Say Năm Tháng

Quyển 1 - Chương 11: Tỏa linh đài trong Thiên Hương lao (5)




Chỉ có Thanh Dao sắc mặt tái nhợt, con ngươi của nàng không còn là một thanh tuyền trong lặng như gương, tựa hồ lập tức sẽ có sóng biển nổi lên. Trọng Minh mỉm cười nhìn nàng, tự rót tự uống rượu, đối với phản ứng của Thanh Dao hắn một chút kinh ngạc cũng không có.

Người kể chuyện vỗ bàn, tiếp tục nói: “Tin tưởng các vị cũng cũng biết Thường Nga ở Nguyệt cung cùng Ngô Cương chứ, vị Thanh Nữ Tiên thù chính là muội muội Ngô Cương, phương danh Ngô Khiết. Thanh Nữ Tiên thù là Băng sương trong thiên hạ, là một điển hình Băng mỹ nhân mà. Nam thần tiên ở Thiên giới ái mộ nàng rất nhiều, nhưng nàng cũng không để ý, hết lần này tới lần khác coi trọng Dương Tuyền Đế quân đã là trượng phu của Bích Cẩn Tiên thù.”

“Dương Tuyền Đế quân cùng Bích Cẩn lập gia đình vốn là được Tây Vương Mẫu cùng Nguyệt lão tác hợp, tình cảm không sâu. Sau khi gặp Thanh Nữ, Dương Tuyền Đế quân rốt cục phát giác, người mà hắn chân chính thích cũng không phải là Bích Cẩn, mà là Thanh Nữ. Nhưng Tây Vương Mẫu là muội muội Thiên đế, nàng làm chủ tác hợp nhân duyên há là nói tán liền tán. Hơn nữa, Bích Cẩn Tiên thù mặc dù ở ngoài Lục giới nhưng sư phụ của nàng lại là tỷ tỷ của Thiên Hậu, ngàn vạn năm Thiên Hậu vẫn rất chiếu cố Tê Phương thánh cảnh, Dương Tuyền Đế quân cũng không dễ dàng đắc tội.”

“Nhưng là, Thanh Nữ cùng Dương Tuyền Đế quân ở chung một chỗ không lâu liền mang thai. Chuyện này rốt cục làm Dương Tuyền Đế quân hạ quyết tâm, cùng Bích Cẩn Tiên thù cắt đứt quan hệ. Tây Vương Mẫu và Thiên Hậu sau khi biết thì giận dữ, nhưng Dương Tuyền Đế quân địa vị cao trên Thiên giới, lại được Thiên đế tin cậy, các nàng cũng không có biện pháp xoay chuyển.”

“Bích Cẩn Tiên thù biết trượng phu phản bội, cực kỳ bi thương, tính tình đại biến, thề sau lần đó không hề bước ra Tê Phương thánh cảnh nửa bước. Cũng vì vậy mà tình cảm giữa Bồng Lai tiên đảo và Thanh Yêu sơn sứt mẻ, thần tiên trên đảo thậm chí cực ít cùng Thiên giới lui tới.”

“Dương Tuyền Đế quân rốt cục cùng sống với Thanh Nữ, mỗi ngày đắm chìm trong hạnh phúc. Nhưng hắn không biết, chẳng những Thanh Nữ mang thai hài tử của nàng, Bích Cẩn Tiên thù cũng mang thai cốt nhục của hắn.”

Nói tới chỗ này, nam tử kể chuyện cố ý dừng lại, lập tức liền có người đặt câu hỏi: “Như vậy sau đó thế nào, Bích Cẩn Tiên thù có sinh hài tử không?”

“Cũng qua thời gian dài như vậy, hiện tại Dương Tuyền Đế quân biết chuyện này sao?”

Mọi người nghị luận ầm ĩ, ngẩng đầu chờ người kể chuyện công bố đáp án.

Thanh Dao huyết sắc tuôn cao, sắc mặt lúc trước tái nhợt biến thành trắng bệch. Nàng cắn môi, móng tay cắm vào da thịt, nhưng một chút cảm giác đau đớn nàng cũng không có. Chững chạc như nàng, còn chưa từng thất thố qua, ngay cả Trọng Minh Tinh quân một mực quan sát nàng cũng hoàn toàn không hay.

