Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Chương 34: Hãy buông tay em




Hiểu Đồng có hẹn với Tuấn Kiệt, vừa ra về cô liền đón xe đến chỗ hẹn. Lâu rồi cô và Tuấn Kiệt không liên lạc với nhau, không ngờ lần này cậu lại hẹn gặp cô trước. Vừa bước vào, Hiểu Đồng bỗng khựng lại vì quá bất ngờ với người ngồi cạnh Tuấn Kiệt. Cô gái mà cô vừa mới quen – Hạ Khanh.

Gạt bỏ sự bất ngờ cô mĩm cười tiến lại bàn của họ, khẽ mĩm cười chào Hạ Khanh rồi quay sang Tuấn Kiệt cười trêu:

- Haiz! Em còn tưởng bị người bạn tốt bỏ rơi nữa chứ.

Tuấn Kiệt cười buồn không nói gì, đầu cúi xuống nhìn ly cà phê trong tay mình.

- Không ngờ hai người quen thân như vậy. Cứ tưởng chỉ là hợp tác trong công việc thôi – Hạ Khanh bất ngờ lên tiếng, rồi nhìn Hiểu Đồng khẽ cười nói – Chúc mừng em, bài phóng sự vô cùng xúc động khiến tất cả mọi người đều khóc mà bầu chọn cho Đình Ân. Chiến thắng thật oanh liệt với tỷ số gần như 100%.

- Chị quá lời rồi – Hiểu Đồng không tỏ vẻ khiêm tốn, nhưng cũng không tỏ vẻ tự cao, cô mĩm cười rạng rỡ, ánh mắt long long của sự chiến thắng – Chỉ là em và họ có cuộc sống khá giống nhau mà thôi. Những người có cuộc sống đầy đủ trong nhung lụa như Anh Kỳ sẽ không thể nào hiểu được ước mơ và hy vọng của mọi người đâu. Với lại, suy nghĩ vốn khác nhau nữa, Anh Kỳ chỉ chăm chăm lợi dụng họ tạo sự nổi tiếng cho bản thân cô ta, còn bọn em đều nghĩ cho mọi người.

- Sao em lại biết bọn trẻ thích đi biển. Anh nghỉ tụi nó thích đi khu trò chơi hơn chứ - Tuấn Kiệt đột nhiên hỏi chen vào.

- Em đã dẫn em gái của em và con của một người chị đến thăm trại trẻ. Bọn trẻ con luôn được dặn là không được đòi hỏi quá nhiều, cho nên chúng không bao giờ nói ra ước mơ của chúng. Cho nên em để bé Đường em gái của em chơi cùng chúng và hỏi về ước mơ của chúng. Anh cũng biết đó, trẻ con với nhau không có ngại ngùng gì, chúng nó thi nhau nói sợ thích được nhìn biển. Em và Đình Ân cứ thế mà thực hiện ước mơ cho chúng.

- Còn bức tranh, sao em lại nghĩ sẽ tạo một bức tranh như thế - Hạ Khanh lên tiếng.

- Vì…- Hiểu Đồng đột nhiên im lặng, môi mím lại, mi mắt cụp xuống phảng phất nổi u buồn, đó chính là nỗi đau của cô. Ước mơ cùng ba tạo nên một bức tranh vỏ sò tặng mẹ, ước mơ làm một bức tranh tặng sinh nhật Vĩnh Phong. Chẳng có ước mơ nào cô thực hiện được.

Hạ Khanh thấy Hiểu Đồng có vẻ buồn, không muốn nói đến , cô bèn xua tay nói:

- Thôi chuyện cũng qua rồi, chúng ta đã thắng. Bõ qua chuyện này đi.

Hiểu Đồng cười gật đầu rồi quay sang nhìn Tuấn Kiệt:

- Anh hẹn em đến đây có chuyện gì không? Mà hình như anh chưa giới thiệu cho em biết mối quan hệ của hai người.

- Đây là chị gái sinh đôi của anh: Hạ Khanh – Tuấn Kiệt chỉ tay về phía Hạ Khanh giới thiệu rồi im lặng một lát mới tiếp tục lên tiếng – Thật ra anh muốn nói lời xin lỗi với em cho nên mới hẹn em ra đây.

- Bỏ đi, hôm đó, em đã nói em không trách anh. Tình yêu vốn ích kỷ mà. Chỉ hy vọng, anh và Anh Kỳ được vui vẻ bên nhau thì em mừng rồi.

- Thật ra, từ lúc đó tới nay, anh không còn gặp lại cô ấy nữa. Anh biết cô ấy chỉ lợi dụng anh để chiến thắng mà thôi, nhưng mà anh lại ngốc nghếch cam tâm tình nguyện để cô ấy lợi dụng. Chỉ vì anh không muốn cô ấy phải đau khổ khi thất bại, cho nên anh chọn cách ích kỷ phản bội em. Anh cảm thấy có lỗi với em cho nên anh không đến gặp cô ấy nữa – Tuấn Kiệt nói với giọng trầm khàn buồn bã.

- Còn cô ấy, cô ấy muốn quay lại với anh mà, cô ấy phải đi tìm anh chứ - Hiểu Đồng hơi ngạc nhiên hỏi lại, cô không nghĩ Anh Kỳ trắng trợn lợi dụng Tuấn Kiệt như vậy.

- Cô ấy không có đến tìm anh, đã biết cô ấy lừa dối nên anh cũng chưa từng nuôi hy vọng cô ấy đến tìm anh.

- Cái thằng này – Hạ Khanh bỗng xen vào, cô dùng tay bẹo má Tuấn Kiệt nói – Uổng công chị từ nhỏ luôn che chở cho em, nhường em cả cái mền….sao lại vì một cô gái không đáng mà buồn bã thế chứ. Ngoan ngoan đi, chị đây sẽ giới thiệu cho em hàng tá cô khác – Hạ Khanh xoa coa đầu Tuấn Kiệt như một đứa trẻ.

- Chị …- Tuấn Kiệt kêu lên đầy xấu hổ, tuần tủi này mà còn bẹo má và xoa đầu như đứa trẻ thì thật là mất mặt, lại còn ơ ngay nơi công cộng.

Mặc dù biết Hạ Khanh cố tình làm vậy để an ủi Tuấn Kiệt nhưng Hiểu Đồng cũng không nhịn được mà cười phá lên, khiến Tuấn Kiệt càng thêm xấu hổ. Cậu bèn gắt lên:

- Hai người thôi ngay đi.

Nhưng càng bị Hiểu Đồng và Hạ Khanh trêu ghẹo thêm nữa. Không khí nhờ vậy mà đã bớt phần u buồn. Hiểu Đồng không nỡ ăn hiếp Tuấn Kiệt thêm nữa cho bèn nói:

- Được rồi, em tha cho anh với điều kiện là phải giúp Đình Ân có những tấm hình đẹp đó nha.

- Thật ra, anh hẹn em ra cũng vì chuyện này – Tuấn Kiệt ngồi ngay lại nhìn Hiểu Đồng nói - Sau khi hoàn thành xong, anh sẽ từ bỏ sự nghiệp.

- Tại sao – Hiểu Đồng nghe vậy thì ngạc nhiên vô cùng.

- Trước đây, anh cãi lời gia đình đi học nhiếp ảnh cũng vì cô ấy. Bây giờ cô ấy không còn bên cạnh anh nữa thì nhiếp ảnh cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Anh sẽ trở về giúp gia đình anh.

Hiểu Đồng gật gù vẻ đồng cảm. Hạ Khanh vỗ vỗ vai Tuấn Kiệt nói:

- Em trai chị cuối cùng cũng lớn rồi.

- Chị hơn em có ba phút thôi, đừng làm như hiểu đời hơn em chứ - Tuấn Kiệt cự nự lại phản đối, thái độ xem mình như trẻ con của Hạ Khanh. Hạ Khanh cười không nói gì. Sau đó họ lại tiếp tục trò chuyện vui vẻ. Hiểu Đồng cảm thấy hai chị em nhà này vô cùng dễ thương.

Đến khi ra về, Hạ Khanh quay đầu nhìn Hiểu Đồng lần nữa, môi mấp máy muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại lắc đầu bỏ đi. Hiểu Đồng cũng chú ý từ đầu dường như Hạ Khanh có điều gì muốn nói với mình, nhưng cô không lên tiếng mà đợi Hạ Khanh nói. Khi thấy Hạ Khanh quay đầu nhìn mình muốn nói điều gì đó rồi thôi, cô cũng im lặng không hỏi thêm.

Thật không ngờ trên đường về cô lại gặp Anh Kỳ, vốn dĩ chỉ muốn tấp vào mua tặng Đình Ân một món quà mừng chiến thắng. Cô lên trền quầy mỹ phẩm cao cấp của Plaza … đang lựa chọn quà thì phía trước bỗng ồn ào tiếng mắng ****. Ngẩng đầu nhìn lên thì thầy một dáng vẻ nằng nặc sát khí và một dáng vẻ cực kì thảm hại đến đáng thương.

- Đã nói với chị rồi, ngoài Strawberris Champagne tôi không thích bất kì loại nước hoa nào cả. Đừng có xịt lung tung trên người tôi – Anh Kỳ không cần giữ hình tượng của mình nữa, và cũng không giữ thể diện cho Vũ Quỳnh mà cứ quát nạt ầm ĩ chỗ đông người.

- Chị xin lỗi, chị không cố ý, để chị giúp em lau cho bớt muội – Tiếng Vũ Quỳnh sợ hãi, cô lúng túng dùng khăn lau vào vùng tay đã bị xịt nước hoa của Anh Kỳ.

- Không cần, tôi tự lau. Chị đúng là vô dụng mà, làm có chút chuyện cũng không xong – Anh Kỳ giận dữ giật cái khăn trên tay Vũ Quỳnh, lau sách vết nước hoa rồi quăng mạnh cái khăn vào mặt Vũ Quỳnh.

Bất chợt Anh Kỳ quay đầu nhìn thấy Hiểu Đồng, cô sững người, nhìn Hiểu Đồng đầy căm tức. Hiểu Đồng chỉ cười nhạt tiếp tục bước đi không thèm để ý. Anh Kỳ nèm chi Hiểu Đồng cái nhìn đầy lửa rồi quay sang mắng Vũ Quỳnh.

- Mau xách đồ đem xuống cho tôi. Cẩn thận đó, chị mà làm hư là không yên với tôi đâu.

Cô ta vùng vằng đi ra khỏi chỗ đó, còn cố tình va vào Hiểu Đồng một cái rõ đau. Hiểu Đồng lắc đầu cười, bất chợt nhìn thấy gương mặt của Vũ Quỳnh đang tay xách nách mang khệ nệ đi tới. Vũ Quỳnh nhìn thấy Hiểu Đồng cũng khựng lại, gương mặt lúng túng và xấu hổ. Cô từ một đại tiểu thư giờ đây sa cơ đến nông nỗi này thật nhục nhã. Vì lúng túng nên cô làm rớt đồ.

Hiểu Đồng thấy vậy, không tính toán chuyện cũ, huống hồ cô ta cũng đáng thương lắm rồi còn chấp nhặt chuyện củ làm gì, bèn cúi xuống giúp cô ta nhặc đồ lên. Nhạ nhặn đặt vào tay Vũ Quỳnh, cô ta nhìn Hiểu Đồng không chớp mắt, Hiểu Đồng bèn cười nói:

- Cẩn thận, kẻo rớt nữa lại bị là đó.

Vũ Quỳnh nhìn Hiểu Đồng mặt đầy cảm kích cô e dè nhận lấy mấy túi giấy từ tay Hiểu Đồng. Hiểu Đồng cũng không nói gì thêm định bỏ đi nhưng Vũ Quỳnh đã gọi lại.

