Seduce Me At Sunrise

Chương 13




Vào buổi tối cuối cùng ở London, gia đình đến dự buổi khiêu vũ riêng tư tại nhà ông bà Simon Hunt ở Mayfair. Ông Hunt, một chủ kinh doanh trong ngành đường sắt và đồng sở hữu nhà máy sản xuất đầu máy xe lửa của vương quốc Anh, là người đàn ông tự lập, con trai của một người bán thịt ở London. Anh thuộc một tầng lớp mới đang phát triển gồm các nhà đầu tư, doanh nhân, và những nhà quản lý, những người đang làm đảo lộn các giá trị truyền thống lâu đời và quyền thế của chính tầng lớp quý tộc.

Một tập hợp hấp dẫn gồm đủ loại khách khứa đến tham dự buổi khiêu vũa mùa xuân thường niên tại nhà Hunt… những nhà chính trị, người ngoại quốc, nhà quý tộc, và thương nhân. Nghe nói những lời mời được săn đuổi rất gắt gao, bởi vì ngay cả những nhà quý tộc tỏ vẻ coi khinh việc làm giàu cũng thiết tha có được mối liên hệ nào đó với ông Hunt, người cósức mạnh phi thường.

Hẳn có thể miêu tả biệt thự Hunt như một biểu tượng cho sự thành công của việc kinh doanh tư nhân. To lớn, xa hoa, và có công nghệ tiên tiến, ngôi nhà được chiếu sáng bằng khí đốt trong mỗi căn phòng và đầy những chi tiết trang trí bằng thạch cao làm từ các khuôn đúc linh hoạt hiện đang được trưng bày tại Cung điện Pha lê. Những chiếc cửa sổ chạy xuống sàn tạo góc nhìn ra những lối đi bộ và các khoảng vườn rộng rãi bên ngoài, chưa kể đến ngôi nhà bằng kính ấn tượng được sưởi ấm bằng hệ thống đường ống phức tạp bên dưới sàn nhà.

Ngay trước khi nhà Hathaway đến biệt thự Hunt, cô Marks thì thầm những lời cuối cùng với những cô học trò của mình, nhắc hai cô gái không được ghi đầy thẻ khiêu vũ của mình quá nhanh phòng trường hợp một quý ông lôi cuốn có thể đến ngay sau đó trong buổi khiêu vũ, và không bao giở để bị nhìn thấy không mang găng tay, và không bao giờ từ chối một quý ông ngỏ lời mời khiêu vũ nếu chúng chưa hứa sẽ khiêu vũ với một người khác. Nhưng tất nhiên, chúng không bao giờ được cho phép một quý ông nhảy với mình quá ba lần – sự thân mật quá mức như vậy sẽ gây bàn tán. Win rất xúc động bởi cách cô Marks nhắc lại những lời hướng dẫn đầy quan tâm, và sự chú ý vô cùng nghiêm chỉnh của Poppy và Beatrix dành cho cô. Rõ ràng cả ba người họ đã vô cùng cố gắng trong mê cung rối rắm của những nghi thức xã giao. Win bị đặt vào thế bất lợi khi so sánh với hai cô em gái của mình. Vì đã rời xa London quá lâu, kiến thức của cô về những lề thói của giới thượng lưu rất ít ỏi.

- Em hy vọng em sẽ không làm ai phải xấu hổ – nàng nói nhỏ nhẹ - Mặc dù em nên cảnh báo với mọi người rằng rủi ro mắc phải sai lầm về nghi thức xã hội của em khá cao. Em hy vọng chị cũng sẽ đồng ý dạy cho em, cô Marks à.

Người nữ gia sư khẽ cười, thậm chí để lộ hàm răng trắng và đôi môi mềm mại. Win không thể không nghĩ rằng nếu cô Marks đầy đặn hơn một chút, cô sẽ hoàn toàn xinh đẹp.

- Em có khả năng cư xử đúng mực thật tự nhiên – cô nói với Win - Chị không thể hình dung được em có gì đó thua kém một quý cô hoàn hảo.

- Ồ, Win không bao giờ làm gì sai cả – Beatrix nói với cô Marks.

- Win là một vị thánh – Poppy đồng ý - Rất phiền phức. Nhưng chúng em đang cố gắng hết sức để chịu đựng chị ấy.

- Vì thông tin của em – nàng nói với chúng nhẹ nhàng – Chị dự định sẽ phá vỡ ít nhất là ba phép xã giao trước khi buổi khiêu vũ kết thúc.

- Ba luật nào vậy? – Poppy và Beatrix đồng thanh hỏi.

Cô Marks chỉ có vẻ bối rối, như thể cô đang cố gắng để hiểu tại sao ai đó có thể chủ tâm làm một chuyện như thế.

- Chị vẫn chưa quyết định – Win gập đôi tay mang găng lại trong vạt áo – Chị sẽ phải chờ cơ hội để thể hiện chúng ra.

Khi các vị khách bước vào ngôi biệt thự, những người hầu đến để cầm áo và khăn choàng, cùng với mũ và áo khoác của các quý ông. Nhìn Cam và Merripen đứng gần nhau, nhún vai cởi áo khoác với những cử chỉ khéo léo y chang nhau, Win cảm thấy một nụ cười kỳ dị nở trên môi mình. Nàng thắc mắc như thế nào mọi người lại có thể không thấy được họ là anh em. Mối quan hệ của họ quá rõ ràng với nàng, ngay cả khi họ không giống nhau. Mái tóc sẫm màu gợn sóng như nhau, mặc dù của Cam dài hơn và Merripen cắt ngắn gọn gàng. Thân hình cao ráo và lực lưỡng như nhau, mặc dù Cam thon gọn và mềm dẻo hơn, trong khi Merripen có thân hình rắn chắc, và đáng chú ý hơn như một võ sĩ. Tuy nhiên, sự khác nhau lớn nhất lại không phải về những đặc điểm bên ngoài, mà là cách mỗi người tiếp cận với thế giới. Cam với lòng khoan dung vui vẻ cùng với sự hấp dẫn và tự tin sắc bén. Còn Merripen với nhân cách méo mó và sức mạnh âm ỉ cháy, và trên hết thảy, là cảm xúc mạnh mẽ mà anh đang liều mình che đậy. Ôi, nàng muốn anh biết bao nhiêu. Nhưng anh sẽ không dễ dàng bị đánh bại, nếu có thể như thế. Win nghĩ việc đó khá giống như cố gắng dụ dỗ một con vật hoang dã đến với mình: những bước tiến tới và rút lui liên tục, ham muốn và nhu cầu kết giao đấu tranh với sự sợ hãi.

