhưng Vưu Lương Hành cũng không cảm thấy khó đánh, có cơ hội thắng, chỉ cần Vương Chiêu Quân của hắn thao tác đúng chỗ là có thể địch được.

Bóng người của đối phương càng lúc càng gần, 1, 2, 3,...

Đột nhiên, Vưu Lương Hành khựng lại, tay hắn cũng dừng lại, phía đối diện thiếu một người!

Vưu Lương Hành nhanh chóng nhìn về đường dưới nhà mình, quả nhiên, tháp dưới truyền đến tín hiệu bị tập kích, có một người quân địch trộm tấn công tháp.

..... Không đánh được.

Vưu Lương Hành quyết đoán lựa chọn trở về thành, nhưng tại 1s này, đồng đội Địch Nhân Kiệt lúc trước tự sa ngã nói không đánh, vọt tới tháp nhà đối chiến với đối phương, đồng thời, Địch Nhân Kiệt đánh ra hàng chữ.

- --- Địch Nhân Kiệt (bên ta): Tôi thủ nhà, các người chiến....

Vưu Lương Hành dừng động tác trở về lại, tuy rằng hắn không xác định được Địch Nhân Kiệt có bảo vệ được tháp hay không nhưng đồng đội đứng dậy hắn lựa chọn tin tưởng đồng đội.

2s sau, xuất hiện tin tức đồng đội Địch Nhân Kiệt bị đánh chết.

Vưu Lương Hành không có động tĩnh gì, ngay sau đó vị tướng trộm tấn công tháp của quân địch cũng bị Địch Nhân Kiệt bên ta đánh chết.

Một mạng đổi một mạng.

Nhưng xác thật nhà được Địch Nhân Kiệt bảo vệ.

Thân ảnh ở đường giữa bắt đầu hiện ra, Hàn Tính nhảy ra, Vưu Lương Hành cũng theo sát ra, các loại kỹ năng và chiêu thức liên tục được vứt ra, đồng thời thao tác di chuyển không ngừng, trong nháy mắt, âm thanh quyết chiến kéo vang.

Vưu Lương Hành cực kỳ tập trung, thao tác tay một khắc không ngừng, nhưng đột nhiên, màn hình tối sầm lại, nhân vật trong màn hình vẫn không nhúc nhích, hắn di chuyển nhưng trò chơi không hề phản ứng.

Đột nhiên tầm mắt tối xuống, Vưu Lương Hành mờ mịt ngẩng đầu.

Xe lửa đang đi qua đường hầm, hắn mất sóng, không có mạng.

Vưu Lương Hành:......

Hắn tiếp xúc với trò chơi không lâu, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự khẩn trương cùng cấp bách, chỉ vài giây đồng hồ thôi mà hắn cảm thấy bị nghẹn lại, suýt chút nữa hắn buột miệng thốt ra tiếng nói.

Suýt chút nữa hắn phát ra tiếng mắng chửi người.

Một phút qua đường hầm này thực sự rất dài, khi mà ánh sáng một lần nữa chiếu rọi vào, di động lại mất thời gian rất lâu mới khôi phục lại tín hiệu, internet khôi phục, Vưu Lương Hành vội vàng đăng nhập vào game.

Giao diện thời gian đếm ngược làm người thập phần nóng nảy.

Sau khi tiến vào game, ván chơi đã không thể tiếp tục, Vưu Lương Hành mới biết được, trận đấu đã kết thúc.

Vưu Lương Hành trầm mặc một lúc lâu không có động tác, giờ phút này giao diện bạn tốt [Động cũng không muốn động] gửi đến một tin tức.

- --- [Động cũng không muốn động]: Làm sao vậy?

Không có chút chất vấn nào, cũng không có sự oán khí hay nóng nảy khi mà tới thời điểm quyết chiến đồng đội đột nhiên biến mất, ngữ khí của người này chỉ là đối thoại bình thường.

Vưu Lương Hành bình tĩnh một chút mới trả lời:  

- --- Đang ở trên xe, mất sóng.

Bên kia cũng không có chút tạm dừng, nhanh chóng trả lời: 

- ---  Còn chơi không?

Đột nhiên cảm xúc trầm xuống, Vưu Lương Hành có chút mệt mỏi, hắn dừng một chút nói:

- --- Không chơi.

Đối thoại rất bình thường, vì vừa chơi hai trận đấu mà có chút quen thuộc, Vưu Lương Hành trầm mặc hồi lâu mới hỏi:

- -- Trận vừa rồi.....

Đột nhiên yên lặng, tâm tình Vưu Lương Hành hạ xuống, thoáng chốc, khung thoại lại sáng lên.

- ---- [Động cũng không muốn động]: Đừng sợ, chúng ta thắng.

- --------------------------------