- Xin lỗi… - Vũ Quỳnh lắp bắp nói – Trước đây là do tôi cạn nghĩ cho nên mới phạm phải sai lầm. Trong thời gian vừa qua tôi rất hối hận. Chuyện lần trước, tôi không cố ý đâu, chỉ tại vì Anh Kỳ ép buộc. Tôi thật sự xin lỗi.

Hiểu Đồng cười nhẹ gật đầu không nói gì bỏ đi.

Ngồi xe buýt trở về nhà, Hiểu Đồng bần thần cả người. Vì tình yêu, Tuấn Kiệt đã lực chọn sự ích kỷ, nhưng không ích kỷ cho bản thân mà ích kỷ cho người mình yêu. Còn cô, cô cũng là đang ích kỷ, ích kỷ cho bản thân mình. Cô như một người chân đạp hai xuồng, vừa không nở làm tổn thương Vĩnh Thành, vừa tham lam muốn bên cạnh Vĩnh Phong. Lý trí và con tim vốn không cùng tiếng nói, cô phải làm sao đây?

Đột nhiên, Hiểu Đồng nhận được một tin nhắn:” Em tới chưa”. Chỉ ba từ thôi mà luôn có cảm giác ngọt ngào đến lạ thường. Cô đã hứa hôm nay sẽ đến nhà Vĩnh Phong làm cơm cho cậu. Hình ảnh Vĩnh Phong hiện ra với nụ cười rạng rỡ thu hút, luôn tỏa ra ánh hào quang ấm áp bao phụ lấy cô. Hiểu Đồng khẽ nhắm mắt thở dài, cô biết rằng giờ đây mình đang ích kỷ cho bản thân, bởi vì cô vẫn chọn ở bên người mình yêu. Hiểu Đồng nhắn một tin cho Vĩnh Phong:

“ Em quyết định sẽ nói rõ với Vĩnh Thành.”

“ Anh đợi em. “

Ba từ này tưởng chừng như đang mang đến cho họ một hạnh phúc mỹ mãn, nhưng không ai biết rằng, ba từ này lại là thứ khiến họ day dứt.

Khi Hiểu Đồng quyết định đến nhà gặp Vĩnh Thành nói rõ tâm sự của mình, hy vọng Vĩnh Thành tha thứ cho sự ích kỷ của cô. Cô không gọi điện, chỉ đứng lặng lẽ chờ bên ngoài cho đến khi nụ cười ấm áp của Vĩnh Thành hiện ra khi nhìn thấy cô. Ở cậu dường như có điều gì phiền muội bởi hai hàng chân mày đăm chiêu châu lại, chỉ giãn ra khi nhìn thấy gương mặt Hiểu Đồng.

- Sao em đến mà không gọi cho anh? – Vĩnh Thành nhìn gương mặt hơi tái vì lạnh của cô thương xót trách.

- Em để quên chìa khóa ở nha. Lại sợ anh bận họp nên em không làm phiền. – Hiểu Đồng cười bẻn lẻn nói.

- Vào nhà đi – Vĩnh Thành vội giục, cậu sợ cô lại bị lạnh. Tay đưa vào túi lấy vội chùm chìa khóa ra tra vào ổ. Nhưng chùm chìa khóa lại bất ngời rơi xuống. Vĩnh Thành thoáng sững người, cậu lo sợ Hiểu Đồng phát hiện được điều gì đó, bèn giả vờ nói:

- Em xem, đến tay anh còn bị lạnh run mà cầm chìa khóa cũng không xong, vậy mà em lại đứng bên ngoài lâu như vậy.

Hiểu Đồng còn đang suy nghĩ phải bắt đầu sao với Vĩnh Thànhnên không chú ý đến thái độ lúng túng của cậu khi làm rơi chìa khóa thì nghe Vĩnh thành hỏi cô giật mình rồi nói:

- Không sao mà. Thôi vào nha đi anh.

Cửa nhà được mở ra, Vĩnh Thành vội kéo Hiểu Đồng vào trong đẩy cô ngồi ghế phủ lên người cô một tấm chăn, điều chỉnh lại điều hòa cho ấm và đi rót cho cô một ly trà nóng. Thái độ quan tâm của Vĩnh Thành làm Hiểu Đồng không sao mở lời được.

Cô cuối cùng chỉ trò chuyện vài câu với Vĩnh Thành, đến tối Vĩnh Thành đưa cô về mà Hiểu Đồng vẫn không thể mở lời được. Khi về đến nhà, Hiểu Đồng xuống xe, cô hít một hơi thật sâu quyết định nói rõ thì Vĩnh Thành đột ngột ôm chặt lấy cô, giọng khàn buồn thảm vô cùng nói:

- Hiểu Đồng, anh chẳng còn gì cả, chỉ còn có em thôi. Xin em, đừng rời xa anh có được không?

Lời nói tha thiết khiến trái tim vừa căng phồng đầy quyết tâm của hiểu Đồng bị xẹp xuống. Làm sao cô nỡ nói ra những lời tuyệt tình gây đau đớn cho anh vào lúc này được chứ. Hiểu Đồng lặng lẽ gật đầu. Vĩnh Thành đẩy cô ra rồi cười vuột mũi cô nói:

- Anh đùa thôi, em mau vào nhà đi.

Lúc nói, đôi mắt Vĩnh Thành chất chứa nhiều tâm sự thầm kín của sự đau thương và mất mát, nhưng Hiểu Đồng không biết là chuyện gì, cô định hỏi thì Vĩnh Thành đã lái xe đi mất.

Vì một người là đại diện, còn một người là luật sư của tập đoàn Vĩnh Phát, cho nên Hiểu Đồng và Hạ Khanh có dịp gặp nhau thường xuyên. Một hôm hai người cùng hẹn ở một quán bar. Khi Hiểu Đồng đến thì Hạ Khnh đã có mặt ở đó, trên bàn đã có hai chai bia uống cạn. Dường như Hạ Khanh đã đến rất sớm, vẻ mặt cô chìm vào trầm tư, dáng vẻ cô đọng khi cô nhìn chăm chú vào ly bia đã cạn đá trên tay mình. Thấy Hiểu Đồng tiến tới, Hạ Khanh bèn ngước đầu nhìn lên, thái độ dứt khoát mạnh mẽ, dường như cô đã trải qua một quảng thời gian khá lâu mới có thể quyết tâm.

Đợi Hiểu Đồng ngồi xuống và gọi nước, Hạ Khanh mới nhìn thẳng Hiểu Đồng hạ giọng nói:

- Chị có chuyện muốn nói với em.

- Vâng – Hiểu Đồng liền gật đầu, thái độ bình thản như đã đoán sẽ có cuộc nói chuyện thế này.

- Em biết chị và Vĩnh Thành quen nhau chứ ?

- Em biết. Anh ấy có kể với em.

- Haiz…, xem ra anh ấy rất yêu em, cho nên không hề giấu em bất cứ chuyện gì – Hạ Khanh reo lên một cách cảm thán, gương mặt có chút buồn bã.

Hiểu Đồng chỉ cười không nói gì cả.

- Chị yêu anh ấy. Lần đầu tiên gặp, chị đã yêu anh ấy rồi – Hạ Khanh trầm tư một lát rồi mới quyết định nói ra nỗi lòng của mình.

- Vĩnh Thành là một chàng trai tốt. Anh ấy xứng đáng được nhiều người ngưỡng mộ - Hiểu Đồng gật đầu tỏ vẻ hiểu.

- Nhưng người có thể làm anh ấy chú ý chỉ có một mình em. Trong mấy năm quen biết anh ấy, chị chưa từng thấy anh ấy ở bên bất cứ người phụ nữa nào cả. Cho nên nhìn thấy Vĩnh Thành hết lòng chăm sóc cho em, chị rất ganh tỵ.

Hiểu Đồng ngẩng đầu nhìn Hạ Khanh, đôi mắt cô chứa đầy u buồn, đôi mắt Hạ Khanh cũng vậy. Hiểu Đồng cảm thấy tim rất nhói đau. Cô được những người phụ nữ yêu Vĩnh Thành ghen tỵ, nhưng cô lại có lòng rũ bỏ anh, nỗi hổ thẹn trong lòng Hiểu Đồng lại dâng lên.

- Thật ra, Vĩnh Thành đã giấu em một chuyện, chị cũng chỉ được biết gần đây thôi – Hạ Khanh nhìn Hiểu Đồng, trong đáy mắt thể hiện sự quyết tâm lần nữa – Tay anh ấy thật sự chưa khỏi mà còn có dấu hiệu nghiêm trọng hơn. Nếu chữa không khéo thì có khả năng bị liệt mãi mãi.

Hiểu Đồng như người vừa bị sét đánh trúng toàn thân khiến cả cơ thể bị tê liệt, rồi như một luồng điện chạy qua khiến cả người run lên bần bật, tim cũng vì thế mà trở nên rối loạn đầu óc quay cuồng. Hai chân cứ run lên như thể đã bị ai đó rút mất gân. Bàn tay nhúc nhích vì run không sao kiểm soát được. Lát sao cô cố gắng để hỏi lại, môi cũng khẽ run khiến cho lời nói bị đứa quảng:

- Lời chị…vừa nói..là …sự thật …sao?

- Đúng vậy – Hạ Khanh gật đầu xác nhận.

Hiểu Đồng cảm thấy dường như sức lực còn lại trong thân thể đã bị rút cạn.

- Nhưng mà chính anh Hữu Thiên đã nói với em là tay Vĩnh Thành đã không sao rồi. Anh ấy là một bác sĩ giỏi, lẽ nào anh ấy đã chuẩn đoán sai – Hiểu Đồng không dám tin vào những điều mình vừa nghe thấy, cô liền đưa ra chứng cớ để biện giải.

- Hữu Thiên là một bác sĩ giỏi, nhưng đồng thời cũng là một người bạn tốt. Bạn bè giúp đợ nhau giấu giếm cũng là lẽ thường – Hạ Khanh chậm rãi nói.

Nước mắt Hiểu Đồng đột nhiên rơi ra lúc nào cũng không hay.

- Cho nên Hiểu Đồng, chị cầu xin em, cầu xin em hãy ở bên cạnh Vĩnh Thành đừng rời xa anh ấy – Hạ Khanh khuẩn khoản van cầu.

“Hiểu Đồng, anh chẳng còn gì cả, chỉ còn có em thôi. Xin em, đừng rời xa anh có được không?” Câu nói hôm trước như vang vọng vào tai Hiểu Đồng. Là vì việc này sao, là vì việc này cho nên lúc đó anh đã đau buồn đến như thế sao?

Nhưng chợt một ý nghĩ lướt qua trong đầu cô. Chuyện cánh tay và chuyện hôm đó dường như là hai chuyện khác nhau. Đã có một chuyện gì đó xảy ra khiến cho Vĩnh Thành kích động đến như vậy.

- Em có biết vì sao Vĩnh Thành lại cho em tự do lựa chọn ở bên anh ấy hay Vĩnh Phong hay không? – Hạ Khanh đột nhiên hỏi, nhưng không đợi Hiểu Đồng trả lời cô bèn nói tiếp – Là vì tin nhắn của em lúc xảy ra hỏa hoạn, anh ấy đã đọc tin nhắn đó. Vĩnh Thành đã cho em và Vĩnh Phong rất nhiều cơ hội ở bên nhau. Và giờ cho em sự lựa chọn. Cho nên xin em đừng trở về bên Vĩnh Phong mà rời xa Vĩnh Thành có được không?