Nàng thậm chí còn muốn anh nhiều hơn khi nàng nhìn thấy anh ở đây ngay giữa đám đông chói lọi này, hình dáng tách biệt và mạnh mẽ của anh trong bộ trang phục buổi tối giản dị phối hợp giữa trắng và đen. Merripen không cho rằng mình thấp kém hơn những người xung quanh, nhưng anh nhận thức rõ rằng mình không phải là một người trong số họ. Anh hiểu những giá trị của họ, mặc dù anh không phải luôn luôn đồng ý với chúng. Và anh đã học được cách xử sự tốt trong thế giới gadjo – anh là kiểu người sẽ thích nghi được với bất kỳ hoàn cảnh nào. Xét cho cùng, Win nghĩ với sự thích thú thầm lặng, không phải người đàn ông nào cũng có thể huấn luyện một con ngựa, dựng hàng rào bằng tay, đọc thuộc lòng bản chữ cái Hy Lạp, và thảo luận về những bản chất mang tính triết học liên quan đến nhau của chủ nghĩa kinh nghiệm và chủ nghĩa duy lý. Đó là chưa kể đến việc xây dựng lại điền trang và điều hành nó cứ như anh thành thạo việc đó lắm vậy.

Có một cảm giác bí ẩn bất khả xâm phạm về Kev Merripen. Nàng bị ám ánh với ý nghĩ giày vò rằng sẽ như thế nào khi lẩn qua tất cả những bí mật của anh, để chạm tới trái tim phi thường mà anh đang canh giữ quá chặt chẽ. Nỗi phiền muộn quét qua nàng khi nàng nhìn vào bên trong xinh đẹp của ngôi biệt thự, khách khứa cười đùa và tán gẫu trong khi âm nhạc trôi nhẹ nhàng qua khung cảnh. Quá nhiều thứ để thích thú và thưởng thức, nhưng tất cả những gì Win muốn là được ở một mình với người đàn ông không sẵn sàng nhất kia trong căn phòng này. Tuy nhiên, nàng không định sắm vai một đóa hoa bên lề. Nàng sẽ nhảy múa và cười đùa và làm mọi thứ mà nàng đã tưởng tưởng ra trong nhiều năm khi nằm trên giường bệnh. Và nếu như điều đó khiến Merripen phật lòng hay làm anh ghen tị thì càng tốt hơn.

Cởi bỏ áo choàng, Win đi đến các chị em của mình. Họ đều mặc những chiếc váy bằng satin nhạt màu, Poppy màu hồng, Beatrix màu xanh dương, Amelia màu hoa oải hương, và nàng màu trắng. Váy của nàng không thoải mái, Poppy đã tươi cười nói rằng điều đó rất tốt, vì những chiếc váy thoải mái hầu như chắc chắc là không hợp thời trang. Có cảm giác phần trên quá nhẹ, vạt áo thấp và vuông, tay áo ngắn và chật khít. Và có cảm giác quá nặng từ phần eo trở xuống, với ba lớp váy rộng tạo thành những đường viền ren. Nhưng phần chủ yếu gây khó chịu là áo nịt ngực của nàng, nàng đã không mặc nó quá lâu đến nỗi cảm thấy bực bội ngay cả khi thắt nút lỏng nhất. Mặc dù chỉ buộc dây nhẹ nhàng, chiếc áo nịt ngực đã làm thân trên của nàng cứng lại và đẩy ngực nàng lên cao một cách không tự nhiên. Nó khó mà có vẻ đứng đắn. Nhưng lại không đứng đắn khi đi mà không mặc nó. Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ cẩn thận, có vẻ như sự bực bội đó rất đáng giá khi nàng nhìn thấy phản ứng của Merripen. Mặt anh trống rỗng khi nhìn thấy nàng trong bộ váy dạ hội trễ cổ, ánh mắt anh chu du từ mũi chiếc giày satin lấp ló bên dưới vạt váy lên đến mặt nàng. Anh nhìn chằm chằm thêm một vài phút vào ngực nàng, chúng nâng lên như thể được tay anh ôm lấy. Khi mắt anh cuối cùng cùng nhìn vào mắt nàng, chúng lung linh màu đá vỏ chai. Một cơn rùng mình đáp ứng chạy qua bên dưới khung áo nịt ngực của nàng. Với sự khó khăn, nàng rời mắt khỏi anh.

Gia đình Hathway tiến vào sảnh đón, nơi ngọn đèn chúm tỏa ánh sáng lung linh bao phủ sàn nhà bằng gỗ.

- Thật là một tạo vật thật phi thường- Win nghe bác sĩ Harrow lầm bầm bên cạnh.

Nàng nhìn theo ánh mắt anh đến bà chủ của căn nhà, phu nhân Annabelle Hunt, người đang chào đón các vị khách. Mặc dù Win chưa bao giờ gặp phu nhân Hunt, nàng nhận ra cô ấy từ những lời miêu tả mà nàng nghe được. Người ta nói phu nhân Hunt là một trong những người đẹp nhất nước Anh, với dáng vẻ được mài giũa xinh đẹp và đôi mắt xanh có hàng mi dài, cùng với mái tóc tỏa sáng màu vàng và mật ong lộng lẫy. Nhưng chính sự biểu cảm rõ ràng và sống động đã tạo ra sức hấp dẫn thực sự của cô ấy.

- Kia là chồng cô ấy, đứng ngay bên cạnh – Poppy thì thầm – Ông ấy có vẻ đáng sợ, nhưng rất tử tế.

- Anh xin phép có ý kiến khác – Leo nói.

- Anh không nghĩ ông ấy đáng sợ ư? – Win hỏi.

- Anh không nghĩ anh ta tử tế. Bất cứ khi nào anh ở chung một phòng với vợ anh ta, anh ta nhìn anh như thể muốn chặt anh thành từng khúc.

