Say Say Kiều Thê

Chương 6




Mặc dù trong trận hỗn chiến đó phe tiêu cục đã thắng, nhưng sơn cốc không phải là nơi có thể ở lâu được. Loan Loan nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, giúp đỡ Phong Chính thoát ra ngoài. Khi mặt trời xuống núi thì hai người đã ra khỏi Hồ Lô Khẩu được một đoạn.

Lúc này đột nhiên Phong Chính đứng sững lại rên rỉ, cả người run rẩy không ngừng. Loan Loan gấp rút dìu hắn vào một bên ngồi nghỉ dưới gốc cây, đem viên đại hoàn đan cuối cùng bỏ vào miệng hắn. Nàng ngồi nhìn Phong Chính đang say ngủ mà không khỏi ưu phiền lo lắng. Nàng chỉ có hai viên đại hoàn đan, bây giờ nếu độc tính trong người Phong Chính tiếp tục tái phát thì phải làm sao bây giờ?

Mặt mày đăm chiêu ủ dột một hồi, Loan Loan khẽ thở dài, thân thể nàng chống đến tận bây giờ đã thập phần mệt mỏi, liền đi xem xét chung quanh lượm lặt mấy nhánh cây, nhóm lên một đống lửa nhỏ. Chỉ tiếc Lâm đại tiểu thư từ nhỏ đến lớn chưa sống qua hoàn cảnh này, tuy là theo đoàn áp tiêu vài ngày nhưng chỉ phụ những việc vặt vãnh như mang nước, thu thập linh tinh, cho nên mặc cho nàng vất vả khốn đốn với đống nhánh cây như thế nào thì một chút khói đen cũng không bốc lên. Giằng co một hồi thật lâu, sắc trời ngày càng u ám, Loan Loan vừa mệt, vừa tức lại vừa gấp gáp vội vã, đang muốn lớn tiếng chửi to để phát tiết một chút, thì từ phía sau truyền đến thanh âm yếu ớt của Phong Chính, “Tiểu huynh đệ, muốn nhóm lửa thì ở trung tâm đống lửa phải rỗng, ngươi trước hết đem một ít nhánh cây nhỏ đan chéo lên nhau, ở giữa chừa lại một khe hở nhỏ, sau đó mới nhóm lại lửa. Chờ cho lửa lớn dần rồi mới cho thêm củi vào.”

Nga? Loan Loan mặt hơi nóng lên. Nàng làm theo từng bước được hướng dẫn, ngọn lửa rốt cuộc cũng cháy lên nghi ngút thật cao, Loan Loan thốt lên một tiếng “ai nha”, rồi nhanh chân lùi về phía sau mấy bước, sau đó quay người chạy đi kiếm thêm thật nhiều nhánh cây đem về. Nàng biết rằng muốn giữ lửa cháy suốt đêm không tắt thì trước tiên phải chuẩn bị thật nhiều củi để ban đêm sử dụng. Chạy tới tới lui lui mấy vòng, Loan Loan ngẫm nghĩ như thế ắt hẳn đã đủ rồi, liền ngồi xuống mặt đất nghỉ ngơi. Nàng khẽ liếc mắt qua nhìn Phong Chính, phát hiện ra thân thể của hắn đã ngã lệch hẳn sang một bên, liền tới bên cạnh nâng đỡ hắn ngồi dậy tử tế. Sau đó bản thân nàng cũng dựa vào một thân cây thở hổn hển.

Mệt chết đi được! Loan Loan vừa chợp mắt tính đi gặp Chu Công thì lại nghe Phong Chính lên tiếng hỏi, “Tiểu huynh đệ, ngươi có mang theo lương khô không?”

“Ân… có đem.” Chính là gói hành lý nặng nề trên lưng nàng. Loan Loan từ trong đó lấy ra túi nước và lương khô đưa cho Phong Chính, nhưng hắn không tiếp lấy, còn hai mắt nàng đã muốn nhắm nghiền ngay lập tức.

Phong Chính gượng gạo cười, “Không phải là cho ta, cho ngươi đó tiểu huynh đệ. Ngươi suốt dọc đường đi vẫn chưa hề ăn uống gì. Vẫn là nên lót dạ một chút trước khi đi ngủ.”