“Bồng Lai Tê Phương thánh cảnh có Lãnh Nguyệt, Phù Vân, Phi Yên tam đại linh chủ.” Người kể chuyện dừng một chút, cố làm thần bí cười một tiếng, “Về phần hài tử của Bích Cẩn Tiên thù . . . . . .”

Tayphải Thanh Dao nhẹ nhàng phất một cái, người kể chuyện há mồm hát: “Thanh Thanh tử câm, lòng ta lo lắng, ta không phóng túng, không con nói dõi? Thanh Thanh tử bội, ta nghĩ lo lắng. . . . . .”

Từng chữ từng câu cùng bài hát của nữ linh ở Hí lâu đối diện giống nhau như đúc.

Ca từ nhu mỹ như vậy từ trong miệng một người đàn ông hát ra ngoài, lập tức chọc cho mọi người cười ầm lên. Có khách đang uống trà không cẩn thận phun nước vào người bên cạnh, liên tiếp nói xin lỗi.

Người kể chuyện phát hiện mình khác thường, trong mắt tràn đầy sợ hãi, hắn vội vàng khoát tay, muốn mở miệng giải thích nhưng há mồm vẫn là khúc hát kia, so với lúc trước càng thêm nhu mỹ nghe mà cảm động, chọc cho hắn vừa sợ vừa vội. Tiếng cười vang liên tiếp, trải qua hồi lâu không ngừng.

Trọng Minh Tinh quân ý vị thâm trường liếc Thanh Dao một cái, trong mắt mỉm cười, làm như đã hiểu rõ. Hắn lại cười nói: “Không nghĩ tới Phù Vân linh chủ nhìn qua lạnh như băng, cư nhiên cũng ham chơi như vậy, sử dụng pháp thuật đem thanh âm nữ linh lầu đối diện mượn tới cho nam tử kể chuyện kia dùng, ha ha ha. . . . . .”

“Ta cũng không muốn làm như vậy, là hắn mạo phạm cô cô ta trước.”

Thần tiên không được can thiệp chuyện nhân gian, đây là quy củ từ xưa tới nay. Thanh Dao hết sức kiềm chế, nhưng chuyện xảy ra như vậy, nàng vẫn không nhịn được nên ở nhân gian sử dụng pháp thuật, nào sợ sẽ để cho Bích Cẩn Tiên thù nhận thấy được nàng đã rời đi Thiên Hương lao. Mẫu tử liên tâm, chỉ cần nàng sử dụng linh lực, Bích Cẩn Tiên thù có thể sẽ biết.

Thanh Dao không biết vì sao nam tử kể chuyện kia đối với chuyện tình của Bích Cẩn Tiên thù cùng Dương Tuyền Đế quân biết rõ như thế, nếu không phải nàng mới vừa rồi xuất thủ ngăn cản, sợ rằng câu nói tiếp theo của hắn chính là chuyện đích thực nàng muốn giấu giếm —— nữ nhi của Bích Cẩn Tiên thù cùng Dương Tuyền Đế quân chính là Phù Vân linh chủ của Tê Phương thánh cảnh. Nàng thống hận sự thật này.

Người kể chuyện y y nha nha như cũ hát không ngừng, Túy Tiên Cư lầu hai một mảnh cười vui, phi thường náo nhiệt. Cho đến khi một thanh âm hùng hậu xông đến ồn ào truyền tới tai Thanh Dao.

“Trọng Minh huynh thật hăng hái, ở chỗ này gặp huynh thật đúng là ngoài ý muốn.”

Thanh Dao ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc cùng hoa phục nam tử mới vừa lên lầu bốn mắt nhìn nhau, nàng ngẩn người. Hoa phục nam tử trước mắt anh tuấn cao ngất, khí vũ hiên ngang, cả người như bao phủ một tầng kim quang. Có điều làm Thanh Dao kinh ngạc dị thường không phải bởi vì nam tử này bộ dạng tuấn tú mà là bộ dạng hắn cư nhiên. . . . . .

“Thần ca ca!” Thanh Dao bỗng nhiên đứng lên, thanh âm cũng không nhịn được run rẩy, nàng từng bước từng bước đi tới bên cạnh hoa phục nam tử, trong mắt đều là không thể tin, “Thật sự là huynh sao. . . . . . Thần ca ca?”