- Ồ – Poppy nói chán ngắt – không ai có thể chê trách cách ứng xử của ông ấy được.

Cô ngả về phía Win và nói – Ông Hunt mụ mẫm vì vợ mình. Cuộc hôn nhân của họ là sự kết hợp vì tình yêu, chị thấy đó.

- Thật là không hợp thời – bác sĩ Harrow bình luận với nụ cười toe toét.

- Ông ấy từng nhảy với cô ấy – Beatrix nói với Win - việc mà những cặp vợ chồng không bao giờ được làm. Nhưng xét tới sự giảu có của ông Hunt, mọi người tìm thấy lý do để bỏ qua cho ông ấy vì hành vi như thế.

- Nhìn vòng eo của cô ấy nhỏ như thế nào kìa – Poppy lẩm bẩm vơi Win – Và đó là sau khi có ba đứa con – hai trong số chúng là những cậu bé rất bự con.

- Anh sẽ phải giảng giải với phu nhân Hunt về những thảm họa của việc buộc eo quá chặt – bác sĩ Harrow thì thầm, và Win cười to.

- Em e là sự lựa chọn giữa sức khỏe và thời trang không hề dễ dàng với phụ nữ đâu – nàng nói với anh – Em vẫn còn ngạc nhiên vì anh cho phép em mặc áo nịt ngực tối nay đấy.

- Em hầu như không cần nó – anh nói, đôi mắt xám lấp lánh - Vòng eo tự nhiên của em không hề lớn hơn vòng eo do áo nịt ngực của phu nhân Hunt tí nào.

Win cười với khuôn mặt bảnh trai của Julian, nghĩ rằng mọi lúc có sự hiện diện của anh, nàng đều cảm thấy an toàn và được bảo vệ. Cũng đã như thế khi nàng lần đầu gặp anh. Anh là một nhân vật thần thánh với nàng, và với mọi người trong phòng khám. Nhưng nàng vẫn không hề thật sự cảm thấy anh là một người đàn ông bằng xương bằng thịt. Không biết có khả năng nào cho họ tiến đến với nhau thay vì chia rẽ không.

- Cô em gái mất tích bí ẩn nhà Hathaway! – phu nhân Hunt la lên, và cầm cả hai tay Win trong đôi tay mang găng của mình.

- Không bí ẩn lắm đâu ạ – Win nói, mỉm cười.

- Tiểu thư Hathaway, thật vui khi cuối cùng cũng gặp được em, và còn vui hơn nữa khi thấy em khỏe mạnh.

- Phu nhân Hunt luôn luôn hỏi về chị – Poppy nói với Win – nên chúng em đã nói cho cô ấy biết về sự tiến triển của chị.

- Cám ơn chị, phu nhân Hunt – Win nói e thẹn – Hiện giờ em khá khỏe mạnh, và rất vinh dự khi được làm khách tại ngôi nhà đáng yêu của phu nhân.

Phu nhân Hunt rạng rỡ cười với Win, giữ tay nàng khi cô nói chuyện với Cam – Thật là cách cư xử đáng yêu. Tôi nghĩ, anh Rohan à, tiểu thư Hathaway sẽ dễ dàng được mọi người yêu mến như các chị em của mình.

- Năm tới, tôi e là vậy – Cam nói rõ ràng – Buổi khiêu vũ hôm nay đánh dấu kết thúc mùa lễ hội này với chúng tôi. Chúng tôi sắp chuyển về Hampshire trong tuần này.

Phu nhân Hunt hơi nhăn mặt – Sao sớm vậy? Nhưng tôi cho rằng đó cũng là điều bình thường. Ngài Ramsay sẽ muốn nhìn thấy điền trang của mình.

- Đúng vậy, phu nhân Hunt – Leo nói – Tôi yêu thích khung cảnh đồng quê. Ai đó có thể không bao giờ thấy được quá nhiều con cừu.

Khi nghe thấy tiếng cười của phu nhân Hunt, chồng nàng tham gia và cuộc nói chuyện.

- Rất hoan nghênh, thưa ngài – Simon Hunt nói với Leo – Tin báo sự trở về của ngài đã được ăn mừng khắp London. Rõ ràng là những tổ chức cờ bạc và rượu chè đã rất khó khăn khi vắng mặt ngài.

- Vậy tôi sẽ làm hết sức mình để phục hồi nền kinh tế – Leo nói.

Hunt nhe răng cười ngắn gọn - Ngài nợ anh bạn này khá nhiều – Anh nói với Leo, quay sang bắt tay Merripen.

Merripen, như mọi khi, đang đứng kín đáo bên cạnh nhóm người.

- Theo lời của Westcliff và một điền trang bên cạnh, Merripen đã giúp điền trang Ramsay thành công mạnh mẽ chỉ trong một thời gian rất ngắn.

- Bởi vì cái tên “Ramsay” rất hiếm khi được đi đôi với từ “thành công” – Leo trả lời – Những thành quả của Merripen càng ấn tượng hơn nữa.

- Có lẽ sau tối hôm nay – Hunt nói với Merripen - chúng ta có thể dành chút thời gian để thảo luận về những cảm tưởng của anh với chiếc máy đập lúa anh đã tậu về cho điền trang. Với nhà máy chế tạo đầu máy xe lửa đã được củng cố rất vững chắc, tôi đang xem xét mở rộng việc kinh doanh sang máy móc nông nghiệp. Tôi đã nghe nói về một thiết kế mới dùng để đập lúa, cũng như máy nén cỏ khô chạy bằng hơi nước.

- Toàn bộ quy trình nông nghiệp đang trở nên cơ khí hóa – Merripen trả lời - Máy gặt, máy cắt, và máy buộc lúa… nhiều mẫu vật đang được trưng bày tại cuộc triễn lãm.

Đôi mắt đen của Hunt lóe lên tia thích thú - Tôi rất muốn biết thêm.

- Chồng tôi có hứng thú bất tận với máy móc – phu nhân Hunt nói, mỉm lớn – Tôi tin chúng lấn át hết tất cả những sở thích khác của anh ấy.

