Say Nắng Cô Em - Tán Cô Chị

Chương 4




Con bạn thân

Sau một ngày làm việc mệt nhọc giữa thời tiết oi bức này thì được thưởng thức một ly nước mía mát lạnh mang lại cho chúng ta sự sảng khoái tuyệt vời. Chìm đắm vào câu chuyện với bà chị bán nước như muốn quên đi mọi thứ diễn ra thì tiếng thét thất thanh của con bạn kéo em về với thực tại

"Minh ơi. Huhu. Cứu tao với...."

Ban đầu em nghĩ chắc nó chỉ troll em thôi. Nhưng khi nghe tiếng nó khóc em cảm thấy hình như nó đang bị nguy hiểm thật. Vội vàng chạy đến thấy Thy đang ôm một bên chân ngồi bệt xuống đất khóc như một đứa trẻ

"Sao vậy? Mày bị sao" – Em vội vàng hỏi.

"Rắn. Có con rắn cắn tao. Hu hu" – Thy vừa nói vừa khóc và chỉ vào chỗ bắp chân

Rắn? Em xé toạc ống quần của nó ra. Nhìn trên bắp đùi thấy có vết cắn đang rỉ máu. Vội vàng xé toạc tay áo buộc lên trên vết thương rồi bồng nó ra chở đi viện. Trên xe nó cứ khóc và la tên em. Em cũng nẫu hết cả ruột không biết đường nào mà lần. Chỉ biết ngồi ôm nó và nói "Có anh ở đây rồi" (chém đấy)

Xe đến bệnh viện, em bồng nó chạy tiếp vào phòng cấp cứu. Đặt nó lên giường, mấy ông bác sĩ chạy lại khám rồi bắt em ra ngoài. Em lầm bầm chửi không biết chui vào bụi rậm làm gì để bị rắn cắn. Em gọi điện cho ba mẹ của Thy bảo đến viện gấp. Ba mẹ Thy đang đi công tác trên Sài Gòn. Biết tin Thy bị rắn cắn hãi lắm, dặn em chăm sóc Thy dùm rồi tí nữa bay về. Một lúc sau thì mấy ông bác sĩ đi ra, em lại hỏi thì cũng may. Bị rắn thường cắn, chắc chỉ bị sưng vài hôm rồi khỏi, không có gì đáng lo

Lúc đó em mới thở ra hơi rồi tự nhiên thấy chân tay mỏi rã cả ra. Nghĩ cũng lạ thật, không biết lấy sức đâu ra mà bồng con bạn chạy băng băng như thế nữa. Nó cũng hơn 50kg chứ ít đâu, đợi khi nào khỏi chắc phải bắt nó khao chầu nhậu mới được

"Sao rồi cô nương?" – Em cười hỏi con bạn

"Tao có chết không mày? – Nó vẫn thút thít

"Có. Mày sắp chết rồi. Khoảng hơn 2 tiếng nữa thôi"

Con bạn nghe đến đó nó khóc to. Em lại chọc phải tổ kiến lửa rồi

"Tao đùa đấy. Mày bị rắn thường cắn thôi. Khoảng vài bữa nữa là khỏi. Yên tâm đi"

"Thằng chó"

"Tao gọi điện cho ba mẹ mày rồi đấy. Tí nữa họ về"

"Ừm"

"Gọi cho thằng bồ mày đến nha?"

"Thôi khỏi gọi. Nó đang đi diễn ở Đà Nẵng. Gọi nó lại mất công"

"Vậy có ăn gì không. Để tao đi mua"

"Mua dùm tao chai Sting đi. Đang khát nước"

"Uống nước lọc đi. Bác sĩ bảo mày không được ăn uống lung tung. Tao dặn thằng Huy mua cháo rồi. Tí nó chạy vào giờ á"

Thy ngồi im lặng. Giờ nó cũng không còn khóc nữa. Con bạn em, bề ngoài nó cứng cựa lắm. Nói chuyện với em chỉ muốn đấm nhau thôi nhưng hễ bị chuyện thì làm nũng thôi rồi. Suy cho cùng, nó cũng chỉ là con gái cần một thằng đàn ông che chở. Lâu lâu ngồi nghĩ, nếu em không phải bạn thân nó chắc có lẽ em đã yêu nó rồi

"Mày xé áo như vậy mai sao đi được?"

"Đi gì nữa. Mày bị vậy sao tao đi được. Hồi nãy tao có gọi điện xin ông Nam rồi. Ổng bảo cứ nghỉ đi. Có gì hết đợt tập trung này mọi người đến thăm mày sao?"

"Cảm ơn nha" – Con bạn lí nhí trong miệng

"Hửm?"

"Cảm ơn mày"

"Con điên này, mày bị rắn cắn rồi não có vấn đề luôn à?"