- Hạ Khanh, chị yêu Vĩnh Thành, sao lại muốn em và anh ấy ở bên nhau?

Hạ Khanh nghe Hiểu Đồng hỏi thì sững người lại cười buồn rồi trả lời:

- Phải chị yêu anh ấy. Nhưng Hiểu Đồng, một cô gái thông minh như em chắc hiểu đạo lí:” Yêu một người là muốn cho người mình yêu hạnh phúc”. Cho nên chị sẽ không vì sự ích kỷ chiếm hữu mà bám lấy anh ấy. Vì người chị yêu chị sẵn sàng đứng bên cạnh giúp đỡ, vực anh đứng dậy, gánh chịu mọi đau buồn bất hạnh cho ánh ấy. Chị biết khi chị yêu cầu em ở bân cạnh Vĩnh Thành là rất ích kỷ vì em yêu Vĩnh Phong. Nhưng chị không nỡ nhìn anh ấy đau khổ, cho nên chị quyết định nói ra sự việc lần này.

Sau khi tạm biệt Hạ Khanh, Hiểu Đồng yêu cầu Hạ Khanh đừng nói với Vĩnh Thành là cô đã biết tất cả sự thật. Hiểu Đồng cứ thế đi như kẻ mất hồn, lang thang dọc trên con đường, cô không chú ý đến người đi đối diện mình, cô vô ý va phải một người đi đường, người đó nhìn cô định mắng, nhưng bắt gặp đôi mắt vô hồn gương mặt trắng bệt của cô thì nhăn nhó cuối xuống nhặt chùm chìa khóa bị rơi xuống lên lặng lẽ bỏ đi.

Hiểu Đồng nhìn chùm chìa khó trên tay người đó, bất giác nhớ lại lúc Vĩnh Thành làm rơi chìa khóa. Những giọt nước mắt vừa cạn lại tiếp tục rơi, sao cô lại không để ý, có rất nhiều việc cho thấy tay Vĩnh Thành không bình thường nhưng vì cô quá vui mừng, cảm giác tội lỗi trong lòng nhẹ đi khi biết tay cậu đã bình phục nên đã chối bỏ những sự việc đó.

Bây giờ cô biết được sự thật rồi, sự đau khổ chồng chất lên nhau. Nếu cô đến với Vĩnh Thành thì Vĩnh Phong sẽ ra sao. Cô từng làm tim anh tan vỡ một lần, giờ đây cô lại cho cậu một tia hy vọng, lẽ nào lại tiếp tục dập tắt hy vọng của cậu. Nhưng nếu cô chọn Vĩnh Phong thì nỗi đau mà Vĩnh Thành phải gánh chịu sẽ khiến cô day dứt không yên.

Hữu Thiên đang làm xem nốt số hồ sơ bệnh án của hôm nay thì cánh cửa phòng cậu bật mở. Hiểu Đồng bước vào với đôi mắt vừa đau buồn vừa giận dữ tiến lại phía bàn cậu ngồi. Hưu Thiên thấy Hiểu Đồng tự tiện xông vào phòng cậu mà không báo trước lại nhìn thấy vẻ mặt của cô thì trong lòng cảm thấy bất an vô cùng. Cậu nhìn Hiểu Đồng đợi chờ. Nhưng ánh mắt Hiểu Đồng đột nhiên trở thành van nài khi hai chân cô khũy xuống quỳ xuống trước mặt cậu.

Hữu Thiên giật nảy mình trước hành động của Hiểu Đồng, cậu vội bật dậy chạy đến nắm tay Hiểu Đồng kéo cô đứng dậy hỏi:

- Hiểu Đồng em sao vậy, đã xảy ra chuyện gì. Mau đứng lên đi.

Hiểu Đồng lắc đầu rụt tay khỏi tay Hữu Thiên, nước mắt rơi xuống, cô nói trong tiếng nấc:

- Hữu Thiên! Em xin anh hãy nói rõ bệnh tình của Vĩnh Thành cho em biết có được không?

- Em đứng dậy trước đi rồi nói – Hữu Thiên thở dài nói rồi dứt khoát kéo tay Hiểu Đồng dứng dậy.

Hiểu Đồng bước ra khỏi bệnh viện trong trạng thái mơ hồ không sức sống. Cái sự thật mà cô không dám tin, cái sự thật mà cô đã đi tìm đáp án cuối cùng cũng được làm rõ. Hiểu Đồng bị sự giằng xéo trong lòng làm đau đớn khôn cùng. Lời Hữu Thiên cứ vang vọng bên tai cô: “ Thật ra lần trước Vĩnh Thành đi công tác, thật chất là đi khám lại cánh tay của cậu ấy. Vốn dĩ cần phải phẩu thuật lại thêm vài lần nữa, nhưng khi cậu ấy trở về lại là lúc em xảy ra chuyện. Cho nên cậu ấy đã bỏ qua cơ hội phẩu thuật cho bản thân, cậu ấy không nỡ rời bỏ em trong lúc em khó khăn thế này.” Ngay lúc đó, Vĩnh Phong nhắn tin đến.

Vẫn chỉ có 3 chữ: “ Anh chờ em”. Trước đây ba chữ này khiến Hiểu Đồng cảm thấy ngọt ngào vô cùng, nhưng giờ này ba chữ này như một nhát dao chém thẳng vào tim Hiểu Đồng, chẻ nó ra làm hai phần. Dù cô chọn phần nào thì vẫn cảm thấy đau đớn vô cùng, bởi vì cả hai đều là tim của chính cô.

Cuối cùng Hiểu Đồng cũng đến nhà Vĩnh Phong, cô cố giấu đi nỗi buồn trong lòng để đối diện với Vĩnh Phong. Đón nhận cái ôm ấm áp và cái nhìn trìu mến của Vĩnh Phong nhưng cô đã không còn cái cảm giác hạnh phúc như mọi khi nữa. Cô đẩy Vĩnh Phong ra cố gắng kìn nén cảm xúc trong lòng mình nói:

- Em đi nấu cơm cho anh.

Khi cả hai đã ăn xong, Hiểu Đồng đang xắt trái cây thì Vĩnh Phong đột nhiên lên tiếng với vẻ e dè ngập ngừng:

- Hiểu Đồng! Em có thể….ừhm, để Anh Kỳ làm người đại diện ngoài nước cho mẫu sản phẩm mới lần này được không? Chỉ lần này thôi…

- Cạch ….

Vĩnh Phong giật mình vội chạy đến xem xét ngón tay bị cắt trúng của Hiểu Đồng, giọng lo lắng hối hận nói:

- Anh xin lỗi, đáng lí anh không nên nói ra. Bỏ qua chuyện này đi.

Vĩnh Phong định đưa ngón tay Hiểu Đồng vào miệng để ngăn chặn những giọt máu đang tuôn ra từ vết cắt nhưng Hiểu Đồng đã rụt tay lại. Cô nắm chặt ngón tay chảy máu của mình trong lòng bàn tay, mắt khẽ khép lại cảm nhận sợi dây giằng co trong lòng cô đã phựt đứt rơi xuống đáy lòng cô. Lời vĩnh Phong nói như một giọt nước tràn ly, đã không có cách gì lấy lại được. Hiểu Đồng mở mắt nhìn Vĩnh Phong, không có sự oán trách, không có sự đau khổ, chỉ có sự thất vọng tột cùng.

Lời đã nói ra không cách gì rút lại. Hiểu Đồng nhìn Vĩnh Phong đau đớn nói:

- Em thật thất vọng về anh – Nói xong cô quay lưng bỏ đi một mạch, không kịp để Vĩnh Phong có sự níu kéo.

Hiểu Đồng chạy như bay ra khỏi nhà Vĩnh Phong, cô cũng không biết mình chạy bao lâu, chỉ đến khi chân cô gần như đuối sức rồi té huỵch xuống đất. Khi cô ngẩng đầu lên, trước mặt cô là một tiệm nữ trang cao cấp…

Sau đó Hiểu Đồng đã tránh gặp mặt Vĩnh Phong, cũng không nhận điện thoại của cậu.

Khi Hiểu Đồng đến nhà Vĩnh Thành, cánh cửa nhà không đóng lại mà mở hờ. Hiểu Đồng cảm thấy rất kì lạ, cô vội vàng đẩy cửa bước vào trong. Cô nhìn thấy phòng khách bị đập phá đỗ vỡ khắp nơi, nỗi sợ hãi trong lòng khiến tim cô đập mạnh. Vĩnh Thành đang ngồi im lặng trên sofa, nét mặt dường như đau đớn lắm. Nhìn thấy Vĩnh Thành không sao Hiểu Đồng thở dài trút hết nỗi sợ hãi lúc nãy ra. Cô bước nhanh đến bên Vĩnh Thành hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì vậy anh!

- Không có gì, chỉ là có chút bực mình thôi – Vĩnh Thành giật mình khi nghe Hiểu Đồng hỏi. Cậu ngẩng đầu nhìn Hiểu Đồng, trong ánh mắt đang che giấu một điều gì đó. Cậu lãng đi chuyện khác.

- Để anh dọn dẹp lại một chút – Vĩnh Thành vội vàng đứng lên thu dọn những bề bộn bên dưới – Em cứ ngồi đó đi.

Hiểu Đồng nhìn dáng vẻ lui cui dọn dẹp của Vĩnh Thành đột nhiên thấy thương cảm vô cùng. Dường như cánh tay Vĩnh Thành không đủ sức để bê chồng sách đã được sếp ngay ngắn. Cậu đặt từng cuốn từng cuốn lên kệ, Hiểu Đồng nhìn thấy cảnh đó cắn chặt răng để không bậc khóc. Cô nén những giọt nước mắt vào lòng cố tỏ vẻ không có gì nói:

- Vĩnh Thành, anh xem nè.

Vĩnh Thành quay lưng lại nhìn, Hiểu Đồng đã giơ một bàn tay ra phía trước, mu bàn tay giơ về phía Vĩnh Thành, ngay ngón áp út là chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh, cỗ tay cô là chiếc lắc hình ngôi sao rất đẹp. Hiểu Đồng nhoẻn miệng nhìn Vĩnh Thành cười dịu dàng nói:

- Lần trước em nói với anh, chiếc nhẫn hơi rộng, em sợ nó bị rơi mất nên đem cất. Hôm kia em đã đem đến tiệm nữ trang cao cấp bảo họ thu nhỏ lại. Sẵn làm lại chiếc lắc bị đứt này luôn.

- Vậy à – Vĩnh Thành cười yếu ớt nói – Sao em không nói để anh cho người đi làm.

- Anh bận nhiều việc nên em không muốn làm phiền. Hôm nay làm xong là em đến đây liền, em có chuyện muốn nói với anh…- Hiểu Đồng ngừng một lát rồi quyết tâm nói - Chúng ta kết hôn đi.

Cuốn sách trên tay Vĩnh Thành rơi xuống, cậu ngạc nhiên nhìn Hiểu Đồng, chỉ bắt gặp nụ cười dịu dàng của cô. Vĩnh Thành vội quay mặt lại nơi khác, cậu không muốn Hiểu Đồng nhìn thấy gương mặt đầy kích động của cậu lúc này. Lát sau, Vĩnh Thành lên tiếng:

- Hiểu Đồng, hãy trở về với Vĩnh Phong đi.

- Tại sao, chẳng phải anh cho em sự chọn lựa hay sao. Vậy tại sao khi em chọn lựa, anh lại rút lui – Hiểu Đồng thắc mắc lên tiếng hỏi vặn lại.

- Nói tóm lại, anh không muốn kết hôn với em nữa. Em về đi – Vĩnh Thành lớn tiếng xua đuổi.