- Không phải tất cả đâu – Hunt nói nhẹ nhàng. Một điều gì đó trong cách anh nhìn vợ mình làm má cô đỏ lên.

Thích thú, Leo nói để lấp liếm khoảnh khắc đó – Anh Hunt, tôi muốn giới thiệu bác sĩ Harrow, bác sĩ điều trị đã giúp đỡ em gái tôi phục hồi sức khỏe.

- Thật vinh hạnh, thưa ông – bác sĩ Harrow nói, và bắt tay Hunt.

- Tôi cũng vậy – Hunt trả lời thân ái, đáp trả lại cái bắt tay. Nhưng anh nhìn vị bác sĩ với ánh mắt kì quặc và suy đoán.

- Anh có phải là Harrow điều hành một phòng khám bên Pháp không?

- Đúng vậy.

- Và anh vẫn sống ở đó chứ?

- Vâng, mặc dù tôi cố gắng thăm hỏi bạn bè và họ hàng ở Vương quốc Anh thường xuyên khi lịch làm việc của tôi cho phép.

- Tôi tin là tôi quen biết với gia đình vợ trước của anh – Hunt lầm bầm, nhìn anh gay gắt.

Sau hai cái chớp mắt nhanh chóng, Harrow đáp lại với nụ cười hối tiếc – Gia đình Lanham. Những người đáng quý. Tôi đã không gặp họ nhiều năm. Những kỷ niệm, anh hiểu mà.

- Tôi hiểu – Hunt nói nhẹ nhàng.

Win bối rối bởi khoảng lặng dài, lúng túng ngay sau đó, và cảm giác thù địch tỏa ra từ hai người đàn ông. Nàng nhìn gia đình mình, và phu nhân Hunt, họ rõ ràng cũng không hiểu gì.

- Ồ, ông Hunt à – phu nhân Hunt nói tươi tỉnh – chúng ta có định khiêu vũ với nhau để gây sốc cho mọi người không? Họ sẽ chơi điệu waltz khá sớm – và anh biết anh là bạn nhảy yêu thích nhất của em mà.

Sự chú ý của Hunt ngay lập tức bị xao lãng bởi dấu hiệu tán tỉnh trong giọng nói của vợ mình.

Anh cười toe toét với nàng - Tùy ý em, tình yêu à.

Harrow nhìn vào mắt Win - Đã lâu rồi anh chưa nhảy điệu waltz – anh ta nói - Em có thể giữ một chỗ trong thẻ khiêu vũ của em cho anh không?

- Tên của anh đã có đây rồi – nàng trả lời, và đặt bàn tay thanh thoát lên cánh tay đưa ra của anh ta. Họ theo sau ông bà Hunt và phòng giải trí.

Những người bạn nhảy tương lai cũng đang tiến về phía Poppy và Beatrix, trong khi Cam nắm lấy tay Amelia bằng những ngón tay mang găng của mình - Anh sẽ bị đày xuống địa ngục nếu như Hunt là người duy nhất được phép gây sốc. Nhảy với anh nào.

- Em sợ là chúng ta sẽ không hề gây sốc cho ai đâu – nàng nói, đến với anh không hề do dự - Mọi người đã thừa nhận là chúng ta không biết thứ gì khá hơn.

Leo nheo mắt quan sát đoàn người lần lượt kéo vào phòng giải trí - Tôi tự hỏi – anh nói với Merripen - Hunt biết gì về Harrow? Anh có đủ thân thiết với anh ta để hỏi chuyện đó không?

- Có – Merripen nói - Nhưng ngay cả khi tôi không như vậy, tôi sẽ không rời khỏi nơi này cho đến khi tôi khiến cho anh ta nói với tôi.

Câu nói làm Leo cười thầm - Anh có lẽ là người duy nhất trong toàn bộ dinh thự này dám cố gắng “khiến cho” Simon Hunt làm điều gì đó. Anh ta là gã con hoang bự con khát máu.

- Tôi cũng vậy – Merripen trả lời dứt khoát.

***

Đó là một buổi khiêu vũ dễ thương, hay sẽ là như vậy, nếu như Merripen cư xử như một người biết điều. Anh liên tục quan sát Win, không hề quan tâm giữ kín đạo việc đó. Khi nàng đứng trong một nhóm người và rồi một nhóm khác còn anh thì nói chuyện với một nhóm đàn ông có cả ông Hunt, ánh mắt anh không hề đi lạc khỏi nàng. Ít nhất ba lần Win được tiếp cận bởi những người đàn ông khác nhau mà nàng đã hứa sẽ nhảy cùng, và mỗi lần Merripen lại xuất hiện bên cạnh nàng và trừng mắt nhìn người bạn nhảy sắp tới của nàng cho đến khi anh ta lẩn đi. Merripen gieo rắc nỗi kinh hoàng cho những người theo đuổi từ mọi phía. Ngay cả cô Marks cũng không thể ngăn cản anh. Cô gia sư đã nói với Merripen rất kiên quyết là sự kèm cặp của anh không hề cần thiết, khi nàng có điều kiện tốt trong tay. Nhưng anh trả lời bướng bỉnh rằng nếu cô có vai trò là một người đi kèm, cô nên làm khá hơn trong việc giữ những tên có thể gây phiền phức tránh xa khỏi người đồng hành của cô.

- Anh nghĩ là mình đang làm gì vậy? – Win thì thầm giận dữ với Merripen, khi anh đuổi thêm một quý ông bối rối khác - Em muốn nhảy với anh ta! Em đã hứa với anh ta là em sẽ nhảy!

- Em sẽ không nhảy với một kẻ cặn bã như hắn ta – Merripen làu bàu.

Win lắc đầu hoang mang – Anh ta là tử tươc trong một gia đình đáng kính trọng – Anh có thể không thích cái gì chứ?

- Hắn ta là một người bạn của Leo. Lý do đó là đủ rồi.

Win nhìn lên Merripen. Nàng đấu tranh để ngăn lại một tiếng thở gấp trong bình tĩnh. Nàng đã luôn luôn dễ dàng che giấu sự xúc động của mình bên dươi vẻ ngoài điềm tĩnh, nhưng gần đây nàng cảm thấy càng lúc càng khó hơn. Tất cả những cảm xúc của nàng đang gần lộ ra ngoài.

