Say Nụ Cười (Túy Hoàn Nhan)

Chương 2




Nhan Như Khuynh nằm ở trên tháp quý phi, một tay đỡ đầu, một tay cầm quạt gấm Tô Châu mà cười, nhìn Sở Thành đang ngủ an ổn mà quạt mát cho hắn. Lơ đãng nhìn bộ ngực đầy đặn của chính mình, Nhan Như Khuynh lộ ra một nụ cười khổ, nếu năm ấy bản thân không vào cung, chỉ sợ rằng hiện tại bản thân đã khôi phục thân phận nam nhi mà cưới vợ sinh con rồi.

Chính là… Than nhẹ một tiếng, buông quạt xuống, dùng ngón tay trắng như bạch ngọc xoa khuôn mặt của Sở Thành, nhẹ nhàng lướt qua đôi mày đầy anh khí của thiếu niên tuổi mười bảy.

Vì người này, bản thân coi như là cam tâm tình nguyện.

Nhan Như Khuynh đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, không phát hiện Sở Thành đột nhiên mở mắt, đến khi hung nhũ bị khoang miệng ướt át hàm nhập vào mới hồi phục lại tinh thần. Nhan Như Khuynh từ sau năm năm uống thuốc thì sẽ không cần ngày ngày uống nữa, bản thân đã muốn cải tạo, mỗi ngày đều có thể tự sinh ra sữa.

Sở Thành cũng không phải thật thích uống sữa, chỉ là thích liếm lộng đầu nhũ của Nhan Như Khuynh đến khi tràn ra sữa mới nuốt xuống. Nhan Như Khuynh cắn môi, nhẫn xuống *** bị hắn gây kích thích, đưa tay khẽ vuốt ve Sở Thành.

Sở Thành hàm lộng chán, liền đem Nhan Như Khuynh kéo lại vạt áo hảo, điều chỉnh tư thế đem y kéo vào trong lòng ngực, bàn tay to của hắn khẽ vuốt trên lưng y “Nhũ mẫu, cũng ngủ một chút đi!”.

Nhan Như Khuynh nhắm mắt lại, đang định ngủ yên, tiểu thái giám Tiểu Lộ Tử hầu hạ Sở Thành từ nhỏ hoang mang rối loạn chạy vào. Sở Thành mặt trầm xuống, nô tài này xảy ra chuyện gì, dám không nghe mệnh lệnh của hắn mà tiến vào quấy rầy giấc ngủ trưa của nhũ mẫu. (lời editor: giấc ngủ của nhũ mẫu hay là cản trở ngươi làm chuyện khác…( _ __|||)

Nhan Như Khuynh nhìn thấy sắc mặt đen kịt của hắn, vội vuốt ve ngực hắn trấn an, một bên hỏi Tiểu Lộ Tử: “Tiểu Lộ Tử, làm sao vậy, như thế nào lại hoang mang rối loạn như thế?”.

Thấy sắc mặt Sở Thành chuyển biến tốt hơn, Tiểu Lộ Tử không khỏi cảm thán Nhan phu nhân đúng là rất có lực ảnh hưởng đối với thái tử điện hạ, liền nói: “Thái tử điện hạ, Nhan phu nhân, bệnh tình hoàng thượng đột nhiên nặng thêm, Hoàng hậu nương nương triệu Ngài đến Tông Thanh cung”.

Nghe vậy, Nhan Như Khuynh lắp bắp kinh hãi, “Thành nhi, sáng nay ngươi đi thỉnh an Hoàng thượng không phải vẫn tốt sao? Như thế nào…” Không có thời gian để tinh tế hỏi han, Nhan Như Khuynh xuống tháp, giúp Sở Thành chọn một bộ quần áo thêu của HồNamcho hắn mặc vào.

Sở Thành một bên mặc quần áo, một bên cười lạnh nói: “Sở Hào rốt cuộc kiềm chế không được, nếu hắn bất nhân, cũng đừng trách ta bất nghĩa!”

Giúp Sở Thành mặc quần áo, Nhan Như Khuynh cầm lược ngọc chải mái tóc dài của Sở Thành, khẽ thở dài một tiếng, vô tình nhất là bậc đế vương a. Sở Thành đột nhiên xoay người, bắt lấy cổ tay Nhan Như Khuynh, Nhan Như Khuynh cả kinh, lược ngọc liền rơi thẳng xuống tấm thảm nhung tiến cống, sắc mặt Sở Thành không tốt hỏi “Nhũ mẫu vì cái gì thở dài? Nhũ mẫu còn thương tiếc Sở Hào sao? Nhũ mẫu đau lòng vì hắn sao?”

Nhan Như Khuynh bị hắn làm hoảng sợ, nghe được câu hỏi của hắn có chút vấn đề, không khỏi dở khóc dở cười, nam nhân này, ngay cả Sở Hào trước đây từng thích mình đều ghen tị không thôi, đến bây giờ cũng không quên.

Nhìn ánh mắt chấp nhất của Sở Thành, Nhan Như Khuynh mỉm cười mềm giọng trấn an hắn, đến khi Sở Thành buông tay, y mới nhắn nhở hắn nên đi xem hoàng thượng.

Ba ngày sau, Tĩnh Long đế băng hà, hưởng thọ năm mươi bốn tuối, hạ lệnh quốc tang ba tháng.

Lại qua ba ngày, đại hoàng tử Sở Hào và Binh bộ thượng thư, Đại tướng quân ở khu tự trị Việt Bắc, Bình thân vương cùng nhau tạo phản, bị thái tử trấn áp. Đại hoàng tử cùng mẫu thân là Tiêu phi bị biếm thành thứ dân, chưa được gọi về thì vĩnh viễn không được nhập kinh. Đại tướng quân khu tự trị Việt Bắc bị cách chức lưu đày, Bình thân vương bị lệnh cưỡng chế ở trong vương phủ, không được tự ý rời kinh.

Bốn ngày sau, Tĩnh Long đế được an táng long trọng, tuân theo di chỉ của tiên đế, một tháng sau cử hành đại điển đăng cơ cho Thái tử.