- Vậy thì anh nói lí do không muốn kết hôn với em đi – Hiểu Đồng nhất quyết nói.

Vĩnh Thành hít một hơi thật sâu rồi quay lưng nhìn thẳng vào mắt Hiểu Đồng:

- Tại vì tôi không muốn cô thương hại tôi. Tại vì tôi không muốn làm người để cô lợi dụng đối phó với mẹ tôi. Nhiêu đó lí do đã đủ chưa.

Hiểu Đồng choáng váng khi nghe Vĩnh Thành nói, cô suýt chút té xuống ghế, đau xót, hối hận vô cùng, Hiểu Đồng bậc khóc nói:

- Vĩnh Thành, em thừa nhận, em từng có ý nghĩ lợi dụng anh để trả thù mẹ anh. Nhưng từ cái giây phút anh cứu em thì nỗi hận thù đó dường như cũng biến mất. Không có lẽ nó không biến mất, em vẫn hận bà ấy, nhưng cái ý nghĩ trả thù bà ấy đã gần như không còn. Em chỉ dùng việc trả thù bà ấy làm động lực sống, làm động lực để bản thân mạnh mẽ hơn, để em không gục gã. Ở bên cạnh anh là thật lòng mong muốn của em, không phải lợi dụng, càng không phải thương hại. Em đã từng nói :”trong lòng em có anh”, điều này hoàn toàn là sự thật. Có lẽ tình cảm của em đối với anh chưa đủ nhiều nhưng em có thể cam đoan ý muốn kết hôn với anh không phải là thương hại anh.

- Dù cô muốn kết hôn với bất kỳ lí do gì, tôi cũng đều từ chối. Cô về đi – Vĩnh Thành ánh mắt lạnh lùng, thái độ thờ ơ nói, xong rồi quay lưng bỏ đi vào phòng của mình. Đóng sầm cửa lại .

Hiểu Đồng đứng nhìn theo bóng dáng Vĩnh Thành bàng hoàng bất động, cảm giác chua xót trong lòng. Là cô đã phạm sai lầm, là cô đã lừa dối trước cho nên Vĩnh Thành không tin cô. Là cô tự làm tự chịu, không thể trách ai. Hiểu Đồng lặng lẽ lau nước mắt ngồi xuống giúp Vĩnh Thành thu dọn lại nhà cửa. Đang thu dọn, Hiểu Đồng thấy một tờ giấy bị vò lại, có dấu mộc của bác sĩ, cô bèn mở ra xem, cô nghĩ chắc là giấy ghi lại bệnh tình của Vĩnh Thành, chính vì có biến cố nên cậu không dám tiếp nhận cô, sợ làm cô khổ sở, cho nên mới nói những lời như thế.

Nhưng khi Hiểu Đồng đọc tờ giấy đó, gương mặt cô hoàn toàn sửng sốt. Cô không ngờ, mọi việc làm như thế. Thảo nào mà Vĩnh Thành luôn trầm tĩnh đến thế, lại trở thành người nóng nảy đập vỡ đồ đạc trong nhà. Cái sự thật này đến cô còn không chấp nhận được, huống hồ là Vĩnh Thành. Tại sao lại như thế. Hiểu Đồng run rẩy nhìn về căn phòng đã đóng kín của Vĩnh Thành.

Cánh cửa phòng của Vĩnh Thành mở ra, Hiểu Đồng bước vào, cô nhìn thấy Vĩnh Thành đang ngồi bệch dưới đất, tựa lưng vào thành giường, đầu gục vào hai cánh tay đặt trên đầu gối. Dáng vẻ cô đơn tội nghiệp đến đáng thương như một đứa trẻ bị bỏ rơi, trái tim Hiểu Đồng cảm thấy xúc động vô cùng. Cô lặng lẽ nhìn Vĩnh Thành rồi rơi nước mắt. Vĩnh Thành cũng không ngẩng đầu nhìn cô, có lẽ cậu đang khóc, có lẽ cậu không muốn cô thấy mình khóc. Hiểu Đồng chưa từng thấy dáng vẻ này của Vĩnh Thành bao giờ, dáng vẻ yếu đưới vô cùng.

Lát sau, cô quyết định bước đến bên cạnh Vĩnh Thành, dù cho cậu có xua đuổi, cô cũng mặc. Hiểu Đồng quỳ xuống trước Vĩnh Thàng choàng tay ôm lấy người cậu, thỏ thẻ cất giọng nói:

- Vĩnh Thành không sao đâu, là giả thôi, là giả thôi. Không phải sự thật đâu – Hiểu Đồng cố gắng an ủi Vĩnh Thành, cô hy vọng, những thứ đó đều không phải sự thật.

Vĩnh Thành không nói gì, Hiểu cảm nhận được sự run rẩy toát lên từ cậu. Hiểu Đồng vuốt nhẹ lưng vĩnh Thành như vỗ về:

- Dù đó là sự thật thì anh vẫn còn có em mà, chẳng phải anh đã nói chỉ cần một mình em thôi sao. Em sẽ không rời khỏi anh đâu.

Vĩnh Thành lúc này mới ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe có hai đường nước rơi trên gương mặt đã tiều tụy của cậu, môi run rẩy gọi tên Hiểu Đồng, cậu choàng tay kéo cô vào lòng mình, đầu cậu đặt lên vài Hiểu Đồng, tay siết chặt người Hiểu Đồng như thể sợ cô biến mất. rồi Vĩnh Thành bắt đầu kể trong nước mắt.

- Lúc nhỏ, mẹ dường như là không thương anh, mẹ chưa từng ôm anh lấy một lần, dường như đối với anh ** Năm mới là mẹ. Anh luôn mong mỏi mẹ nhìn anh dù chỉ một lần, khát khao được nằm trong vòng tay mẹ một lần, nhưng mẹ dường như chỉ yêu thương một mình Vĩnh Phong. Anh luôn tự an ủi mình, chỉ vì Vĩnh Phong còn nhỏ nên mẹ yêu thương em hơn, cho nên anh cũng rất yêu thương Vĩnh Phong, luôn chăm sóc nhường nhịn nó, chỉ vì muốn một câu khen ngợi của mẹ. Nhưng ngoài ép buộc anh phải làm điều này, không được làm điều kia, mẹ dường như không đoái hoài gì đến anh… Anh cứ nghĩ, anh chưa đủ ngoan, nên càng ra sức cố gắng, chưa từng có một lần anh cãi lời mẹ, cố gắng học thật giỏi để khiến mẹ tự hào. Nhưng cuối cùng chỉ nhận được sự hờ hững của mẹ khi anh cầm bằng khen trở về, còn Vĩnh Phong chỉ cần hạng cao hơn một chút cũng khiến mẹ vui mừng ra mặt. Anh lại tự an ủi mình, chỉ vì anh lúc nào cũng đứng đầu, cho nên mẹ mới không vui bằng việc Vĩnh Phong được lên hạng. Điều duy nhất khiến anh cảm thấy an ủi là ba rất yêu thương anh. Chưa từng để anh chịu thiệt thòi bất cứ thứ gì, hệ thứ mà mẹ mua chọ vĩnh Phong, ba cũng sẽ mua cho anh thứ ấy.

Vĩnh Thành kể một lúc thì giọng đã lạc đi, nhưng cậu vẫn tiếp tục lên tiếng kể:

- Khi lớn thêm một chút, anh biết được cảnh mẹ ghẻ hất hủi con chồng, anh đã nghĩ sở dĩ mẹ chưa từng yêu thương anh là bởi vì anh là con riêng của ba, chịu đựng anh chắc bà cũng thấy khổ sở. Ai lại yêu thương con chồng bao giờ, mẹ không trách móc, ghét bỏ anh cũng là tốt lắm rồi. Cho nên anh càng cố gắng ngoan hơn để một lúc nào đó mẹ nghĩ lại mà yêu thương anh. Có ai ngờ ….- Vĩnh Thành rời khỏi người Hiểu Đồng dựa vào giường cười điên dại nói - …có ai ngờ anh chẳng những là một đứa con hoang mà còn là một đứa con hoang bị bỏ rơi. Vốn dĩ trong người anh không có dòng máu họ Triệu. Anh chỉ là một đứa bé do họ nhặt về nuôi mà thôi.

- Vĩnh Thành, ai đã nói cho anh biết chuyện này – Hiểu Đồng ngồi xuống ngay bên cạnh Vĩnh Thành nhẹ nhàng hỏi.

- Có ai đó đã gửi cho anh bản xét nghiệm AND, chứng minh anh và ba không cùng huyết thống – Vĩnh Thành đau khổ đáp, lời nói nghẹn ngào vô cùng, như thể có tảng đá chắn ngang. Người cha luôn yêu thương anh, người cha mà anh tưởng là cùng huyết thống, cuối cùng lại nhận ra là một người hoàn toàn xa lạ, làm sao mà không khiến cậu shock cho được.

- Vĩnh Thành, biết đâu là ai đó cố tình làm vậy, họ cố tình lừa anh, gây chia rẽ cho gia đình, bản báo cáo xét nghiệm này chưa chắc là chính xác – Hiểu Đồng chợt cảm thấy có một tia hy vọng.

- Không đâu – Vĩnh Thàng lắc đầu nói – Lúc đầu anh cũng không tin vào bản xát nghiệm đó, lợi dụng ba anh còn đang dưỡng bệnh, anh đã cho người tiến hành kiểm tra. Bảng xét nghiệm này là do người của anh làm, nó xác nhận chính xác anh không phải là con của ba. Khi anh nhìn thấy bốn chữ:” Không cùng huyết thống” trong tờ giấy xét nghiệm AND này, anh cảm thấy vũ trụ này dường như đã sụp đỗ – Vĩnh Thành cố kiềm nén nước mắt nhưng nước mắt vẫn cứ rơi.

Hiểu Đồng cảm thấy thương Vĩnh Thành vô cùng, cô hiểu cái cảm giác xót xa mất mát tình thương là như thế nào. Cô đưa tay qua kéo đầu Vĩnh Thành dựa vào vai mình, đưa tay vuốt hết những giọt nước mặt của Vĩnh Thành, cố gắng an ủi Vĩnh Thành.

- Vĩnh Thành anh đừng buồn, không cùng huyết thống cũng đâu phải vấn đề lớn. Chẳng phải bác Nguyên vẫn rất yêu thương anh hay sao. Dù là cha ruột hay là cha nuôi thì trước sau gì bác ấy vẫn xem anh là con trai của mình. Nếu anh vì tờ giấy xét nghiệm này mà cứ xem bác ấy như người xa lạ thì sẽ khiến bác ấy đau lòng.

- Em nói đúng – Vĩnh Thành dường như đã trút hết nỗi lòng của mình ra, tâm trạng đã đỡ buồn hơn trước, ngẩng đầu nhìn Hiểu Đồng cố gượng cười – Dù ba có là ba ruột hay ba nuôi, anh cũng đều kính trọng ông ấy.

- Cho dù, họ không còn yêu thương anh, thì anh vẫn còn có em mà. Chúng ta kết hôn đi – Hiểu Đồng nói.

Vĩnh Thành nhìn thẳng vào mắt Hiểu Đồng thăm dò, Hiểu Đồng mĩm cười tỏ rõ ý niệm của mình.

- Em có hối hận không? – Vĩnh Thành chợt lên tiếng hỏi.

- Chỉ cần anh cho em hạnh phúc thì em sẽ không hối hận – Hiểu Đồng nhẹ nhàng trả lời.

- Cậu đã suy nghĩ kỵ chưa – Đình Ân nhìn Hiểu Đồng vừa thương vừa ái ngại hỏi.