- Nếu anh đang cố gắng làm hỏng buổi tối của em - nàng nói với anh - thì anh đang làm rất tốt đó. Em muốn khiêu vũ, và anh đang đe dọa những người muốn đến với em. Để em một mình đi.

Nàng quay lưng lại với anh, và thở dài nhẹ nhõm khi Julian Harrow đi về phía họ.

- Tiểu thư Hathaway – anh ta nói – Em sẽ cho tôi vinh dự được…

- Vâng – nàng nói trước cả khi anh ta hoàn thành lời đề nghị. Nắm lấy tay anh ta, nàng để anh ta dẫn mình hòa vào những cặp đôi đang xoay tròn và nhảy điệu waltz.

Liếc qua vai mình, nàng thấy Merripen đang nhìn theo sau nàng, và nàng gởi đến anh một cái nhìn hăm dọa. Anh quắc mắt đáp trả. Khi Win rời khỏi, nàng cảm thấy áp lực của một nụ cười thất vọng dâng trên trong cổ mình. Nàng nuốt nó xuống lại, nghĩ rằng Kev Merripen là người đàn ông điên tiết nhất còn sống. Anh như một con chó già giữ xương, từ chối có quan hệ với nàng nhưng cũng không cho phép nàng có quan hệ với bất cứ ai khác. Và với khả năng chịu đựng của anh, chuyện này chắc sẽ tiếp tục trong nhiều năm. Nàng không thể sống như thế được.

- Winnifred – Julian Harrow nói, đôi mắt xám lộ vẻ quan tâm - Đây là một buổi tối quá dễ thương để em có thể cảm thấy buồn phiền. Hai người đang cãi nhau về chuyện gì vậy?

- Không có gì quan trọng cả – nàng nói, cố gắng nói nhẹ nhàng nhưng chỉ thành công tạo ra âm thanh cứng nhắc – Chỉ là chuyện vặt trong gia đình thôi.

Nàng nhún gối và Julian cúi đầu chào, rồi anh ôm lấy nàng trong vòng tay mình. Bàn tay anh vữa chắc trên lưng nàng, dẫn dắt nàng dễ dàng khi họ nhảy. Sự động chạm của Julian đánh thức lại những kỉ niệm ở phòng khám, cách anh khuyến khích và giúp đỡ nàng, những lần anh trở nên cứng rắn khi nàng cần điều đó, và những lần họ ăn mừng khi nàng đạt một mốc khác trong sự tiến bộ của mình. Anh là một người đàn ông tốt bụng, ân cần, trí thức. Một người đẹp trai. Win không thể không nhớ đến những ánh mắt nữ tính đầy ngưỡng mộ mà anh thu hút. Hầu hết những cô gái chưa chồng trong căn phòng này hẳn sẽ đánh đổi bất cứ thứ gì để có được một người theo đuổi tuyệt vời như thế này.

Mình có thể kết hôn với anh ấy, nàng nghĩ. Anh đã làm rõ rằng việc đó chỉ cần một chút khích lệ từ phía nàng. Nàng có thể trở thành vợ của một bác sĩ và sống ở miển Nam nước Pháp, và có lẽ giúp gì đó cho công việc của anh ở phòng khám. Giúp đỡ những người khác đang chịu đựng tình trạng như nàng từng chịu… làm gi đó tích cực và đáng giá trong cuộc đời mình… không phải như thế sẽ tốt hơn thế này sao? Mọi thứ đều thể hiện cho nỗi đau khi yêu một người nàng không thể nào có được. Và, Chúa giúp nàng, sống trong sự gần gũi mật thiết. Nàng sẽ trở nên đau đớn và thất vọng hơn. Nàng có thể còn tới mức ghét Merripen.

Nàng cảm thấy thư giãn trong vòng tay Julian. Cảm giác lạnh lẽo và giận dữ phai dần, dịu đi bởi âm nhạc và điệu Waltz. Julian đưa nàng lướt quanh phòng giải trí, dẫn dắt nàng cẩn thận giữa những cặp đôi đang nhảy múa.

- Đây là điều em đã từng mơ – Win nói với anh – Có thể làm việc này… đúng như bao người khác.

Tay anh siết chặt trên eo nàng – Và em đã như vậy rồi. Nhưng em không giống như những người khác. Em là người phụ nữ xinh đẹp nhất ở đây.

- Không – nàng nói, mỉm cười.

- Có. Như một thiên thần trong tác phẩm Old Masters*. Hay có lẽ là bức Sleeping Venus. Em có biết bức họa đó không?

*Old Masters: là thuật ngữ chỉ lớp họa sĩ châu Âu tài năng trước năm 1800, hay những bức họa được vẽ bởi các họa sĩ đó.

- Em e là không.

- Anh sẽ dẫn em đi xem một ngày nào đó. Mặc dù em sẽ thấy hơi sốc một chút.

- Em đoán là Venus không mặc quần áo trong tác phẩm đó phải không? – Win cố gắng nghe có vẻ từng trải, nhưng nàng thấy mình đỏ lên – Em không bao giờ hiểu tại sao những bức vẽ phái đẹp như thế luôn luôn trong tình trạng khỏa thân, khi mà một chút quần áo xử lý khéo léo sẽ tạo ra hiệu quả tương tự.

- Bởi vì không có gì đẹp hơn thân hình phụ nữ không che đậy – Julian cười khẽ khi anh nhìn thấy nàng đỏ hơn - Anh đã làm em xấu hổ vì sự thẳng thẳng của mình phải không? Anh xin lỗi.

- Em không nghĩ là anh muốn xin lỗi. Em nghĩ anh có ý làm em bối rối.

Đó là một cảm giác mới, có vẻ tán tỉnh với Julian - Em nói đúng. Anh muốn làm em mất thăng bằng một chút.

- Tại sao?

- Bởi vì anh muốn em nhìn anh khác với bác sĩ Harrow già nua dễ đoán và buồn tẻ.

- Anh không hề như thế – nàng nói, cười to.

- Tốt – anh thì thầm, mỉm cười với nàng.