Loan Loan yếu ớt trả lời, “Ta không thấy đói.” Nàng thật sự không cảm thấy đói, có lẽ bởi vì nàng quá mệt mỏi, mệt đến nỗi cảm giác đói bụng cũng không có.

“Ngươi vẫn là nên ăn một chút gì đi. Nếu không đến lúc ngươi thật sự đói muốn ăn, ngược lại thân thể sẽ không chịu nổi, cho dù cố ăn vào thì cũng sẽ nôn ra toàn bộ.” Phong Chính khuyên bảo Loan Loan.

Dường như cũng có chút đạo lý, Loan Loan mở mắt ra lấy một cái bánh, đưa trước cho Phong Chính, hắn lắc lắc đầu từ chối. Nàng lại cầm lấy bình nước giao cho hắn, lần này thì Phong Chính gật đầu đón nhận. Tuy rằng thân thể hiện tại của hắn không có cảm giác hỏa thiêu hừng hực, nhưng trong bụng vẫn là nóng hầm hập, cổ họng cũng thật khô khan.

Loan Loan giao cho Phong Chính bình nước, sau đó xem xét cho tới lúc hắn nhắm mắt lại nghỉ. Sau đó tựa thân mình vào thân cây bắt đầu ăn một chút, nhưng mà nàng đã quá mệt mỏi, chỉ ăn được nửa cái bánh đã ngủ thiếp đi.

Sau đó một hồi lâu, một hắc y nữ tử đột nhiên từ trong rừng rậm bước ra. Nàng trước tiên dừng lại bên cạnh Loan Loan một lúc, sau đó tiến đến ngồi xuống bên cạnh Phong Chính bắt đầu bận rộn làm gì đó. Đến khi nàng đứng lên chuẩn bị bỏ đi thì đống lửa dường như đang lụi dần, tiện tay nàng bỏ thêm vài nhánh củi vào nhóm lại ngọn lửa.

Ngủ thẳng một giấc đến tận lúc hừng đông, Loan Loan lười nhát vươn vai tỉnh giấc, nhất thời cảm thấy tinh thần thật trở nên sảng khoái, đồng thời bụng cũng hơi thấy đói. Nàng xem chừng đống lửa, nó đã gần như muốn tắt, trong đống tro tàn chỉ còn vài đốm đỏ rực đang tí tách cháy. Nàng quay lại nhìn đống cây hỗn độn đã chất lúc tối, cũng đã vơi đi không còn mấy – hẳn là lúc tối Phong Chính đã châm thêm lửa. Loan Loan nghĩ ngợi xong liền một tay ôm bình nước, tay còn lại ăn nốt cái bánh dở tối qua. Lúc Loan Loan ra sức phủi đi mấy mẩu bánh vụn trên người thì Phong Chính cũng đã tỉnh. So với ngày hôm qua, hắn có vẻ có tinh thần hơn nhiều, ít nhất đã bắt đầu chịu ăn một chút.

Sau khi lắp đầy bụng trống, hai người liền tiếp tục lên đường. Trước khi lên đường, Phong Chính bảo Loan Loan tìm cho hắn một nhánh cây có độ dài thích hợp. Mặc dù nhờ vào nhánh cây chống đỡ, nhưng bản thân Phong Chính cũng đã hồi phục được phần nào sức lực, nên Loan Loan giúp đỡ hắn cũng thoải mái hơn nhiều so với hôm qua. Như vậy hai người tự nhiên đi nhanh hơn rất nhiều, Phong Chính còn hứng thú trò chuyện với Loan Loan mấy câu.

“Tiểu huynh đệ, hôm qua đúng là đã làm phiền ngươi nhiều.”

“Không có gì, ta nên làm như vậy mà.”

“Đúng rồi, đến bây giờ ta vẫn chưa biết tên của ngươi.”

“Ta gọi là Lâm Quan.”

“Lâm Quan, ngươi đến tiêu cục làm việc đã được bao lâu rồi?”

“Ta chỉ mới gia nhập vào tiêu cục hai ngày trước, chuyến tiêu lần này là chuyến đầu tiên được giao nhiệm vụ.”

“Thật sao, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

“Mười bảy.”