- Mình không cần suy nghĩ nữa, dù đưa ra quyết định gì, mình cũng sẽ chịu trách nhiệm với nó đến cùng – Hiểu Đồng cười như không cười trả lời.

- Được rồi – Đình Ân thở dài nói – Vĩnh Thành cũng là một người tốt, mình tin anh ấy sẽ làm cậu hạnh phúc.

- Chị à, còn anh Vĩnh Phong thì sao – Mình Thùy lên tiếng hỏi, cô bé cảm thấy Vĩnh Phong thật đáng thương.

- Chị và Vĩnh Phong có duyên nhưng không nợ, đành chịu thôi – Hiểu Đồng làm như không có gì trả lời, nhưng hơn ai hết, cô biết cõi lòng mình tan nát.

- Bốp …

Trong căn biệt thự vang lên tiếng tát tai xé lòng, Bà Mai Hoa đang đứng giữa phòng khách, sắc mặt đầy vẻ tức giận, bàn tay vừa đưa lên cao giáng một bạt tai lên mặt Vĩnh Thành vẫn chưa đưa xuống, nhưng ngay sau đó là một phen kinh ngạc vô cùng, bà nhìn lại bàn tay mình run run, chưa bao giờ bà đánh con, nhưng không ngờ trong một phút nóng giận bà đã lỡ tay.

Vĩnh Thành đưa tay lên xoa mặt , ánh mắt nhìn về người mẹ mà mình luôn tôn trọng cảm thấy đau lòng vô cùng. Tuy từ trước đến giờ bà luôn xa cách cậu, nhưng cũng chưa hề nặng nhẹ quá lời, càng chưa từng đánh cậu một lần.

- Dù mẹ có trách thế nào, con cũng sẽ lấy Hiểu Đồng – Vĩnh Thành cương quyết nói.

Bà Mai Hoa tức giận giơ tay lên lần nữa, nhưng rồi khựng lại, bất lực thả lỏng tay xuống dưới. Nhưng rồi bà chậm rãi nhưng đầy cương quyết nói:

- Nếu như con muốn lấy con bé đó, thì mẹ sẽ từ con .

Vĩnh Thành mĩm cười , nụ cười chua chát ánh mắt chứa đầy sự tổn thương, Vĩnh Thành khôn ngờ sau cái tát tai đó lại là lời nói tuyệt tình. Sau đó là một nụ cười lạnh, Vĩnh Thành nhìn bà Mai Hoa nói:

- Vốn dĩ người cũng không phải mẹ con.

Hiểu Đồng vừa buóc xuống xe của Vĩnh Thành đã thấy Vĩnh Phong đứng ở trước cửa, khói thuốc mờ ảo che phủ gương mặt cậu. Dưới chân cậu là vô số tàn thuốc lá, chắc chắn Vĩnh Phong đã đợi ở đây khá lâu, dường như không gặp được cô, cậu sẽ không về.

Vĩnh Thành nhìn vẽ cứng đờ của Hiểu Đồng liền hỏi :

- Hay là đến nhà anh đi.

- Không cần - Hiểu Đồng dứt khoát đáp rồi mở cửa bước ra – Trước sau cũng phải nói rõ thôi, anh về đi, em muốn tự mình nói với Vĩnh Phong.

Thấy thái độ của Hiểu Đồng, Vĩnh Thành cũng không muốn hỏi thêm gì nữa, cậu nhìn Vĩnh Phong một cái rồi cho xe chạy đi, nhanh chóng biến mất.

Hiểu Đồng đứng nhìn xe Vĩnh Thành đến khi mất dạng mới quay lại đi về phía cửa nhà mình. Vĩnh Phong thấy bóng dáng Hiểu Đồng xuống xe, cậu cũng không vội vã đi đến. Cho đến khi Hiểu Đồng quay đầu tiế về phía mình, cậu mới quăng điếu thuốc xuống đất, dùng ìay dí tắt nó rồi mới bước về phía Hiểu Đồng.

Hai người giáp mặt nhau, bốn mắt nhìn nhau dường như có rất nhiều điều muốn nói nhưng mà lại không thể nói ra. Cuối cùng Vĩnh Phong đưa tay lên vuốt ve gương mặt đầy cảm xúc của Hiểu Đồng, bàn tay thật lạnh lẽo vô cùng cùng những cái run nhẹ, chua xót hỏi :

- Tại sao ? Tại sao lại ra quyết định đó.

Hiểu Đồng đưa tay gạt tay Vĩnh Phong ra, mặt quay đi noi khác, cô không muốn ánh mắt và hành động của Vĩnh Phong chi phối đến quyết định của cô nữa. Sau đó, Hiểu Đồng lạnh lùng nói :

- Không tại sao cả .

Vĩnh Phong đưa tay nâng cằm của Hiểu Đồng lên, buộc mắt cô nhìn vào mắt cậu. Cậu thều thào nói với giọng khổ sở, hai hàn chân mày chau lại :

- Chỉ vì một câu nói đó thôi sao. Chỉ vì anh nói muốn Anh Kỳ làm người mẫu dại diện thôi sao ? Chỉ vì một câu nói khiến em nổi giận đến mức đồng ý lấy Vĩnh thành sao.

- Phải – Hiểu Đồng lạnh lùng buông câu xác nhận.

Bàn tay Vĩnh Phong bỗng rớt xuống thinh không, người cậu hơi chao đảo, cậu không ngờ chỉ vì một câu nói có vẻ miễn cưỡng của bản thân mà tạo ra khoảng cách giữa hai người. Vĩnh Phong lắc đầu, lùi lại sau mấy bước, rồi nhìn Hiểu Đồng chằm chằm nói :

- Anh không tin, em vì một câu nói như thế mà dứt bỏ tình cảm của chúng ta.

- Vĩnh Phong ! Anh biết không, em luôn biết khoảng cảch giữa anh và em là rất xa. Em luôn nghĩ, chỉ cần chúng ta yêu nhau, em sẽ vì anh mà cố gắng rút gắng khoảng cách, còn anh sẽ vì em mà đi chậm lại. Đến một lúc nào đó, chúng ta có thể nắm chặt lấy tay nhau cùng bước song song bên cạnh nhau tận hưởng hạnh phúc ngọt ngào. Nhưng rất tiếc, khoảng cách giữa hai ta lại có vô số sự cản trở, đường đi lại quá gồ ghề. Trong khoảng thời gian tạo ra khoản cách đó, giữa em và anh lại xuất hiện hai con đường khác. Con đường đó dù anh không chọn đi, nhưng vì tò mò, anh cũng đã chạm chân vào. Còn em, chỉ vì muốn nhanh chóng đuổi kịp anh mà chọn con đường bên cạnh mình, con đường này quá êm đềm lại toàn bóng mát. Cho đến khi anh và em gặp nhau trên con đường mà chúng ta đã chọn, nhưng mỗi người lại có thêm con đường riêng của mình.

Nói xong cô ngừng lại nhìn Vĩnh Phong thở dài cười khỏ một cái rồi nói tiếp :

- Dù rất luyến tiếc con đường bằng phẳng kia nhưng chỉ cần được nắm lấy tay anh, em nguyện cùng anh tiếp tục đi trên con đường gồ ghề kia, em đã bỏ roi con đường kia. Nhưng anh thì khác, anh nắm lấy tay em, nhưng lòng vẫn trăn trở về con đường mà anh đã gặp.

- Không phải, anh nói như vậy là vì ….- Vĩnh Phong vội lên tiếng phản đối nhưng sau đó cậu im lặng mà không thể nói tiếp cúi cùng cậu khổ sở nói – Xin em tin anh có được không ? Anh chưa hề yêu Anh Kì, chỉ là vì … - Vĩnh Phong không thể nói tiếp được.

Hiểu Đồng nhìn thấy biểu hiện đó của Vĩnh phong đau lòng đến rơi nước mắt, cô gạt tay nói :

- Đủ rồi, là gì cũng được, em không muốn nghe nữa. Khi em gần sắp thua cuộc trong cuộc thi, em thật sự muốn có anh bên cạnh làm chỗ dựa nhưng anh lại không đến…

- Không phải, lúc đó ….- Vĩnh Phong bỗng nhớ lại lúc mình chạy đến Hiểu Đồng đang ôm lấy Vĩnh Thành khiế cậu nói không nên lời.

- Em không trách anh, bắt anh lựa chọn giữa mẹ anh và em, em biết anh sẽ khó xử vô cùng. Cho nên từ đó tới giờ em chưa từng trách anh. Nhưng mà điều em không ngờ là anh lại đi nói gúp cho Anh Kỳ. Anh có biết em thất vọng đến cỡ nào không ? Anh có thể đứng ngoài cuộc, anh có thể làm người bàn quang, nhưng anh lại chọn đứng về phía Anh Kỳ….- Hiểu Đồng cười nhạt một cái nhìn Vĩnh Phong, hít một hơi nói – Thật ra ngay từ lúc đầu em đã nghĩ đến việc đẻ cô ấy làm người mẫu đại diện ở nước ngoài vì cho rằng chúng ta nợ cô ấy. Nhưng ngay khi cô ấy vu oan em ăn cắp trong buổi tiệc, em đã không còn thấy nợ cô ấy chút nào cả.

- Anh Kỳ không xấu đến như vậy đâu. Biết đâu người hại em là Vũ Quỳnh thì sao.

- Khi em bước ra khỏi tolet , trên xoắn tay của em có một vệt màu đen, lúc đầu em nghĩ ai đó vô ý vệt trúng. Nhưng khi bị nghi là kẻ cắp thì em mới nghĩ đến việc đó. Trng tolet ngài em thì chỉ có Vũ Quỳnh và Anh Kỳ, à sơn móng tay của Vũ Quỳnh màu xanh, còn Anh Kỳ thì màu đen. Anh nói xem người hại em là ai.

Hiểu Đồng hừ mũi cười một cái đau đớn nhìn Vĩnh Phong, cậu đang trầm ngâm im lặng.

- Từ lúc mẹ em mất, em đã thề sẽ không để ai làm tổn thương đến mình nữa, kể cả khi người đó là anh…. Vĩnh Phong. Cho nên khi thấy anh vẫn còn luõng lự không dứt khoát giữa em và Anh Kỳ, thì em đã đưa ra chọn lựa của mình để không bị tổn thương vì anh. Con đường bên cạnh Vĩnh Thành không phải con đườg khiến am hạnh phúc nhất, nhưng ít ra đó là con đường mà em không bị tổn thương. Cho nên hãy quên em đi.

Nói xong Hiểu Đồng bước qua Vĩnh Phong đang đứng bất động bỏ đi, nước mắt cô bắt đầu rơi : » Xin lỗi anh Vĩnh Phong, em lại gạt anh lần nữa »

Vĩnh Phong đứng yên nhìn Hiểu Đồng bước qua mình, cậu khẽ nhắm mắt lắng nghe sự đau dớn của con tim. Là cậu đã sai, trong một phút sai lầm cậu đã đánh rơi bản thân và đánh mất tình yêu. Trong đầu cậu vanh lên lời đe dọa của Anh Kỳ :

- Nếu em không làm được người mẫu đại diện nước ngoài thì em sẽ nói ra toàn bộ sự thật với cô ấy, là anh đã nợ em, đây là món nợ em đòi anh phải trả cho em.

Sau đó, mấy ngày liền ở công ty, Phó tổng giám đốc không hề bước chân tới, trong khi đó hôn sự của tổng giám đốc Vĩnh Thành ngày càng gần kề.