Điệu Waltz kết thúc, và những quý ông bắt đầu dẫn bạn nhảy ra khỏi khu vực khiêu vũ, trong khi những người khác chiếm lấy chỗ của họ.

- Trong đây nóng và đông đúc quá – Julian nói – Em có thích vô phép và trốn khỏi đây với anh một lúc không?

- Em rất thích.

Anh đưa nàng đến một góc được che chắn phần nào bởi những cây to trồng trong chậu. Vào thời điểm thích hợp, anh đã dẫn nàng ra khỏi phòng giải trí và bước vào ngôi nhà kính to lớn. Không gian tràn ngập những lối đi cùng với cây và hoa trong nhà, và những chiếc ghế nhỏ nhắn mờ khuất. Bên ngoài nhà kính, một sân hiên rộng nhìn ra những khoảng vườn bao quanh và các khu nhà khác của Mayfair. Thành phố hiện rõ ở phía xa, tua tủa những ống khói phủ mờ bầu trời đêm với những cuộn khói.

Họ ngồi trên một chiếc ghế dài, vạt váy của Win cuộn lên xung quanh họ. Julian quay sang để đối mặt với nàng. Màn ánh sáng trăng làm cho làn da bóng láng màu ngà của anh phát sáng nhẹ nhàng.

- Winnifred – anh thì thầm, và âm sắc trong giọng nói của anh trầm và thân mật.

Nhìn vào đôi mắt xám của anh, Win nhận ra rằng anh sắp sửa hôn nàng. Nhưng anh làm nàng ngạc nhiên khi gỡ một chiếc găng tay của nàng ra với sự quan tâm tinh tế, ánh trăng tỏa sáng lung linh trên mái tóc đen của anh. Nâng bàn tay thon dài của nàng lên môi, anh hôn lên mặt trên những ngón tay nàng, và rồi mặt trong yếu ớt của cổ tay nàng. Anh giữ tay nàng như một bông hoa khép hờ trên mặt anh. Sự dịu dàng của anh tước hết khả năng tự vệ của nàng.

- Em biết tại sao anh lại đến nước Anh – anh nói nhẹ nhàng – Anh muốn hiểu thêm về em, em thân yêu, theo cách không thể nào làm được ở phòng khám. Anh muốn…

Nhưng một âm thanh phát ra gần đó làm Julian sững lại, anh ngẩng đầu lên. Cùng nhau, anh và Win nhìn chằm chằm vào vị khách không mời. Đó là Merripen, tất nhiên rồi, to lớn và đen tối và hung hăng khi anh sải bước về phía họ. Quai hàm Win rớt xuống trong sự hoài nghi. Anh đã theo nàng ra ngoài này sao? Nàng thấy mình như một con bật bị săn đuổi. Vì Chúa, không có nơi nào nàng có thể tránh khỏi sự lùng bắt thái quá của anh sao?

- Đi… đi – nàng nói, phát âm rõ ràng mỗi từ đầy khinh miệt - Anh không phải là người đi kèm của em.

- Em nên ở với người đi kèm của em – Merripen cáu kỉnh nói – chứ không phải ở đây với anh ta.

Win chưa bao giờ cảm thấy quá khó khăn để kiểm soát sự xúc động của mình. Nàng ép chúng xuống, khép chặt chúng lại bên dưới khuôn mặt vô cảm. Nhưng nàng có thể thấy tâm trạng của mình sôi sùng sục thiếu kiên nhẫn bên trong nàng.

Giọng nàng chỉ run run một chút khi nàng quay sang Julian. - Anh có thể vui lòng để chúng em một mình được không, bác sĩ Harrow? Có vài chuyện em phải giải quyết với Merripen.

Julian nhìn từ khuôn mặt bất động của Merripen sang mặt nàng.

- Anh không chắc là anh nên đi – anh ta nói chập chạp.

- Anh ấy đã quấy rầy em cả buổi tối rồi – Win nói - Em là người duy nhất có thể dừng chuyện này lại. Làm ơn cho phép em có một vài phút với anh ấy.

- Tốt thôi – Julian đứng dậy từ chiếc ghế – Anh sẽ chờ em ở đâu?

- Hãy quay lại phòng giải trí – Win trả lời, biết ơn vì không có tranh cãi gì từ phía Julian. Rõ ràng là anh tôn trọng nàng, và khả năng của nàng, đủ để cho phép nàng giải quyết tình thế này.

– Cám ơn anh, bác sĩ Harrow.

Nàng chỉ lờ mờ nhận thấy Julian rời đi, nàng quá tập trung vào Merripen. Nàng đứng dậy và đi về phía anh với vẻ mặt giận dữ.

- Anh đang làm em phát điên – nàng la lên – Em muốn anh dừng chuyện này lại, Kev à! Anh có biết là anh đang tỏ ra ngớ ngẩn như thế nào không? Anh đã cư xử tồi tệ như thế nào tối nay không?

- Anh cư xử tồi tệ à? – anh nạt lại – Em gần như để bản thân mình bị tổn hại.

- Có lẽ em muốn bị tổn hại.

- Điều đó thật tệ – anh nói, vươn tay ra nắm lấy bắp tay nàng, chuẩn bị kéo nàng vào nhà kính – bởi vì anh sẽ đảm bảo cho em được an toàn.

- Đừng động vào em! – Win giật mạnh ra khỏi anh, nổi giận - Em đã an toàn trong nhiều năm. Chui rúc an toàn ở trên giường, quan sát mọi người xung quanh em hưởng thụ cuộc sống. Em đã có đủ sự an toàn để trải qua cả cuộc đời, Kev à. Và nếu đó là những gì anh muốn, để em tiếp tục một mình và không được yêu thương, thì quỷ tha ma bắt anh đi.

- Em không bao giờ một mình – anh nói khắc nghiệt – Em không bao giờ không được yêu thương.

- Em muốn được yêu như một người phụ nữ. Không phải như một đứa trẻ, hay một người em gái, hay một người bệnh tật…

- Đó không phải là cách anh…

- Có lẽ anh thậm chí còn không có khả năng để yêu như thế – Trong sự thất vọng thiêu đốt, Win trải nghiệm thứ gì đó mà nàng chưa bao giờ cảm thấy trước đây. Khao khát muốn làm tổn thương ai đó – Anh không có tình yêu trong anh.