“Thật sự?” Phong Chính thoáng qua có một chút kinh ngạc, “Xem bộ dạng ngươi thật không giống a, ta tưởng chừng ngươi chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi thôi.”

Loan Loan cười cười, trong lòng có chút khẩn trương. Không có cách nào a, nàng vốn dĩ không cao lên được nhiều.

Phong Chính lại hỏi, “Ngày hôm qua như thế nào mà ngươi chạy lạc lên núi thế?”

“Ta…ta đuổi theo một tên phỉ, cuối cùng theo sát tới chỗ đó.”

Phong Chính mỉm cười nói, “Ta đúng là có vận may a, nếu không tan xác nơi Hồ Lô Khẩu, thì cũng trở thành dở chết dở sống, biến thành cái thớt thịt cho người ta tha hồ chà đạp.”

“Đó là bởi vì tên gầy nhom kia có tâm địa ác độc, ra tay ám toán ngươi, nếu không với công phu của hắn thì không thể nào thắng ngươi được!” Loan Loan vì Phong Chính lên tiếng bất bình.

Phong Chính mỉm cười nói, “Trên đời này không phải chuyện gì cũng được giải quyết một cách quang minh chính đại, dù sao gặp gỡ đã là duyên phận. Mặc kệ ngươi nói thế nào, ta cũng phải hảo hảo cám ơn ngươi.”

“Không cần. Ta đây chẳng qua là giữa đường gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ mà thôi.” Lời nói của Loan Loan hào khí mười phần, sau đó hỏi lại Phong Chính, “A, như thế nào mà ngươi lại đến nơi này?” Nói xong, Loan Loan đột nghĩ tới đáng lẽ ra nàng nên hỏi Phong Chính là ai trước mới phải. Ngàn vạn lần không để hắn phát hiện mình biết hắn rất rõ, vội bổ sung, “Thế ngươi làm cái gì?”

“Thật không dám giấu giếm, ta chính là chủ nhân chuyến hàng ngươi áp tiêu lần này, tên là Phong Chính. Tháng trước có một đại tiêu cục đi ngang qua Hồ Lô Khẩu đã bị trúng mai phục, mấy xe hàng hóa bị cướp sạch. Lần này ta lén đi theo sau đội bảo tiêu, trong lòng đề phòng sẵn sẽ có mặt ngay khi cần thiết, hơn nữa nếu phát hiện và giết được tên trùm thổ phỉ, chẳng phải là rất tốt sao, nhưng kết quả…”

“Nói vậy cái người gầy kia chính là…”

“Ai, đừng nhắc tới nữa. Lâm Quan, ngươi có muốn học buôn bán hay không?”

“Học buôn bán?”

“Đúng vậy. Bảo tiêu dù sao cũng là một cái nghề kiếm cơm luôn cận kề sống chết, nếu ngươi nguyện ý liền theo ta về Phong Gia Bảo, ở lại bên cạnh ta học buôn bán. Thế nào?”

Đây không phải là ý nói nàng ở khu vực phía Bắc này sẽ không cần lo ăn, lo mặc, lo ở sao. Loan Loan vội vàng đáp ứng. Hai người vừa đi vừa trò chuyện, được một đoạn khá dài liền ngồi xuống nghỉ ngơi. Loan Loan lắc lắc bình nước liền phát hiện đã cạn, vội chạy đi tìm nguồn nước gần đó. Loan Loan vừa mới rời đi thì hắc y nữ tử lại xuất hiện, nàng đưa tay thử đoán hướng gió, sau đó mở nắp một chiếc bình nhỏ. Chỉ trong chốc lát, Phong Chính đã rơi vào hôn mê.

Về phần Loan Loan thì nàng đi rất xa mới tìm được một dòng suối nhỏ, nàng hứng đầy bình nước, nàng lột bỏ mặt nạ, rửa sơ lại mặt mũi tay chân, rồi mới trở về. Đột nhiên cảm thấy đầu va đập nhẹ vào một vật gì đó, nàng tập trung tìm kiếm xung quanh, thì ra là mấy trái chin đỏ mọng. Nàng ngẩng đầu lên nhìn lần nữa, phía trên càng rớt nhiều trái chín hơn nữa. Thay vì tiếp tục ngẩng đầu nhìn, nàng cúi người xuống túm một bên tà ào lại, ngồi xổm trên mặt đất, lụm những trái chín còn tốt. Trong lòng thoáng tính toán, nếu không ăn hết quá nhanh, thì những quả chín này có thể cầm cự tốt được vài ngày tới.