"Thằng chó"

"Đó. Vậy mới đúng là mày chứ"

Nó phì cười trước câu nói của em. Thy cười đẹp lắm. Nhìn nó cười trong khi hai mắt vẫn còn đẫm nước, em thấy nó mong manh như thế nào ấy. Chỉ muốn tới ôm nó vào lòng. Có lẽ đó chính là tâm lý của một thằng đàn ông muốn che chở và ôm ấy những gì dễ vỡ nhất

"Sao rồi con bạn. Mày với thằng nào vào trong bụi mà để bị rắn cắn thế?" – Tiếng thằng Huy

"Mẹ chưa thấy người đã thấy tiếng. Đổ cháo ra cho nó ăn đi"

"Biết rồi. ĐM, anh chị làm cái vẹo gì mà rách cả áo với quần thế kia. Mà hình như là cái áo của tao mà"

"Thì của mày chứ ai"

"ĐM thằng tró. Bữa sau tao lấy cái gì mặc" – Thằng Huy tru tréo

"Con nhà đại gia, có cái áo ghẻ cũng tiếc. Tao xé là để buộc vết thương cho con Thy. Mày coi bạn bè mày không bằng cái áo nữa à?"

"Ủa. vậy hả? Thế mà tao cứ tưởng"

Thằng Huy không còn trách vụ cái áo nữa. Nó đổ cháo ra rồi em ngồi đút cho con Thy ăn. Còn nó chạy đi mua 2 hộp cơm. Một lúc sau thì Linh tới, là em gọi điện cho nhỏ tiện thể có số sau này để dành la liếm

Linh vào mang theo một mớ quần áo vứt tung lên giường. Em nhìn thấy cả cái quần chíp có ren màu hồng với cái áo ngực size chắc bự nữa. Chỗ chị em phụ nữ em biết ý đi ra ngoài

Khoảng hơn một tiếng sau thì ba mẹ Thy cũng tới. Họ vừa xuống máy bay là chạy thẳng vào bệnh viện. Sau khi hỏi han một hồi, 2 bác cũng cảm ơn em và bảo em về nghỉ sớm. Em cũng mệt nên về luôn, trước khi về Thy còn đòi em sáng mai tới thăm nhớ mua cho nó bịch sinh tố. Bị bệnh mà sướng như thế thật sự em cũng muốn

Điều đáng nói ở đây chính là em đi nhờ xe của nhỏ Linh về. Thật đúng là buồn ngủ vớ phải chiếu manh

"Anh Minh yêu chị Thy hả?"

"Làm gì có em. Anh với Thy là bạn thôi" – Em chối

"Sao em thấy anh có vẻ lo cho chị ấy vậy?"

"Thy là bạn thân của anh. Anh không lo cho nó thì lo cho ai."

"Thế mà lúc đầu gặp em cứ tưởng anh với chị Thy là một cặp đấy. Tiếc là chị Thy bảo anh bị gay"

"Em đừng nghe nó nói bậy. Anh chuẩn men mà. Không phải gay"

"Vầng"

Thực sự em không biết phải nói gì với Linh. Em không hiểu tại sao khi đi cùng với Thy em có thể thoải mái chém gió như vậy mà đi cùng với Linh, em không nặn ra được một chữ. Toàn là nhỏ bắt chuyện trước

"Anh quen chị Thy lâu chưa?"

"Từ năm 1 rồi. Cũng hơn 3 năm"

"Ừm. Chị Thy tội lắm. Anh nhớ chăm sóc chị ấy tốt vào nhé"

"Tội là sao?" – Em tò mò. Đơn giản em thấy Thy là một người con gái tuyệt. Nếu không phải nói là hoàn hảo. Có sắc đẹp, học thức giỏi và xuất thân trong một gia đình khá giả. Là con gái út nên được ba mẹ nuông chiều quan tâm hết mức. Không có gì một con người như thế lại tội cả

Rồi Linh cũng bắt đầu kể. Linh kể dài lắm, đại khái là ngày xưa Thy có yêu một thẳng mả mẹ nào ấy trên Đà Lạt rồi. Nhưng thằng này đúng kiểu Sở Khanh, lừa tình lẫn tiền rồi biến mất. Thy suy sụp nhiều lắm. Ba mẹ Thy tính đưa nó đi du học để quên chuyện nhưng nó không chịu rồi cũng như em lên Sài Gòn thi đại học, rớt nguyện vọng một và về lại phố núi. Sau này em mới biết lần đầu của Thy cũng bị chính thằng đó lấy mất

"Em thấy anh là người tốt. Tiếc là anh bị gay chứ không em đã bảo chị Thy yêu anh rồi"

"Không đụng chạm nhau nhé. Anh không bị gay"

"Hầu như những người thuộc giới tính thứ 3 đều nói như anh hết"

Đến mức này em chỉ biết câm họng. Quả thật con bé này quá sắc sảo.