Merripen băng qua ánh trăng chiếu rọi qua lớp thủy tinh của ngôi nhà kính, và Win hơi hoảng sợ khi nhìn thấy vẻ mặt đầy sát khí của anh. Chỉ với một vài từ nàng đã làm anh tổn thương sâu sắc, đủ để khơi dậy nguồn cảm xúc đen tối và giận dữ. Nàng ngã ra sau một bước, hoảng sợ khi anh túm lấy nàng dữ tợn. Anh giật mạnh nàng.

- Tất cả những ngọn lửa của địa ngục có thể cháy sáng cả ngàn năm và nó không thể sánh với những gì anh cảm thấy với em trong một phút của ngày hôm nay. Anh yêu em quá nhiều và không có gì thú vị với điều đó cả. Không có gì ngoài sự dày vò. Bởi vì nếu anh có thể giảm những cảm xúc của mình dành cho em xuống một triệu lần, nó vẫn sẽ đủ để giết chết em. Và ngay cả khi nó làm anh phát điên, anh cũng sẽ thích nhìn em sống trong vòng tay của gã con hoang lạnh lùng, vô cảm đó hơn là chết trong tay anh.

Trước khi nàng có thể hiểu được những gì anh nói, và tất cả những hàm ý trong chúng, anh chiếm lấy miệng nàng với sự khao khát hoang dã. Trong cả một phút, có thể là hai, nàng thậm chí không thể cử động, chỉ có thể đứng đó vô dụng, sụp đổ, mọi suy nghĩ có lý trí tan ra. Nàng cảm thấy choáng váng, nhưng không phải do bị bệnh. Tay nàng run rẩy đưa lên phía sau cổ anh, những cơ bắp cứng rắn phía trên viền cổ áo, những lọn tóc anh như tơ sống. Những ngón tay nàng vô thức vuốt ve gáy anh, cố gắng xoa dịu sự nhiệt tình gấp gáp của anh.

Miệng anh nghiêng sâu hơn bên trên miệng nàng, mút và trêu chọc, mùi vị của anh đê mê và ngọt ngào. Và rồi thứ gì đó làm dịu sự điên cuồng của anh, và anh trở nên dịu dàng. Tay anh run lên khi anh chạm vào mặt nàng, những ngon tay anh ve vuốt má nàng, lòng bàn tay anh nâng niu quai hàm nàng. Áp lực khao khát từ miệng anh nâng khỏi miệng nàng, và anh hôn lên mi mắt và mũi và trán của nàng. Trong nỗ lực để ép nàng gần hơn, anh đã thúc lưng nàng và bước tường nhà kính. Nàng thở dốc khi bờ vai trên trần trụi của mình ép vào tấm kính, làm tóc gáy nàng dựng lên. Mặt kính lạnh lẽo… nhưng cơ thể anh rất ấp áp, khuôn miệng cực kỳ mềm mại của anh di chuyển xuống cổ, ngực, dấu vết đường xẻ của nàng. Merripen trượt hai ngón tay vào vạt trên của áo nàng, vuốt ve bờ ngực mát lạnh. Không đủ. Anh giật mạnh thiếu kiên nhẫn ở mép áo ngoài và bầu áo nịt ngực nông ra bên dưới. Win nhắm mắt lại, phát ra thứ gì đó như một từ phản đối, bất động ngoại trừ sự phập phồng của hơi thở nàng. Merripen lẩm bẩm một âm thanh nhẹ nhàng thỏa mãn khi bầu ngực nàng thình lình bật ra. Anh nâng nàng lên cao hơn trên mặt kính, gần như nâng nàng lên khỏi chân mình, và anh khép miệng anh lên trên đỉnh ngực nàng. Win cắn môi để ngăn mình hét lên. Mỗi cú liếm xoắn xuýt của lưỡi anh làm luồng hơi nóng phóng xuống tận những ngón chân nàng. Nàng trượt tay mình vào tóc anh, một tay mang găng, một tay để trần, cơ thể nàng cong lên chống lại sự kích thích dịu dàng của miệng anh. Khi núm vú nàng căng cứng và đau nhói, anh di chuyển lên lại cổ nàng, kéo miệng anh dọc theo làn da nhạy cảm.

- Win - giọng anh rời rạc – Anh muốn…

Nhưng anh ngăn lại lời nói và hôn nàng lần nữa, sâu và háo hức, trong khi anh nắm lấy đầu ngực săn cứng của nàng trong những ngón tay. Anh ấn và xoay nó nhẹ nhàng, cho đến khi sự quấy rối dịu dàng xấu xa làm nàng quằn quại và nức nở trong khoái lạc.

Rồi mọi thứ đột ngột kết thúc một cách tàn nhẫn. Anh bỗng nhiên đông cứng và kéo nàng khỏi cửa sổ, kéo phía trước cơ thể nàng vào anh. Như thể anh đang cố gắng che giấu nàng khỏi thứ gì đó. Một lời lầm bầm nguyền rủa thoát khỏi anh.

- Chuyện gì… – Win thấy thật khó khăn để nói. Nàng đang mê mẩn như thể vừa bừng tỉnh từ một giấc ngủ sâu, những suy nghĩ của nàng đảo lộn - Chuyện gì thế?

- Anh thấy có sự chuyển động trên sân hiên. Ai đó có thể đã nhìn thấy chúng ta.

Điều đó làm Win giật mình trở lại dáng vẻ bình thường. Nàng quay khỏi anh, vụng vể kéo vạt áo nàng vào đúng vị trí.

- Găng tay của em – nàng thì thầm, nhìn thấy nó rơi bên cạnh chiếc ghế dài như lá cờ nhỏ bé bị bỏ rơi của thỏa thuận ngừng bắn. Merripen đi đến lấy lại nó cho nàng.

- Em… em sẽ đi đến phòng trang điểm của các quý cô – nàng run run nói – Em sẽ chỉnh trang lại quần áo, và quay về phòng giải trí sớm nhất có thể.