Có rất nhiều dự án và việc mà Vĩnh Phong phụ trách, đang đến lúc phải giải quyết, sự vắng mặt của cậu gây hoang mang cho tất cả mọi người, họ như rắng mất đầu. Vì tuy Vĩnh Thành là tổng giám đốc, có quyền quyết định cao hơn, nhưng những việc này cậu chưa từng xem tới nên không thể đưa ra quyết định ngay được. Cho nên thư kí trưởng của chủ tịch Triệu Vĩnh Nguyên đã báo cáo tình hình cho ông nghe. Và ông đích thân đi đến cong ty để giải quyết các vấn đề tồn đọng đó.

Tất cả các cấp lãnh đạo nghe tin chủ tịch đích than chủ trì cuộc họp thì ai nấy đều đều tới sớm để chờ đợi. Cánh cửa phòng mở ra, triệu Vĩnh Nguyên bước vào, phía sau là thư kí cấp cao và Vĩnh Thành. tất cả mọi người đều đứng lên chào ông với vẻ kính trọng. Ông Vĩnh Nguyên cũn thân mật bắt tay họ như những người bạn cũ.

Hiểu Đồng nhận được điện thoại của thư kí cấp cao bảo rằng phải đến họp một cuộc họp khẩn, cô chưa kịp hỏi thêm gì thì thư kí đã cúp máy. Hiểu Đồng đành gác máy và thu xếp đến tham dự cuộc họp. Vì đường tắt nên cô bị kẹt xe và đến trễ cuộc họp, cho nên khi cô mở cửa bước vào thì dường như buổi họp đã bắt đầu. Hiểu Đồng theo thói quen đưa mắt nhìn vị chủ trì buổi họp, đang định bước vào ghế mình ngồi thì bất ngờ khựng lại. Cô nhìn chằm chằm vào gương mặt của người ngồi vào chiếc ghế mà bình thường Vĩnh Thành hay ngồi. Đó là một khuôn mặt khá quen thuộc, nhưng dường như cũng không thay đổi nhiều so với trong trí nhớ của cô. Đó là một gương mặt rất điềm đạm và phong độ so với tuổi của ông. Mái tóc đã điểm hoa râm hai bên thái dương, hai bên mắt tuy có vết chân chim, nhưng lại làm cho gương mặt ông thêm thông tuệ sáng suốt, cho thấy ông là người từng kinh qua phong ba thương trường và rất thành công. Dáng người quắt thước nghiêm nghị khiến người ta kính nể và ngưỡng mộ vô cùng.

Hiểu Đồng bỗng thấy một sự xúc động trào dâng trong lòng cô, nỗi xúc động ấy khiến cánh mũi cô thấy cay cay, hai chân như có luồng điện chạy qua, gương mặt cô từ từ tái xanh, môi run lên. Những ký ức ùa về như sóng bão.

« Bàn tay ấy rất ấm áp đã chìa ra cho cô bé Hiểu Đồn còn đang hoảng loạn sau vụ cưỡng hiếp, nụ cười ấp áp hiền lành khiến người ta tin tưởng, giọng nói êm ái dỗ dành :

- Đừng sợ, sẽ không có chuyện gì nữa đâu. Bác sẽ bảo vệ con, bác sẽ đuổi nguòi xấu đi.

Bàn tay đó ấm áp như bàn tay của ba cô bé, nụ cười cũng hiền hòa như nụ cười của ba cô bé. Cô bé Hiểu Đồng bỗng có cảm giác tin tưởng đến lạ kì. Cả người đang quấn một chiếc chăn, chỉ đệ lộ đôi mắt tròn xoe bỗng nhúc nhích, một bàn tay nhỏ bé rụt rè đưa ra khỏi chăn, từ từ tiến đến chạm khẽ vào bàn tay đang đưa ra cho cô bé. Bàn tay liền nắm chặt lấy bàn tay cô bé vỗ về.

Những ngày tháng sau đó thật hạnh phúc, cô bé Hiểu Đồng tuy trong tiềm thức vẫn còn ẩn chứ nỗi khiếp đảm đối với vụ cưỡng bức kia, nhưng trong lòng lại cảm thấy một cuộc sống hạnh phúc mới đang bắt đầu. Bác Nguyên trong mắt Hiểu Đồng là một người đàn ông dịu dàng, trước đây, bác vẫn thường đến thăm hai mẹ con, nhưng chỉ nán lại vài phút mà thôi, nhưng giờ đây, bác ở lại rất lâu, cùng ăn cơm, cùng trò chuyện, thậm chí còn dạy Hiểu Đồng học bài cứ như mọt người cha mà Hiểu Đồng đã mất và khao khát có lại.

Hiểu Đồng nhìn thấy gương mặt đẹp của mẹ không còn u sầu, mệt mỏi như trước, mẹ cười nhiều hơn và rạng rỡ hơn. Trước đây vì không có thời gian, lại không dư dả tiền bạc, những món ăn mà Hiểu Đồng rất thích rất ít khi được làm, hầu như chỉ là những món ăn thanh đạm. Nhưng giờ đây, trên bàn có rất nhiều món ăn ngon mà Hiểu Đồng rất thích. Chiếc xích đu yêu thích của Hiểu Đồng được thường xuyên sử dụng hơn, thích nhất là khi bác Nguyên đẩy cho cô nhu thể họ là hai cha con rất vui vẻ và hạnh phúc. Mặc dù trong lòng Hiểu Dồng vẫn luôn nhớ về ba mình, nhưng cô hiểu, mẹ đang hanhạ phúc và cô không có quyền cắt đứt hạnh phúc đó cho đến một ngày mẹ nắm tay cô rời đi khỏi căn nhà của cô lần nữa và sau đó bé Đường ra đời trong bí mật. «

Khi những tờ giấy trên tay Hiểu Đồng rơi xuống, bởi sự bất ngờ này khiến cô không còn đủ sức để cầm chúng. Chúng rơi tự do xuống mặt đất gây sự chú ý cho tất cả mọi người trong phòng họp. Hiểu Đồng hơi hoảng hốt, cô bước lùi về phía sau định quay đầu bỏ chạy ra ngoài.

- Bé Đồng …- Phía sau cô vang lên tiếng gọi khiến Hiểu Đồng khựng lại. Lâu lắm rồi cô mới lại được nghe giọng nói này, lại được nghe hai từ « bé Đồng », Hiểu Đồng nắm chặt hai tay lại, môi mím lại, mắt khẽ nhắm ghiền.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhiên hết nìn chủ tịch Triệu Vĩnh Nguyên cho đến cô gái có tên là Mễ Hiểu Đồng. Ngay cả Vĩnh Thành cũng ngạc nhiên không kém. Cậu không biết mối quan hệ giữa Hiểu Đồng và cha mình, cậu luôn nghĩ Hiểu Đồng và bà Mai Hoa dối nghịch nhau vì bà Mai Hoa không muốn Hiểu Đồng và Vĩnh Phong yêu nhau, cò Hiểu Đồng hận bà vì bà đã nói nặng khiến mẹ Hiểu Đồng suy tim mà chết.

Ông Vĩnh Nguyên không thèm để ý đến những ánh mắt xung quanh, gương mặt ông đầy xúc động, không còn giữ dáng vẻ ung dung điềm đạm mọi ngày. Mà ông gạt mọi người ra, bước thật nhanh đến bên Hiểu Đồng, miệng xúc động gọi : » Bé Đồng »

Hiểu Đồng run rẩy nói :

- Chủ tịch, người nhận nhầm người rồi.

Nói rồi cô vội vàng mở cửa ra định bỏ đi nhưng một giọng thề thào nói :

- Đừng đi, con đừng đi …

Sau đó là tiếng thét của mọi người :

- Chủ tịch…

- Ba …. – Tiếng Vĩnh Thành vang lên.

Hiểu Đồng giật mình quay đầu lại, cô nhìn thấy Triệu Vĩnh Nguyên đang từ từ ngã xuống , phía sau ông, người vội vàng chạy đến đỡ và kêu lên. Cô hoảng hốt nhìn gương mặt xanh xao của ông. Ánh mắt ông nhìn cô như cầu khẩn van nài . Có tiếng ai đó kêu lên :

- Mau gọi xe vấp cứu .

Nhưng ông Vĩnh Nguyên xua tay tỏ ý không đồng ý, nếu không nói chuyện được với Hiểu Đồng thì ông thà chết chứ không để cô đi. Hiểu Đồng thấy sự việc đã nghiêm trọng như thế đành nói :

- Bác Nguyên, xin hãy đến bệnh viện, đợi bác khỏe lại, chúng ta sẽ nói chuyện sau.

Hiểu Đồng ngồi trước dãy ghế chờ của bệnh viện khá lâu. Cô vẫn biết khi quyết định đám cưới với Vĩnh Thành thì việc gặp mặt với Triệu Vĩn Nguyên là điều không tránh khỏi. Chỉ là cô cứ nghĩ mình sẽ có thể bình thản đối mặt với gương mặt kia, nhưng bây giờ cô biết, mình vẫn chưa chuẩn bị tâm lí để giáp mặt và trả lời những câu chất vấn của ông. Cuối cùng điện thoại của Vĩnh Thành vang lên kéo theo sự sợ hãi nối dài của Hiểu Đồng.

Trước và sau đều phải đối mặt, điều cần biết cô sẽ không che giấu, nhưng có những bí mật cô sẽ vùi lấp nó dưới mồ. Hiểu Đồng bước thật nhanh về phòng bệnh của ông Vĩnh Nguyên.

ÔngVĩnh Nguyên sau khi được các bác sĩ cấp cứu xong, nhưng ông vẫn một mực không chịu nghỉ ngơi mà nhất quyết đòi gặp Hiểu Đồng, Vĩnh Thành đành phải gọi điện cho Hiểu Đồng tới nhưng cậu không dám báo cho bà Mai Hoa hay.

Khi Hiểu Đồng bước vào, ông Vĩnh Nguyên kích động vô cùng, vội vàng muốn ngồi dậy để nói chuyện với cô. Nhưng sức khỏe đang yếu, ông loạng choạng ngã xuống may mà có Vĩnh Thành đỡ kịp và dựng một cái gối phía sau giúp ông thoải mái hơn. Ông nhìn Hiểu Đồng một tay giơ về phía cô.

Hiểu Đồng hít một hơi rồi bước đến cô ngồi xuống nắm lấy bàn tay dang giơ ra của ông. Tâm trạng kích động của ông Vĩnh Nguyên dường như dịu lại, ông nhìn Hiểu Đồng một cái rồi quay sang Vĩnh Thành nói :

- Ba muốn nói chuỵen riêng với Hiểu Đồng.

Vĩnh Thành gật đầu rồi nhìn Hiểu Đồng như dặn dò, Hiểu Đồng khẽ gật đầu tỏ ý hiểu, cậu mới từ từ bước ra.

Ông Vĩnh Nguyên không chờ Vĩnh Thành bước ra mà nôn nóng hỏi ngay :

- Bây giờ con đang sống với ai ?

- Con sống chỉ một mình - Hiểu Đồng mím môi trả lưỡng lữ trả lời. Vĩnh Thành đang đặt tay trên nắm cửa bỗng khụng lại khi nghe câu trả lời của Hiểu Đồng, nhưng sau đó nhanh chóng mở cửa bước ra ngoài.

- Mẹ con …- Ông Vĩnh Nguyên vội hỏi, giọng vô cùng khẩn trương.

- Mẹ con mất rồi – Hiểu Đồng bùi ngùi đáp, đáymắt long lên.

Bàn tay đang nằm trong tay Hiểu Đồng rơi xuống.