Giữ lấy góc áo đã đầy những quả, Loan Loan vui vẻ đứng lên tiếp tục trở về. Nàng không hề chú ý tới cái cây phía trên đầu vốn dĩ không hề có một trái nào, hơn nữa đó cũng không phải là loại cây có thể kết quả. Nàng càng không thấy được lúc mình đi được đã xa, một nữ tử từ phía sau cây bước ra, nét mặt cười cười, tay cũng nắm chặt chéo áo đang chứa đầy những trái chín mọng, cùng là một loại với Loan Loan đã nhặt.

Nàng đã đi một lúc quả thật mất không ít thời gian, xem Phong Chính đã chờ đến nỗi ngủ quên mất. Loan Loan lè lưỡi nghịch ngợm, sau đó ngồi xuống bên cạnh Phong Chính, lấy một trái chín chà sát vào quần áo cho sạch rồi bỏ vào miệng ăn. Ân, hương vị cũng không tệ a. Nhưng mà… nhưng mà hiện tại thì toàn thân nàng đều đau nhức không thôi a! Có vẻ cái việc “gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ” này đã khiến nàng tiêu hao không ít thể lực. Loan Loan ăn quả chín, một bên ngồi suy nghĩ, một bên thì chăm chú quan sát Phong Chính. Ân… Tuy rằng hắn bị cái người nham hiểm kia tra tấn một phen, nhưng vẻ đẹp đó vẫn là trời sinh. Dù sắc mặt hắn bây giờ hoàn toàn tái nhợt, nhưng bộ dáng, khuôn mặt vẫn không kém phần tiêu soái. (Vivi: hắc hắc, Chính ca là soái ca a )

Không ngờ được, Phong Chính lại đột nhiên mở mắt ra. Loan Loan trên mặt nóng bừng, chột dạ hỏi, “Phong…Phong đại ca?” Sau đó khẽ thầm mắng bản thân, khẩn trương cái gì, không phải mình đang đeo mặt nạ sao, dù có đỏ mặt hắn cũng không thể thấy.

Phong Chính nghiêng đầu hỏi nàng, “Lâm Quan, lúc ngươi trở về đây có thấy người nào xung quanh không?”

“Không có a.” Loan Loan thấy Phong Chính nhíu mày, không kềm được liền hỏi, “Có chuyện gì sao?”

“Ta cảm giác… dường như có người đã tới đây.”

“Đây là ven đường a, có người qua lại cũng không có gì đáng ngạc nhiên.”

“Không chỉ là đi qua, mà là…là… ai, ta cũng không biết phải nói thế nào. Thế nào, đã tìm được nước chưa?”

“Ân, trên đường về ta còn nhặt được rất nhiều hoa quả, ngươi xem, hương vị cũng không tệ nha.” Loan Loan cầm một quả mọng chà sơ rồi đưa cho Phong Chính.

Phong Chính tiếp nhận bỏ vào miệng rồi hỏi, “Lâm Quan, nhìn dáng bộ ngươi rất gầy yếu, làm thế nào được chọn áp tải chuyến tiêu này?”

“Úc..” Loan Loan liền đem những lời Mạch Tang giáo huấn ra giải thích cho Phong Chính, những lời này nàng đã từng nói với người khác nhiều lần, nói nôm na là “quen tay quen việc”, cho nên hiện tại giải thích thật lưu loát suôn sẻ.

Phong Chính nghe xong gật đầu, “Thì ra là thế, hẳn là thân thủ của ngươi cũng không tồi.”

“Đâu có, đâu có, so với Phong đại ca vẫn là còn kém xa.” Đây là những lời thực tâm của Loan Loan. Nàng vẫn là tự biết khả năng của bản thân. Trong tâm trí của mình, nàng biết được người gầy kia bị nàng đánh bỏ chạy, là vì trước đó hắn đã bị Phong Chính đánh một trận làm tiêu hao thể lực, hơn nữa lại trúng một kiếm nên cánh tay không thể cử động.