"Hôm bữa em có đổ chai nước lên đầu anh. Cho em xin lỗi nha. Tại lúc đó em đang bực mình"

"Ừm. Không sao đâu. Anh quên rồi"

Cuộc nói chuyện cứ thế trôi đi. Cả hai đều im lặng cho đến khi chiếc xe máy chạy đến cổng nhà em.

"Nhà anh đây hả?"

"Ừm. Vào nhà ngồi chơi tí đã"

"Thôi em về còn ôn bài. Mai thi môn cuối rồi."

"Mai cố gắng thi tốt nha"

Linh chỉ gật đầu mỉm cười rồi quay xe đi. Em nhìn bóng cô bé đi khuất hẳn rồi mới vào nhà. Hôm đó, em nghĩ nhiều về con bạn. Em không ngờ rằng người như nó mạnh mẽ đến như vậy. Có lẽ sau này em sẽ để ý nó nhiều hơn. Tất nhiên với tư cách là thằng bạn thân

Sáng sớm em có chạy vài vòng cho khỏe người. Rồi tắm rửa đi mua đồ ăn sáng tiện thể ghé bà Hai mua một phần sinh tố cho Thy. Cũng tính vào ăn sáng cũng nó luôn nhưng giữa đường gặp mấy thằng trời bạn trời đánh rủ đi ăn mì Quảng. Chúng nó bao thì mình cứ quất thôi. Vừa ăn vừa chém gió quên mẹ mất thời gian. Vội vàng chạy vào viện thấy Thy đang ngồi lướt lướt cái iPad. Thấy em vô mặt nó hằm hằm như muốn ăn tươi nuốt sống vậy

"Sao giờ mới tới?"

"Tao đi ăn sáng với bọn thằng bạn. Vô trễ tí. Hehe"

"Mày ngon. Mày hứa sáng vào sớm mà giờ mới vào"

"Giờ vẫn còn sớm mà" – Em trả treo

"Sớm cái beep. Sinh tố của tao đâu"

"Đây nè" – Em đưa nó bịch sinh tố. Nó lườm lườm nhìn em giựt lấy

"Mới vào hả Minh" – Tiếng mẹ của Thy

"Dạ. Chào bác, cháu mới vào"

"Con chiều nó quá nó sinh hư. Đang bị đau mà ăn uống tùm lum vậy đâu có được"

"Không sao đâu bác. Cái này tốt cho sức khỏe mà. Cứ cho nó uống bữa sau cháu đòi lại. Hehe"

"Hai anh chị đúng là. Con ở lại đây chơi với nó một lát nha. Bác về nhà có tí việc. Lát nữa bác lên liền"

"Vâng. Bác cứ đi đi ạ"

Mẹ của Thy bước ra khỏi cửa, em đã nhảy ngay lên giường với lấy cái iPad của nó chơi điện tử. Nó thì mè nheo đòi lại, em không cho. Giỡn 1 chặp cuối cùng cũng thả nhau ra

"Mày giỡn dai như vậy chắc khỏe rồi nhỉ?"

"Ừm. Tao muốn ra viện quá nhưng ba mẹ không cho"

"Ra làm chi? Ở trong này cho mấy ông bác sĩ kiểm tra lại đàng hoàng đã. Mày ra lỡ có việc gì thì sao"

"Tao biết tao như thế nào mà. Mày lo làm gì. Ở trong này bí bách lắm. không bệnh cũng thành có bệnh. Ra ngoài đi chơi sướng hơn

"Chân cẳng vậy mà đòi ra. Con hâm"

Em chửi. Nó chỉ cười rồi nhìn bâng quơ đi đâu đấy. Em nằm xuốn bên cạnh nó tiếp tục chơi điện tử. Một lát sau nó lên tiếng

"Hôm qua mày bồng tao không thấy nặng à?"

"Nặng thấy mợ ra. Khi nào ra viện nhớ dẫn tao đi ăn đấy"

"Nặng sao mày bồng dai vậy. Chạy liên tục nữa"

"Chứ mày nghĩ tao tập gym để đó thôi hở?"

"Gớm. ít ra mày cũng có cái giống đàn ông"

"Tao không phải là đàn ông chứ là gì"

"Là gay"

"Mày tin...."

"Tao hiếp mày không chứ gì? Có câu nói hoài éo thấy làm bao giờ" – Thy cướp lời em

Lúc này, máu nóng em nổi lên. Để cái iPad xuống dưới em bất thình lình giữ chặt tay Thy lại rồi nằm đè lên người nó. Thy trợn mặt nhìn em

"Mày làm gì vậy?"

"Giờ tao thực hiện cái việc mà tao nói hàng ngày đây" – Nhìn mặt em lúc đó chắc đểu lắm

"Mày...mày..." – Thy lắp bắp

"HIẾP MÀY"