Đôi mắt ông Vĩnh Nguyên kẽ nhắm lại, ở ông có biểu hiện dường như đã biết trước, lại dường như chấp nhận số phận mà dòng đời đã mang lại.

Hiểu Đồng khẽ nhìn người đàn ông đã lâu rồi không gặp. Nét u buồn dù cố che giấu nhưng vẫn biểu hiện rất rõ trên nét mắt của ông. Cô biết ông dành tình yêu sâu sắc cho mẹ cô, một mối tình thanh mai trúc mã không sao quên được. Cô khẽ nắm lấy bàn tay của ông ấy vỗ nhẹ. Cảm nhận sự an ủi vỗ về của Hiểu Đồng, ông Vĩnh Nguyên mở mắt nhìn cô âu yếm, gương mặt Hiểu Đồng rất giống mẹ, làm ông thấy cảm xúc dâng lên khi nhìn vào gương mặt quen thuộc đó.

- Con thật là giống mẹ con. Bác vẫn nhớ như in gương mặt lúc trẻ của mẹ con, không khác gì con lúc này.

Hiểu Đồng mĩm cười gượng rồi cúi mặt xuống.

- Bác có nghe nói chuyện của con và hai đứa con trai bác – Ông Vĩnh Nguyên nhìn Hiểu Đồng rồi lên tiếng, cô bối rối ngẩng đầu lên nhìn ông – Bác vốn không muốn xen vào chuyện tình cảm của con cái, cho nên vẫn im lặng để bọn trẻ tự giải quyết. Điều bác không ngờ cô gái mà hai anh em nó yêu lại là con.

Hiểu Đồng không biết giải thích ra sao nên cúi đầu im lặng. Ông Vĩnh nguyên nắm chặt tay Hiểu Đồng hỏi :

- Người con yêu thật sự là Vĩnh Phong đúng không ? Bác sẽ đứng ra tác hợp cho hai đứa, bác muốn vì mẹ con mà bồi đắp cho con. Con cứ yêm tâm, bác sẽ không để bất cứ điều gì cản trở hai đứa đâu. Bác đã cho phép Vĩnh Phong sống ở nhà cũ của con. Năm xưa vì để thuận tiện cho việc tu sữa, nên bác đã chuyển sang tên mình.

Thì ra là vậy. Năm xưa, khi bá Cẩm Du dắt Hiểu Đồng bỏ đi đã để lại ngôi nhà và giấy tờ đất cho ông Vĩnh Nguyên, vì ông đã giúp họ trả nợ. Nhưng ông Vĩnh Nguyên vẫn giữ nguyên tên của bà, hơn một năm sau ông mới sang tên lại cho mình, nên Vĩnh Phong nói rằng ba cậu chỉ mới mua lại căn nhà bốn năm gần đây thôi.

- Bác cũng biết, con đã nhận lời đám cưới với Vĩnh thành rồi mà – Hiểu Đồng lắc đầu nói.

- Bác biết, cho nên bác sẽ bù đắp cho Vĩnh Thành thay con. Nếu con và Vĩnh Phong bên nhau, bác sẽ để lại toàn bộ cổ phần của bác cho Vĩnh Thành. Chỉ cần ccon hạnh phúc, bác sẽ không luyến tiếc bất cứ đều chi cả. Bác không muốn con và Vĩnh Phong giống như bác và mẹ con năm xưa, chỉ vì một chút hiểu lầm mà phải hối tiếc mãi mãi.

Những lời chân thành của ông Vĩnh Nguyên khiến Hiểu Đồng rất xúc động, hai mắt cô long lanh cố kiềm chế nước mắt đang trực trào. Cô cười mà như không cười buồn bã đáp :

- Con đã chọn rồi, người con chọn là Vĩnh Thành.

- Con có thể lựa chọn lại mà. Hãy nắm lấy hạnh phúc cho bản thân mình con à – Ông Vĩnh Nguyên thật tâm khuyên.

- Con biết chứ, nhưng con nợ Vĩnh Thành quá nhiều rồi, cũng như năm xưa mẹ con nợ ba con quá nhiều.

Chỉ có thể ở bên cạnh để trả món nợ này. Mẹ cũng có những giây phút hạnh phúc bên ba con, cho nên con tin, ở bên Vĩnh Thành con cũng được hạnh phúc.

- Thôi được, tùy con. Bác mong con đã lựa chọn đúng – Ông Vĩnh Nguyên bất lực thở dài nói.

- Con sẽ sống thật hạnh phúc, Vĩnh Thành là một chàng trai tốt.

- Con nói đúng, Vĩnh Thành là một đứa con ngoan, nó chắc chắn sẽ đem lại hạnh phúc cho con – Ông Vĩnh nGuyên gật đầu nói.

- Bây giờ con sống có tốt không ? – Ông Vĩnh Nguyên đột nhiên hỏi về cuộc sống của Hiểu Đồng khiến cô kinh sợ, cô vội vàng nói.

- Con sống « một mình » rất rốt – Hiểu Đồng cố tình nhấn mạnh hai chữ một mình. Cô không muốn ông biết đến sự tồn tại của bé Đường. Con bé là người thân duy nhất của cô, là vật báu của cô, cô tuyệt đối không để ai đưa bé Đường ra khỏi cô.

Ông Vĩnh Nguyên nghe Hiểu Đồng nói vậy thì vỗ tay cô nói :

- Chắc con đã rất vất vả.

Sau đó ông ta hỏi thăm vài chuyện hàng ngày của Hiểu Đồng. Hiểu Đồng cũng vui vẻ trò chuyện cùng ông rất thân mật.

Khi Hiểu Đồng cáo từ ra về, ông Vĩnh Nguyên bỗng nhiên nói một câu :

- Đừng trách bà ấy, nếu muốn hận, hãy hận bác. Vì bác mới là người gây ra mọi tội lỗi, bác có lỗi với bà ấy và mẹ con. Bà ấy cũng là một người phụ nữ đáng thương, đau khổ vì bị chồng phản bội. Mấy năm nay, bà ấy thường hay gặp ác mộng, bà ấy thường hay nói mớ, cho nên dù biết rằng mẹ con đã mất, nhưng bác vẫn không tin vào sự thật. Bác cũng không muốn hận người đàn bà đã gây ra cái chết cho người phụ nữ mà mình yêu thuơng nhất… Bác không có tư cách để hận người đàn bà ấy, càng không có tư cách để ngăn con hậnbà ấy. Nhưng xin con hãy đem mọi nỗi oán hận trút lên người bác.

Bước chân đang đi về hướng cửa, bỗng khựng lại, Hiểu Đồng không quay lại, cô không muốn đối diện với ông Vĩnh Nguyên lúc này. Ngẩng đầu lên cao, Hiểu Đồng không muốn rơi nước mắt lúc này, không muốn quên đi nỗi hận bao năm nay của mình đối với người đàn bà đó. Mở nhanh cánh cửa ra, cô bước thẳng ra ngoài.

Hiểu Đồng biết chứ, cô biết rõ người đàn bà ấy rất đáng thương khi tình yêu dành cho chồng hết mực nhưng tình yêu của chồng lại không giành cho mình. Cô cũng biết bà ấy không cố ý gây ra cái chết cho mẹ mình, bà ấy chỉ là người như bao người phụ nữ khác, cũng ích kỷ , cũng ghen tuông trong tình yêu, không chấp nhận người đàn bà phá hủy gia đình mình. Nhưng mà, nếu không hận bà ấy, nếu cứ nhắm mắt bỏ qua mọi chuyện thì làm sao cô có thể chịu đựng được nỗi đau trong mấy năm qua như vậy. Cô mang nỗi hận để tiếp tục sống, để có thể tự đứng lên, lấy nỗi hận làm sức mạnh cho mình.

Bây giờ, nếu bảo cô quên đi nỗi hận với bà ấy chẳng khác nào bảo một con nhím hãy vứt bỏ hết những gai trên người nó xuống, như vậy nó sẽ chết, cô sẽ gục ngã trước vết thương lòng của mình. Từ khi ba mất, tình yêu cô đều dồn hết cho mẹ, nỗi mất mẹ thêm nỗi đau mất Vĩnh Phong khiến cô không còn sức lực để tồn tại, cô dùng hận thù với bà ấy để làm gậy chống cho bản thân mình. Nếu vứt bỏ cây gậy chống đi, liệu cô có thể đứng vững hay không ?

Hiểu Đồng luôn tự hứa với lòng sẽ có ngày khiến bà ấy phải thân bại danh liệt, cô ở bên Vĩnh Thành rất nhiều lần cô có thể làm cho công ty chao đảo, nhưng cô lại sợ làm tổn thương đến Vĩnh Thành, tổn thương lòng tin mà cậu dành cho cô. Cho đến khi cô gặp ông Văn Trác, cô cứ ngỡ, lần này cô có thể danh chính ngôn thuận khiến bà ấy suy sụp, nhưng cô lại phát hiện mình chưa đủ nhẫn tâm.

Bây giờ cả Triệu Vĩnh Nguyên cũng van xin cô tha thứ cho bà ấy. Người phụ nữ duy nhất của nhà họ Triệu mắc nợ cô, nhưng ba người đàn ông của nhà họ Triệu lại ban ơn cho cô. Ba người họ đều không muốn cô làm tổn thương bà ấy, cô phải làm sao đây, làm sao để có thể tha thứ cho bà ấy mà bản thân không gục ngã đây. Hiểu Đồng thấy trong lòn đầy mâu thuẫn đến rối loạn.

Khi cô vừa bước xuống bậc tam cấp đầu tiên ở cửa bệnh viện, một chiếc xe màu đen loáng cóng khá quen thuộc chạy đến đậu trước cổng bệnh viện, không đợi người tà xế kịp mở cửa, một quý bà ngồi phía sau tự động mở cửa bước ra, dáng vẻ vội vả và lo lắng. Nhưng rồi bà ta nhìn thấy Hiểu Đồng đang bước xuống thì khựng lại. Ánh mắt bà ta gườm gườm nhìn Hiểu Đồng vừa bất ngờ vừa sợ hãi, vừa hoảng hốt, sau đó biến thành giận dữ. Gương mặt bà ta đỏ lên đầy tức giận hỏi :

- Cô đến dây làm gì ?

- Bà đoán xem – Hiểu Đồng khẽ nhếch môi cười khiêu khích, chọc tức khiến bà Mai Hoa càng tức giận, ánh mắt bà nhìn Hiểu Đồng như bốc hỏa.

Ngay lúc đi Vĩnh thành chạy đến.

- Mẹ….. – Vĩnh Thành buôn tiếng gọi – Sao mẹ biết mà….

- Con tưởng con không báo thì hông có ai báo cho mẹ biết sao hả - Bà Mai Hoa giận dữ cắt ngang.

- Hai người …. – Vĩnh Thành bối rối khi thấy bà Mai Hoa và Hiểu Đồng đang nhìn nhau .

- Không có gì đâu, anh đừng lo. Bác gái chỉ hỏi thăm em một chút về chuyện đám cưới của chúng ta mà thôi – Hiểu Đồng cười giả lả nói.

Bà Mai Hoa định phản đối nhưng nhìn cái nhión mày của Hiểu Đồng liền ngưng lại. Trông bà có chút e dè sợ hãi, bà nuốt nước bọt nhìn Vĩnh Thành, rồi nhớ lại câu nói cuối cùng của Vĩnh Thành khi gặp bà thông báo sẽ đám cưới với Hiểu Đồng : » Vốn dĩ người không phải mẹ con »

Câu nói này khiến bà Mai Hoa rất sợ hãi, cái sự thật mà bà không bao giờ nhắc tới, cái sự thật mà bà không muốn nhớ lại dù chỉ một chút. Khi Vĩnh Thành nói ra câu nói đó, bà cảm thấy mơ hồ dường như cái sự thật đó đang dần hé mở, cảm thấy Vĩnh Thành đã biết được chuyện gì rồi. Bà cố gắng trấn tĩnh, lấy lại vẻ bình tĩnh bình thường nói :

- Hai đứa chuẩn bị đám cưới tới đâu rồi ?

