Say Nụ Cười (Túy Hoàn Nhan)

Chương 9




“Thành nhi?” Nhan Vãn Nhiên nghi vấn.

“Chính là…”

“Đương kim thiên tử”. Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một thanh âm, Nhan Như Khuynh giương mắt nhìn lên, gặp một nam tử áo xanh đầu đội trời chân đạp đất đi đến, không khỏi vui vẻ nói: “Nhị ca ca!” Nhan Hồng Tư tiến lên, cúi người ôm lấy Nhan Như Khuynh, “Tiểu Khuynh,… nhị ca rất nhớ ngươi”.

“Ta cũng rất nhớ ngươi”. Ôm bờ vai rộng lớn của Nhan Hồng Tư, Nhan Như Khuynh cảm động nói.

“Hoàng thượng?” Nhan Vãn Nhiên kỳ quái hỏi.

Nhan mẫu tinh tế nhìn bộ dáng Nhan Như Khuynh, kinh ngạc nói: “Hay là?”

Nhan Như Khuynh gật gật đầu, lại dừng một chút, cuối cùng mở miệng: “Thành nhi nói, muốn cho ta làm hoàng hậu của hắn”.

“Cái gì?!” Nhan mẫu đầu tiên kêu lên một tiếng, mọi người Nhan gia còn lại đều có chút kinh ngạc.

“Ta đã nghe nói Hoàng thượng dạo gần đây cực kỳ sủng ái một nữ tử họ Nhan, liền đoán là Tiểu Khuynh, chính là không thể tưởng được Hoàng thượng lại phong ngươi tước vị sau này”. Nhan Hồng Tư biểu tình cổ quái nói. Nhan Hồng Tư nguyên là Tĩnh Long trạng nguyên, cho nên có thể hỏi thăm một ít tin tức trong cung cùng tình huống của Nhan Như Khuynh.

“Điều này sao có thể!” Nhan phụ thấp giọng nói.

Nhan Như Khuynh cười cười, “Như thế nào không thể? Cha. Nữ nhi đã ba mươi tuổi, còn không nhân hiện tại thừa dịp nữ nhân còn có người nhìn đến, phải chạy nhanh theo đi ra ngoài”.

Nhan gia cười không nổi, Nhan Vãn Nhiên im lặng trong chốc lát mới nói: “Tiểu Khuynh, ngươi không phải nam nhân sao?” Nghe vậy, Nhan phụ Nhan mẫu kinh ngạc nói: “Ngươi như thế nào biết?!” Nhan Như Khuynh cũng ngây người.

Nhắc tới chuyện này, Nhan Vãn Nhiên nhất thời bất mãn đầy người, “Chúng ta đương nhiên biết! Có tiểu thư nhà nào từ nhỏ thích trèo cây đào bắt chim non, đào đất bắt giun, bắt cá, phá chuồng chó…”

Nhan Như Khuynh đại quẫn, lúng túng nói: “Trước đây ta có như vậy sao?”

Nhan Hồng Tư nói: “Đương nhiên là có. Có một đêm nguyên tiêu, cả nhà đi xem hoa đăng bên bờ sông, chính ngươi trộm đi bên bờ sông,kết quả bị người ta thấy được té xuống sông, sau khi cứu lên về sau ngươi nằm trên giường ba ngày mới khỏi, lần đó ngươi hù chết chúng ta”.

Nhan Như Khuynh cúi đầu, ngượng ngùng nói: “Thực xin lỗi….”

Nhan Tại Niệm lại mở miệng, nói: “Thì ra trong cảm nhận của các ngươi, chúng ta đều không đáng tin tưởng”.

Bị ba huynh đệ nhìn chằm chằm với ánh mắt ai oán, Nhan gia hai lão cùng Nhan Như Khuynh ánh mắt dao động, Nhan phụ xấu hổ nói: “Các ngươi không phải vẫn muốn có muội muội sao?”

Nhan Vãn Nhiên ai oán nói: “Ta sẽ không phải nhường bánh đậu xanh lý mạt mù-tạc cho muội muội”.

Nhan Tại Niệm tuôn ra gân xanh: “Ta không cần xả đoạn đai lưng ta thích nhất cho muội muội”.

Nhan Hồng Tư thở dài một hơi: “Đáng thương nhất là bút tích của ta”.

Thấy các ca ca nói ra gốc gác của mình, Nhan Như Khuynh không tức giận, nước mắt không hề báo trước mà rơi xuống, ba huynh đệ Nhan gia nhất thời luống cuống tay chân, Nhan mẫu trừng mắt trách cứ liếc bọn họ một cái.

Nhan Như Khuynh nức nở nói: “Cha, nương, đại ca, nhị ca, tam ca, ta rất nhớ các ngươi…” Người Nhan gia nhất thời lại lâm vào một bầu không khí thê lương.

Xoa xoa nước mắt, Nhan mẫu cười nói: “Đây là đang làm cái gì, Tiểu Khuynh thật vất vả mới có thể trở về một chuyến, hẳn là phải cao hứng, ta kêu lão vương làm điểm tâm mà Tiểu Khuynh thích ăn nhất, đừng khóc nữa”.

Nhìn theo bóng dáng Nhan mẫu rời đi, Nhan phụ thở dài một hơi, “Tiểu Khuynh, nương ngươi vài năm nay thường xuyên sinh tâm bệnh, thường xuyên nửa đêm kêu tên ngươi mà tỉnh dậy, có khi cả đêm không ngủ được, ngồi trong phòng ôm quần áo ngươi mà rơi lệ”.

Đi ra phía trước, vuốt ve tóc mai đã bạc của Nhan phụ, Nhan Như Khuynh đầu dựa vào bờ vai đã không còn hữu lực của phụ thân, nhẹ giọng kêu: “Cha…”

Nhan Tại Niệm đi qua xoa khuôn mặt đẫm lệ của Nhan Như Khuynh, nói: “Đừng khóc nữa, mau làm tốt đi, đợi nương trở về nhìn đến, sẽ không tốt lắm”.

Nhan Như Khuynh gật gật đầu, đỡ phụ thân đi đến hướng nhà ăn, ba huynh đệ Nhan gia liếc nhau, cũng đi đến nhà ăn.