Nàng hoàn toàn không chắc chuyện gì vừa mới xảy ra, và ý nghĩa của nó. Merripen đã thừa nhận là anh yêu nàng. Anh cuối cùng cũng nói ra điều đó. Nhưng nàng đã luôn luôn tưởng tượng điều đó là một sự thú nhận đầy vui sướng, không phải là giận dữ và đau đớn. Nàng cần một nơi tách biệt để suy nghĩ. Anh đã nói gì nhỉ?… Anh sẽ thích nhìn thấy em sống trong vòng tay của tên con hoang lạnh lùng, vô cảm đó hơn là chết trong tay anh. Nhưng nó không có nghĩa gì cả. Tại sao anh lại nói như thế? Nàng muốn đối chất với anh, nhưng giờ không phải là thời gian hay địa điểm. Đây là một vấn đề phải được nghiên cứu kĩ càng. Merripen phức tạp hơn hầu hết mọi người nhận ra. Mặc dù anh tạo ấn tượng là mình ít nhạy cảm hơn hầu hết đàn ông, sự thật là, anh che giấu những cảm xúc mạnh mẽ đến nỗi ngay cả chính anh cũng không thể kiểm soát tốt được chúng.

- Chúng ta phải nói chuyện sau, Kev – nàng nói.

Anh gật đầu ngắn gọn, đôi vai và cổ anh chùng xuống như thể anh đang mang một gánh nặng không thể chịu đựng nổi.

Win đi thận trọng hết sức có thể đến phòng trang điểm cho các quý cô trên tầng trên, nơi những cô hầu gái đang bận rộn chỉnh sửa những đường viền ren bị rách, giúp đỡ thấm khô những khuôn mặt ướt mồ hôi, và cố định lại các kiểu tóc bằng những chiếc kẹp thêm vào. Những người phụ nữ tụ tập thành một nhóm nhỏ, cười khúc khích và bàn tán về những thứ họ đã nhìn thấy hay nghe được. Win ngồi trước một tấm gương và kiểm tra lại hình ảnh của mình. Má nàng ửng đỏ, tương phản rõ rệt với sự nhợt nhạt điềm tĩnh thường ngày của nàng, và môi nàng đỏ và sưng phồng. Nàng càng đỏ hơn khi tự hỏi có ai có thể thấy được những việc nàng đã làm không.

Một cô hầu đền để thấm khô mặt Win và phủ lên nó lớp phấn gạo, và nàng thì thầm lời cảm ơn. Nàng hít vài hơi thở trấn tĩnh – hít sâu đến mức chiếc áo nịt ngực chết tiệt của nàng cho phép – và cố gắng kín đáo bảo đảm vạt áo đã hoàn toàn bao phủ ngực nàng. Vào lúc Win cảm thấy sẵn sàng để xuống lầu một lần nữa, khoảng ba mươi phút đã trôi qua. Nàng mỉm cười khi Poppy bước vào phòng trang điểm và đi đến nàng.

- Chào em thân yêu – Win nói, đứng lêm khỏi ghế.

- Đây, ngồi ghế của chị. Em có cần những cái kẹp tóc không? Phấn không?

- Không, cám ơn chị.

Poppy mang vẻ mặt căng thẳng và lo âu, nhìn đỏ ửng gần giống Win lúc trước.

- Em có vui không? – Win quan tâm hỏi.

- Không hẳn – Poppy nói, kéo nàng vào trong góc để không bị ai nghe thấy - Em đang trông đợi gặp được ai đó khác đám người già nua tẻ nhạt mọi khi, hay tệ hơn nữa, những người trẻ tuổi tẻ nhạt. Nhưng những người đàn ông mới lạ duy nhất em gặp là những kẻ cơ hội và thương nhân. Tất cả bọn họ đều muốn nói về tiền – việc thật thô tục và em không biết gì về nó cả – hoặc là họ có công việc mà họ tuyên bố là không thể thảo luận về nó, điều này có nghĩa là họ chắc chắn dính dáng đến việc gì đó bất hợp pháp.

- Còn Beatrix? Tình hình con bé thế nào rồi?

- Con bé khá được yêu thích, thật sự vậy. Con bé đi vòng quanh và nói những thứ kỳ quặc, rồi mọi người cười và nghĩ rằng con bé đang tỏ vẻ dí dỏm mà không nhận ra là con bé hoàn toàn nghiêm túc.

Win cười - Chúng ta sẽ đi xuống dưới và tìm con bé nhé?

- Chưa đâu – Poppy với ra giữ lấy tay nàng, và siết chặt – Win, chị thân yêu… Em đến tìm chị bởi vì… có một chút biến động đang diễn ra bên dưới. Và… nó liên quan đến chị.

- Biến động à? – Win lắc đầu, cảm thấy lạnh đến tận xương tủy. Bao tử của nàng nhộn nhạo cảm giác buồn nôn – Chị không hiểu.

- Một lời đồn nhanh chóng lan ra là chị đã bị bắt gặp trong một tình cảnh tế nhị ở nhà kính. Một tình cảnh thật sự tế nhị.

Win thấy mặt mình trắng bệch - Chỉ mới có bao mươi phút – nàng thì thầm.

- Đây là xã hội London – Poppy nói dứt khoát – Chuyện ngồi lê đôi mách lan truyền hết tốc lực.

Một cặp phụ nữ trẻ bước vào phòng trang điểm, nhìn thấy Win, và ngay lập thức thì thầm với nhau. Ánh mắt xúc động của Win gặp ánh mắt của Poppy.

- Ở đây sẽ có một vụ tai tiếng, có phải không? – nàng hỏi yếu ớt.

- Sẽ không nếu nó được kiểm soát một cách đúng đắn và nhanh chóng – Poppy siết chặt tay nàng - Em sẽ đưa chị đến thư viện, chị yêu quý. Chị Amelia và anh Rohan đang ở đó – chúng ta sẽ gặp họ và ùng nhau bàn bạc, và quyết định hướng giải quyết.

Win gần như ước rằng nàng có thể trở về làm một người bệnh tật bị ngất thường xuyên. Bởi vì lúc này, một cơn ngất dài nghe có vẻ khá hấp dẫn.

- Ôi, chị đã làm gì chứ? – nàng thì thầm.

Câu nói làm Poppy mỉm cười - Hình như đó chính là câu hỏi trong đầu của mọi người.