Nghe bà Mai Hoa hỏi, Hiểu Đồng khẽ cười không trả lời, nhưng Vĩnh Thành thì mừng rỡ vui vẻ trả lời :

- Con đã chuẩn bị xong hết cả rồi. Tuần sau tụi con sẽ làm đám cưới.

- Nhanh vậy sao ?

- Chỉ là một buổi tiệc đơn giản mà thôi. Hiểu Đồng không thích cầu kì.

- Chuyện lần trước mẹ nói, mẹ muốn rút lại. Con đã chọn cô ấy, dù mẹ có phản đối cũng vô ích. Nhưng mẹ sẽ không đến tham dự buổi lễ - Bà Mai Hoa lạnh lùng nói, khi bà nói không « đến tham dự », bà cố ý nhấn mạnh, mắt khẽ liếc nhìn Hiểu Đồng, cô thờ ơ như khôg có gì xảy ra.

Nói rồi bà đi vào trong, Vĩnh Thành sắc mặt hơi buồn nhìn theo bà. Hiểu Đồng vỗvai cậu an ủi.

Hiểu Đồng đi rồi, ông Vĩnh Nguyên ngồi dựa ưng vào hành giường nhớ lại ký ức năm xưa.

« Năm đó, ông Quốc Kiện sau khi bị phá sản, mác nở ngập đầu, ông đau buồn nên chìm trong men rượu. Bà Cẩm Du một mình sức yếu không thể trả hết số nợ kia, và ông Quốc Kiệt nếu không trả hết nợ trong vòng hai tháng thì sẽ phải đi tù. Cho nên vì không muốn chồng lâm vào cảnh tù tội, bà Cẩm Du cắn răng chạy đến nhờ Triệu Vĩnh Nguyên giúp đỡ.

Triệu Vĩnh Nguyên bao lâu nay vẫn không thể quên được người phụ nữ trước mặt mình, người bạn thanh mai trúc mã của ông. Vẫn nét đẹp ấy, vẫn dáng vẻ yêu kiều ấy, nhưng có phần tiều tụy đi khá nhiều khiến ông chua xót. Nhưng chính vì yêu, cho nên ông hận con người phụ bạc ấy, con người phụ bạc mà khi năm xưa ông vừa đi xây dựng sự nghiệp tìm tương li hạnh phúc cho hai người thì bà đã vội lấy chồng. Tham sang phụ bần.

Trước những lời trách móc của ông, bà Cẩm Du đau đớn khóc mà nói :

- Vĩnh Nguyên, sở dĩ năm xưa em đám cưới với Quốc Kiện là vì em đã mang thai con của chúng ta. Khi anh đi rồi, em mới hay mình đã mang thai, ngay lúc đó, ba em vì bị bạn lừa gạt mà thiếu nợ khắp nơi lại không thể liên lạc với anh. Em chỉ là một cô gái yếu đuối có thể làm cách gì giúp cho ba em đây, em càng không thể đứng nhìn ba mình đi tù. Ngay lúc đó thì Quốc Kiện xuất hiện, anh ấy đã giang tay giúp đỡ cho em và ba. Em và anh ấy cưới nhau chỉ là hình thức để che dấu cho cái bào thai đang tượng hình trong bụng em anh có hiểu không ? Nhưng kể từ lúc đó, sức khỏe ba em yếu dần đi rồi mất, em vì không chịu đựng nổi cú shock này nên đã ngất đi. Cái thai cũng vì thế mà bị mất. Mặc dù em biết Quốc Kiện yêu em nhưng trong thâm tâm em vẫn chờ đợi anh trở về, Quốc kiện cũng đồng ý sẽ cùng em li dị. Nào ngờ khi anh trở về thì lặp tức cưới vợ. Anh không cho em một lời giải thích mà đặt dấu chấm hết cho sự chờ đợi của em. Anh có biết em đau đớn thế nào không ?

Ông Vĩnh Nguyên nghe bà Cẩm Du nói thì cả người chao đảo, sửng sốt, boàng hoàng, sau đó là cảm giác hối hận và đau khổ ập đến. Ông vì quá hận nên đánh mất lý trí, không tìm hiểu rõ ràng sự tình. «

Cánh cửa phòng bệnh bỗng mở ra cắt đứt dòng suy nghĩ của ông, quay qua nhìn thì thấy gương mặt lo lắng của bà Mai Hoa hiện ra, ông bỗng cảm thấy xúc động vô cùng, bao nhiêu năm qua, bà vẫn dành cho ông tình cảm chân thành nhất.

Vì Hiểu Đồng đám cưới cho nên Trúc Diễm quyết định lên ở luôn trên đây để tiện bề chăm sóc bé Phong.

- Vậy em và bác Trung sẽ bàn giao lại toàn bộ công việc cho chị - Hiểu Đồng nghe Trúc Diễm nói ra quyết định thì bèn nói.

Năm đó, khi Vĩnh Phong ra đi, Trúc Diễm lại mang thai, Hiểu Đồng đã xin thầy hiệu trưởng cho phép mình học theo diện từ xa. Hiểu Đồng và Trúc Diễm dọn đi nơi khác, rồi thay thế Trúc Diễm quản lí công việc làm ăn, để Trúc Diễm an tâm dưỡng thai. Sau khi Trúc Diễm sinh em bé, Hiểu Đồng đành nhờ cậy bác Hà, mẹ Đình Ân chăm sóc. Bác Trung, ba Đình Ân vì lớn tuổi, không thể tiếp tục làm tài xế lái xe cho người ta, nhưng lại không chịu được cảnh nhàn rỗi nên Hiểu Đồng kéo bác về phụ giúp mình. Sau đó vì bận thực tập nên Hiểu Đồng giao hết công việc cho bác Trung quản lí. Lợi nhuận một nữa gửi về cho Trúc Diễm chăm lo cho gia đình, nữa còn lại, Hiểu Đồng chia cho mình vá bác Trung.

- Từ từ đi, bây giờ chị chưa muốn làm việc bây giờ, chú Trung đang quản lí rất tốt mà – Trúc Diễm khoát tay nói – Chị muốn dành thời gian cho bé Phong một chút, chị bỏ mặc thằng bé cũng lâu, phải bù đắp cho nó một chút. Mà bây giờ em cứ lo việc đám cưới trước đi.

Rồi Trúc Diễm quay sang Đình Ân và Minh Thùy, cũng đang có mặt ở đó :

- Chị cứ nghĩ một trong hai đứa sẽ là phù dâu chứ.

- Vì Đình Ân đang rất bận, Minh Thùy phải theo giúp cậu ấy, nên em nhờ cô bạn Mai Thi cùng làm trong công ty làm phù dâu. Cái cô nàng này rất tốt bụng và nhiệt tình, giúp em rất nhiều – Hiểu Đồng vội giải thích, rồi phì cười – Mọi người biết không, hôm trước, cô ấy và em cùng đến đưa thiệp cho bác sĩ Hữu Thiên, nào ngờ cô ấy bị tiếng sét đánh trúng. Ngày nào cũng hết nhức đầu đến đau bụng đến nhờ Hữu Thiên cho thuốc. Thiệt là ….

Ba người kia nghe Hiểu Đồng cũng phì cười, sau đó họ bàn đến việc đám cưới thì chuông cửa reo lên inh ỏi. Minh Thùy đi ra mở cửa, cô vô cùng ngạc nhiên khi thấy Quốc Bảo. Quốc Bảo không nói không rằng xông thẳng vào trong nhà nhìn Hiểu Đồng hùng hổ nói :

- Cô có biết cô làm vậy, bây giờ anh Vĩnh Phong thế nào không ? Anh ấy đau buồn đến điên rồi, anh ấy đã nhận lời tham gia đua xe với người ta. Cô mau đi khuyên anh ấy đi.

- Anh ấy nhận lời đua xe vì anh ấy thích đua xe, sao tôi có thể khuyên anh ấy được – Hiểu Đồng cố tỏ ra lạnh lùng nói.

- Hiểu Đồng, cô có biết đã lâu rồi anh Vĩnh Phong không đua xe hay không, hơn nữa nghe nói lần này là ở một con đường đèo nguy hiểm. Tôi mặc kệ cô làm cách nào cũng được, mau đi khuyên anh ấy hủy bỏ đi. Nếu không, anh ấy mà xảy ra chuyện gì thì tôi không bỏ qua cho cô đâu – Quốc Bảo ghiến răng ghiến lợi nhìn Hiểu Đồng cảnh cáo, nói xong cậu bỏ đi.

Hiểu Đồng ngồi chết lặng tại chỗ sau khi nghe Quốc Bảo nói, cô không ngờ mọi việc lại như thế. Minh Thùy, Trúc Diễm và Đình Ân đều nhìn Hiểu Đồng nhưng không biết nói gì trước sự việc này.

Bên dưới con đường có một hàng cây xanh rợp bóng, một cô gái đứng nép mình vào thân cây, những cơn gió khuya lạnh lẽo vẫn thổi từng cơn lạnh lẽo vào người cô, nhưng cô vẫn không muốn dời đi.

Cuối cùng cũng có một chiếc xe quen thuộc chạy đến đỗ trước cánh cửa màu xanh quen thuộc. Cô cảm thấy may mắn khi vẫn nhớ ông Vĩnh Nguyên đã nói : » Bác đã cho phép Vĩnh Phong trở về căn nhà cũ của cháu « , nếu không cô không biết đi đâu tìm Vĩnh Phong.

Bóng dáng quen thuộc cuối cùng cũng hiện ra trước mặt Hiểu Đồng, dường như Vĩnh Phong gầy đi rất nhiều. Dù trong đêm tối cô vẫn nhìn thấy đôi mắt sâu thăm thẳm đầy u buồn của cậu, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi. Hiểu Đồng đưa tay lên miệng cắn chặt cố kiềm tiếng khóc đau xé trong lòng mình, nước mắt thi nhau rơi xuống. Quốc Bảo muốn cô khuyên Vĩnh Phong, nhưng cô lại không có can đảm để gặp mặt, cô sợ…., cô sợ trái tim ngốc ghếch của cô sẽ lại chạy về bên cạnh cậu. Cô không thể, không thể làm như vậy, nếu làm vậy, cô sẽ rất có lỗi với Vĩnh Thành.

Bây giờ Hiểu Đồng mới hiểu được cái cảm giác lặng lẽ nhìn người mình yêu thương từ xa mà không thể đến gần, càng không thể chạm vào. Vĩnh Phong đã bao nhiêu lần lặng lẽ nhìn cô thế này. Cảm giác của cậu cũng đau xót như cô thế này hay còn đau hơn gấp bội phần.

Vĩnh Phong lặng lẽ tra chìa vào trong ổ, mở cửa đi vào bên trong. Hiểu Đồng không còn đủ sức nhìn cậu thêm giây phút nào nữa, cô quay lưng bước đi. Những cơn gió dường như lạnh lẽo hơn, đóng băng sự đau đớn của cô càng làm cho nó đau đớn hơn. Tiếng bước chân dìu dặt vô hồn nên xuống nền gạch vang lên những âm thanh trong đêm tĩnh mịch.

- Hiểu Đồng – Tiếng âm thanh trầm lắng vang lên trong đêm phá tan cái lạnh giá.